← Ch.092 | Ch.094 → |
Lão Hắc chắn chắn, chỉ thấy Thủy cô nương giãy giụa lung tung, hẳn là ác bá giết lợn cưỡng hôn cô ấy rồi! Ban ngày ban mặt, việc này quả thực là không có vương pháp, khí huyết lão Hắc dâng lên, giơ mái chèo xông vào trong.
"Ta đánh chết ngươi tên súc sinh đáng chết này!"
"Cẩn thận!"
Hai giọng nói gần như đồng thời vang lên, tàn sát đại vương đùa giỡn con gái nhà lành may mà nhanh tay chặn được mái chèo gỗ lớn đánh tới.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai đầu thuyền nhỏ chao đảo, bốn năm nam tử ăn mặc bình thường đứng trên thuyền gỗ, mỗi người rút binh khí trong tay, một người tiến lên bắt lấy lão Hắc.
"Dừng tay." Trạm Liên quát lên, sợ người tốt này vô tội thành vong hồn dưới lưỡi đao.
Chuyện tốt bị cắt ngang, tàn sát đại vương không vui, nhưng chung quy ở con thuyền nhỏ này không làm ăn gì được, hắn ôm eo mang theo tiểu mỹ nhân ra ngoài, Trạm Liên vội vàng giao phó: "Đừng giết hắn, hắn là người tốt, đừng quên cho bạc..."
Còn chưa nói xong, nàng đã bị ôm bay lên không trung sang con thuyền không lớn không nhỏ ở phía bên phải, tàn sát đại vương ôm cả nàng vào khoang thuyền, khoát tay kêu đám người Nhụy nhi đang dọn dẹp bên trong lui ra ngoài.
"Tam ca ca đừng nghịch ngợm nữa, trước mặt lão nhà đò còn đùa giỡn như vậy!" Trạm Liên thực sự tức giận.
Ai ngờ tàn sát đại vương một tay đẩy nàng vào giữa thảm da lông dày êm ái trên giường, áp thân mình lên sau đó là một trận gặm mút.
"Ai là Tam ca ca của ngươi, đồ quỷ nhỏ này, yêu ca ca ngươi như vậy sao, hai ba câu lại nhắc đến hắn." Tàn sát đại vương thò tay xuống dưới.
"Ai yêu hắn, ta ghét hắn nhất!" Trạm Liên buồn bực nhìn hắn, trừng mắt đẩy hắn ra.
Tàn sát đại vương nở nụ cười: "Hóa ra là vậy, ngươi ngoan ngoãn theo bản đại vương, trở thành phu nhân của bản đại vương."
Trạm Liên khinh bỉ hắn một cái: "Ngươi nghĩ hay nhỉ, cho dù ta có gả cho tên mắc bệnh hủi, ta cũng không gả cho ngươi!" Đồ giết lợn thối!
Lông mày tàn sát đại vương dựng lên: "Vậy ta cưỡng ép, ngày mai sang bảo nhạc phụ nhạc mẫu định ngày."
Tàn sát đại vương này quả thực sẽ cưỡng ép việc vô đạo đức, Trạm Liên mới không cam chịu như vậy, lời nói tức giận uy hiếp, nếu là bình thường người này đã sớm thả nàng, chỉ là hôm nay thực sự dựa vào vẻ thô lỗ xấc xược của tên giết mổ, mặc cho nàng kêu to bao nhiêu cũng không nghe. Dán vào mặt nạ trên mặt nàng vừa mút vừa liếm. Tram Liên tự thấy kì dị, coi như trước mặt mình không phải Tam ca ca, mà thực sự là tên nam nhân khác, "Nàng vẫn còn nghịch ngợm sao!"
Tàn sát đại vương mút đến ra tiếng: "Ngoài cái gì nghịch ngợm ra, nàng không biết ta sao, ta là tướng công nàng! Mau gọi một tiếng ta nghe."
Thân thể mềm mại của Trạm Liên khẽ run, lắc đầu nguầy nguậy không muốn gọi. Tàn sát đại vương thấy nàng không nghe lời, không thương hương tiếc ngọc, thô bạo giày vò nàng, tung hoành ngang dọc.
Tiếng khóc khó chịu dần dần biến thành yêu kiều thoải mái, tàn sát đại vương thấy nàng phối hợp, càng thêm hung hăng, thuyền nhỏ lay động dữ dội, Trạm Liên giữa lúc ý loạn tình mê sợ hãi cầu xin tha thứ: "A a, ngươi nhẹ chút, thuyền sắp lật, thuyền sắp lật..."
"Có ta ở đây, nàng sợ cái gì?" Tàn sát đại vương chỉ cảm thấy nàng không chuyên tâm, ngửa đầu chặn kín môi nàng.
Con thuyền lắc lư cả một đường, mãi cho đến khi gần tới Tín Châu mới ngừng. Nhụy nhi bên ngoài vẫn nắm chặt cột thuyền, sau khi cuối cùng cũng gió êm sóng lặng, cánh tay nàng hơi run lên, mặt đỏ như hoa đào tháng tư, Bốn phương tám hướng Long giáp vệ có chút đồng tình với Mậu Nhất trên thuyền, không biết chủ tử lên thuyền có cho phép Mậu Nhất đi hoa lâu một lần không...
Trạm Liên bị giày vò một phen, ngủ mê man hồi lâu, trong lúc ngủ nghe thấy tiếng ca trong trẻo của nữ tử mơ hồ truyền đến.
"Nhớ lại người ấy
Khiến hồn ta điêu tàn
Nhìn khắp trăm vạn người
Cũng không so được người ấy
Người ấy dung nhan đẹp đẽ
Lại thông tuệ vô cùng
Cho dù người vàng ngọc hoán đổi
Cũng không đổi được người
Cho dù người vàng ngọc cũng có độ nào
Riêng người phong cảnh vô trùng."
Nàng ấy hát hai lần, Trạm Liên thấy thú vị, hé miệng cười, buồn ngủ cũng biến mất.
Người hát chính là thiếu nữ Tín Châu. Hai ngày nay là hí tết âm lịch của Tín Châu, tất cả nam nữ trẻ tuổi đều đến đây du ngoạn, ở hai bên bờ sông dao duyên hát đối mua vui. Nữ tử kia hát xong, bờ đối diện liền có tình lang hát đối lại. Trạm Liên đã sớm nghe nói hí xuân ở Tín Châu náo nhiệt, không ngờ lại mạnh dạn như vậy.
"Hát cho ta nghe." Thanh âm trầm thấp xuyên vào tai, chợt cái tai nhỏ trắng như ngọc bị ấm áp ấm ướt vây lấy, còn bị cắn khẽ. Trạm Liên rụt cổ lại, tên đáng ghét phía sau càn quấy đứng lên, liếm tai nàng. Trạm Liên không chịu được tai bị đùa giỡn, khẽ than hờn.
"Mau hát cho ta nghe." Tên quỷ đáng nghét càng thêm tác quái.
Trạm Liên kháng nghị, cúi đầu nói muốn ra ngoài xem náo nhiệt, nhưng nam tử thường ngày đối với nàng muốn gì được nấy hôm nay lại cố ý giả câm giả điếc, bức nàng đến không hát không được.
"Nhớ lại người ấy, khiến hồn ta điêu tàn... Nhìn khắp trăm vạn người... Cũng không so được người ấy..."
Trí nhớ Trạm Liên vô cùng tốt, thiếu nữ hát hai lần, nàng đều đã nhớ kĩ, nàng hát ngắt quãng, chỉ vì người phía sau nọ trêu chọc lung tung. Tiếng ca mềm mại hòa vào tiếng nước bên ngoài, kết hợp với tiếng thở dốc mập mờ trong khoang thuyền, làm cho người ta mê loạn.
Con thuyền thong thả lại gần bến đò gần bờ ở Tín Châu, người trong khoang thuyền lại chậm chạp không thấy ra, thuyền cập bến mà vẫn còn không ngừng đung đưa.
Hí xuân Tín Châu, cũng còn đang trải dài trong tiếng ca.
***
Sau khi Trạm Liên lên bờ, Trạm Huyên lên bờ sau, mang theo vẻ vui sướng chưa từng thấy. Đó là sự chân thành của bảo bối đối với hắn. Gương mặt nàng lạnh lùng, cơm cũng không ăn, nước cũng không uống, Trạm Huyên bảo nàng đi phía đông, nàng liền đi phía tây, Thậm chí ngay cả ở khách điếm, cũng không muốn ở cùng phòng với hắn.
Cuối cùng Trạm Huyên để cho nàng đi trước, Trạm Liên giận đùng đùng chạy đi. Chỉ là một lát sau đã cảm thấy mỏi chân, tìm một quán trà nghỉ chân.
Trạm Huyên không nhìn nàng đang trừng mắt, hào sảng ngồi xuống bên cạnh nàng, trêu chọc nàng một hồi, thấy nàng không thèm nhìn, già mồm át lẽ phải đứng lên: "Cái này vốn là kịch bản của muội viết sai, muội nhìn xem giết lợn trên đời này, có người nào như trong kịch bản muội viết, không khác gì một thư sinh tay trói gà không chặt? Ta đã thấy người giết mổ, tất cả đều thô lỗ ngang ngược, ta chỉ là thay muội sửa lại một chút sai sót mà thôi."
Trạm Liên không nhịn được lườm hắn: "Trên đời này có hồ ly tinh, trong kịch bản có thể có cửu vĩ hồ ly, tại sao muội lại không thể viết người giết mổ biết lễ nghĩa?"
"Trẫm chưa từng thấy hồ ly tinh, nào biết rốt cuộc có hay không, kẻ giết mổ ta đã tận mắt nhìn thấy, sao có thể giả bộ?"
"Huynh... !" Cái tên đáng ghét này là ai, nhất định là đeo mặt nạ! "Ngươi còn không mau gỡ mặt nạ xuống?"
Trạm Huyên sờ cằm: "Ta dùng gương mặt này rất tiện, sao thế, muội thay đổi thân thể, nhưng ta nhận ra muội là Liên Hoa Nhi của ta mà, ta chỉ thay mặt nạ khác, muội đã không nhận ra ta? Trên con thuyền nhỏ đó, có phải muội không nhận ra ta đúng không?"
Trạm Liên tự thấy đuối lý, hừ một cái nghiêng đầu đi không nói lời nào.
Màn đêm buông xuống, hai người cuối cùng ở một khác điếm, Trạm Liên chốt cửa phòng, không cho Trạm Huyên vào, ai ngờ hắn xông vào từ cửa sổ. Trạm Liên trợn mắt há mồm, hồi lâu vẫn không rõ chuyện gì.
Đường đường là vua một nước, vậy mà không khác gì bọn đạo chích ban đêm!
Trạm Huyên cũng không để ý tới khiếp sợ của nàng, ôm nàng lên giường, Nhụy nhi vội vàng chạy ra ngoài đóng cửa.
Ngày thứ hai hai người đi dạo phố Tín Châu, Trạm Liên đóng giả một tiểu thư khuê các, mang khăn che mặt hiếu kỳ nhìn xung quanh, Trạm Huyên giả làm gia đinh của nàng, đi theo một bên. Trạm Liên vốn dĩ bảo hắn làm tiểu thư thân thích, nhưng Trạm Huyên ngay cả biểu ca cũng không muốn làm. Nếu là trước đây thì Trạm Liên khuyên hai câu hắn đã nghe, nhưng mà lúc này Trạm Liên khuyên hắn, Trạm Huyên chỉ coi như gió thoảng bên tai.
Trạm Liên không khỏi phát hiện, Tam ca ca này từ sau khi ra khỏi cung, thật giống như kẻ giết lợn...
Nhưng mà Tam ca ca vẫn còn ngàn vạn yêu thương cưng chiều nàng, Trạm Liên hưng phấn xem náo nhiệt xung quanh, hắn không có một câu oán hận đi theo nàng, chỉ cần Trạm Liên quay đầu, là có thể thấy hắn chăm chú nhìn nàng.
Cuối cùng Trạm Liên bị hắn mua chuộc bằng một xâu hồ lô mà hết giận.
Hai người tự tin ngồi xe ngựa đi về phía tây tới Thanh Châu, muốn đi xuống Thanh Châu, tới Thường Châu thì dừng. Thường Châu sẽ gặp được con kênh sâu, đó là chỗ mấu chốt nhất của thủy đạo này. Gặp đường thủy phúc tạp, muốn mở đường thủy thông từ nam ra bắc, cũng không phải là chuyện dễ. Cục thủy lợi hai phía nam bắc được thi công đồng thời, cho đến khi kênh trạchhội tụ. Thông được kênh rãnh, chính là khai thông đường thủy từ nam ra bắc.
Chính sự quốc gia Trạm Liên sẽ không có ý kiến, nàng có ý kiến chính mà, Tam ca ca vậy mà lại không thích gội đầu, tắm rửa!
Đoạn đường này vất vả mệt mỏi, mỗi ngày Trạm Liên đều phải tắm xong mới thoải mái, thế nhưng hắn lại ngại phiền phức, cách một ngày mới tắm, không tắm lại cùng không rửa chân, không tắm còn không tính, không tắm còn muốn ôm nàng ngủ!
Trạm Liên nói thế nào hắn cũng không nghe, Trạm Liên tức giận đến mức "Tam ca ca" mềm mại trực tiếp đổi thành "Thối tha."
← Ch. 092 | Ch. 094 → |