← Ch.071 | Ch.073 → |
Hôm sau, Minh Đức đế bị một nhóm đại thần chủ hòa hôn chặn ở Thái Lai trai, mồm năm miệng mười xin hắn cân nhắc, suy nghĩ sâu xa, hắn chỉ coi như gió thoảng qua tai, mất tập trung nhìn quanh.
Lúc đó bên ngoài truyền đến tiếng động, Thuận An coi như không có việc gì mà đi vào, Trạm Huyên biết ngay Liên Hoa nhi nhất định đi vào tây điện, không nhịn được đã phái người tới rồi.
Ai ngờ những thần tử này thật ngoan cố, còn kéo hắn lại hồi lâu, hoàng đế lúc này không thể nhịn nổi nữa mà nói: "Ý trẫm đã quyết, còn nhiều lời sẽ chém thẳng."
Các đại thần lúc này mới yên lặng, Trạm Huyên không thể chờ được nữa giả vờ giả vịt ném bút son, hớt hải đi tới tây điện, Thuận An ở sau có gọi cũng không được.
Trạm Huyên cười mãi không dứt bước vào tây diện, còn chưa đứng vững đã phất tay cho cung tì lui ra, ánh mắt hướng thẳng khóa chặt trên người Trạm Liên đang ngồi ở giường mềm.
Trạm Liên hôm nay chải búi tóc hoa mai, cắm một cái trâm ngọc nghiêng nghiêng, trên người mặc một bộ váy ngắn liền thân xanh nhạt, buộc một dải thắt lưng bên áo ngoài tơ vàng, phần tay áo rộng của áo khoác ngoài xanh nhạt thêu mây mờ, gò má trắng mịn điểm phấn hồng, thêm bờ môi đỏ thẫm tươi đẹp như hoa đào, thực đẹp tới không thể rời mắt.
Tại sao chỉ có một đêm, Liên Hoa nhi của hắn càng đẹp hơn thế này? Ánh mắt của Trạm Huyên trở nên âm trầm.
Trạm Liên thấy ca ca tới rồi, lần đầu tiên cảm thấy chút e lệ, cúi đầu không nhìn hắn.
Trạm Huyên bật cười trầm trầm, tiến lên nâng cằm của nàng, khom người hôn lên. Trạm Liên sợ hết hồn, chưa quên đây là thư phòng, hai tay nàng đẩy, người nghiêng đi muốn thoát khỏi. Trạm Huyên nghiêng người không ngừng đuổi theo bờ môi nàng, một ngửa ra sau một cúi về trước, hai người bất tri bất giác quấn lấy nhau rồi ngã xuống giường. Ngọc trâm trên đầu Trạm Liên rơi mất, cũng chẳng ai quan tâm, Trạm Huyên nâng mặt nàng liên tục mút bờ môi kiều diễm ướt át của nàng vào trong, lưỡi to thâm hậu dò vào miệng nàng hoành hành bá đạo, khiến cho cái lưỡi thơm mềm không ngừng quấn quýt, Trạm Liên chau mày nghẹn ngào, cuống lưỡi đã đau rồi vẫn không thấy ca ca dừng lại, cảm giác thoải mái kỳ lại lan trên người, nàng vừa muốn để kệ tam ca hôn mình, lại muốn bảo hắn dừng lại.
Trạm Huyên lòng tham không đáy hết liếm lại liếm, hôn lấy hôn để, chỉ muốn có nàng ở đây, nhưng bóng đen đêm qua vẫn chưa xóa nhòa kéo chút lý tính của hắn về, hắn và Liên Hoa nhi lần thứ hai nhất định phải bên hoa dưới trăng, khiến nàng quên đi... thất sách đêm đầu tiên.
Trạm Huyên khó lắm mới ngừng, còn chưa đã mà liếm lấy giọt nước ngọt tràn ra của nàng, thở khẽ mà nói: "Liên Hoa nhi, muội đợi một thời gian, trẫm trước nhất để trống ngôi hậu, liền lập tức đón muội vào cung."
Trạm Liên vốn đang thở hồng hộc, đôi mắt mê lý, nghe vậy nói rằng: "Tam ca đỡ muội dậy, muội có việc muốn nói với huynh."
Trạm Huyên cuối cùng cũng có thể không chút kiêng dè gì mà hôn tâm can bảo bối, thấy đôi mắt nàng mị hoặc, một cơn tình lại chấn động rồi cúi đầu hôn mãnh liệt, cả tây điện này đều là âm thanh chụt chụt quấn quýt đầy ngượng ngùng, Trạm Liên khó chịu xoay người, Trạm Huyên tự biết không dừng lại là không ổn, hắn mới đột nhiên đứng dậy, kéo hai tay nàng lên, thân thể Trạm Liên mềm nhũn, khó khăn lắm tựa vào ghế mới có thể không lả xuống.
Trạm Huyên rót hai cốc trà tiêu hỏa, lại rót một chén cho nàng uống, cái miệng nhỏ của Trạm Liên liền từ tay hắn uống hết sạch, lúc này mới thấy tóc mình rối loạn, cây trâm rơi mất, son môi cũng bị nuốt sạch.
Nàng xấu hổ mắng ca ca một câu, lấy gương đồng ra, tự sửa tóc chỉnh dung, cắm lại trâm ngọc, cầm son môi muốn bôi lên, Trạm Huyên ngồi đối diện nhìn nàng trang điểm lại giơ tay cầm lấy.
Tam ca bôi son cho nàng cũng không phải lần đầu, Trạm Liên đưa mắt nhìn hắn, cũng không nói gì, chỉ hé mở đôi môi hồng chờ hắn trang điểm cho nàng.
Ai ngờ Trạm Huyên bây giờ cũng không lấy son để bôi cho nàng, mà lấy ngón tay cái thoa một lớp, vươn tay hướng đến miệng nàng rồi đè xuống.
Lòng bàn tay thô ráp ở môi dưới ma sát qua lại, so với hôn môi còn ngượng ngùng hơn, Trạm Liên khó lắm mới bớt đỏ mặt lại ửng hai gò má, hai tay nàng thẹn thùng bắt lấy bàn tay làm chuyện xấu của hắn, hời dỗi nói: "Tam ca ca..."
Có điều âm thanh lúc bị hôn môi lại mềm nhũn, không giống oán trách phản đối mà như làm nũng.
Con ngươi sâu thẳm càng thêm u ám, ngón tay thô của Trạm Huyên trượt vào, đi vào trong miệng nhỏ khẽ kích thích cái lưỡi nhỏ mềm mại.
Gương mặt Trạm Liên nóng đến đỏ bừng, hắn, hắn, làm sao có thể làm vậy!
Miệng nhỏ khó lắm mới thoát được ma chưởng, Trạm Liên còn chưa kịp mở miệng trách cứ, tam ca lại nghiêng người tới, ăn sạch sẽ son môi của nàng.
Dường như làm vậy vài lần, Trạm Huyên mới coi như an ổn, ánh mắt nóng bỏng của hắn khóa chặt Trạm Liên, thanh âm đè nén nói: "Liên Hoa nhi, muội thật đẹp, muội là nữ nhân đẹp nhất trên đời."
Trạm Liên lúc này yếu đuối ngã vào lồng ngực hắn ngây ngất, nàng vốn không biết nghe tam ca khen mình bao lần, lần nào cũng vui vẻ nhận lấy, lúc này không hiểu vì sao, lại có chút xấu hổ, cái đầu nhỏ cứ vùi vào ngực hắn.
Trạm Huyên cười khẽ, lấy tay vuột nhẹ gò má nàng; "Còn đau không?"
Trạm Liên không biết hắn hỏi cái gì, ngẩng đầu, ánh mắt mông lung nhìn hắn.
"Trẫm là hỏi muội, nơi này... còn đau không?" Trạm Huyên vừa nói, vừa đưa tay che giữa hai chân nàng.
Trạm Liên đột nhiên hoàn hồn, vội vã đẩy bàn tay lớn của hắn ra, "Đau..."
Nàng yếu đuối nói, "Hôm qua đau cả đêm, sáng vẫn đau, bước đi cũng không được, muội vốn không muốn tiến cung."
Trạm Huyên nghe vậy nhíu lông mày, "Trẫm gọi người đến xem giúp muội."
Tuy nói xử nữ phá hồng luôn có chút đau đớn, nhưng Liên Hoa nhi của hắn có phải đau hơi lâu? Hắn còn chưa cả động... Phải chăng Liên Hoa nhi của hắn quá mềm mại, hay là hắn quá thô lỗ?
Nghĩ vậy không ổn, Trạm Huyên cao giọng gọi Thuận An.
Trạm Liên cuống lên, cẳng chân nhỏ đá lung tung, "Huynh gọi tiểu công công vào làm gì?"
"Bảo hắn đi tìm thầy thuốc phụ khoa tới xem giúp muội."
"Không cần xem, muội không xem!" Hai má đỏ đến mức sắp chảy máu, chỗ tế nhị như vậy, làm sao có thể hô hoán người tới xem?
Thuận An đi vào, thấy Liên Hoa công chúa ở trong lòng chủ tử đỏ mặt vặn vẹo như bánh quẩy, chủ nhân cau mày một cái "Bảo bối", đã biết gọi ông vào hẳn có việc phải bàn bạc đã.
Đúng như dự đoán, ông đứng hồi lâu, hai người giằng co chưa xong, công chúa điện hạ đẩy bệ hạ rồi bước nhanh, bệ hạ vẫn chưa yên tâm bảo nàng đi chậm chút.
Trạm Liên rời tây điện, Thuận An biết nàng viện cớ chạy đi, thừa dịp trong điện chỉ còn bệ hạ, hắn vội hỏi: "Bệ hạ, nô tài nhớ một chuyện, không biết có nên..."
"Chuyện gì?"
"Ực..." Thuạn An lau mồ hôi lạnh trên trán, biết rõ việc muốn nói này sẽ rước họa sát thân, nhưng trung bộc không phải nên liều mình vì nghĩa sao? Ông nuốt nước miếng, cẩn thận từng chút để dùng từ ngữ, "Bệ hạ đêm qua..."
Còn chưa nói gì cả, ánh mắt như dao găm đã phóng đến. Cái lòng già của Thuận An sợ đến run bần bật.
"Đừng có lắm lời trước mặt điện hạ." TRạm Huyên lạnh lùng nói.
"Vâng vâng, nô tài không dám, nô tài không biết gì cả" Thuận An liên tục đáp lại, đưa mắt nhìn vẻ mặt âm trầm của bệ hạ, gương mặt già nua mang vẻ khổ sở nói, "Bệ hạ chắc là đã ban cho điện hạ rồi..." Hậu cung này thậm chí quý nữ toàn Đại Lương cầu còn không được long tinh quý giá.
Trạm Huyên sơ ý liền bẻ vỡ hộp son của TRạm Liên.
"Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ.
Thuận An sắp khóc mất thôi, "Bệ hạ, thì là, nô tài, thì... Có phải chuẩn bị thuốc không?"
Trạm Huyên sững sờ. Hắn vốn không muốn nhớ tới việc đêm qua, đúng là đã quên chuyện này.
Hắn dù mong là Liên Hoa nhi sẽ mang thai con của hai người, nhưng nàng hiện giờ còn chưa gả đi, huống hồ e rằng chưa chuẩn bị sẵn sàng, tất nhiên không thể xảy ra bất ngờ này được, Trạm Huyên trầm mặc giây lát, "ngươi tự đi sắc một bát, đừng để cho kẻ khác biết."
Thuận An lĩnh mệnh.
"Còn nữa, đừng để đắng quá, thêm chút cam thảo vào." Trạm Huyên lại thêm một câu. Liên Hoa nhi của hắn sợ đắng, lúc vẫn còn là Vĩnh Lạc, lo hắn và Thục Tĩnh Thái Phi đau lòng, thuốc đắng mấy đều bóp mũi mà uống, khi thì nôn khan, hắn nhìn thấy mà lòng như bị kim châm. Nàng đổi được cơ thể mạnh khỏe quay lại, hắn vốn đã lập lời thề không thể để nàng chịu khổ, không ngờ bản thân lại gặp việc thế này, không khỏi ảo não trong lòng.
Thuận An vừa đi ra, Trạm Liên liền quay vào, "Ca ca, bây giờ muội không đau, ổn cả rồi."
Trạm Huyên ôm nàng lên đùi, xoa cái chân nhỏ khẽ than một tiếng, "Muội không muốn gọi người xem, vậy thì tạm thời không xem, nên chớ có gạt trẫm."
Trạm Liên bỗng nhiên đổi giọng, "Vẫn còn có chút đau."
Trạm Huyên cười khẽ, hôn nhẹ trán của nàng, "Nếu sáng mai còn đau, phải nói với trẫm."
Trạm Liên đỏ mặt gật đầu, quay đầu thấy son của mình vỡ làm hai, khó tránh đau lòng, Trạm Huyên nói không cẩn thận làm rơi xuống đất mà vỡ, "Muội vừa rồi nói có việc muốn nói với trẫm? Là gì vậy?"
Trạm Liên lúc này mới nhớ đến chính sự, nghiêm nghị báo cáo việc hai huynh đệ họ Toàn tới tìm nàng, ai ngờ mới mở lời đã bị Trạm Huyên chau mày chặn lại, "Muội dẫn nam tử xa lạ vào phủ làm gì?"
"Hai người đó là huynh trưởng Toàn Nhã Liên."
"Trẫm không quan tâm họ có phải huynh trưởng Toàn Nhã Liên không, còn có lần sau, thì đánh đòn."
Trạm Liên rất bất lực, khó khăn lắm mới nói được chuyện nghiêm chỉnh, vừa mới nói lý do hai huynh đệ kia tới, thì lấy trong tay áo ra một phong thư mật Toàn hoàng hậu gửi cho Toàn gia đưa cho tam ca, "Ca ca nhìn xem."
Trạm Huyên nhận lấy rồi nhìn lên, trên mặt hiện vẻ hung tàn. Giỏi lắm Toàn hoàng hậu, không thể lợi dụng thì vứt bỏ, thẳng thắn gọn gàng.
"Đây không phải đã có chuyện sao, muội thấy Toàn gia ắt là đã bỏ rơi Toàn hoàng hậu, muốn nhờ cậy muội rồi."
Trạm Huyên nhìn nàng cười khen ngợi, "Trẫm cũng thấy vậy."
"Nhưng ca ca có nắm chắc trong lòng không?"
Trạm Huyên cười lạnh một tiếng, ném mật tư, tựa đầu bên gáy nàng, "E là việc hoàng hậu khó sinh kia cũng là bí ẩn."
← Ch. 071 | Ch. 073 → |