← Ch.013 | Ch.015 → |
Trạm Liên buông Cửu Liên Hoàn trong tay xuống, vừa mới đứng lên đã nhìn thấy Xuân Đào vội vã trở lại, "Phu nhân, cô gia tới."
Trạm Liên nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, không chút nghĩ ngợi nói: "Đuổi hắn ra ngoài."
Lời còn chưa dứt, giọng nói đê tiện của Mạnh Quang Đào đã vang lên, "Phu nhân, vi phu tới đây."
Hai người chủ tớ đồng loạt giật mình, chỉ thấy Mạnh Quang Đào chỉ mặc một chiếc áo lót màu xanh nhạt, trong tay cầm một chiếc hộp nhỏ tinh xảo đứng trước cửa. Dưới ánh nến chiếu rọi, hắn sẽ tựa như một công tử văn nhã, nhưng nếu trên khuôn mặt của hắn không có những vết thương lở loét và hai hàng lông mày không còn được trọn vẹn kia.
Trạm Liên vừa nhìn Mạnh Quang Đào đã thấy cả người vô cùng khó chịu, nghĩ đến căn bệnh của hắn lại càng giống như nhìn một xác chết, "Ngươi tới đây làm gì? Nơi này là phòng của ta, mời người đi ra ngoài cho."
Mạnh Quang Đào không còn tức giận như thường ngày, ngược lại còn nở một nụ cười vô cùng hiền hòa, "Phu nhân nói gì vậy? Người ta nói vợ chồng là một thể, phòng của phu nhân không phải cũng là phòng của ta sao?" Hắn chậm rãi bước vào nội thất, liếc mắt bảo Xuân Đào đi ra ngoài.
"Xuân Đào là nha hoàn của ta, ngươi dựa vào cái gì mà dám sai bảo nàng?"
Mạnh Quang Đào cười hai tiếng, vòng qua Trạm Liên tự ý ngối xuống mép giường, "Phu nhân hiểu lầm vi phu rồi, vi phu không phải muốn sai bảo nàng ta, chỉ muốn nói chuyện vợ chồng với phu nhân, người ngoài có mặt ở đây không tiện."
Trạm Liên thấy hắn một thân nhớp nhúa bẩn thịu lại dám ngồi lên giường của nàng, cả người giống như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, vô cùng khó chịu, muốn xông đến kéo hắn ra ngoài nhưn lại sợ lây bẩn vào người, chỉ có thể quát mắng: "Ngươi."
Mạnh Quang Đào tự cho mình là phong lưu nhướn một bên lông mày còn sót lại, "Ta đứng dậy là gì? Bây giờ trời đã vào khuya, nên nằm xuống mới phải."
Trạm Liên tuy không rành lắm về tình yêu nam nữ, nhưng cũng biết trong lời nói của Mạnh Quang Đào có ý gì, trong lòng nàng bốc lửa, hận không thể một đao chém chết người không biết xẩu hổ trước mặt mình. Hắn mắc phải căn bệnh bẩn thỉu này đã đành, còn muốn liên lụy đến nàng sao?
Trạm Liên tức giận muốn nội thương, cố gắng hít một hơi thật sâu, nháy mắt với Xuân Đào, kêu nàng đi lấy một tách trà nóng đến đây.
Xuân Đào nhận được ám chỉ của Trạm Liên, vội vàng gật đầu đáp lại, tay chân luống cuống đi ra khỏi nội thất. Nàng nhanh chóng chạy đi tìm mama quản sự trong viện, muốn bà ấy giúp nàng nghĩ cách, ai ngờ, mama quản sự lại trách nàng một câu, "Cô gia và phu nhân ở trong phòng làm chuyện riêng của hai người, sao có thể đến lượt ngươi quản?" Bà còn đang lo lắng cô gia không đến tìm phu nhân thì mình sẽ đi đời nhà ma.
Xuân Đào vội vàng la lên:"Ma ma, trên người cô gia đang có bệnh..."
"Ngươi ở đây la lối om sòm làm gì? Ai mà không biết cô gia không khỏe trong người? Nhưng chính vì như vậy, phu nhân chúng ta càng phải động phòng với cô gia, sớm sinh hạ một quý tử mới có thể vững chân đứng ở trong Mạnh phủ này."
"Nhưng nếu ngộ nhỡ cô gia lây bệnh cho phu nhân thì thế nào?"
"Đó cũng là số mệnh của phu nhân."
Xuân Đào thấy không thể nào thuyết phục được mama, chỉ đành phải xoay người đi tìm hai tiêu sư* được phu nhân thuê giả trang làm gã sai vặt đến giúp. Nhưng bọn họ cũng đã bị gia đinh của Mạnh Quang Đào lôi kéo đi đến một chỗ trong phủ uống rượu, thấy Xuân Đào tìm đến thì bày ra một vẻ mặt đầy khó xử, "Xuân Đào cô nương, tuy chúng tôi đến đây là để bảo vệ phu nhân, nhưng những chuyện riêng tư của vợ chồng thế này, làm sao chúng tôi có thể nhúng tay vào? Không chừng khi chúng tôi không vào, phu nhân còn nghi ngờ là bọn tôi không hiểu lý lẽ."
"Không đâu, hai người mau đi cùng ta đi." Xuân Đào lúc này tựa như con kiến ở trên chảo dầu.
Hai gã tiêu tư vẫn không quan tâm đến vẻ mặt lo lắng hốt hoảng của Xuân Đào, tụ lại bàn bạc một lúc rồi bảo chuyện vợ chồng lục đục không nên dính vào, sau đó vung tay mỉm cười rồi theo gia đinh của Mạnh Quang Đào ra ngoài.
Xuân Đào một thân một mình đứng ở trong góc viện, chỉ cảm thấy bầu trời như muốn sụp đổ, chẳng lẽ phu nhân sẽ bị cô gia làm nhục như vậy sao?
Chờ sau khi Xuân Đào rời đi, chỉ còn Trạm Liên và Mạnh Quang Đào ở trong phòng, chỉ trong chốc lát đã cảm thấy toàn thân khó chịu ngứa ngáy, nàng không chịu được nữa, xoay người đi ra ngoài, nhưng lại có hai bà tử thô lỗ mạnh mẽ đứng trông giữ ở ngoài cửa, để cho Xuân Đào rời đi nhưng nhất quyết ngăn cản Trạm Liên ra ngoài, còn nói là bọn họ chỉ đang phụng mệnh lão phu nhân mà làm việc, mời phu nhân tối nay "chiếu cố" đại gia thật tốt.
Trạm Liên không thể nào ngờ đến Mạnh Quang Đào và Mạnh lão phu nhân lại có thể vô sỉ đến vậy, chỉ có thể trách nàng một lòng nghĩ cách gặp lại tam ca ca mà lại quên để ý đến những tiểu nhân xấu xa này. Bây giờ nàng chỉ còn một hy vọng duy nhất đó chính là Xuân Đào.
Cũng may Trạm Liên thường ngày rất tỉnh táo, nhưng dù sao cũng là công chúa được Đương kim Thánh Thượng bảo vệ như bảo vật quý gia bên người, một khi đối mặt với tình huống này sao có thể bình tĩnh được? Nàng đứng trong một góc phòng cách xa Mạnh Quang Đào nhất, lạnh lùng không nói một lời.
Mạnh Quang Đào từ trong miệng nhị đệ của mình biết được ngày mai Trạm Liên còn phải tiến cung làm bạn với Thái phi một thời gian, chỉ cảm thấy dẫu là phúc hay họa, cũng không thể mặc cho phụ nhân này túy ý làm bậy. Huống chi từ sau khi được nếm lại mùi vị của dục vọng, hắn không cách nào kiềm chế bản thân được nữa, hiện tại còn thấy một làn da ngọc ngà, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng của thê tử mình, hắn càng không thể kìm nén được dục vọng đã chất chứa mấy ngày nay, quyết định tối nay sẽ thực hiện kế hoạch.
Mạnh Quang Đào cầm lấy chiếc hộp nhỏ mỉm cười tiến lên, hắn tiến một bước, Trạm Liên lùi một bước, một mực không chịu đến gần hắn ta.
Hai người cứ thế một tiến một lùi đi vòng quanh trong căn phòng không được rộng rãi cho lắm, Mạnh Quang Đào đuổi theo hai vòng đã mất hết kiên nhẫn, "Phu nhân đã phản ứng quá mức rồi, hai ta là được Hoàng Thượng ban hôn, tại sao lại không để cho phu nhân thân cận?"
Trạm Liên nói, "Mạnh đại nhân đang có bệnh trong người, vẫn nên trở về phòng của ngài dưỡng bệnh thì tốt hơn."
"Đây không phải là phòng của ta sao?"
Trạm Liên bởi vì câu trả lời không biết xấu hổ này của hắn mà trừng mắt nhìn.
Thế nhưng Mạnh Quang Đào lại bị cái nhìn này khiến cho cả người tê dại, hắn chưa bao giờ chú ý, người phụ nhân này chính là một mỹ nhân nhan sắc đang độ mặn mà nhất. Trong đầu suy nghĩ như vậy làm cho toàn thân lại nóng như lửa, hắn cười một tiếng, "Phu nhân đừng giận, vi phu tự biết trước kia đã lạnh nhạt phu nhân, vì vậy hôm nay cố ý đưa một món đồ tốt tới nhận lỗi với nàng đây."
"Ta không thèm những thứ đồ kia của ngươi."
Mạnh Quang Đào vờ như không nghe thấy những lời này, trực tiếp mở chiếc hộp, lấy ra một chiếc khăn lụa có thể một đôi uyên ương đang nghịch nước, "Phu nhân, nàng nhìn xem."
Trạm Liên khó hiểu nhìn về chiếc khăn lụa, ngay khi đang ngẩn ngơ suy nghĩ, không ngờ tới Mạnh Quang Đào đột nhiên sải bước đến đem chiếc khăn lụa kia bịt vào mũi nàng.
Trạm Liên giật mình hoảng sợ, giãy giụa thoát khỏi thì một mùi hương cực kỳ khó ngửi ngay lập tức xông thẳng vào cánh mũi nàng, tứ chi nhanh chóng trở nên vô lực.
Chẳng lẽ ông trời muốn ta chết đi một lần nữa sao? Trạm Liên mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng vẫn không thể nào phát ra được một âm thanh gì.
Mạnh Quang Đào đắc ý việc lớn đã thành, kéo Trạm Liên đi đến giường. Nhưng mà hắn vốn chỉ là một thư sinh yếu đuối, lại đang mắc bệnh trong người, dẫu đang kéo cơ thể nhỏ nhắn của Trạm Liên cũng phải dùng hết sức lực của mình, có khi còn để nàng ngã xuống đất.
Trạm Liên bị ngã đến xương thịt đau đớn, nhưng không còn sức để chống đỡ, đành để mặc Mạnh Quang Đào ôm lấy nàng, ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt trên người hắn, máu nóng khắp người cùng trở nên lạnh lẽo. Nàng cảm thấy bản thân mình giờ phút này tựa như cá đã nằm trên thớt, mặc người ta mổ xẻ ức khiếp, nổi bi thương từ trong lòng ồ ạt dâng lên, nước mắt cứ thế lã chã rơi xuống.
Mạnh Quang Đào một thân mồ hôi đầm đìa mới có thể đặt Trạm Liên lên giường, nhào vào người nàng thở hổn hển, khó khăn lắm mới có thể lấy lại hơi thở và hứng thú của mình, lại thấy Trạm Liên đang lặng lẽ khóc lóc thảm thiết, trong lúc nhất thời sự dịu dàng của một đấng nam nhân nổi lên, hắn tự cho là nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt cho nàng, khẽ thì thầm, "Phu nhân đừng sợ, vi phu sẽ thật nhẹ nhàng với nàng."
Vừa dứt lời, hắn đã cúi đầu xuống, liếm đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khuôn mặt Trạm Liên.
Trạm Liên bị cảm giác ướt át trên mặt khiến cho lục phủ ngũ tàng như bị đảo lộn, cảm giác buồn nôn cứ thể cuộn trào trong lồng ngực, nước mắt tựa như vỡ đê mà ào ạt chảy xuống. Nếu như hôm nay nàng bị tên mắc bệnh hoa liễu giơ bẩn này làm nhục, nàng sẽ không bao giờ tìm gặp lại Tam ca của mình nữa mà dùng ba thước lụa trắng kết thúc cuộc sống này một lần nữa.
Ngay khi trong đầu Trạm Liên chỉ còn lại một màu xám xịt, thì bên ngoài đột nhiên truyền đến một chuỗi âm thanh ồn ào, sau đó có tiếng người đạp cửa xông vào, hai bà tử canh cửa bên cạnh đồng loạt kêu lên: "Nhị gia."
Mạnh Quang Đào mở mắt, thấy có người phát hỏng chuyện tốt của mình, lửa giận trong lòng không khỏi dâng lên, mang theo sự uy nghi của người đại ca mà quát mắng: "Nhị đệ, ra ngoài cho ta."
Nhưng đáp lại hắn là tiếng đổ vỡ của bức bình phong, Mạnh Quang Đào giật mình, nhìn về phía đệ đệ của mình đang trừng mắt một cước đạp đổ tấm bình phong xông vào nội thất.
"Nhị đệ, quy củ của đệ đi đâu rồi?" Mạnh Quang Đào giận đến đỏ mặt, một bên lông mày còn lại run lên bần bật.
Mạnh Quang Dã nghiến chặt quai hàm, quét mắt nhìn đại ca của mình đang thở phì phò, lại nhìn đến cơ thể nhỏ nhắn mềm lại đang nằm trên giường không thể nhúc nhích, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Hắn không thể nghĩ tới, hắn thật không thể nghỉ tới, đại ca của hắn đã trở nên sa đọa đến nước này.
Hắn phải dùng hết sức lực của bản thân mới khắc chế được lửa giận đang trào dâng trong lòng, "Đại ca, bệnh của huynh còn chưa khỏi hắn, vẫn lên trở về phòng nghỉ ngơi đi."
"Ta tự biết chừng mực, ngược lại là đệ, nên trở về phòng mình suy nghĩ về hành động của mình lúc này đi." Chuyện riêng tư của mình bị đệ đệ phá hư, Mạnh Quang Đào thẹn quá hóa giận, liếc thấy những người hầu xung quanh đang chăm chú nhìn mình, không thể đánh mất đi uy nghiêm của gia chủ, làm ra vẻ một người ca ca đang dạy dỗ đệ đệ của mình.
Mạnh lão phu nhân vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này, Mạnh Quang Dã chân trước bước vào, bà chân sau có mặt, đúng lúc nghe hai huynh đệ cãi cọ, vội vàng kéo Mạnh Quang Dã sang một bên, "Nhị nhi à, chẳng lẽ con đã uống nhiều rượu đến choáng váng rồi sao, đây là chuyện trong nhà của đại ca con, con chạy tới đây xen vào làm gì?"
Mạnh Quang Dã nghe đến lời này, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi nào, toàn thân bất lực và đau lòng. Họ chính là mẫu thân và đại ca ruột thịt của hắn sao? Đến lúc này, lửa giận trong lòng đã không thể nào kiềm chế được nữa, hắn hét lớn, "Đi ra ngoài."
Mạnh lão phu nhân sợ hết hồn, bà chưa bao giờ thấy nhị nhi tử của mình tức giận đến mức này, hơn nữa hiện tại chức quan của hắn lại lớn hơn lão nhị, bà không dám nói một lời.
Mạnh Quang Đào nhìn thấy đệ đệ tựa như hung thần ác sát, trong lòng cũng có một chút sợ hãi, trong chốc lát không biết trong lòng hắn đang nghĩ đến chuyện gì, lại sợ hắn phát điên lên sẽ làm ra chuyện đại nghịch bất đạo đánh cả đại ca của hắn, không thể không nhường một bước, nhưng lại nghĩ đến việc mình ở trước mặt nô tài đánh mất hết tôn nghiêm, giận dữ vung tay áo, trứng mắt nhìn Mạnh Qaung Dã một cái rồi đi ra ngoài, "Ta sẽ xem hôm nay đệ đã uống say không khống chế được bản thân mình."
Thấy lão đại rời đi, Mạnh lão phu nhân cũng vội vàng theo sau.
Xuân Đào từ sau lưng Mạnh Quang Dã tiến lên, nghẹn ngào đỡ chủ tử nhà mình ngồi dậy. Nhưng vừa chạm đến Trạm Liên liền phát hiện cơ thể nàng mềm nhũn không xương, quần áo lộn xộn không chỉnh tề, trên giương mặt trắng bệch loang lỗ những giọt nước mắt, Xuân Đào hoảng sợ khóc lớn, "Phu nhân, phu nhân, người sao vậy?"
Mạnh Quang Dã vốn đang định rời khỏi nội thất, lại nghe thấy như vậy ngay lập tức xoay người đi đên bên cạnh giường, khom người bắt mạch còn nhịp đập của nàng.
Trạm Liên thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhìn thấy thân hình cao lớn cùng với gương mặt tuấn tú ngược sáng kia, cơ thể mềm nhũn khẽ run lên, nước mắt lại lần nữa trào ra.
Mạnh Quang Đã thấy nàng chỉ trúng một loại nhuyễn cốt tán bình thường, thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu đối mặt với ánh mắt ngấn lệ của nàng, trong lòng nhất thời tắc nghẽn, bực bội, một lúc lâu sau mới cất giọng khàn khàn: "Đừng khóc."
Hắn đưa tay muốn gạt đi nước mắt của nàng, nhưng con chưa chạm đến khuôn mặt yêu kiều đã cứng đờ thu tay về. Mạnh Quang Dã mím chặt môi đứng thẳng người, giao phó cho Xuân Đào chăm sóc Trậm Liên thật tốt rồi chuẩn bị rời đi.
Trạm Liên nóng lòng, cố gắng dùng hết sức lực của mình bắt lấy vạt áo của hắn, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt đã mềm nhũn tuột xuống.
Mạnh Quang Dã kinh ngạc nhìn nàng.
"Đừng... Đi..." Trạm Liên lấy hế sức mình mới thì thầm được hai chữ này. Nàng rất sợ, sợ sau khi Mạnh Quang Dã rời đi, Mạnh Quang Đào sẽ quay lại lần nữa.
Mạnh Quang Dã chăm chú nhìn dáng vẻ đáng thương của ngàn, dưới chân như mọc rễ, làm cách nào cũng không thể nhấc nổi một bước chân, thậm trí trong lòng mãnh liệt trào dâng một ý muốn đem nàng ôm vào trong lồng ngực vững chãi của mình mà an ủi.
"Ngươi..."
"Phu nhân..." Không hiểu tại sao Xuân Đào lại kêu một tiếng.
Mạnh Quang Dã lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn về chỗ khác khàn khàn nói: "Ta ở bên ngoài, chờ đại tẩu ngủ rồi mới đi."
Trạm Liên chỉ một mực nhìn hắn.
Mạnh Quang Dã lại nói một câu: "Đại ca sẽ không trở lại nữa đâu, đại tẩu yên tâm đi."
Trạm Liên lúc này mới yếu ớt nhắm hai mắt lại.
Mạnh Quang Dã đi ra khỏi nội thật, đứng chờ ở bên ngoài một lúc lâu, nghe Xuân Đào đi ra nói lại Trạm Liên đã ngủ say, để lại gã sai vặt bên người mình ở lại canh chừng, một lần nữa liếc mắt vào trong nội thất rồi sải bước ra ngoài.
Hắn rời khỏi viện nhỏ, trực tiếp đi thẳng tới phòng Mạnh Quang Đào, quả đúng như dự liệu, Mạnh lão phu nhân và đại ca đang ở trong đại sảnh chờ hắn, ngay cả Mạnh Thải Điệp cũng bày ra vẻ mặt muốn xem kịch vui cũng đã ngồi ở bên cạnh.
"Mạnh Quang Dã, ngươi nói rõ xem ngươi đây là đang nổi điên cái gì?" Đợi Mạnh Quang Dã một lúc lâu, sự tức giận trong lòng Mạnh Quang Đào sớm đã chất chứa tràn ngập trong lòng, vừa thấy hắn đi vào đã ngay lập tức đứng dậy chỉ thẳng vào mặt hắn.
-------------
Tiêu sư : Người hành nghề bảo vệ người và tài sản thời xưa.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |