← Ch.14 | Ch.16 → |
Đùng!
Trong thạch động, đột ngột vang lên tiếng động ầm ầm, làm cả tòa thạch động dường như cũng lắc lư rung chuyển, thậm chí có mấy viên đá nhỏ còn lăn từ trên vách đá xuống, cũng làm Trầm Đãi Quân đang ngồi trên ghế đọc sách thuốc thở dài, xoa trán...
Ôi trời... lại nữa rồi!
"Sư đệ, thu bớt lực lại đi, đừng có làm nổ luôn chỗ này!" Giọng nói bình thản không nặng không nhẹ nhắc nhở, kì thật nàng thật sự hơi lo lắng chỗ này sẽ bị nổ tung.
"Đệ mới xài có năm thành công lực, khắc chế lắm rồi." Tra kiếm vào vỏ, Hoa Đan Phong nhìn vết kiếm mạnh mẽ ác liệt khắc trên tường đá vừa luyện ban nãy, thật tình khó mà che giấu được hưng phấn, vui vẻ sà lại bên cạnh nàng, cao hứng gọi: "Sư tỷ, Tàn Nguyệt kiếm pháp này lợi hại thật, tổng cộng có chín chiêu mười thức, ta mới luyện năm chiêu sáu thức mà uy lực đã mạnh như vậy rồi, mặt tường đều sắp bị ta biến thành tranh hết trơn."
Nhìn theo hướng tay hắn chỉ, vốn dĩ bề mặt bức tường to đùng đằng xa trơn láng dưới sự chuyên cần luyện kiếm của hắn đã thành vật hi sinh lớn nhất, bây giờ đầy dấu kiếm sâu hoắm đếm không hết, Trầm Đãi Quân chỉ biết lẳng lặng mặc niệm dùm nó.
Hoa Đan Phong nào biết nàng nghĩ gì, luyện kiếm xong tim gan phèo phổi lại bắt đầu la lối rồi, hắn chớp chớp mắt, năn nỉ một cách tội nghiệp.
"Sư tỷ, đệ đói rồi, hôm nay nấu cơm sớm chút đi."
Nghe xong, Trầm Đãi Quân bật cười.
"Không, hôm nay chúng ta không nổi lửa."
"Hả? Vì sao?" Hoa Đan Phong bi phẫn ấm ức dùm cái bụng mình.
"Sư đệ, đệ quên chúng ta vào đây bao lâu rồi à?" Âm thầm than thở, nàng thử nhắc nhở hắn.
Bao lâu?
Hoa Đan Phong ngơ ngác, cẩn thận tính lại, lúc này mới phát hiện ở trong cái động bí mật, cách biệt với bên ngoài này, bọn họ đã bất tri bất giác qua hơn một tháng rồi, vậy mà một chút hắn cũng không phát hiện ra, rầu rĩ.
Những ngày vừa qua, mỗi sáng sau khi tỉnh dậy, hắn thích luyện kiếm thì luyện, mệt thì đổi qua quấn lấy sư tỷ, thừa cơ hôn trộm mấy cái, ngẫu nhiên nhàn rỗi không có việc gì làm thì lôi vàng bạc châu báu trong hòm ra ngắm nghía, lựa cái nào tao nhã dễ nhìn là đeo lên người sư tỷ, nhìn không thôi đã vui vẻ rồi. Cứ thế ngày này qua ngày khác, chẳng có cảm giác thời gian trôi đi tí nào.
Ừm... có lẽ vì có sư tỷ làm bạn, hắn hài lòng, vui vẻ, sung sướng nên dù chỉ là một khoảng trời nho nhỏ hắn cũng vui quên đường về.
Trầm Đãi Quân đứng bên thấy nửa ngày trời hắn cũng không trả lời, đầu óc như đi vào cõi tiên không biết là đang nghĩ cái gì, không khỏi buồn cười bất lực, khẽ gọi hắn hoàn hồn lại, "Sư đệ, tính thời gian, chúng ta cũng phải tới Vũ gia trang gặp cha và sư muội rồi, nên lát nữa thu dọn đồ đạc xong là đi khỏi chổ này, vào thành rồi đệ tha hồ lấp đầy bụng."
"Còn mớ châu báu này?" Hoàn hồn lại, Hoa Đan Phong ngơ ngẩn hỏi một câu.
"Cứ để lại đây thôi! Những thứ này đều là vật ngoài thân, đối với chúng ta mà nói cũng không có tác dụng." Trầm Đãi Quân chỉ cần quyển sách thuốc và viên thuốc màu đỏ kia là đủ rồi.
Hoa Đan Phong cũng thế, chỉ muốn mang theo bảo kiếm thôi. Vì vậy hắn gật đầu, còn cố đi một vòng quanh thạch động đã ở hơn tháng, giọng có chút luyến tiếc, "Sư tỷ, đệ sẽ nhớ chỗ này."
"Sau này, chỉ cần đệ muốn, bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể quay lại ở vài ngày." Mỉm cười, kì thật Trầm Đãi Quân cũng rất yêu thích chỗ này, đừng nói gì những chuyện khác, chỉ riêng chuyện đây là nơi đính tình của hai người đã đủ khiến nàng nhớ cả đời rồi.
"Ừ!" Ra sức gật đầu, Hoa Đan Phong mỉm cười.
Ài... sau này nếu sợ sư cha, sư muội phiền phức, hắn chắc chắn sẽ dẫn sư tỷ đến chỗ này ở một thời gian, hai người thích hôn thì hôn, chẳng cần sợ sư cha nổi cơn tập kích nữa.
Gần đây, trang chủ Vũ gia trang Vũ Trọng Liên, ưa làm việc thiện, hòa giải phân tranh trên giang hồ được mọi người kính trọng, cả ngày vui mừng hớn hở, tất cả là do đại hội võ lâm được cử hành tại Vũ gia trang.
Cẩn thận truy xét ra, cũng không biết là kẻ lắm chuyện nào trên giang hồ khơi mào đề nghị này, cho rằng từ sau khi võ lâm minh chủ qua đời hai trăm năm trước, võ lâm ai cũng không phục ai, vì thế cũng không có minh chủ mới nào xuất hiện. Kết quả là vị trí minh chủ bỏ trống đã lâu, hôm nay không bằng triệu tập đại hội võ lâm, muốn đoạt được địa vị thì cứ dùng thực lực mà giành.
Đề nghị này vừa đưa ra, tức thì được mọi người hưởng ứng.
Còn như đại hội võ lâm cử hành chỗ nào, dưới mồm năm miệng mười của mọi người, cuối cùng Vũ gia trang luôn làm việc công chính nhận được sự ủng hộ của nhiều người nhất.
Mà Vũ Trọng Liên, cũng có ý với địa vị minh chủ, tự nhiên là vui mừng tiếp nhận chuyện này. Thế nên sau lễ mừng thọ mới nửa năm ngắn ngủi, Vũ gia trang lại lần nữa tiếp đón khách khứa tụ tập. Vả lại lần này bất luận là có giao tình hay không, võ lâm các môn các phái đều cử người đến.
Không ngoài dự đoán, bảo chủ Hắc Phong Bảo Ứng Vô Xá dẫn cậu con trai tính tình ngạo mạn cùng một đám thuộc hạ, chiếm cứ một khoảng sân viện dành cho khách trong Vũ gia trang từ sớm. Chẳng qua có điểm đặc biệt là, lần này trong số người ông ta dẫn theo có một người đàn ông què chân đầu đội nón trúc phủ vải trắng, chỉ xuất hiện nhưng hoàn toàn không để lộ mặt thật. Đi theo bên người ông ta là một cô gái nhỏ xinh xắn, từng đến tham gia lễ mừng thọ, còn khúc mắc với Hắc Phong Bảo nữa.
Lúc đầu, Vũ Trọng Liên cũng cảm thấy kinh ngạc, thậm chí nghi ngờ cô gái nhỏ này vì sao lại hóa thù thành bạn với Hắc Phong Bảo, còn sư tỷ, sư huynh nàng đâu sao không thấy bóng dáng? Sau vài lần dò xét công khai lẫn ngấm ngầm, mới nghe ngóng được hóa ra người què đội nón vải trắng kia là sư cha nàng ta, mà người này lại là bạn cũ của Ứng Vô Xá, thế nên nàng và Ứng Cô Hồng hóa thù thành bạn cũng là lẽ thường.
Còn sư tỷ, sư huynh của cô hình như bận rộn việc gì đó, sẽ đến Vũ gia trang gặp bọn họ trễ hơn.
Tra xét ngọn nguồn ngóc ngách xong hết, Vũ Trọng Liên cũng không nghi ngờ thêm nữa, nhanh chóng quăng chuyện này ra sau đầu, vội vàng đi xã giao tiếp đón khách khứa.
Ngày hôm đó, trước khi đại hội võ lâm khai mạc một ngày, Vũ gia trang xuất hiện hai vị khách phong trần mệt mỏi. Hai người vừa đặt chân vào trong trang ồn ào náo nhiệt lập tức liếc nhau, mắt đầy rẫy bối rối, ngờ vực.
"Đây là sao? Có người một năm mừng thọ hai lần à?" Hoa Đan Phong gãi đầu, nghi ngờ đầy bụng.
Trầm Đãi Quân lắc đầu, cũng không rõ chuyện gì xảy ra.
Thực tế, sau khi hai người rời khỏi thạch động liền ba chân bốn cẳng chạy tới Vũ gia trang, dọc đường đi chẳng có đầu óc đâu mà thăm dò tìm hiểu tình hình, vì thế từ đầu tới cuối hoàn toàn không biết có chuyện cử hành đại hội võ lâm ở Vũ gia trang.
Đang lúc hai người đứng đực ở đại sảnh, chần chừ không biết làm sao liên lạc với Trầm Vân Sanh. Dù sao lúc đầu ông chỉ nói gặp nhau ở Vũ gia trang nhưng lại không nói rốt cuộc là tìm người kiểu gì.
Cả hai định tìm người hỏi thăm nhưng lại sợ không cẩn thận tiết lộ thân phận Trầm Vân Sanh làm Vũ Trọng Liên cảnh giác, đề phòng. Do đó nhất thời có phần bối rối, hoang mang.
May mà ngay lúc ấy, một giọng nói thánh thót quen thuộc từ trong đám đông vang lên.
"Sư tỷ, sư huynh, hai người tới rồi!" Vọt tới trước mặt hai người, Hoa Diệu Điệp hào hứng vừa cười vừa gọi.
Gặp được nàng, Hoa Đan Phong, Trầm Đãi Quân lập tức vui vẻ cười lên, ba người hàn huyên đôi câu mừng rỡ xong, Hoa Đan Phong đột ngột hạ giọng hỏi nhỏ
"Sư muội, muội và sư cha ở Vũ gia trang à? Còn nữa, trước mắt xảy ra chuyện gì?"
Chớp đôi mắt to, Hoa Diệu Điệp gật đầu cười, không đợi hắn tra hỏi đã vội vã thì thầm: "Chỗ này không tiện nói, chúng ta về chỗ sư cha đi, đến chừng đó lại nói cụ thể chi tiết cho hai người nghe."
Nàng đã nói như vậy, hai người cũng không nhiều lời, lập tức theo Hoa Diệu Điệp đi vào trong viện. Dưới sự dẫn đường của nàng, trái cua phải quẹo, cuối cùng đến một sân viện yên tĩnh.
Trong viện rõ ràng có hắc y nhân canh phòng nghiêm ngặt, hai người nhờ có Hoa Diệu Điệp dẫn dắt nên dọc đường không ai ngăn cản, đi tới phòng khách. Trong phòng, ba người Trầm Vân Sanh, Ứng Vô Xá và Ứng Cô Hồng ngồi trước chiếc bàn vuông, đang thưởng thức trà.
"Cha!"
"Sư cha!"
"Quân nhi!"
Ba tiếng kêu mừng rỡ đồng thời vang lên, người cũng tụm lại một chỗ, vui mừng thao thao bất tuyệt.
Trầm Vân Sanh cẩn thận quan sát con gái, sau ba tháng không gặp nhìn có bớt đi tí thịt nào không, có là cứ nhè thằng ngốc nào đó mà hỏi.
May mà sau khi đánh giá tận chân tơ kẽ tóc, phát hiện con gái chẳng những hoàn hảo như lúc đầu mà tinh thần sáng láng, khí sắc cực tốt, thế là lườm người nào đó một cái
"Ngươi thằng ngu ngốc này coi như chăm sóc Quân nhi không tệ!" Hừ lạnh, hình như ông không cam lòng vì không tìm được lý do để gây sự với người nào đó.
"Cái này đương nhiên!" Hoa Đan Phong đắc ý vênh mặt.
"Cho dù sư tỷ chỉ rớt một cọng tóc, con cũng luyến tiếc nữa là!"
"Nói tào lao gì thế?" Mặt mày đỏ lựng, Trầm Đãi Quân cố trấn tĩnh, không muốn người khác nhận thấy bất thường.
Đáng tiếc, trong những người có mặt, Trầm Vân Sanh và Ứng Cô Hồng đã biết tình cảm của nàng từ sớm, còn Ứng Vô Xá là người tinh minh, lịch duyệt phong phú, sao không nhìn ra được mập mờ giữa hai người trẻ tuổi. Chỉ có cô nương lơ đễnh Hoa Diệu Điệp là còn mù mờ mà thôi.
"Đâu có nói bậy bạ..." Hoa Đan Phong lầu bầu, có cảm giác ấm ức vì không thể thấy ánh sáng.
Trầm Vân Sanh trừng mắt nhìn hắn, kế đó mừng rỡ kéo con gái đến trước mặt Ứng Vô Xá.
"Sư huynh, đây là đứa con gái đệ tự hào nhất Đãi Quân. Quân nhi, vị này là..."
"Ứng sư bá phải không ạ?" Trầm Đãi Quân mỉm cười tiếp lời, tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Mỉm cười gật đầu ra hiệu, Ứng Vô Xá khen ngợi: "Sư đệ đúng là có phúc, có cô con gái thông minh xinh đẹp, huệ chất lan tâm như thế này. Không như thằng con trời đánh của ta hung hăng, xấu tính. Nếu vì thế mà nó làm cháu gái bị thương, cháu gái cũng đừng trách móc nó."
Câu này làm Ứng Cô Hồng không vui hừ một tiếng.
Trầm Đãi Quân cũng đoán được đại khái Ứng Vô Xá đã biết chuyện đôi bên vướng mắc lúc trước, lập tức nói liền: "Ứng sư bá xin đừng nói thế, kì thật Ứng sư huynh..." Ngừng một chút, nàng thử tìm cách hình dung uyển chuyển hơn nhưng cuối cùng đành thông báo thất bại, dứt khoát thẳng thắn cười nói: "Là chân tiểu nhân, nhưng mà rất đáng yêu."
Câu bình luận của nàng làm Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp đã nghe từ trước nghẹn cười trong bụng. Còn Ứng Vô Xá đầu tiên là trợn mắt kinh ngạc, tiếp đó thoải mái cười to, khen nàng nói rất hay.
Trầm Vân Sanh thì mặc kệ con gái nói cái gì ông đều gật đầu đồng ý hết. Chỉ có Ứng Cô Hồng nháy mắt đen mặt, thiếu chút nữa là đập bàn mà thôi.
Chân tiểu nhân, hắn vui vẻ chấp nhận, nhưng...
Đáng yêu? Dám nói hắn đáng yêu? Toàn thân hắn từ trên xuống dưới có chỗ nào moi ra được cái từ này? Đây là sự nhục nhã đối với hắn!
Đợi mọi người cười xong, Trầm Vân Sanh giới thiệu Hoa Đan Phong giống như là tùy tiện đem con chó hoang ven đường ra so sánh.
"Còn thằng ngốc này là Hoa Đan Phong, giống như con nhóc này, đều là đồ đệ mà nương tử đệ nhận nuôi."
Ứng Vô Xá nghe xong cười cười nhìn Hoa Đan Phong, biết người trẻ tuổi trước mặt, nửa năm trước trong đại hội tỷ võ ở Hoa Sơn "ngang trời xuất thế", cùng với con trai mình được người giang hồ xưng là Ngọc Diện Song Long.
Biết ông đang quan sát mình, Hoa Đan Phong không hề sợ sệt, chẳng những hiên ngang nhìn lại ông còn không quên cười híp mắt chào hỏi.
"Ứng sư bá, người khỏe chứ!" Hì hì, tuy ông ấy và sư cha mới cùng một sư môn, căn bản chẳng có quan hệ gì với sư phụ nhưng sư tỷ đã kêu một tiếng sư bá, tự nhiên là hắn phải kêu theo sư tỷ rồi.
Ứng Vô Xá nghe thế có vẻ thú vị nhìn hắn một cái nhưng không tỏ vẻ phản đối. Còn Trầm Vân Sanh, chắc bị kêu sư cha riết thành quen nên nghe Hoa Đan Phong xưng hô như vậy cũng không có phản ứng gì.
Mọi người trò chuyện tán gẫu hòa hợp một hồi, mãi đến lúc Trầm Đãi Quân mở miệng hỏi
"Cha, cha vào ở Vũ gia trang, chẳng nhẽ Vũ Trọng Liên không nhận ra cha sao?"
"Cha mang nón trúc có phủ vải trắng che mặt, sao cẩu tặc nhận ra được?" Cười lạnh lùng, chỉ cần nhắc tới Vũ Trọng Liên, mắt Trầm Vân Sanh lại đỏ ngầu, hận không chặt y ra thành trăm mảnh, nuốt vào bụng.
"Hiện tại là tình huống gì vậy? Sao có nhiều người đến Vũ gia trang thế này?" Hoa Đan Phong không hiểu.
Lần này đổi lại đến phiên Ứng Vô Xá cười, chỉ là cái cười đầy dữ tợn tàn nhẫn.
"Là ta sai người cổ xúy trên giang hồ cử hành đại hội võ lâm, để các môn các phái đều đến Vũ gia trang giành vị trí minh chủ võ lâm, sau đó nhân cơ hội vạch trần hành vi xấu xa của Vũ Trọng Liên trước mặt võ lâm nhân sĩ."
"Hóa ra là thế!" Hoa Đan Phong bừng tỉnh ngộ.
"Thật ra mấy năm nay ta không hề bỏ qua việc tìm kiếm nơi sư đệ rơi xuống..." Quay đầu nhìn Trầm Vân Sanh, Ứng Vô Xá cảm thán.
"Năm đó, sau khi đệ mất tích, ta âm thầm phái người đi khắp nơi điều tra, khổ nỗi không có bất cứ thu hoạch gì. Mãi đến một năm trước, ta mới từ trong miệng một người làm của Tùng Nguyệt sơn trang bị đuổi việc về quê mà biết được. Năm đó, đệ từ biệt Du gia ở Tùng Nguyệt sơn trang xong thì cùng đi với Vũ Trọng Liên, từ đó liền biệt vô âm tín. Vì thế ta nghi ngờ nếu không phải Du gia thì cũng là Vũ Trọng Liên hại đệ. Nhưng việc cách đã nhiều năm lại không có chứng cứ, chỉ đành ngầm giở trò, gây hấn với bọn chúng khắp nơi.
"Sư huynh, đệ biết huynh sẽ không quên đệ." Trong ngực xao động, Trầm Vân Sanh cảm động không thôi.
Trầm Đãi Quân đứng bên nghĩ tới chuyện gì đó, không nhịn được thắc mắc: "Chẳng lẽ vì vậy mà dù biết rõ Du gia không có khả năng cùng Hắc Phong Bảo kết nhân duyên, mọi người vẫn đi cầu thân, lấy đó làm cớ gây sự với họ? Còn nữa, lần trước đại thọ của Vũ Trọng Liên, muội cùng sư đệ đi nhầm đường, không cẩn thận đụng phải Ứng sư huynh đang nói chuyện gì đó với Vũ Trọng Liên, không phải là chất vấn lão chuyện đó chứ?"
"Không sai!" Từ đầu tới đuôi không nói câu nào cuối cùng Ứng Cô Hồng cũng mở miệng.
"Du gia đúng là xui xẻo bị hiểu lầm, còn như Vũ Trọng Liên..."
Ngừng một chút, hắn cong môi lên lộ rõ vẻ giễu cowtk.
"Không thẹn là ngụy quân tử. Khi ta hỏi đến chuyện kia, chẳng những phủi sạch sẽ còn vờ vĩnh nói cái gì mà thân với sư thúc như huynh đệ, sau khi người mất tích, lão cảm thấy rất khổ sở."
"Ta khinh!" Nghe mấy lời ghê tởm cùng cực như thế, Trầm Vân Sanh tức thì bốc hỏa, gằn giọng chửi mắng.
"Tên cẩu tặc đó còn dám nói thân với ta như huynh đệ? Nếu không phải hắn, ta và Vân Nương sẽ không phải âm dương đôi ngả... đều do hắn! Đều do hắn hại ta như thế, ta nhất định giết hắn... ta nhất định giết hắn..." Càng nói càng kích động, cả người ông không ngớt run lên, mắt dần dần trở nên điên cuồng.
Thấy tình huống không ổn, Trầm Đãi Quân vội vàng lên tiếng an ủi.
"Cha, không phải chúng ta đang bày kế vạch trần bộ mặt xấu xa của lão sao? Nào, đừng kích động, hít sâu một hơi..."
Nghe giọng con gái, hai bàn tay nắm cứng ngắc của Trầm Vân Sanh mới từ từ lỏng ra, thần trí dần dần hồi phục, cố sức bình tĩnh trở lại.
Những người còn lại thấy ông như thế đều than thầm trong dạ, nhất là Ứng Vô Xá càng thêm cảm khái.
Ôi... năm đó sư đệ ông tao nhã lịch sự, phong độ ngời ngời, chỉ vì kẻ gian hãm hại mà tiền đồ tốt đẹp mất hết, biến thành bộ dạng như bây giờ, bảo sao người ta không thổn thức?
Càng nghĩ, ông càng thêm căm hận Vũ Trọng Liên, vốn là người bao che khuyết điểm, ông thề phải thay sư đệ lấy lại công bằng, bắt tên cẩu tặc này muốn sống không được, chết cũng không xong!
Mấy người len lén đưa mắt ra hiệu cho nhau, Trầm Đãi Quân thông minh lập tức dỗ cha đi nghỉ, đỡ ông về phòng.
Những người còn lại bắt đầu lên kế hoạch. Ngày mai sau khi đại hội võ lâm khai mạc phải làm thế nào để phơi bày hành vi xấu xa của Vũ Trọng Liên, để cho mọi người mắng chửi.
Ban đêm, khó khăn lắm Trầm Đãi Quân mới hầu hạ cha ngủ thiếp đi, vốn định về phòng nghỉ ngơi. Song lúc đi trên hành lang, ngẩng đầu nhìn thấy màn sao dày đặc trong đêm, trăng khuyết cong cong, nàng đột ngột thay đổi ý định dừng lại, tâm tình hết sức phức tạp.
Chừng nửa năm trước, nàng cũng đi dạo dưới ánh trăng thế này tại Vũ gia trang. Chỉ là khi ấy lòng nàng khổ sở, tâm như tro tàn, tình cảm tổn thương sâu đậm, trong lòng chua xót không biết giãi bày với ai, chỉ biết âm thầm nuốt nước mắt xuống. Nhưng hôm nay, cũng ánh trăng ấy, nàng lại cảm thấy vui sướng tràn ngập cõi lòng, tâm tình yên tĩnh, mừng rỡ vô hạn, đầy ngọt ngào, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng muốn cười.
Vẻn vẹn nửa năm, tâm tình lại khác biệt như thế, đời người đúng là thăng trầm nhấp nhô lớn thật, khó mà dự đoán trước được.
Nghĩ thế nàng không khỏi bật cười khe khẽ. Ngay lúc ấy, giống như buổi tối nàng đau lòng nửa năm trước, một tiếng cành khô gãy rắc nho nhỏ đột nhiên vang lên, mà nàng cũng cảnh giác quát khẽ.
"Ai?"
"Sư tỷ, là đệ mà!" Câu trả lời giống hệt lần trước vang lên, chẳng qua nửa năm trước nghe nhỏ như muỗi kêu còn kèm theo chột dạ, nửa năm sau lại vui vẻ như trời trong quang đãng.
"Sư đệ..." Mỉm cười thì thầm, Trầm Đãi Quân xoay người, quả nhiên thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ từ trong bóng đêm bước ra, hai ba bước đã nhào tới trước mặt nàng.
"Sao còn chưa ngủ?" Cười cười, nàng đưa tay chỉnh lại vạt áo hơi lộn xộn của hắn, còn hắn... không tránh né, làm mặt Trầm Đãi Quân càng thêm dịu dàng, ánh mắt dịu dàng như làn thu thủy, cực kỳ xinh đẹp.
"Chờ tỷ đó!" Hoa Đan Phong cười lên, không nhúc nhích, lẳng lặng mặc nàng vuốt phẳng áo cho mình.
Ừm... Hắn vĩnh viễn sẽ không quên, một đêm nửa năm trước, hắn né tránh không biết đã làm sư tỷ tổn thương sâu sắc thế nào. Hôm nay, hắn chỉ mong sư tỷ có thể giúp hắn như thế này trọn đời trọn kiếp, khiến hắn có thể hưởng thụ bàn tay chăm sóc của sư tỷ vĩnh viễn.
"Ngốc quá! Ngoài trời lạnh như thế, chờ gì chứ? Không đông lạnh mới lạ!" Nàng lo lắng cau mày, nắm chặt lòng bàn tay hắn, phát hiện vẫn ấm nóng như thường mới an tâm thở ra.
"Đông lạnh đã có sư tỷ trị, không sợ!" Hoa Đan Phong cười nắm lấy tay nàng, không cho nàng rụt lại.
Cảm nhận ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền đến, mặt Trầm Đãi Quân phớt đỏ, nửa nũng nịu nửa hờn dỗi lườm hắn.
"Bị đông lạnh không sợ sư tỷ đau lòng sao?"
"Có thể khiến sư tỷ đau lòng vậy cũng hạnh phúc lắm rồi." Từ sau khi tình yêu thông suốt công lực buông lời ngon tiếng ngọt của Hoa Đan Phong giống như cao tăng chịu xối nước lên đầu, ngày đi ngàn dặm, cực kỳ lợi hại.
"Ba hoa!" Cười mắng nhỏ nhưng lòng thì ngọt như đường.
"Mắng đệ ba hoa, nếu đệ không ba hoa không phải là mang tiếng oan sao? Oan quá!" Hoa Đan Phong cười to, quả nhiên lập tức làm mẫu cho nàng xem thế nào mới là ba hoa chân chính, khom người cúi đầu bịt kín môi nàng, làm cho nàng thể nghiệm rõ rành rành cái gì gọi là "mồm mép", cái gì kêu là "miệng lưỡi liến thoắng".
Dưới ánh trăng, trong đêm, một đôi tình nhân môi lưỡi quấn quít, triền miên bên nhau, mãi đến khi có tiếng phì cười mang theo chọc ghẹo vang lên đột ngột trong bóng tối, bọn họ mới hoảng hồn như chim sợ cành cong lật đật rời ra.
"Ai? Ra đi!" Mặt Hoa Đan Phong đỏ bừng, hổn hển quát lên giận dữ.
Đáng ghét, mấy khi có dịp tâm tình dưới trăng thế này, rốt cuộc cũng có cơ hội yêu đương say đắm với sư tỷ, thế mà lại có người nấp ở đây.
Nhìn lén, quá đáng ghét, không biết thức thời gì cả.
"Ha ha ha... nhóc con, lúc đầu ta tặng ngươi một bức tranh, bây giờ quả thật trở thành vật định tình của các ngươi rồi à?" Ứng Cô Hồng cười lớn, từ sau gốc cây đi ra, giọng điệu châm chọc nhưng tâm tình lại rất vui vẻ.
"Tên họ Ứng, là ngươi!" Ngó thấy lại là cái tên "chân tiểu nhân", Hoa Đan Phong thật tình không biết nên giận hay nên cười. Dù sao thật sự nhờ có tên khỉ này hắn mới biết được tình cảm của sư tỷ, cũng nhờ đó hiểu được tình cảm của bản thân. Nói thật ra, hắn còn phải cảm ơn Ứng Cô Hồng, có điều rình mò người ta nói chuyện yêu đương là quá vô đạo đức!
"Là ta thì làm sao?" Nhíu mày liếc lại, Ứng Cô Hồng cười hừ hừ, "Nói ra, các ngươi còn phải cám ơn ta, nếu không hôm nay làm gì có chuyện uyên ương giao kết [13]?"
Trầm Đãi Quân quẫn bách hết sức, mặt nóng rực nhưng vẫn làm bộ trấn tĩnh.
"Ứng sư huynh, muội tưởng câu "vô lễ chớ nhìn" huynh hẳn là nghe rồi mới đúng."
"Ta còn nghe qua câu "vô lễ đừng động", sao các ngươi lại động hả?" Cười nhạt một tiếng, ác ý chế giễu y như cũ.
Bị chặn họng, mặt Trầm Đãi Quân đỏ đến muốn xuất huyết, cả nửa ngày nàng mới đả thông tư tưởng, mỉm cười tự nhiên: "Ứng sư huynh nói đúg, muội với sư đệ nên cảm ơn huynh!"
Ài... nếu không phải hắn ác ý thiết kế, đến giờ sư đệ cũng không biết tâm ý của nàng mà nàng vẫn khổ sở đè nén tình cảm của mình, chôn dấu phần tình cảm này vào sâu tận đáy lòng, vĩnh viễn không thấy mặt trời.
Bị nàng thản nhiên cám ơn như thế, Ứng Cô Hồng xưa nay ưa đối đầu ác ý với người khác tức thì cứng đờ, giống như bị người ta nhét nắm đấm vô miệng, nghẹn tại cổ họng nhả không được nuốt không xong, vẻ mặt vặn vẹo quái đản.
Trầm Đãi Quân thấy thần sắc hắn quái dị như thế, không khỏi cảm thấy kì lạ...
Quái! Nàng nói sai gì à?
Đâu có đâu! Nàng chỉ rất chân thành cám ơn hắn thôi mà...
Đột nhiên, óc lóe lên một tia sáng, nàng nhận ra điều gì đó, nhìn hắn chằm chằm giống như muốn chọc thủng một cái lỗ trên mặt hắn, chọc Ứng Cô Hồng không vui hừ hừ
"Nhìn cái gì?" Đáng chết! Nếu không phải nàng là con gái của sư thúc, hắn đã đánh cho một trận.
Hình như muốn thí nghiệm gì đó, Trầm Đãi Quân bất ngờ mỉm cười, nói lời cám ơn càng thêm chân thành.
"Ứng sư huynh, thật sự rất cám ơn huynh!" Nói xong còn cẩn thận quan sát vẻ mặt hắn.
Quả nhiên, vẻ mặt Ứng Cô Hồng càng kì quái, càng vặn vẹo muốn mắng người, lại không biết nên ra tay như thế nào. Cuối cùng hắn giận dữ hừ một tiếng, đến chào cũng không nói liền ngoảnh đầu trốn mất. Thật đúng là đến vô hình, đi vô ảnh, đến đi toàn xem bản thân cao hứng hay không.
"Ủa?" Nhảy ra một đống nghi ngờ, Hoa Đan Phong cảm thấy đầu óc như lạc trong sương mù, trượng nhị kim cương sờ không thấy đầu.
"Tên họ Ứng làm sao thế? Còn nữa, mặt hắn lúc mới rồi là sao? Y như mười ngày không đi nhà vệ sinh được ấy, vặn vẹo chết luôn."
Quả nhiên nha...
Đoán mò thành thật, Trầm Đãi Quân bật cười, phát hiện hóa ra mình lại vô tình phát hiện nên làm thế nào để trị cái người càn quấy ngông cuồng, thích cố tình làm bậy.
Hì... con người cổ quái khó ở chung lại có một mặt dễ thương như thế!
"Ách... sư tỷ, rốt cuộc sư tỷ cười cái gì thế?" Từ đầu chí cuối như lạc trong màn sương, Hoa Đan Phong hoàn toàn không rõ đầu đuôi sự tình.
"À... ta cười Ứng sư huynh thật sự rất đáng yêu." Cười cười thú vị, nàng thản nhiên quăng ra một câu.
Đáng yêu? Đây là lần thứ ba hắn nghe sư tỷ hình dung Ứng Cô Hồng như vậy, mà kiểu hình dung này chỉ khiến hắn...
"Ừa... sư tỷ, ta muốn ói quá!"
← Ch. 14 | Ch. 16 → |