Truyện:Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc - Chương 06

Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc
Trọn bộ 66 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-66)

Tay cô ✅*⛎ố*🌴 𝐯*ⓔ một bên bụng của anh, nhẹ nhàng cởi bỏ dây lưng, kéo quần lót tứ giác của anh xuống, gậy th*t nóng rực kia theo đó bật ra.

Lần đầu tiên Lý Cẩn Du nhìn thấy vật nam tính của đàn ông, không nghĩ tới nó sẽ khiến người ta sợ hãi như thế. Cô không muốn làm trò cười trước mặt anh nên vội vàng quay mặt sang một bên.

Cô mang theo hai má đỏ ửng, còn có dấu vết của sự rụt rè, kỹ xảo 🍳ⓤ_ÿ_ế_𝖓 𝖗_ũ vừa mới học được còn chưa thành thạo nhưng lời nói ra lại d*m mỹ như vậy.

Giống như x.⛎.â.п dượ.𝒸, khiến cho ranh giới đạo đức cuối cùng của Sở Bỉnh Văn thất thủ.

Anh lật người cô, nặng nề áp xuống mặt bàn, gậy th*t ⓝ-ó-n-𝖌 🅱ỏп-g đỡ trước cửa huy*t nhỏ.

"Muốn tôi ↪️·ắ·𝐦 ѵ·à·🔴 trong?" Vật nam tính của anh đối với huy*t nhỏ của cô mà nói đơn giản là cự vật to lớn.

"Ừm..." Lý Cẩn Du khó nhịn kẹp lấy vật nam tính của anh, "Huy*t nhỏ d*m đãng của người ta... muốn ăn côn th*t lớn của thầy..."

Sở Bỉnh Văn không biết cô học được kiểu nói này từ chỗ nào, tâm tư trầm xuống: "Em còn là xử nữ sao?"

Lý Cẩn Du không biết vì sao anh lại đột nhiên hỏi đề tài này, nỉ non đáp: "Cái... đã sớm không còn rồi."

Câu trả lời khiến trái tim Sở Bỉnh Văn thắt lại, tia yêu thương cuối cùng rốt cuộc biến mất.

Côn th*t anh nhắm ngay huy*t nhỏ của Lý Cẩn Du, mạnh mẽ đâ*𝖒 xuyên qua.

Lý Cẩn Du đau đớn ⓡê●ⓝ 𝐫●ỉ thành tiếng, vốn là lần â●n á●ï thật sự đầu tiên, tư thế vào từ phía sau cùng vào sâu hơn nhiều tư thế khác, cô có thiên phú dị bẩm đi nữa, gặp phải Sở Bỉnh Văn 𝐜·ắ·m v·à·o thô bạo như vậy, tất nhiên cũng sẽ có cảm giác đau.

Sở Bỉnh Văn nghi hoặc hơi lùi ra ngoài một chút, theo lý thuyết nếu như cô đã từng զ●𝖚𝒶●𝖓 h●ệ, không nên đau thành như vậy.

"Cái huy*t d*m đãng của em không phải bị người khác làm qua rồi sao, sao còn chặt như vậy?"

"Huy*t d*m của thầy mới từng bị người ta làm ý." D-ụ-↪️ ѵ-ọռ-ɢ của Lý Cẩn Du giảm dần, hứng thú cũng dần tan biến, cô không ngờ rằng â*ռ á*❗ thật sự lại có thể đau thành thế này.

"Không phải em nói em không còn là xử nữ sao?" Sở Bỉnh Văn nhíu mày, chưa từng có người nào nói chuyện với anh như vậy.

"Là em tự mình chọc rách." Lý Cẩn Du lại tặng Sở Bỉnh Văn một cái liếc mắt, "🦵à.ɱ ✞ì.п.𝖍 sao lại đau như vậy, em không làm nữa."

Trong lòng Sở Bỉnh Văn chợt thả lỏng, 𝖑ïế.ɱ 🦵ı-ế-ⓜ môi, rút côn th*t ra ngoài.

Hay tay anh một lần nữa phủ lên đầu v* cô, trêu đùa đỉnh nhọn, lại nhào nặn 〽️ơ.𝐧 †.г.ớ.п. Lý Cẩn Du 𝓇.ê.п г.ỉ thành tiếng theo động tác ѵ-υ-ố-🌴 ✌️-3 của anh.

Chậm rãi đi xuống, tay anh ⓥ●ⓤ●ố●𝖙 ѵ●e vòng eo của cô, Lý Cẩn Du chưa từng nghĩ đến đây lại là một trong những điểm nhạy cảm của mình, xúc cảm vừa mềm vừa tê dại xông thẳng lên đầu cô.

Ngay sau đó, một tay anh xoa nắn đến hoa hạch đang sưng lớn, hoa hạch lúc này vô cùng mẫn cảm, anh chơi đùa khiến Lý Cẩn Du không khỏi ⓡê*п г*ỉ thành tiếng.

"A... Ưm... Đừng... Đừng sờ nơi đó."

Sở Bỉnh Văn cười, vừa xoa nắn hoa hạch của cô vừa 𝖑.ıế.m vành tai cô.

Một tay khác của anh vân vê đến miệng huy*t nhỏ, vừa vân vê vừa hà hơi vào lỗ tai cô.

"Em chảy thật nhiều nước d*m."

Giọng Sở Bỉnh Văn trầm thấp vọng vào bên tai cô, cô rất nhanh lại đắm chìm trong d.ụ.c ✅ọ𝓃.🌀.

Anh thừa dịp cô không chú ý, ngón trỏ dính đầy d*m thủy của cô tiến vào trong huy*t nhỏ. Huy*t nhỏ của cô sớm đã được d*m thủy làm cho ẩm ướt trơn trượt, anh không cần quá dùng sức thì cả ngón tay đã hoàn toàn đi vào.

Sở Bỉnh Văn thấy Lý Cẩn Du không có phản ứng đau đớn, bắt đầu nhẹ nhàng ⓡú●т ⓡ●𝖆 ↪️ắ·m ⓥà·⭕, huy*t thịt bao chặt lấy ngón tay anh, khiến anh không khỏi bắt đầu suy nghĩ xa xôi.

"Ưm..." Trong miệng Lý Cẩn Du theo động tác ↪️ắ·𝐦 ⓥ·à·⭕ của anh thốt lên tiếng 𝖗ê-ⓝ 𝐫-ỉ.

Sở Bỉnh Văn thấy cô có cảm giác thì cắm thêm ngón giữa vào. Hai ngón tay đi vào thăm dò, sờ đến phần nhô lên, anh biết đây là chỗ nào, Sở Bỉnh Văn cười khẽ, đè ngón tay xuống.

"A A..." Mặc dù mới đầu Lý Cẩn Du không hề cảm thấy thoải mái, nhưng rất nhanh lại bị 🎋_𝐡ⓞá_1 cả_〽️ thay thế.

Ngón tay anh mô phỏng theo chuyển động pít-tông 🌜*ắ*ⓜ 𝐯*à*𝑜 𝖗*ú*ⓣ 𝖗*ⓐ, sau đó ngón áp út chậm rãi tiến vào. Tiếng гê-п 𝐫-ỉ trong miệng cô càng lúc càng lớn, hai chân vô lực theo động tác của anh mở lớn, Sở Bỉnh Văn biết cô đã chuẩn bị xong.

Anh rút ngón tay ra, Lý Cẩn Du lập tức cảm thấy một cảm giác trống rỗng chưa từng có, cô quay đầu lại, nhìn côn th*t của anh đặt trước miệng huy*t nhỏ của mình, nhẹ nhàng 𝒸_ọ 𝐱_á_†.

"Xin tôi." Sở Bỉnh Văn ung dung nhả ra hai chữ.

Lý Cẩn Du sớm đã mất đi sự rụt rè vốn có, cô quá muốn Sở Bỉnh Văn đâ·𝐦 sâu vào, "Xin thầy..."

"Xin tôi cái gì?" Khóe miệng Sở Bỉnh Văn chứ ý cười.

"Xin thầy... ↪️ắ.Ⓜ️ ☑️à.🔴..." Lý Cẩn Du cầu xin nói, "Huy*t nhỏ d*m đãng... Ngứa lắm..."

"Thật ngoan." Sở Bỉnh Văn động thân, toàn bộ côn th*t đâ●m sâu vào trong huy*t nhỏ của cô.

"A..." Rốt cuộc cũng được lấp đầy, Lý Cẩn Du thốt lên một tiếng thỏa mãn.

Không đợi cô phản ứng lại, Sở Bỉnh Văn bắt đầu mãnh liệt đâ_ⓜ cô, toàn bộ côn th*t lui ra ngoài rồi lại tiến quân thần tốc, từ phía sau đ.â.ⓜ sâu vào, hết lần này đến lần khác anh chạm đến miệng tử c*ng cô.

Lý Cẩn Du cảm thấy huy*t nhỏ vừa nhức vừa tê dại, cô nằm bò trên bàn, không ngừng 𝖗ⓤ.ⓝ г.ẩ.ÿ, chưa bao giờ cảm nhận 🎋*ⓗ*𝑜*á*𝒾 ⓒả*ɱ kịch liệt thế này khiến tất cả mọi suy nghĩ lý trí của cô đều tan thành mây khói, cô theo đuổi bản năng muốn nuốt gậy th*t kia càng sâu thêm.

"Nghĩ một đằng nói một nẻo." Giọng Sở Bỉnh Văn khàn khàn, huy*t nhỏ của cô vừa ướt vừa ấm nóng, vách th*t bao chặt lấy côn th*t của anh, d*m dịch men theo chảy tới bắp đùi anh. Cô không cần thầy dạy cũng tự hiểu vặn vẹo cơ thể, khiến 𝖐h*oá*ⓘ cả*m của anh cao thêm một tầng.

Anh khống chế ở eo cô, mạnh mẽ đ_â_𝐦 ⓥ_à_ο, chạm đến miệng tử c*ng, gian xảo ma sát điểm mề*𝖒 ⓜ*ạ*𝒾 nhô lên của cô.

Lý Cẩn Du cảm thấy mình sắp bị đ.â.m hỏng, tất cả mọi thứ sẽ chia năm xẻ bảy, ngoại trừ 🎋ⓗ🅾️·á·i ↪️ả·𝖒 vô tận phía sau mang lại, thế giới đều im lặng.

Cô không nghĩ được điều gì, không còn cách nào khác tự hỏi, cô như là dã thú ԁụ-𝒸 ѵọn-🌀 chi phối, chỉ muốn anh sâu thêm, lại sâu thêm nữa.

"Ô... A... Huy*t nhỏ d*m đãng... Sắp không được rồi..." Sắc mặt Lý Cẩn Du ửng hồng, nước mắt sinh lý chảy xuống từ hai má cô, hai tay cô theo bản năng tìm đến bầu 𝓃●🌀●ự●c căng tròn của mình, ✅⛎·ố·t ✌️·ⓔ lôi kéo.

"Phải không?" Sở Bỉnh Văn cười xấu xa, anh nới lỏng một tay, tách hai cánh hoa phía dưới của cô ra, ngón tay xoa nắn hoa hạch.

"Em sắp ra rồi... Thầy ơi.... . A... Muốn ra..." Hai đùi Lý Cẩn Du không khép lại được, vách th*t co rút càng lúc càng nhanh, kẹp côn th*t của anh chặt đến mức có chút đau.

"Xin tôi." Sở Bỉnh Văn rút côn th*t ra, cúi người như là hướng dẫn bên tai cô, "Em biết tôi muốn nghe điều gì."

"Xin thầy làm đồ d*m đãng đến cao trào... Xin thầy dùng côn th*t lớn cắm huy*t nhỏ d*m đãng đến cao trào... Huhu... Ngứa quá..."

Lý Cẩn Du nói rồi dùng huy*t nhỏ đẩy về phía côn th*t anh, muốn anh tiến vào nhiều thêm một chút, lại nhiều thêm một chút...

"Lớn tiếng như vậy làm gì? Muốn gọi các bạn nam quay lại, để bọn họ cùng nhìn thầy đang chơi em đến cao trào sao?" Sở Bỉnh Văn trêu đùa nói, côn th*t của anh cuối cùng lại 𝖈_ắ_ⓜ ☑️_à_⭕ trong huy*t nhỏ của cô.

Lý Cẩn Du không nhịn được mơ tưởng theo những gì anh nói, các bạn nam trong lớp, mang theo ánh mắt khinh bỉ lại nhuộm tình dục nhìn cô bị giáo viên chơi huy*t, nhìn cô bị giáo viên làm đến cao trào.

"A... Thầy... Em. Huhu... Ra... Ahhhhhh"

𝐊·í🌜·ⓗ т♓í·c·ⓗ quá mãnh liệt khiến cao trào của cô ùn ùn kéo đến, từ cơ thể cho đến 𝖑·ï·п·𝒽 𝒽·ồ·𝖓 đều được sảng khoái, đại não cô trống rỗng. Không biết qua bao lâu mới khôi phục lại tinh thần, chân mềm nhũn, thậm chí cô còn không có cách nào từ trên bàn đi xuống.

"Có muốn tôi đỡ em không?" Sở Bỉnh Văn không chờ cô trả lời, đỡ cô từ trên bàn xuống ngồi lên chân anh.

"Thầy không bắn." Lý Cẩn Du nghỉ ngơi chốc lát, lạnh lùng nhìn anh, côn th*t anh vẫn dựng thẳng như cũ, trên mình phủ kín bởi d*m dịch của cô.

"Tôi không --"

Sở Bỉnh Văn vốn định nói cho cô biết anh không cần bắn, không nghĩ tới cô lại có thể ngồi xổm xuống, ngậm vật nam tính của anh vào trong miệng.

Cô ngây ngô bắt chước phim cấm từng xem, vụng về di chuyển đầu trước sau.

Không hề có kỹ năng khẩu giao, lúc đầu anh không hẳn có nhiều 🎋𝖍𝖔·á·❗ 🌜·ả·〽️. Nhưng khoang miệng cô ướ-ⓣ á-†, còn có đầu lưỡi cố sức 🦵ℹ️ế*Ⓜ️ láp khiến anh rất nhanh chìm đắm trong đó.

"Môi, bao lấy hàm răng, đầu lưỡi l*𝖎ế*𝐦, đúng..."

Cô là một học sinh xuất sắc, năng lực học tập cực cao, rất nhanh nắm được kỹ xảo, đầu lưỡi ⓛ_𝒾ế_𝖒 đầu nấm anh, khoang miệng ɱú.✞ vào, thi thoảng thả lưỡi để anh tiến vào thêm bên trong.

Cô lại có thể học được nhanh như vậy.

Sở Bỉnh Văn không nghĩ tới, anh cầm lòng không đặng ấn đầu cô, đẩy côn th*t tiến vào. Cô ngoan ngoãn thuận thể để anh ra vào.

"Tôi sắp bắn rồi." Sở Bỉnh Văn nói ra một câu.

Lý Cẩn Du nhả côn th*t của anh ra, hai má mang theo vẻ đẹp ⓠ●⛎●𝓎●ế●𝐧 𝓇●ũ, ngẩng đầu nói: "Thầy muốn bắn vào trong miệng em sao? Em sẽ nuốt hết toàn bộ nha..."

Sở Bỉnh Văn không biết cô đang suy tính cái gì, cân nhắc một hai, thành thực đáp: "Muốn."

Lý Cẩn Du mỉm cười giảo hoạt, đầu lưỡi từng liến đầu nấm của anh, đảo quanh ở trên mặt.

"Xin em."

Sở Bỉnh Văn không nghĩ tới cô sẽ nói lời này, giống như trả thù hành động vừa rồi của anh, anh dở khóc dở cười, vật dưới thân bị cô khiêu khích lại càng to đến lợi hại.

Anh hơi hé miệng, nửa ngày chưa nói được lời nào, cuối cùng nhỏ giọng nói: "Xin em."

Lý Cẩn Du hài lòng nuốt côn th*t anh vào trong miệng, Sở Bỉnh Văn lại không thương tiếc, ấn đầu cô tùy ý chơi miệng cô.

Miệng nhỏ sưng đỏ, giữa lông mày cũng nhíu lại, không chịu thua mà phun ra nuốt vào. Đ·â·m mấy trăm cái, rốt cuộc anh bắn toàn bộ vào trong miệng cô. Lý Cẩn Du không đợi anh nhiều lời, nuốt tất cả xuống.

"Tuân thủ lời hứa." Lý Cẩn Du lè lưỡi, nhặt cặp sách chẳng biết từ lúc nào đã rơi xuống đất lên, phủi bụi. Quần áo mặc chỉnh tề, vẫy vẫy tay với anh.

Bị cô ra oai như vậy. Sở Bỉnh Văn đẩy mắt kính nhìn cô tung tăng nhảy nhót rời đi.

Trong 𝖒·á·⛎ xương Sở Bỉnh Văn sôi trào ◗●ụ●🌜 v●ọn●ℊ xâm lược nóng rực, anh muốn cho cô gái kiêu ngạo không kiêng nể gì này một bài học. Để cô biết bất kính với giáo viên như thế sẽ có kết cục gì.

Nói được làm được.

Chương (1-66)