Vay nóng Homecredit

Truyện:Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc - Chương 58

Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc
Trọn bộ 66 chương
Chương 58
0.00
(0 votes)


Chương (1-66)

Siêu sale Shopee


"Anh bao tuổi rồi... ấu trĩ thế...?" Tôn Uyển không ngăn được ngón tay cậu đang vừa niết lại xoa chỗ kia của cô, "Buông ra... Nơi này có theo dõi..."

"Vậy để bọn họ nhìn thấy cũng tốt, nhìn em bị cậu bạn nhỏ chơi ra sao." Tay Vương Bác Vũ giữ lấy cằm của cô, hôn cô từ phía sau, không hề dịu dàng, mang theo sự thô lỗ và dục vọng chiếm hữu của hơi thở tuổi trẻ,

Tôn Uyển cắn chặt răng không muốn để lưỡi cậu tiến vào.

"Không cho anh hôn cái miệng này vậy thì anh hỏi nơi khác một chút..."

Vương Bác Vũ cười khẽ, căn bản không coi chuyện phản kháng của cô đáng là bao, một tay cậu luồn vào trong quần lót, bên trong đó đã sớm ướt đẫm. Ngón tay cậu thuận tiện đi vào trong khe hở, nhẹ nhàng kích thích miệng huy*t.

"Vương Bác Vũ...!"

Tôn Uyển vừa lơ đãng, bị cậu nhắm chuẩn thời cơ, đầu lưỡi thâm nhập vào khoang miệng cô, triền miên cùng đầu lưỡi cô.

Tôn Uyển đã từng hôn rất nhiều người, nói thật, cô đã từng ở trong một buổi party, hôn một cô gái chưa gặp mấy, ngay cả tên cũng không nhớ rõ.

Trước kia cô cho rằng hôn môn cũng tình yêu không có liên quan, đôi khi có lẽ chỉ là ham muốn sự mềm mại phút chốc đó, hoặc đơn giản là "muốn ăn".

Cô không slut như vậy, cô cũng sẽ không cứ hôn với ai là lên giường với người đó.

Cô chỉ là, đối với từ "Yêu" bản thân có cái nhìn khác biệt.

Đây cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được tình yêu từ trong nụ hôn của người khác, dục vọng chiếm hữu của cậu bao hàm một chút tình dục lại không chỉ là tình dục.

Cho dù kỹ thuật hôn của cậu cũng không tốt như vậy thì chân cô vẫn mềm nhũn, được cậu ôm chặt mới giữ vững được cơ thể.

Tôn Uyển thở hổn hển dùng giọng điệu cầu xin nói với cậu: "Ở đây thật sự có có theo dõi... Chúng ta lên đi."

"Cầu xin anh." Vương Bác Vũ không dừng động tác, cậu hôn cằm cô, "Nói với anh em sẽ kết hôn với anh."

Hai từ "kết hôn" khiến Tôn Uyển chợt giật mình, cô sợ hãi quay đầu lại nhìn cậu, đối diện với ánh mắt nghiêm túc mang theo thất vọng của cậu.

"Không sao, anh muốn ở bãi đậu xe làm em rất lâu rồi." Cậu cố tình nói sang chuyện khác, làm ra vẻ thoải mái có lẽ có thể lừa được con gái cùng tuổi nhưng không lừa được cô.

Tôn Uyển bình tĩnh lại, một bàn tay cô nắm lấy cánh tay cậu, chuyển qua đối mặt với cậu.

"Loại chuyện này chúng ta nên nói chuyện tử tế... Lại nói chúng ta yêu đương chưa được bao lâu, anh còn chưa đủ tuổi kết hôn... đúng không?" Giọng Tôn Uyển cố ý hạ xuống dịu dàng một chút.

"Em ướt lắm rồi, tháng này anh đều bận rộn giúp hội Lý Cẩn Du, không thể an ủi em được..."

"Kết hôn nên là chuyện thuận theo tự nhiên, chờ anh tốt nghiệp đại học rồi nói, có được không?"

"Mật huy*t của cô Tôn vẫn luôn rất chặt...?"

"Em không nói là không kết hôn với anh mà, anh cũng là người trưởng thành rồi, em tôn trọng lựa chọn của anh, em cũng rất vui vì anh muốn kết hôn với em... Chúng ta chỉ là vẫn cần chút thời gian."

...

Khóe mắt Vương Bác Vũ không biết chảy ra nước mắt từ khi nào.

Cậu kéo Tôn Uyển đến đầu xe, góc tối camera giám sát không quay tới được. Giữ lấy eo cô, vén váy cô lên, vật nóng rực kia của Vương Bác Vũ gắt gao chạm vào hoa huy*t của Tôn Uyển.

Từng giọt chất lỏng nếm ra được vị mặn đắng rơi trên lớp vải ở lưng Tôn Uyển, loang ra trên đó: "Anh..."

Cô vừa chú ý đến những giọt nước đó, cậu đã đâm vào trong hoa huy*t của cô, cậu biết điểm mẫn cảm của cô ở đâu.

Cậu không cho phép bị vạch trần.

Giống như sau khi cậu cất tiếng khóc đầu tiên thì chưa từng khóc lần nữa. Tính cách cậu... Cậu cũng không biết bắt đầu từ khi nào, cậu đã là dáng vẻ này.

Cậu là người không bộc lộ hỉ nộ ra ngoài, cậu cũng rất thích ngụy trang thế này.

"Ừm... Nhẹ chút..." Tôn Uyển nhỏ giọng dịu dàng nói, "Nhẹ chút? Huy*t nhỏ d*m đãng của cô Tôn cũng không phải nói như vậy."

Vương Bác Vũ càng dùng sức đâm vào mật huy*t của cô, chỗ giao h. ợp của hai người phát ra tiếng nước d*m mỹ. Tiếng nước này cùng với tiếng thở gấp của Tôn Uyển dường như tạo tiếng vọng lại trong bãi đỗ xe trống vắng.

Cậu hướng xuống kéo ống tay áo của cô, thô bạo đẩy áo lót của cô, xoa nắn hai nơi mềm mại đã cứng lên.

Tôn Uyển thỏa mãn ngẩng đầu, dùng bên mặt cọ cọ cậu. Hai má cô nhuộm sắc tình dục, làn da càng lúc càng nóng, hô hấp cũng trở nên khô nóng.

"Cô Tôn, làm sao bây giờ, nếu có người đi qua, bọn họ cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ cô phát d*m." Vương Bác Vũ cười khẽ cắn tai cô, tiếng cười hừ khe khẽ càng khiến cô phát điên.

"Không muốn..." Cô đẩy cánh tay anh, "Chúng ta lên tầng...Ưm... Lên tầng có được không...?"

"Là cô chọn, cô ơi, cô muốn được chơi ở bãi đỗ xe, em thỏa mãn cô." Vương Bác Vũ dịu dàng nói ra lời vô cùng tuyệt tình.

"Em không có... Huhu... Bác Vũ... Chúng ta lên tầng...?"

"Nói em muốn gả cho anh, chúng ta sẽ lên tầng, ngoan nào, nói em muốn gả cho anh, muốn em cưới anh." Cậu hôn lên khóe miệng cô.

Tôn Uyên im lặng, chỉ ưm ưm ahh ahh đáp lại sự đâm chọc của cậu.

Vương Bác Vũ nhìn dáng vẻ này của cô, sự chua xót và khổ sở đồng loạt dâng lên trong lòng, hình thành một thứ giống như sự tức giận.

Cô không muốn gả cho cậu.

Cậu đỡ lấy eo cô, vốn hoặc nông hoặc sâu trêu đùa điểm d*m của cô, biên độ đâm tới càng lúc càng lớn, mỗi một cú cậu đều mạnh mẽ làm đến chỗ kia của cô.

Dáng vẻ Tôn Uyển bị ngọn lửa dục vọng cuốn lấy vô cùng mê người, đôi môi đỏ tươi bị lem ra một ít son môi, nhưng lại càng làm tăng thêm vẻ nhục dục.

"Ahhh cô... Ưm... Bác Vũ..."

"Nói cho anh, bảo bối, là ai đang đâm em sướng như vậy?"

Vương Bác Vũ hôn lên gáy cô, cảm giác tê ngứa khiến cô không kiềm chế được nổi da gà.

"Là anh... Là anh... Ahhh..."

Tôn Uyển theo bản năng trả lời cậu. Toàn cơ thể cô trên dưới tựa như đều biến thành điểm mẫn cảm, chỉ cần là nơi bị cậu tiếp xúc, đều hơi nóng lên.

"Anh là ai? Hửm?" Vương Bác Vũ rút côn th*t ra, chạm vào miệng huy*t nhỏ của cô, nhẹ nhàng nghiền ép.

"Anh là... Là Bác Vũ..." "Gọi chồng, ngoan." Cậu ân cần dụ hoặc, "Gọi chồng thì anh sẽ làm em."

"Chồng... Cắm vào đi... Ưm... Cắm vào huy*t nhỏ d*m đãng..." Chỉ có lúc làm tình cô mới gọi cậu là chồng.

Sau khi cậu khẽ hôn lên tai cô, chất lỏng ấm áp theo gương mặt cậu nhỏ xuống tai cô.

Vương Bác Vũ thấy dáng vẻ phóng đãng của cô vặn mông đón ý hùa theo anh, lại nghe thấy tiếng rên mềm mại hư hỏng của cô, nắm lấy eo mềm mại của cô, chợt động thân.

"Ưm..."

Hai người đều phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, đại não của cậu cũng hoàn toàn bị tình dục chiếm đóng, cậu chỉ muốn đi vào càng sâu để làm cô, để cô ở dưới thân mình run rẩy, thở dốc, cao trào.

Cậu đâm vào rất sâu, mỗi một lần đều chạm vào hoa tâm của Tôn Uyển, hai chân Tôn Uyển không ngừng run rẩy, khoái cảm càng tích lũy càng nhiều như sắp vỡ đê.

Bản năng Tôn Uyển muốn khống chế nhưng khoái cảm Vương Bác Vũ cho cô quá mãnh liệt, cô rên rỉ yêu kiều tiết ra, Vương Bác Vũ cũng bắn toàn bộ vào trong mật huy*t của cô.

Trong không khí chỉ còn lại tiếng thở dốc lớn tiếng của hai người, cả bãi đỗ xe không có một âm thanh nào. Tôn Uyển nghỉ ngơi trong chốc lát, đi giày cao gót chẳng biết đã bị đá văng từ lúc nào.

"Anh không tiếc bất cứ giá nào, chỉ cần có thể có được em." Vương Bác Vũ đột nhiên nói, cô quay đầu lại nhìn cậu, cậu ngẩng đầu không biết đang nhìn nơi nào, ánh mắt không nhìn vào cô: "Đương nhiên, tiền đề là sẽ không tổn thương đến em."

"Bác Vũ...?"

"Anh sẽ cưới em." Cậu không biết đã nghĩ thông suốt cái gì, tự tin cười, trong ánh mắt nhuộm ánh sáng rực rỡ, "Đây là thông báo, không phải đề nghị."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-66)