← Ch.47 | Ch.49 → |
Lần đầu tiên Sở Bỉnh Văn nói với cô quá khứ của anh.
Cô cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh hút thuốc, không biết từ nơi nào anh lấy ra một bao thuốc, rút một điếu ra, châm lửa. Trong phòng rất yên tĩnh, không có một âm thanh nào, cô nhìn hai ngón tay anh kẹp lấy điếu thuốc, đốm lửa nhỏ cháy, lúc sáng lúc tối.
Tàn thuốc từng chút từng chút rơi trên mặt đất, trong phòng khách rất nhanh đã lượn lờ khói thuốc. Mùi thuốc lá tràn ngập xoang mũi Lý Cẩn Du, cô nhíu mày nhỏ giọng ho khan vài tiếng, được Sở Bỉnh Văn nhìn vào trong mắt anh bèn dập tắt thuốc trong tay.
Anh chậm rãi mở miệng, giọng nói khàn hơn bình thường rất nhiều.
"Là chuyện hồi anh học tiểu học..."
Từ khi còn rất nhỏ Sở Bỉnh Văn đã biết tình cảm của bố mẹ mình không giống bố mẹ gia đình khác, nhưng khác nhau ở đâu, anh cũng không nói ra được. Chỉ cảm thấy không khí trong nhà luôn là lạ ở chỗ nào đó, cực kỳ quái lạ.
Anh vốn chưa từng cảm thấy, sau này được bạn học mời đến nhà cậu ta chơi, sau nhiều lần đến, mới ý thức được không khí trong nhà người khác mới là bình thường.
Anh tận mắt chứng kiến là nghỉ hè năm lớp 4 tiểu học, anh đi ra ngoài đá bóng cùng bạn, lần trước qua về đều là đá đến sẩm tối mới về nhà, lần này sân đá bị người lớn tuổi hơn chiếm, mấy cậu bạn nhỏ ngượng ngùng mà về, anh cũng về nhà sớm hơn.
Anh còn chưa tiến vào cửa, đã nghe thấy tiếng phụ nữ rên rỉ nũng nịu bên trong. Mặc dù lúc ấy tuổi Sở Bỉnh Bỉnh Văn còn nhỏ, nhưng đã trưởng thành sớm từ lâu, đã cùng đồng bọn nhỏ lén xem trộm phim 18+.
Đương nhiên anh phát hiện đây là âm thanh gì, nhưng anh chỉ cảm thấy là bố ở ở nhà xem phim cấm. Nếu bị anh phát hiện rồi, vậy chính là bí mật chung của hai người.
Sở Bỉnh Văn nghĩ như vậy, tay chân nhẹ nhàng mở cửa, cũng không giống như dáng vẻ ngày thường ném chìa khóa lên mặt bàn, lấy đồ uống ra từ trong tủ lạnh, mà là lén đến cửa phòng bố mẹ.
Bố Sở không đóng cửa, ông ấy không nghĩ tới Sở Bỉnh Văn sẽ về sớm, cửa phòng chẳng qua chỉ khép hờ, Sở Bỉnh Văn đẩy ra một khe hở, lặng lẽ nhìn quanh vào bên trong.
Cảnh tượng bên trong khiến anh cả đời khó quên... Nằm dưới người bố anh là người phụ nữ khác.
Anh vừa liếc một cái đã nhìn ra người phụ nữ kia không phải mẹ anh, cô ta quá nhỏ nhắn, làn da còn trắng hơn mẹ anh, tóc cũng nhuộm thành màu nâu nhạt.
Mẹ anh chưa bao giờ nhuộm tóc.
Sở Bỉnh Văn nhìn chằm chằm bố anh, bố Sở ôm eo người phụ nữ kia, đột nhiên đâm mạnh vào trong cơ thể cô ta. Hai chân của người phụ nữ giống như dây leo dị sắc, quấn chặt lên cây cổ thụ là bố anh.
Anh nhớ tới bố từng dẫn anh đến chuồng ngựa, nơi đó tràn ngập mùi động vật chỉ có ngựa mới có. Anh cười một con ngựa máu nóng Châu
Âu, rất ngoan ngoãn, rất lanh lợi, tư thế anh nằm sấp trên lưng ngựa không khác tư thế của bố anh lúc nào.
Tiếng kêu người phụ nữ mềm mại từ bốn phương tám hướng đánh tới. Cô ta không nhìn thấy anh, nhưng anh cảm thấy cô ta đang nhìn về anh, dùng ánh mắt yếu ớt đầy châm chọc khiêu khích anh,
Anh không dám lên tiếng, cắn chặt môi dưới.
Giống như sắp ngạt thở, anh không rời mắt được, nhưng cũng không dám nhìn. Anh sai khiến đôi mắt không tập trung của mình, trong đầu suy nghĩ chuyện khác, ví dụ như quốc lộ quanh co ngoằn ngoèo và hoang mạc mênh mông vô bờ, miếng vải đen che phủ lên xe việt dã màu xanh quân đội lắc lư như người say rượu, lúc này vang lên âm nhạc bối cảnh chỉ có ở phim cao bồi, cao bồi cưỡi ngựa ngậm điếu thuốc, hoàng hôn, khách sạn, súng lục, cây xương rồng, âm nhạc cao bồi không có tận cùng... Tiếng rên yêu kiều của người phụ nữ kia bỗng nhiên mạnh mẽ nhét vào tai anh, tất cả những thứ này chỉ có bốc cháy thành ngọn lửa.
Anh có ý muốn quên hết hoàn toàn ác mộng trước mặt, trước mắt Sở Bỉnh Văn là sự nóng rực, nhưng cả người anh lại lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, anh cảm thấy tay người phụ nữ này đang vuốt ve anh, giống như vờn quanh anh từ phía sau, tay cô ta không phải là tay sao? Nhưng sao có thể dính dính như vậy, khiến toàn thân anh nổi da gà.
Cô ta đang trên giường bố anh, cũng đang ôm anh. Anh ngửi thấy mùi máu tươi không biết tên, từ phổi anh thẳng đến xoang mũi, cô ta gắt gao khảm chặt anh vào trong thân thể cô ta, cô ta như muốn khiến linh hồn anh ngạt thở vậy, lấp kín mũi, tai, hai mắt anh, anh giống như rơi xuống vũng lầy.
Sở Bỉnh Văn không biết bản thân rời đi từ khi nào, anh nằm trên giường, chờ khi tỉnh lại, ánh hoàng hôn chói mắt từ cửa sổ chui vào, trong phòng tràn ngập không khí trong lành và mùi hương nắng mặt trời, tiếng máy hút khói trong phòng bếp ầm ầm vang lên, anh chẳng qua như đã mơ mộng giấc mộng vậy.
Nhưng anh biết rõ đó không phải mơ.
Ngay từ đầu Sở Bỉnh Văn cho rằng mình chứng khiến bố "ăn phở", anh mang đầy áy náy che giấu chuyện này với mẹ, cũng dần dần xa cách bố.
Anh không ngờ anh sẽ trải qua lần thứ hai, lần này, là mẹ anh và tình nhân của bà.
Hóa ra bí mật mà anh mang theo cảm giác tội lỗi, áy náy cũng sợ hãi giấu diếm, đã là chuyện công khai, sự giấu diếm của anh không có bất kỳ ý nghĩa gì, giống như trò cười.
Quan niệm của bố mẹ anh không giống anh, bọn họ một lòng tin tưởng quan hệ mở có lợi cho hôn nhân của hai người, bọn họ có thể càng thêm thẳng thắn, tín nhiệm càng sâu sắc thêm.
Điều này thật ra không có gì đáng trách, chỉ là bọn họ quá hờ hững, càng về sau không chỉ là quan hệ mở, mà là dựa vào quan hệ mở làm cớ bằng mặt không bằng lòng. Hai người bọn họ không xây dựng cho Sở Bỉnh Văn quan niệm đúng đắn về bạn đời, anh không có quan niệm về hôn nhân hình thành có thể tham khảo, anh không ủng hộ quan niệm của bố mẹ, lại không có nhận thức về quan niệm khác.
Thế nên cuộc sống lâu dài của anh ở trong bóng ma cùng mờ mịt.
Anh không dám yêu người khác, càng không dám đón nhận tình yêu của người ta dành cho anh, anh sợ có con, sợ tiến vào hôn nhân, cho nên sớm đã thắt ống dẫn tinh. Anh sợ hãi đến cuối cùng, anh cũng sẽ bằng mặt không bằng lòng với người yêu. Anh không biết "Vợ chồng quy củ đều lén "ăn phở"" trong miệng bố mẹ có phải là phần cuối của quan hệ hôn nhân không.
Chỉ có Lý Cẩn Du.
Cô không hề nhượng bộ, hung hăng ép hỏi, khiến sự yếu đuối của anh cuối cùng không có chỗ nào trốn tránh. Anh muốn gặp cô càng nhiều hơn, anh muốn chịu trách nhiệm.
Anh muốn kết hôn với cô.
Muốn cùng cô trao đổi lời thề một đời một kiếp. Muốn hôn cô vào mỗi sáng sớm.
← Ch. 47 | Ch. 49 → |