← Ch.40 | Ch.42 → |
Lý Cẩn Du vốn cho rằng Sở Bỉnh Văn sau khi ra viện sẽ giày vò cô thêm mấy lần nhưng anh cũng không so đo với cô nữa.
Không ngờ anh nói sắp năm mới, muốn đi mua một ít quần áo mới. Lý Cẩn Du cũng không phải trạch nữ đến nỗi trung tâm thương mại cũng không muốn đi, mua quần áo mới đương nhiên là chuyện tốt, còn có Sở Bỉnh Văn mở rộng hồng bao mặc cô xâu xé.
Không cần bản thân chi tiền, lại có quần áo mới để mặc, Lý Cẩn Du vốn cầu còn không được, chỉ là...
Chỉ là cảnh tượng lúc này... không giống trong tưởng tượng của cô. Sở Bỉnh Văn cực kỳ thân sĩ kéo cô, một tay khác cầm túi, hỏi cô muốn chọn gì trước. Khuôn mặt nhỏ của cô kìm nén đến đỏ bừng, không kéo lấy tay kia đang nắm chặt túi của Sở Bỉnh Văn, anh thả chậm tốc độ cô cũng hơi có chút không đuổi kịp anh.
Dưới chiếc váy ngắn đến đầu gối của cô, mặc một chiếc tất liền quần lót màu đen sắc khí, trong hoa huy*t nhét trứng rung màu hồng, đang kêu ù ù. Cúc áo khoác của cô cài chặt, bởi vì hình dạng đầu v* bị kẹp cho dù nhìn qua lớp quần áo cũng quá rõ ràng.
Trên đường tới, cô đã cao trào một lần, trong hoa huy*t chảy ra d*m thủy dính ướt cả một mảng quần lót. Lúc xuống xe chân mềm nhũn, cần Sở Bỉnh Văn đỡ mới có thể xuống xe.
Sở Bỉnh Văn vốn dĩ đã dừng trứng rung, cô hồi phục lại một chút, không ngờ tới vừa tiến vào trung tâm thương mại không lâu, anh lại điều chỉnh mức thấp nhất. Khiến cô có thể đồng thời vừa đi đường lại không đến mức hoàn toàn không có khoái cảm.
Trước Tết âm lịch, trong trung tâm thương mại người đến người đi, cho dù Sở Bỉnh Văn cố ý tìm trung tâm thương mại xa một chút, cũng khó tránh khỏi sẽ có đồng nghiệp, học sinh hoặc là phụ huynh của học sinh nhận ra anh.
Vì thế hai người Sở Bỉnh Văn và Lý Cẩn Du đều đeo khẩu trang. Lý Cẩn Du còn cố tình trang điểm có hơi đậm, ăn mặc cũng thiên hướng thời thượng xinh đẹp, áo khoác màu đen ngắn đến mông mặc cùng váy ngắn caro màu nâu đậm đến gối, lại hướng lên một chút sẽ thấy dây đeo gắn liền với tất hơi mềm mại, cuối cùng cô chọn một đôi giày Mary Jane màu đen gót mảnh.
Dáng vẻ bây giờ của cô và dáng vẻ học sinh ngoan bảo thủ ngày thường hoàn toàn là hai kiểu, càng đừng nói còn có cố ý kẻ đuôi mắt dài và đánh phấn mắt đậm. Bây giờ cho dù là cha sinh mẹ đẻ đứng ở trước mặt cũng sẽ có hoài nghi.
Sở Bỉnh Văn lôi kéo cô đi đến trước một cửa hàng giày thể thao, nói là nhìn thấy cô đi gót mảnh, sợ cô mỏi chân. Nhân viên cửa hàng vui vẻ nói anh là "Bạn trai tri kỷ", tiếp đó cực kỳ có mắt giới thiệu mấy đôi hợp với đồ cô mặc.
Lý Cẩn Du không biết Sở Bỉnh Văn muốn làm gì, nhưng lúc bình thường, nhân viên cửa hàng nhiệt tình đều sẽ quỳ một chân trên đất hỗ trợ tìm size, chờ cô thử. Nói vậy, tuyệt đối sẽ bị nhìn thấy cảnh tượng dưới váy, hai má Lý Cẩn Du nóng lên, cô không biết anh đang tìm kích thích gì, hung dữ trừng anh.
"Em thử đi, thích gì anh mua nấy." Sở Bỉnh Văn cười tủm tỉm nói.
Nhân viên cửa hàng cho rằng bản thân đã được đơn hàng lớn, mắt sáng lên, đầy nhiệt tình mời cô ngồi trên ghế dùng để nghỉ ngơi thử giày.
Khó có thể từ chối ý tốt của nhân viên cửa hàng, cô đè lại váy, ngồi trên sofa. Nhân viên cửa hàng lấy size của cô, nửa đầu gối quỳ xuống đất, lấy một đôi từ trong hộp giày ra, chờ cô cởi đôi giày đang đi trên chân.
Lúc này đột nhiên Sở Bỉnh Văn chỉnh trứng rung đến mức độ cao nhất, hơn nữa kẹp sự cọ xát giữa kẹp vú và quần áo, khoái cảm nơi hoa huy*t của Lý Cẩn Du lập tức tăng vọt, cô cắn môi không kêu thành tiếng, nhưng sảng khoái đến nước mắt sinh lý không giữ được đã sớm bị ép ra khỏi khóe mắt.
Nhân viên cửa hàng sửng sốt, nhìn về phía Sở Bỉnh Văn.
"Không có việc gì, cãi nhau với tôi thôi." Sở Bỉnh Văn đã nghĩ xong lời giải thích từ lâu, "Để tôi, tôi giúp cô ấy thay."
Nhân viên cửa hàng lộ ra ý cười hiểu rõ, anh ta đứng lên lui sang một bên.
Sở Bỉnh Văn đi lên phía trước, tự tay cởi giày cao gót của cô ra, đổi một đôi giày thể thao màu trắng lên.
"Dạ? Cảm thấy thế nào?" Nhân viên cửa hàng biết điều lấy một tấm gương chữ nhật một mặt nghiêng đặt trên đất thuận tiện di chuyển bất cứ lúc nào, gương không lớn, vừa đủ để xem giày.
Sau khi đưa gương lên, nhân viên cửa hàng lùi đến chỗ càng xa hơn một chút. Anh ta biết không thể trà trộn vào thế giới của hai người yêu nhau, dù sao lúc cần anh ta thì gọi là được.
Sở Bỉnh Văn giả vờ ôm cô an ủi, kỳ thật là nói nhỏ bên tai cô, "Mở chân ra, tự mình nhìn xem huy*t nhỏ của bản thân bây giờ hạ lưu như thế nào."
Sở Bỉnh Văn xỏ chiếc giày còn lại cho cô, vừa vặn có thể để cô có lý để mở rộng hai chân. Cô nhìn thấy cảnh tượng trong gương: Dưới lớp lông thưa thớt, d*m thủy trắng dính nhớp đã chảy tới bẹn đùi, không biết trong hoa huy*t có thể tràn lan đến mức nào; dây trứng rung màu hồng phấn từ trong mép quần lót lộ ra, kiểu dáng quần lót gần như trong suốt, phần gốc của dây vùi vào trong tiểu huy*t lúc đóng lúc mở khiến cho người ta mơ màng.
Cô không có cách nào tưởng tượng được đây lại là hoa huy*t của mình, ở trong trung tâm thương mại sướng thành như vậy, cơ thể cô lại có thể d*m đãng thành như vậy.
Cô túm chặt ống tay áo của Sở Bỉnh Văn, anh biết cô muốn làm cái gì, cũng ôm chặt lấy cô, côn run rẩy cơ thể, hô hấp càng thêm hỗn loạn.
"Cao trào đi." Sở Bỉnh Văn phun mấy chữ bên tai cô, "Ở nơi đông người tiết thân, d*m phụ nhỏ đê tiện của anh."
Sở Bỉnh Văn vĩnh viễn có thể kích thích điểm hưng phấn nhất của cô, bất kể là ngôn ngữ hay là kỹ thuật. Bụng dưới của Lý cẩn Du dường như bị điện giật, cô kẹp chặt hai chân, nắm ống tay áo của anh càng chặt hơn.
"Ahhh...!"
Cô không tự chủ được co rút hai cái, cao trào tới. Những người khác chỉ coi là cô gái đang cáu kỉnh, muốn tránh khỏi cái ôm ấp của bạn trai. Tê dại từ gót chân đến ngoài bắp đùi.
Sở Bỉnh Văn thoáng chờ cô nghỉ ngơi một chút, chỉnh trứng rung về mức thấp nhất, cũng mua toàn bộ mấy đôi giày kia. Anh để lại số di động, đặt giày ở quầy hàng ký gửi, đợi đến lúc rời đi lại mang theo.
Cửa hàng thấy anh ra tay hào phóng, nói không chừng để lại cho anh ấn tượng tốt anh còn sẽ ghé lại mua, lại nói cũng không phải bận rộn gì, vui vẻ tiếp nhận đề nghị của anh.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng giày, Lý Cẩn Du không có sức lực, cả người dựa vào Sở Bỉnh Văn. Anh thấy tình hình trực tiếp ôm cô sát vào lồng ngực.
"Sở Bỉnh Văn, anh chơi đủ rồi không có..." Trong âm thanh lười biếng của Lý Cẩn Du lúc này mang theo chút khàn khàn, so sánh với âm thanh ngọt ngào trong trẻo bình thường thì gợi cảm hơn vài phần.
"Không có." Sở Bỉnh Văn nói khoác không biết ngượng. Anh dựa vào cái lý "Ăn đồ Lý Cẩn Du làm vào bệnh viện" rất lâu, từ xoa vai đấm chân đến vận động trên giường, thẳng thắn thành thật.
"Thầy Sở phải không?"
Từ sau lưng truyền đến âm thanh nam tính quen thuộc, Lý Cẩn Du ngẩn ra, toàn thân cứng đờ.
Âm thanh này cô đã quá quen thuộc, cô còn mượn cậu ta khiến Sở Bỉnh Văn ăn giấm.
Sở Bỉnh Văn không so với cô, anh ôm cô càng chặt hơn một chút, kéo khẩu trang xuống, quay đầu chào hỏi với cậu ta: "Ồ, đây không phải là bạn học Triệu Nguyên Kiệt sao?"
Triệu Nguyên Kiệt vừa thấy thật sự là anh, càng hưng phấn: "Thầy Sở cũng ra dạo phố ạ!"
"Đúng vậy, đi cùng bạn gái." Sở Bỉnh Văn mang theo ý cười dịu dàng nhìn cô.
"Hóa ra thầy Sở đã có bạn gái rồi, em còn tưởng rằng thầy và cô Tôn là một đôi chứ!" Triệu Nguyên Kiệt nói, bỗng nhiên nhìn chằm chằm qua Lý Cẩn Du, "Ai, thầy Sở, bạn gái của thầy... Hình như em có chút quen mắt..."
← Ch. 40 | Ch. 42 → |