← Ch.03 | Ch.05 → |
Sở Bỉnh Văn không có lý do cực tuyệt. Anh đã nói xong với đồng nghiệp chuyện dạy thay, bác sĩ không biết bao giờ mới quay lại. Anh không muốn trong khoảng thời gian này Lý Cẩn Du xảy ra chuyện, anh làm giáo viên chủ nhiệm phải gánh vác cái giá rất lớn.
"Được, em ngủ đi, tôi trông chừng em." Sở Bỉnh Văn kéo từ bên cạnh ra một cái ghế, ngồi ở bên mép giường Lý Cẩn Du.
Lý Cẩn Du thấy Sở Bỉnh Văn ngồi bên cạnh, cô mới giống như rốt cuộc đã yên tâm mà nhắm mắt lại.
Chăn bông mềm mại kề sát da thịt cô, đệm giường không mềm không cứng quá, cảm giác dễ chịu khiến cô thả lỏng rất nhiều.
Sở Bỉnh Văn cho rằng cô thật sự muốn ngủ, đợi cô không còn động tĩnh gì, mở khóa di động xem tin tức.
Chỉ chốc lát sau, Lý Cẩn Du thiếu kiên nhẫn, một chân đá văng chăn ra, lại trở mình, kẹp lấy chăn.
Từ góc nhìn của Sở Bỉnh Văn, váy của cô sớm đã tốc lên tận eo, ở giữa cặp mông mềm mại vểnh lên kề bên, lớp vải mỏng kia đối với anh mà nói có thể coi như không có gì.
Về phần Lý Cẩn Du, cô chưa từng to gan để lộ đến thế, trong lòng cô cũng cực kỳ lo lắng. Cho dù cô nhắm chặt hai mắt cũng có thể biết được Sở Bỉnh Văn đang nhìn cô.
Mặt cô đỏ lên, giữa hai cánh hoa ở hạ thân tiết ra d*m thủy ươn ướt.
Từ sau lưng truyền đến hơi thở trưởng thành nam tính, hormone nam tính mãnh liệt như là muốn cắn nuốt cô.
Thực sự là Sở Bỉnh Văn đang nhìn cô thèm khát.
Sống lưng cô thẳng tắp, cặp mông mềm mại, ngón chân cô căng chặt.
Anh sát lại gần, trên người mùi cơ thể tự nhiên trên người thiếu nữ quấn quýt quanh mũi anh.
Hai người giống như đang giằng co, đang lúc ánh điện tỏa ra tứ phía, sợi dây cung cuối cùng kéo căng ra.
Trán Lý Cẩn Du đẫm mồ hôi, đang đợi thời cơ đánh anh tan tác. Sở Bỉnh Văn lại tìm ra được sơ hở của cô.
"Ồ, cũng chảy nước rồi."
Không đợi Lý Cẩn Du phản ứng lại, tay Sở Bỉnh Văn đã trượt theo bờ mông mềm mại đến giữa hai cánh hoa, ngón tay dính đầy d*m dịch trơn nhẵn.
Sợi dây cung kia trong phút chốc bị người ta không chút tình người kéo đứt.
Cô theo sợi dây đàn bị đứt, đồng thời ngã vào cạm bẫy của anh.
Lá xanh phủ trên bẫy để che giấu rất nhanh khôi phục lại nguyên trạng, ánh sáng cuối cùng biến mất, cô chỉ có thể ở trong bẫy chờ đợi thợ săn.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.
Ngoại trừ việc nhìn chằm chằm vào cửa động trong tuyệt vọng, ngay cả cầu cứu cô cũng không làm được.
Lý Cẩn Du quay đầu lại, mở to hai mắt nhìn anh, dáng vẻ kinh ngạc biến sắc như đang nhìn quái vật gì đó.
"Thầy, thầy... đang làm gì thế?"
Sở Bỉnh Văn không đáp, vẻ mặt tự nhiên nhìn cô. Hai ngón tay thì lại không ngừng xoa nắn hoa hạch.
Đúng là Lý Cẩn Du thường xuyên tự mình xoa nắn nó, nhưng thiếu nữ chưa từng nghiên cứu phương pháp hay kỹ xảo. Lần đầu tiên bị Sở Bỉnh Văn kinh nghiệm đầy mình đùa giỡn, cơ thể cô nhạy cảm không có cách nào đè xuống cảm giác run rẩy.
Lưng cô cong lên, ngón chân căng cứng siết chặt hơn.
Đôi mắt Lý Cẩn Du dần dần nhuộm màu tình dục. Giống như là nữ tu sĩ bị ác ma dụ dỗ, lần đầu tiên cơ thể biết mùi khoái cảm ào ạt ập xuống như thế này.
Lúc này ác ma muốn cô sa đọa, muốn cô nghiện, bán đứng linh hồn trở thành nô lệ tình dục.
"A... Thầy ơi... Đừng..." Lý Cẩn Du sắp điên mất.
Không biết vì sao cái tay kia như nắm rõ trong lòng bàn tay điểm nhạy cảm của cô, lúc nặng lúc nhẹ, cả người cô mềm nhũn, không nói ra được câu nói hoàn chỉnh, chỉ có thể rên rỉ đứt quãng.
Điều khiến cô không thể chịu được nữa là Sở Bỉnh Văn luôn chậm lại khi cô đang dần lên đỉnh muốn tiết ra, giống như đang ép cô cầu xin, ép cô thừa nhận khoái cảm của mình.
"Hả? Đừng cái gì?"
Giọng nói Sở Bỉnh Văn trầm thấp mang theo ý cười, cô đột nhiên cảm thấy, người bị tình dục khống chế chỉ có cô. Anh vẫn như thường, sắc mặt tự nhiên.
Lý Cẩn Du không dám nhìn vào mắt anh, cô biết phản ứng của cô mất mặt biết bao, khỏi cần nói gì cũng không cần biểu cảm, đôi mắt kia của anh có thể dễ dàng đẩy cô xuống vực sâu.
Chỉ cần nhìn chằm chằm cô, chỉ cần dùng đôi mắt kia, nhìn chằm chằm cô.
Cả người cô sẽ khô nóng, cô sẽ buông bỏ tất cả cởi từng lớp quần áo xuống, cầu xin anh yêu thương.
Anh có thể dễ dàng khống chế dục vọng của cô. Anh chính là dục vọng của cô.
"Xin thầy..." Lý Cẩn Du vừa mở miệng, chính là giọng nói nũng nịu ngọt ngào, "Thầy ơi... Xin thầy..."
"Xin tôi?" Âm thanh Sở Bỉnh Văn trong trẻo lạnh lùng, cử động ngón tay dần chậm lại, "Bạn học Lý Cẩn Du thành tích môn Ngữ văn học kỳ trước đứng đầu lớp, nhưng lời nói lại đều có vấn đề. Thành phần câu này thiếu rất nghiêm trọng đấy."
Dáng vẻ anh không nhanh không chậm khiến cô điên cuồng.
"Thầy... Ahhh..." Trong giọng nói Lý Cẩn Du mang theo sự nức nở, hai chân cô mở lớn, tự mình sờ xuống dưới.
Sở Bỉnh Văn khẽ nhíu mày, chỉ nghe ghế kêu "cót két" một tiếng, anh đứng lên.
Ngay sau đó Lý Cẩn Du cảm thấy trời đất quay cuồng, Sở Bỉnh Văn lật người cô lại, một tay túm lấy hai cánh tay của cô, buộc cô phải vòng hai tay ra sau lưng.
Anh khẽ gập eo cô, khiến cô nhìn qua giống như vểnh mông thật cao cầu hoan với anh.
Sở Bỉnh Văn không hề kiềm chế, anh kề sát mép giường, vật nam tính chỉ cách mặt Lý Cẩn Du ngắn ngủi vào centimet. Lý Cẩn Du cũng sắp có thể ngửi được mùi hormone nồng đậm bên trong.
Cô chỉ cần ngẩng đầu là có thể thấy vật nóng rực bị bao quanh bởi quần tây màu đen.
"Không phải em muốn cái này sao, hửm?" Giọng điệu Sở Bỉnh Văn vẫn lạnh lùng kiềm chế như trước, nếu không phải Lý Cẩn Du có thể nhìn thấy vật to lớn đang phồng lên, thậm chí cô còn không cho là anh đã động tình.
Chút lý trí còn sót lại của Lý Cẩn Du nói cho cô biết, cô đã chơi quá trớn rồi.
Thầy giáo không phải là con muỗi bị mạng nhện trói buộc, là như hoàng tước nhìn chằm chằm cô ở phía sau.
Mùi hormone mãnh liệt khiến cô sụp đổ, rốt cuộc cô cũng nhận thua.
"Thầy ơi... Xin thầy... Làm em cao trào..." Lý Cẩn Du chưa bao giờ nói những lời xấu hổ như vậy, hai má cô ửng đỏ.
Thế nhưng Sở Bỉnh Văn giống như không hề cảm kích, "Hửm? Muốn cao trào?"
"Vâng... Xin thầy..." Lý Cẩn Du không ngừng cọ xát hai chân để có thể kích thích nơi đó.
"Em muốn tôi giúp em thế nào đây, bạn học Lý Cẩn Du?" Một tay khác của Sở Bỉnh Văn khẽ lướt qua sống lưng cô, lướt qua khe mông cô, dùng ngón tay vỗ nhẹ lên cửa tiểu huy*t, trong nháy mắt d*m thủy dính nhớp dính đầy tay Sở Bỉnh Văn, còn theo động tác của anh phát ra tiếng kêu "òm ọp".
"Muốn thầy... Xin thầy... Dùng ngón tay... Chơi đùa tiểu huy*t của em..." Cả người Lý Cẩn Du rơi vào biển lớn dục vọng, lời nói quá đáng nữa cô cũng không kiêng kị gì.
Nhận được câu trả lời vừa lòng, Sở Bỉnh Văn không trêu đùa cô nữa, ngón tay chuẩn xác tìm được điểm mẫn cảm của cô, hai ngón tay không ngừng xoa nắn.
"Ưm... Ah... Ahhh..." Lý Cẩn Du phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, khoái cảm càng thêm tăng vọt.
Để khống chế tốt hơn, một chân Sở Bỉnh Văn sải bước lên giường bệnh, dùng đầu gối chống đỡ cơ thể.
Mặt Lý Cẩn Du không khỏi dán vào vật nam tính Sở Bỉnh Văn, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự nóng rực của anh.
Cô biết, anh cũng động tình, vật nam tính anh phồng lớn chứng minh điểm này.
Lý Cẩn Du không quan tâm mà vươn đầu lưỡi, cách quần tây liếm láp gậy th*t, dùng đầu lưỡi từng chút từng chút miêu tả hình dạng của anh.
Xúc cảm mềm mại đột nhiên đến không khỏi khiến cả người Sở Bỉnh Văn cứng đờ, anh cúi đầu xuống, mặt thiếu nữ nhuốm sắc xuân, dáng vẻ thành kính giống như đang hầu hạ gậy th*t của anh, giống như chú ý được ánh mắt của anh, cô cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, trong ánh mắt đều là dục vọng dành cho anh.
Sở Bỉnh Văn buông tay đang trói buộc cô ra, bàn tay mang theo lực độ lưu lại vệt đỏ trên cặp mông mềm mại của cô.
"Đứa trẻ hư..." Sở Bỉnh Văn thấp giọng nói, hô hấp của anh cũng không tự chủ được mà trở nên dồn dập.
Lý Cẩn Du nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt khó hiểu không giống như đang giả vờ. Điều này khiến anh suýt chút nữa mất đi sự tự chủ.
Sở Bỉnh Văn vì che giấu cảm giác hoảng loạn của mình, nhanh chóng đè cô dưới thân, giơ hai tay cô lên cao rồi ấn xuống, tay còn lại nhanh nhẹn xoa nắn hoa hạch của cô.
Khoái cảm quá mãnh liệt khiến Lý Cẩn Du không hề có chút sức lực chống cự nào, ham muốn của cô được đưa lên tầng cao nhất.
Đôi mắt anh khóa chặt lên người cô, anh đang nhìn cô.
Cô muốn được anh nhìn đến cao trào, muốn được ánh mắt anh d*m loạn.
"A... Thầy ơi... Em muốn... muốn ra..." Lý Cẩn Du nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, khóc lên kêu muốn ra. Đôi chân vô lực run rẩy, d*m dịch tứ phía, men theo kẽ mông chảy xuống giường.
Khoái cảm từ tiểu huy*t xông thẳng lên đầu, chân cô tê dại kịch liệt. Lý Cẩn Du ước chừng hai giây mới bình thường lại.
"Bạn học Lý thật sự được làm từ nước mà." Sở Bỉnh văn từ trong túi lấy ra khăn giấy, trêu ghẹo rồi lau chùi cho cô.
Lúc này lý trí của Lý Cẩn Du đã quay về, nói cái gì cũng không chịu lại bị anh nhìn nơi mức cỡ kia, lôi kéo chăn, cuộn mình trốn vào trong chăn, chăn không đủ dài, ngón chân nhỏ mịn màng của cô hơi lộ ra ngoài.
"Thầy... ra ngoài đi. Từ em lau!"
← Ch. 03 | Ch. 05 → |