← Ch.35 | Ch.37 → |
Anh chọn từ trong ngăn tủ một đôi còng tay màu đỏ sẫm bằng da, áp hai tay cô ra sau lưng.
Cô si mê nhìn vật lớn giữa hai chân Sở Bỉnh Văn, cảm giác hai tay bị trói buộc phía sau khiến cô càng thêm dễ dàng tiến vào nhân vật.
"Muốn liếm sao?" Hạ thân Sở Bỉnh Văn đã trướng to thành một vòng.
Cô gật đầu, nước bọt theo cái miệng nhỏ của cô tích tụ trên giày Sở Bỉnh Văn.
Anh cởi dây lưng, phóng thích đầu kia cự thú, tháo gông miệng trong miệng cô xuống.
Lý Cẩn Du từng chút dịch về hướng cự vật anh, cô dùng hàm rằng kéo góc quần lót của anh xuống, cự vật của anh đánh lên mặt cô. Cô cuống quít đi tìm, dùng cái miệng nhỏ ngậm lấy quy đ*u của anh.
Cô chuyển động miệng nhỏ trước sau, lại mút rồi hút, làm hết những chuyện hầu hạ bản thân biết. Cái miệng nhỏ của cô bị nhét đến căng đầy, nước miếng và chất dịch chảy ra từ tuyến tiền liệt quy đ*u chảy ra hòa lẫn với nhau, ở trên dương v*t của anh lộ ra ánh sáng phản chiếu d*m mỹ.
Cô đặt lưỡi nằm thẳng, muốn thử thâm hầu*. Sở Bỉnh Văn nhận ra ý đồ của cô, ngày thường anh sẽ không ép cô, sợ cô khó chịu cũng không thể nào cam lòng để cô làm như vậy, mà hôm nay lại không giống, anh làm chủ nhân, nên bỏ bớt một chút tình cảm thương tiếc.
*Cách blow job để dương v*t đi sâu vào trong cổ họng.
Anh vuốt ve tóc cô, nhẹ nhàng dùng tay giúp cô vén lên, tỏ vẻ như cổ vũ vậy.
Trong phòng ngoại trừ tiếng liếm mút vang vọng cô phát ra bên ngoài thì cực kỳ yên tĩnh. Không có những yếu tố khác tôn tại làm phân tán sự chú ý, lực chú ý của Sở Bỉnh Văn hoàn toàn đặt ở trên người cô.
Thế cho nên cái nhăn mày rất nhỏ của cô cũng có thể thu hết vào đáy mắt anh.
Cô cố nuốt cự vật anh vào trong cổ họng, mặc dù cô đã cố gắng đặt ngang lưỡi, cô vẫn cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Nhưng cô không muốn làm anh thất vọng, cứng rắn ăn vào.
Gậy th*t của anh vốn hơn hẳn người bình thường một bậc, miệng cô nhỏ, gậy th*t đè ép đầu lưỡi đi vào cổ họng cô. Bên trong thực quản mềm mại chặt chẽ bao vây lấy côn th*t anh, cấu tạo sinh lý khiến cô theo thói quen co rút lại, lưỡi cô cũng ra sức hầu hạ nó, quả thật là cảnh tượng vô cùng ướt át và trải nghiệm khiến lửa dục của anh càng thêm mạnh mẽ.
Nhưng anh lại không nỡ.
Tiểu Cẩn Du của anh nôn khan vài cái, hốc mắt đều đỏ lên, nước mắt như hạt châu rơi xuống. Anh thích thấy cô khóc, kéo cô vào trong lồng ngực.
Anh hôn lấy môi cô, tinh tế mà hôn. Anh dùng răng khẽ cắn từng chút một, lại duỗi đầu lưỡi liếm môi cô.
"Bỏ đi, anh không nỡ." Sở Bỉnh Văn nới lỏng vòng cổ của cô, ném xuống đất, còng tay đặc chế bằng da cũng được anh cởi ra. Mặc dù anh trói không chặt nhưng làn da chỗ cổ tay của Lý Cẩn Du quá non nớt, bị ma sát tạo ra dấu vết màu hồng phấn.
Sở Bỉnh Văn thương tiếc từng chút hôn lên cổ tay cô, dùng đầu lưỡi khẽ liếm. Nơi anh chạm đến ngứa tê dại, Lý Cẩn Du xấu hổ thu tay vào trong.
"Có tủi thân không?" Anh nắm lấy tay cô, càng liếm càng đi xuống, đầu lưỡi liếm ngón tay cô.
"Không có, trước kia anh cũng không luyến tiếc."
Lời cô nói là lời thật lòng, trước kia anh còn lâu mới quản nhiều như vậy. Sở Bỉnh Văn cũng không cảm thấy như vậy, anh cảm thấy cô đang oán trách anh, oán anh trước kia quá thô lỗ.
Nếu để cho anh một cơ hội nữa, sao anh nỡ đối xử như vậy với cô."Trước kia là anh sai, bây giờ không thể lại sai nữa."
Trên phương diện tình dục, bọn họ đều không phải là kiểu người có thể tàn nhẫn hạ quyết định. Càng đừng nói Sở Bỉnh Văn cũng không có suy nghĩ tìm niềm vui từ trong đau đớn của cô.
Vẫn là cô bị làm phát khóc, cầu xin anh càng có thể kích thích thú tính của anh hơn...
Sở Bỉnh Văn càng nghĩ càng lưu manh, động tác liếm ngón tay cô càng thêm sắc tình. Đầu lưỡi liếm đầu ngón tay cô giống như là liếm ở hạt đậu nhỏ vậy.
Sau khi phát hiện mặt cô đỏ lên, vội vàng rút tay về. Trên đầu ngón tay vẫn lưu lại xúc cảm dính nhớp, hoa huy*t của cô càng thêm trống rỗng. Lý Cẩn Du khó nhịn vặn vẹo eo.
Sở Bỉnh Văn nhạy bén, một tay khác tìm kiếm dưới thân cô, còn chưa chạm được đến chỗ kia, đã dính đầy d*m thủy trên tay.
Lý Cẩn Du xấu hổ cả người vùi vào trong lồng ngực anh. Anh biết cô cực kỳ nhạy cảm, đầu ngón tay vui vào trong khe nhỏ của cô.
Khoái cảm tê dại khiến Lý Cẩn Du không khống chế được động tác đón ý hùa theo anh của chính mình, hoa huy*t mềm mại của cô kẹp lấy ngón tay anh, từng chút một đi vào trong.
"Đừng dạo đầu..." Lý Cẩn Du nũng nịu cầu xin, hoa huy*t của cô hoàn toàn đắm chìm trong đầu ngón tay anh.
"Còn chưa đủ." Ngón tay anh đột nhiên cắm vào trong, men theo vách tường mềm mại ra lại vào mạnh mẽ đâm vào. Sở Bỉnh Văn biết cực hạn của cô ở đâu, anh không muốn dễ dàng buông tha cho cô.
Cô bị ngón tay làm đến sắp cao trào, vô tình đón ý hùa theo anh. Ngược lại anh rút ngón tay ra, cô ngẩn người, đối diện với cặp mắt híp lại của anh, anh cười như không cười nhìn cô, còn hất hất cằm với cô.
Mặt Lý Cẩn Du đỏ lên, cô biết Sở Bỉnh Văn muốn cô làm gì, cô cũng không nhịn được muốn làm.
Chỉ là...
Cũng cảm thấy quá thẹn thùng.
Cô cắn môi, lý trí không muốn làm như vậy. Nhưng bên trong huy*t nhỏ vô cùng ngứa ngáy, thứ có thể khiến cô được lấp đầy đang ở ngay trước mắt.
Cô cảm giác có trăm cái móng vuốt đang cào tim, anh quyết tâm muốn trêu đùa cô, ngay cả sờ cũng không sờ cô lấy một cái.
Toàn thân cô trên dưới mỗi một tế bào đều kêu gào muốn anh, cô cảm thấy nóng, chỉ có anh mới có có thể dập lửa.
Huy*t nhỏ của cô ma sát vào anh, cô nắm lấy cự vật anh, cọ xát ở miệng huy*t nhỏ. Cô cũng không làm ngược lại hoàn toàn ý anh, nhưng theo anh thì cô hoàn toàn đang khiêu khích.
Anh nhướng mày, chờ xem động tác tiếp theo của cô.
Lý Cẩn Du hiếm khi làm như vậy, không khống chế được lực độ, trực tiếp ngã ngồi vào sâu bên trong. Đột nhiên được lấp đầy toàn bộ huy*t nhỏ, Lý Cẩn Du sướng đến mức sắp khóc.
"Sâu quá..."
Cô vô thức nói mê, vòng eo mềm mại vặn vẹo trước sau, từng đợt khoái cảm từ trong huy*t nhỏ truyền đến đại não, nhiệt độ cơ thể cô trở nên nóng rực hơn nữa.
"Muốn bị chủ nhân chơi sao?" Sở Bỉnh Văn cong môi, từ bên trong đôi môi mỏng đẹp nói ra câu từ hạ lưu.
"Muốn..." Lý Cẩn Du tha thiết mà vặn eo, không cần anh nhắc nhở, từ trong miệng đã lặng lẽ bộc bạch ra câu nói d*m đãng, "Muốn bị chủ nhân chơi..."
Cuối cùng Sở Bỉnh Văn không nhẫn nhịn được nữa, tay anh dạo ở trên người cô, ngón tay cứng rắn bóp kéo đầu v* cô, mạnh mẽ tiến lên "làm" mật huy*t của cô.
Hai mắt Lý Cẩn Du mê ly, say sưa tiếp nhận bão táp đến đột nhiên này, cơ thể trải nghiệm cảm giác bị anh làm dễ chịu hơn bản thân mình làm tới gấp trăm lần.
"Huy*t nhỏ d*m đãng... Huy*t nhỏ d*m đãng không được rồi... Huhu... Muốn ra..."
Lý Cẩn Du cao giọng kêu lên rồi tiết ra, huy*t nhỏ không ngừng co rút, run rẩy trào ra rất nhiều d*m thủy, nhỏ giọt trên gậy th*t anh.
Anh không vì cô cao trào mà dừng, ngược lại càng dùng sức làm cô, ở lúc cô mẫn cảm nhất, tham lam muốn đâm cô đến tiết ra lần hai.
Bên trong huy*t nhỏ bị làm đến ngứa ngáy, càng khiến cô khó nhịn hơn ban nãy, cô không khỏi càng thêm d*m đãng đón ý hùa theo anh, cũng không biết anh lại giày vò cô bao lâu, hai người đều ra, cô tê liệt ngồi trên người anh.
Anh khó hiểu hỏi một câu, "Em còn đang uống thuốc tránh thai ngắn hạn không?"
"Đang uống." Cô đáp.
"Vì sao?" Anh rõ ràng đã thắt ống dẫn tinh, vì sao cô còn kiên trì uống thuốc tránh thai ngắn hạn?
"Không tin tưởng bác sĩ lúc trước làm phẫu thuật cho anh." Cô ăn ngay nói thật, "Nếu anh khôi phục lại, phá thai rất hại cơ thể."
Anh bất đắc dĩ vò tóc cô, để lại trên trán cô một nụ hôn."Không phải là không tin anh là tốt rồi."
← Ch. 35 | Ch. 37 → |