Vay nóng Tima

Truyện:Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc - Chương 17

Đãi Ngộ Đặc Thù Của Học Sinh Xuất Sắc
Trọn bộ 66 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-66)

Siêu sale Shopee


Sở Bỉnh Văn tự biết mình không có tư cách chất vấn cô.

Nhưng sau khi tan học, anh vẫn lấy danh nghĩa giáo viên hẹn nói chuyện với cô.

Cô ngồi ở chỗ của mình, Sở Bỉnh Văn đứng ở bên cạnh cô, dùng một tư thế cực kỳ áp bách xét hỏi cô.

"Em cũng với nam sinh nhỏ kia có quan hệ gì?" Sở bỉnh Văn cố gắng làm giọng điệu của mình nhẹ nhàng, thản nhiên.

"Không có quan hệ gì. Cho dù có quan hệ, liên quan gì đến thầy?" Lý Cẩn Du bắt chéo hai chân.

"Em còn là học sinh cấp ba, không thể yêu sớm." Sở Bỉnh Văn giả vờ bình tĩnh.

"Hóa ra thầy còn biết em là học sinh cấp ba cơ đấy." Lý Cẩn Du chưa từng che giấu công phu nói mồm của mình trước mặt Sở Bỉnh Văn, "Lúc thầy "làm" em, cũng không băn khoăn chuyện này."

"Cái này không giống nhau." Sở Bỉnh Văn sớm đã có suy nghĩ lời cô muốn nói, nhưng anh vẫn muốn nói một vài lời như cũ.

"Không giống nhau chỗ nào?" Lý Cẩn Du bắt chéo hai chân, váy ngắn theo chân cô phủ đến bắp đùi, lộ ra một phần lớn da thịt trắng nõn.

Sở Bỉnh Văn còn chưa nói gì, di động Lý Cẩn Du đã vang lên trước. Cô nhìn thoáng qua, chột dạ cất di động vào trong túi.

Sở Bỉnh Văn cảm thấy không thích hợp, đoạt lấy vừa nhìn thì là tin nhắn WeChat của Triệu Nguyên Kiệt.

Trên đó viết "Thứ bảy tuần này, chúng ta đến thư viện xong, buổi tối cùng đi ăn cơm được không?"

Còn gửi hai cái ký hiệu trái tim tình yêu.

Sở Bỉnh Văn tức giận đến bật cười, "Không có quan hệ gì? Cũng chuẩn bị đi hẹn hò rồi còn không có quan hệ gì?"

"Không phải như thầy nghĩ..." Lý Cẩn Du biết anh thật sự tức giận rồi, vội vàng ngẩng đầu muốn giải thích.

Sở Bỉnh Văn không cho cô cơ hội này.

Môi cô đóng mở nhìn qua quá đáng ghét. Sở Bỉnh Văn nhắm mắt lại, cúi đầu, vừa vặn hôn lên môi cô.

Đôi môi cô còn mềm mại hơn so với tưởng tượng của anh, anh giống như đang đạp trên mây. Sở Bỉnh Văn đã nếm được ngon ngọt, không thể dễ dàng buông tha cô.

Anh rất có kỹ xảo cạy mở hàm răng cô, trêu đùa lưỡi cô. Kỹ thuật hôn của cô so với kỹ năng trên giường còn ngây ngô hơn, chỉ có thể mặc cho anh đang tàn sát khoang miệng mình.

Nước bọt của cô quả nhiên rất ngọt.

Sở Bỉnh Văn mở mắt, nhìn cô vẫn kinh ngạc nhìn anh, trong lòng khó chịu, cuốn lấy lưỡi cô tiến vào trong khoang miệng mình trêu ghẹo.

Lưỡi hai người triền miên giao nhau, Sở Bỉnh Văn mạnh mẽ càng không cho cô rút lại lưỡi mình, từng chút từng chút mút lấy lưỡi cô.

Trong nháy mắt, giống như cái gì cũng đều thay đổi rồi. Giống như cô trong lúc cố ý đã đốt cháy gì đó, cô không biết điều này có ý nghĩa gì.

Cơ thể cô phát run, từ miệng lưỡi đến đầu ngón tay.

Lý Cẩn Du hoàn toàn không biết lấy hơi, hô hấp càng thêm dồn dập, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, mãi cho đến khi cô cho rằng mình sắp tắc thở rồi, anh mới buông cô ra.

Cô thắng.

Hai người đồng thời ý thức được chuyện này.

Lý Cẩn Du còn chưa kịp mở miệng tuyên bố thắng lợi, đã bị anh đè ở dưới thân.

Lửa giận của anh sẽ không vì cái hôn nho nhỏ kia mà dập tắt.

Tay cô bị anh thô bạo bắt chéo hai tay ra sau lưng, trực tiếp đè cô ở trên bàn học. Xốc váy lên, quần lót của cô rất dễ dàng bị anh tụt xuống.

Từ khi nụ hôn vừa mới bắt đầu, cô đã không nhịn được động tình.

"Cưỡng gian mà em cũng có thể ướt." Sở Bỉnh Văn sờ soạng một phen, bôi d*m thủy của cô lên bờ mông mềm mại.

Anh không cởi quần xuống, chỉ kéo khóa kéo, vật nam tính cứng như vậy không có bất kỳ dạo đầu nào đã tiến vào cô.

Mặc dù cô đã ướt nhưng dù sao cũng không đủ, gậy th*t của anh to lớn quá mức, cắm vào khiến cô thấy đau.

"Đau..." Con gái làm từ nước, cô là làm từ nước mắt. Anh mới vào được một nửa, cô đã không kìm nén được khóc lên.

Nước mắt lớn chừng hại đậu giống như đường thẳng đứt đoạn rơi xuống, khóc đến mức anh đau lòng. Sở Bỉnh Văn đau lòng thì đau lòng, anh cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô như vậy.

Anh cởi áo của cô ra, đẩy áo lót của cô lên, hai đầu v* nhỏ sớm đã dựng thẳng. Anh không có bất kỳ lòng thương tiếc nào, nắm lấy đầu v* cô lôi kéo, lại dùng ngón tay thô ráp ma sát đầu v* cô.

Cái này gần như là xâm phạm bạo lực ngược lại khiến cô hưng phấn, đầu v* cô đau đớn nhiều hơn ngứa ngáy, trong huy*t nhỏ từng dòng d*m thủy mãnh liệt trào ra.

"Ồ, thế này em cũng có thể sướng." Sở Bỉnh Văn không che giấu ý đồ của mình nữa, toàn bộ cây gậy đi vào huy*t nhỏ của cô, "Tiểu d*m phụ, lẳng lơ thành thế này, một mình tôi không đủ thỏa mãn em phải không?"

"Ahhh..." Cô đạt được thỏa mãn, sảng khoái kêu ra tiếng, cuống quít nói "Không... Không phải..."

Anh không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào của cô, anh chỉ muốn xả giận.

"Tên Triệu Nguyên Kiệt kia phải không? Em muốn bị cậu ta làm?" Sở Bỉnh Văn không lựa lời, "Đủ chưa? Cậu ta cũng không đủ thỏa mãn em sao?"

"Huhu... Không cần... Đừng nói nữa..." Lý Cẩn Du muốn giải thích nhưng côn th*t anh mỗi một lần đều quá sâu quá mạnh, cô vừa mới hệ thống lại được lời nói sẽ hoàn toàn bị anh đánh tan.

"Cậu ta từng chơi em chưa? Huy*t nhỏ d*m đãng của em chặt như vậy, chắc hẳn cậu ta không nỡ đi ra?" Sở Bỉnh văn biết cô sẽ không quan hệ với Triệu Nguyên Kiệt, nhưng ngoài miệng chính là không bỏ qua cho người ta.

"Chưa từng... Huhu... Không có... Chỉ có thầy... Ahhh... Sâu quá..." Lú cẩn Du đong đầy nước mắt.

Lời nói vô tâm của cô khiến đáy lòng anh ngẩn ra, một cảm giác thương tiếc xa lạ đối với cô xông lên đầu.

"Đồ d*m đãng, nâng mông lên cao chút." Sở Bỉnh Văn rốt cuộc cũng khôi phục lại một chút lý trí, cho đôi tay cô một chút tự do, hai tay nắm lấy vòng eo mềm mại của cô đâm vào trong.

Chiếc bàn cuối cùng không chịu nổi sự vận động của hai người, phát ra âm thanh kẽo kẹt.

Nước da cô rất trắng, sau khi nhiễm tình dục hiện ra màu hồng nhạt mơ hồ.

Sở Bỉnh Văn khó có thể tưởng tượng được nếu như cô ở dưới thân người khác trầm luân, cũng để người đàn ông khác thưởng thức sắc tình quyến rũ của cô, sẽ như thế nào.

Anh không biết bản thân sẽ mất đi bao nhiêu lý trí."Ahhh... Quá dùng sức rồi..." Lý Cẩn Du nũng nịu kêu lên.

"Không dùng sức sao có thể thỏa mãn đồ lẳng lơ nhà em, hả?" Sở Bỉnh Văn mỗi cú đều đâm vào hoa tâm của cô.

"Ahh... Huhu... Không được rồi... Em thật sự... Em không được..." Ngón tay Lý Cẩn Du bám chặt mép bàn, run rẩy kêu ra âm thanh phóng túng, nước mắt rơi đầy mặt, khoái cảm cao trào giống như dòng điện chạy qua toàn thân, cơ thể cô không ngừng được coo rút, sướng đến đại não trống rỗng.

Sở Bỉnh Văn cũng bắn ra sau cô một chút, lần bắn tinh này khiến anh cũng có hơi phát run, rất lâu rồi anh chưng từng mãnh liệt như vậy, không kiềm chế được tình dục.

Lý Cẩn Du kéo quần lót lên, vuốt váy, thong thả sửa sang lại quần áo cho tốt, trên lưng đeo cặp sách.

Sở Bỉnh Văn cũng kéo khóa, ngồi nghỉ ngơi bên cạnh. Hai người nhìn nhau không nói gì hồi lâu.

"Thầy hôn em." Lý Cẩn Du đứng lên, anh ngồi nên hơi thấp so với cô đứng một chút, điều này khiến cô nhìn qua cao cao tại thượng.

"Ừm." Sở Bỉnh Văn dùng giọng mũi khẽ đáp.

"Thầy còn nhớ rõ thầy hôn em sẽ có ý nghĩa gì không?" Lý Cẩn Du cười hỏi anh.

"Ừm." Anh vẫn thốt ra một tiếng như cũ.

"Thầy thua rồi." Lý Cẩn Du cười ha ha đá giày anh.

"Tâm phục khẩu phục." Sở Bỉnh Văn còn chưa hết ghen tuông.

"Trước khi rối lắm chuyện em với Triệu Nguyên Kiệt là quan hệ gì, hẳn là nên nói cho em biết thầy với Tôn Uyển có quan hệ gì trước nhỉ?" Giày da nhỏ của Lý Cẩn Du không dùng sức đè lên mu bàn chân anh.

Lúc này Sở Bỉnh Văn mới ý thức được nguyên nhân kết quả cô tức giận. Anh dở khóc dở cười đứng lên khẽ hôn lên môi cô.

"Ngày mai hết tiết Tiếng Anh có thể tự mình hỏi thử cô ấy."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-66)