Truyện:Đã Lâu Không Gặp - Chương 22

Đã Lâu Không Gặp
Trọn bộ 32 chương
Chương 22
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Buổi tối, không khí có chút lạnh.

Yên tĩnh như vậy, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, tấm mắt của anh lại lần nữa chậm vào ánh mắt của Phong Hạ, một nơi không biết tên trong lòng lại khẽ động.

Cô có chút sợ.

Từ sau khi anh trở lại, cô vốn đã thiết lập một phòng tuyến chắc chắn, lại bị anh liên tiếp làm dao động, càng ngày càng thoát khỏi khống chế.

Cô vẫn luôn cầm thấy sợ hãi loại việc không nắm được trong lòng bàn tay này, sẽ khiến cô làm trái với lòng mình.

Không đợi cô dời tấm mắt đi, anh lại đi về phía khách sạn."Buổi tối có chút lạnh, về khách sạn trước đã."

Cô lặng lẽ thở phào, liền duy trì một khoảng cách với anh, cũng đi về phía khách sạn.

"Thật ra thì..." Đi một lúc, cô nói."Anh là nhà sản xuất kiêm đạo diễn bộ phim này, bất luận tuyển hay loại diễn viên nào đều do anh định đoạt."

"Ừ." Tư Không Cảnh khẽ vuốt cằm."Cho nên?"

"Cho nên... thật ra thì anh không cần hỏi ý kiến em." Cô cúi đầu nhìn bước chân của mình, giọng nói bình tĩnh.

Bước chân của anh không ngừng lại, vẻ mặt cũng không có biến hòa gì.

Cho đến khi cô còn cho rằng anh không muốn tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa, thì anh lại mở miệng.

"Em là nữ chính, đúng không? Như vậy trừ em ra, ai có thể có tư cách nêu ra ý kiến của mình đây?"

Anh nói xong câu này, đông thời cũng quay lại nhìn cô.

Ánh mắt kia có hồn, hàm chứa nhiều ý nghĩa.

Thật ra thì cho tới bây giờ luôn có người nói qua, ban đêm nói chuyện với nhau dễ dàng khiến người khác buông xuống đề phòng của mình hơn, mà giọng nói và thanh điệu của anh, càng giống như một loại thuốc độc.

Mà loại thuốc này, từ từ thẩm thấu vào tim cô.

Cô cố gắng chống đỡ phòng tuyến xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của mình, duy trì cho mình một chút tỉnh táo và lý trí cuối cùng.

"Trừ em ra, biên kịch, phó đạo diễn, còn có các diễn viên chính khác, cũng có thể đề ra ý kiến của mình, em cho rằng đoàn làm phim là một thể thống nhất, mà không phải chỉ dựa vào ý kiến của em, đổi vai nam chính không phải là chuyện nhỏ, luôn cần hỏi ý kiến của tất cả mọi người."

Trong lúc hai người nói chuyện, cũng đã sắp đi tới cửa khách sạn, lúc này anh dừng bước, đổi đề tài."Ừ, em lên trước đi, anh ở đây hút thuốc một chút."

"Nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon." Anh khẽ gật đầu với cô.

Vừa rồi cô nói nhiều như vậy, làm tan rã bình tĩnh của anh.

Phong Hạ nhìn gò má của anh, trầm mặc chốc lát, nói câu 'chúc ngủ ngon' với anh, đi nhanh vào khách sạn.

Anh đưa mắt nhìn bóng dáng của cô biến mất trong thang máy, lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại.

"Tư Không?" Bên kia, một giọng nam truyền đến, giọng nói mang theo chút buồn ngủ.

"Ừ, còn đang ngủ sao?" Anh nói.

"Đúng, sao vậy?" Âm thanh bên kia hình như rõ ràng hơn một chút."Mình nói này, cuối cùng cậu cũng nhớ có một người bạn là mình ở bên kia Thái Bình Dương rồi hả? Chúng ta sống cùng nhau ở Mĩ năm năm, luôn như hình với bóng mà cậu lại..."

Chưa chờ đối phương nói xong, anh đã cắt đứt."Niếp Lâm."

"... Được, mình đầu hàng..." Người bị điểm tên không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lại."Tìm mình có chuyện gì?"

"Mình đang quay một bộ phim, lại do chính mình độc lập đầu tư, thức ra là mình và cậu hợp tác, hiện tại mình muốn đổi vai nam chính." Anh lấy một điếu thuốc ra.

"Sao vậy? Bây giờ cậu muốn trưng cầu ý kiến của mình?" Niếp Lâm suy nghĩ nói.

"Vai nam chính mình muốn sa thải có chút thế lực, mình không hy vọng sau khi sa thải cậu ta, cậu ta lại làm điều gì thương tổn đến lợi ích của mình và người của mình." Anh không để ý đến lời trêu chọc của Niếp Lâm, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề chính."Cậu giải quyết chỗ dựa sau lưng của cậu ta, nếu không được, mình sẽ tự mình ra mặt, nhớ ký, đừng tự mình tiến hành."

"Còn nữa, đem một phần cổ phần giao cho tổng giám đốc công ty Live, Mục Hi."

Bên kia Niếp Lâm dừng lại mấy giây, lúc lên tiếng lần nữa thì nụ cười càng đậm."Tư Không Cảnh, từ trước đến giờ, mình chưa bào giờ thấy cậu lấy việc công giải quyết việc tư... theo mình thấy, nữ chính này rất hợp khẩu vị, có người muốn tự mình ra trận."

Tư Không Cảnh nhẹ nhíu mày."Cũng không đến mức ngu ngốc."

Anh thừa nhận một cách trức tiếp như vậy làm Niếp Lâm giật mình, tiếp theo cười vô cùng rạng rỡ."Chờ đến lúc mình không bận việc nữa, mình nhất định về nước xem xem, cô gái này thật là kỳ diệu, có thể cải tử hồi sinh một người chết, kẻ mà trong năm năm chỉ biết tới công việc, vừa về nước đã mạnh như rồng như hổ vậy rồi."

Anh trầm mặc chốc lát, lúc này ném điều thuốc vào thùng rác."Cuộc cách mạng này còn chưa thành công."

...

Không ai, ngay cả Phong Hạ cũng không nghĩ tới, Tư Không Cảnh lại đưa ra một quyết định như vậy.

Đoàn làm phim 'Thanh sắc' tạm thời ngừng quay, sắp tới lại bắt đầu khởi quay.

Tạm thời ngừng quay vì lý do trong quá trình quay phim có vài vấn đề, còn phải chọn thêm mấy ngoại cảnh, lý do chính thức, ngày khởi quay lần nữa còn chưa xác định, toàn bộ nội dung đều vô cùng mơ hồ.

May mắn đoàn làm phim cũng vô cùng chuyên nghiệp, tất cả công việc sau khi ngừng quay đều xử lý hết sức thỏa đáng.

Mặc dù Phong Ha không nghĩ ra lý do vì sao Tư Không Cảnh lại cho ngừng quay, nhưng không có, mà cũng không thể chủ động tìm anh để hỏi.

Ở trong khách sạn, sau khi sửa soạn lại hành lý gọn gàng, Sharon lấp tức cầm điện thoại lên gọi.

"Chị đã nhận được tin 'Thanh sắc' ngừng quay." Sharon nói.

"Vâng, vậy công việc tiếp theo là gì?" Cô hỏi.

"Không có công việc, nghỉ phép." Giọng nói của Sharon có chút không bình thường."Hạ Hạ, nghỉ ngơi cho tốt."

Cô nghe được mà giật mình."Nghỉ phép? Mục Hi đồng ý sao?"

"Ừ, chị đã xác nhận rồi, Mục Hi đồng ý cho em được nghỉ phép." Hình như Sharon đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.

Cô quả thật không dám tin, còn muốn xác nhận với Sharon một chút, lại nghe thấy tiếng chuông ở cửa phòng.

"Chờ em một chút." Cô nói vào trong điện thoại, đi tới cửa, cũng không xem bên ngoài là ai, lập tức mở cửa ra.

Giương mắt nhìn người đứng người cửa thì cô cứng người, ngay cả một câu cũng không nói được.

"Anh và đoàn làm phim muốn đến Đài Loan." Tư Không Cảnh đứng trước mặt cô."Trong đó lại có một nhân viên vì trong nhà có việc nên không thể đi cùng, hiện tại lại thừa một vé mày bay."

"Em có muốn tới địa điểm quay phim mới một chút không?" Anh nhìn cô.

Điện thoại trong tay cô còn chưa tắt, lúc này lại chỉ biết thẫn thờ nhìn anh.

"Hạ Hạ." Giọng nói của Sharon lại lần nữa truyền ra, khiến hai người cùng nghe được rõ ràng."Em được nghỉ phép, không sai đâu!"

Lúc này anh cong cong khóe môi, nhìn cô và rương hành lý sau lưng cô nói.

"Vé máy bay đến Đài Loan, sau đó ở đây sáu ngày, vừa đúng một tuần lễ, rất đầy đủ."

**

Mùa hè ở Đài Loan nóng bức, mưa liên miên, những ngày chuyển giao giữa hạ sang thu càng thêm nhiều trận mưa to.

Sau khi ngồi máy bay tới đây, gần như mỗi ngày Đài Loan đều có một trận mưa to.

Bởi vậy vừa tới, cả đoàn làm phim đã xuất phát tới địa điểm quan sát thực tế để chọn cảnh, đến cuối ngày thì ở trong khách sạn, chơi mạt chược, nói chuyện phiếm.

Tính tình Phong Hạ rất tốt, quan hệ với đoàn làm phim cũng không tồi, hơn nữa căn bản đang trong kỳ nghỉ phép, không có chuyên gì khác, vì vậy mỗi ngày đều tụ tập cùng với mọi người, tâm tình cũng không tệ.

Duy chỉ có một chuyện.

Tư Không Cảnh vốn không có hứng thú với bất kỳ hoạt động tập thể nào, lại lần đầu tiên tham dự, khiến các nhân viên khác thụ sủng nhược kinh(*), đồng thời cũng khiến mỗi ngày của cô, từ lúc bắt đầu mở mắt chơi đùa cùng mọi người cho đến khi kết thúc, đều có thể nhìn thấy anh.

(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo

Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều ngày thứ năm, thời tiết Đài Loan cuối cùng cũng trong xanh.

Đoàn làm phim vẫn rất chuyên nghiệp, sau khi mang theo thiết bị, lập tức xuất phát đến nơi lấy cảnh.

Phong Hạ không có nhiệm vụ trong người, sau khi đến nơi, liền đứng sang một bên nhìn những người khác làm việc.

"Đạo diễn, tôi cảm thấy nơi này rất tốt, không khí xung quanh tốt hơn ở thành phố S rất nhiều." Có nhân viên nói.

"Ừ." Tư Không Cảnh đang khom lưng nhìn dụng cụ, nhẹ đứng dậy, xoay người đi về phía những người khác."Mọi người nhất trí với ý kiến này không?"

"Đạo diễn, mọi người ở đây đều cảm thấy không tệ." Những người khác cũng phụ họa.

"Đươc." Anh trầm ngâm chốc lát."Còn Phong Hạ thì thấy thế nào?"

"Hả?" Thần trí cô căn bản đang trôi lơ lửng, đúng lúc chống lại ánh mắt anh, nháy mắt có chút hốt hoảng."Vô cùng tốt."

Anh thu tất cả vẻ mặt của cô vào đáy mắt, sau đó lại nhìn về phía mọi người, thản nhiên nói."Vậy sau này sẽ quay phim ở đây, công việc hôm nay kết thúc, ngày mai tiếp tục."

Dọn dẹp tất cả thiết bị lên xe, Phong hạ đi cuối cùng, lúc sắp lên xe, đột nhiên có người vỗ vai cô từ phía sau.

Tư Không Cảnh làm một dấu tay với người tài xế, cúi đầu nhìn cô."Chờ một chút."

Cô nghi ngờ nhìn anh.

"Bây giờ anh còn muốn đi một nơi, đi cũng không?" Tài xế theo dấu tay của anh, khởi động chiếc xe đang chở những nhân viên khác, giọng nói của anh trong tạp âm này có chút không được rõ ràng.

Cô lắc đầu, thể hiện không nghe rõ.

"Anh nói"Khi xe sau lưng hai người đã quẹo vào một khúc cua đi xa, cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúi người xuống, nhìn vào mắt cô."Một khu nhà của trường đại học Đài Loạn, vừa may nằm bên cạnh công viên nước, cũng đi không?"

Công viên nước bên cạnh trường cao đẳng Đài Loan vô cũng náo nhiệt.

Người người nhốn nháo cả khu vui chơi, nhưng lại rất có trật tự, mỗi tiết mục biểu diễn cũng rất độc đáo, mới mẻ, đắc sắc, thu hút ánh nhìn của người khác.

Phỏng Hạ buộc lại tóc, gương mặt nhỏ nhắn mang theo một cặp mắt kính đi hòa vào trong đoàn người, mà tư Không cảnh không thay đối bất kỳ cái gì, chỉ đội một chiếc mũ đi bên cạnh cô.

Công viên nước là hoạt động đắc biệt của trường đại học Đài Loan, cô như một cô nhóc, lần đầu tiên được nhìn những động vậy sống hư vậy, vô cùng tò mò, lại muốn che giấu tai mắt người khác mà luôn nhìn kỹ bốn phía.

Bởi vì thân phận, không thể tham dự được những hoạt động như của mọi người, chạy một vòng công viên, cô mới nhìn thấy một gian hàng nhỏ.

Vừa đến gần nhìn, mới phát hiện trên đó viết 'bắt cá, còn chiếc ao bên cạnh bảng hiệu thì có rất nhiều cá vàng.

"Muốn chơi không?" Anh đứng ở sau lưng cô, nhẹ giọng hỏi.

Người phụ trách trò chơi người là một bé gái mang tròng kính rất dày, cô bé nhút nhát đi tới, hỏi hai người có muốn chơi thử không.

Cô còn chưa nói, anh đã đưa tiền, chạy về phía bờ ao, ngồi xuống cầm tấm lướt lên.

Cô nhìn gò má anh, trong đấu tất cả là băn khoăn và rối rắm, chân cũng không tự chủ bước lên trước, đi tới bên cạnh anh cầm lưới lên.

Ánh mặt trời vừa rồi còn sáng rỡ, giờ đây dần phai nhạt đi, ánh trời chiều phản chiếu lên mặt nước, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

Mấy phút ngắn ngủi mà anh đã có được rất nhiều cá, cô bé chủ quán thấy mà ngây ngẩn cả người, nhưng cô vẫn không thu hoạch được gì.

"Đầu tiên dim tấm lưới vào mặt nước, đứng để chìm sâu như vậy, chờ cá đến thù nhẹ nhàng kéo lưới lên, nhưng động tác phải nhanh." CÔ đang hơi bực mình nhìn chằm chằm mặt nước, anh hơi cười, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, hơi hoảng hốt, những cũng thử làm theo cách anh nói.

Mà trong mắt anh, cái nhìn này của cô chỉ xuất phá từ bản năng, không có chút phòng bị.

Đến cuối cùng, hai vgười vớt đầy hai thùng nhỏ.

"Những thứ này phải làm thế nào?" Cô đứng lên, xách theo một thùng nhỏ đầy có, theo bản năng nhìn anh.

Anh không nói chuyện, chỉ nhận lấy thùng nhỏ trong tay cô, trả cả hai thùng lại cho cô bé kia."Cảm ơn."

Lúc này trời chiếu đúng lúc chiếu xuống tia sáng cuối cùng, thị lực của cô bé không tốt, mượn ánh sáng mới nhìn thấy rõ vẻ ngoài của hai người trước mặt, lập tức kinh ngạc đến há to miệng.

"Hử." Tư Không Cảnh nhìn gương mặt cô bé khiếp sợ đến tột đỉnh, đưa ngón trỏ nhẹ đụng lên môi.

Cô bé nhìn gương mặt tuyệt đẹp của hai người, máy móc cắn môi mình, không có mình hét ra tiếng, hưng phấn đến dậm chân, đôi mắt nhịn không được đỏ lên.

Công viên sắp đóng cửa, anh vẫy tay chào tạm biệt cô bé, cùng Phong Hạ đi ra ngoài.

Đi tới bên cạnh một chiếc ghế thì tay anh nhẹ đụng bả vai cô."Em ngồi đây chờ anh một chút."

Rất nhanh, anh đã biến mất trong dòng người, cô thu hồi ánh mắt, ngồi lên chiếc ghế gỗ, trong đầu tất cả đều là từng cử động của anh lúc bắt cá.

Hai người họ, trò chơi vừa nãy bên cạnh ao cũng không có gì là thú vị, nhưng họ lại chơi đến như sắp quên đi tất cả.

Giống như cho tới bây giờ chưa có năm năm tách biệt, chưa từng có ngăn cách xa lạ, giống như chưa từng có lạnh nhạt và xa cách, cô cảm thấy thật ra anh như luôn ở bên cạnh cô, giống như vừa rồi, kiên nhẫn, làm với cô tất cả mọi việc.

Vừa rồi, cô đối mặt anh không có chút phòng bị, thậm chí cười vui vẻ như một đứa trẻ.

Ngày đã hoàn toàn tối, cô nghĩ đến đầu có chút phình ra, vuốt vuốt mi tâm, mượn chút ánh sáng, mới nhìn thấy cách đó không xa, anh đang đi về phía cô.

"Vừa rồi muốn mua một chút bánh ngọt và hoa quả, nhưng đến nơi họ đã bán hết rồi." Anh đi tới trước mặt cô.

Cô không biết mình nên trả lời thế nào, trong lòng vô cùng hoảng hốt, vừa định đứng dậy nói muốn về, nhưng anh lại ngồi chổm hổm trước mặt cô.

Lúc này đèn ở khu vui chơi sáng lên, một chiếc lại một chiếc, liên tiếp được bật lên, bảy màu rực rỡ.

Cô mượn ánh đèn ở sau lưng, cúi đầu mới nhìn thấy rõ anh đang ở trước mặt mình, kiên nhẫn buộc dây giầy cho cô.

Cô nhìn gương mặt và ngón tay thon dài của anh, trong nháy mắt, cô như ngừng thở.

Sau khi lễ hội kết thúc, trên bầu trời cách đó không xa, pháo hoa đang nở rộ. Đã giúp cô buộc dây giày xong nhưng anh không có đứng dậy.

Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt anh có rất nhiều chuyện muốn nói, còn có sợ chờ đợi đã lâu, ánh mắt quen thuộc dịu dàng như vậy.

Anh nhìn cô, vẫn duy trì tư thế này dến gần gương mặt cô.

Cô nhìn anh cách mình ngày càng gần, suy nghĩ cũng hiểu được rõ ràng mọi chuyện đang xảy ra, nhịp tim tăng nhanh đến mức cô như nghe thấy được bên tai.

Nhưng cô lại vẫn không nhúc nhích.

Anh khẽ mỉm cười, một tay nâng mặt cô lên, cúi đầu hôn lên khóa môi cô.

"Nhắm mắt lại."

*****

Pháo hoa sáng lạn nở trên không trung giống như đang vang lên bên tai cô, nhưng cũng không che dấu được tiếng tim đập.

Phong hạ chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, gần như khiến cô không thể suy nghĩ.

Đôi tay đặt ở bên má cô của Tư Không Cảnh dần di chuyển xuống cổ, khiến gò má của cô lại gần anh hơn.

Trong miệng là mùi vị quen thuộc lại xa lạ, anh cẩn thận nhìn gương mặt cô, mạnh mẽ và dịu dàng hôn cô.

Một nụ hôn xâm nhập.

Cho đên lúc màn pháo hoa kết thúc, anh mới buông cô ra.

Trong bóng đêm, gương mặt cô có chút đỏ, cô vẫn nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, trên mặt hiện vẻ ảo não, lại hình như có chút tự giận mình cắn môi.

"Mở mắt ra." Cô đang lầm vào ma chướng của nụ hôn lại nghe thấy giọng nói ẩn chút ý cười của anh."Không cần ngoan như vậy."

Cô do dự một chút, mở mắt ra liền lâm váo tròng mắt thâm thúy của anh.

Bốn mắt nhìn nhau, anh giương môi, nhìn cô nói."Anh trở lại nhiều ngày rồi, đây lại là lần đầu tiên thấy em ngoan như vậy, không có né tránh anh quả thật khiến anh cảm thấy thụ sủng nhược kinh."

Cô nắm chặt ngón tay mình, không trả lời, chỉ theo bản năng né tránh ánh mắt anh.

"Hạ Hạ, em có từng nghĩ qua không?"

Anh vẫn không đứng lên, cứ ngồi trên mặt đất như vậy, nhẹ vuốt tóc cô."Có nghĩ tới chuyện thử lại một lần nữa với anh không? Tiếp nhận anh bước vào cuộc sống của em?"

Con ngươi cô khẽ mở lớn.

Cho dù cô nhịn nữa, vẫn phải quay đầu lại nhìn vẻ mặt anh.

Trên mặt anh không có vẻ gì khác, ánh mắt nghiêm túc lại chuyên chú, lại kiên nhẫn chờ đợi.

Hình như sợ cô không nghe rõ, anh lại nhắc lại lần nữa: "hiện tại, cuộc sống, công việc của anh một mực đặt tại thành phố S sau này tất cả cũng đặt tại đây, bởi vì trọng tâm anh ở nơi này, cho nên anh chỉ muốn vây quanh trọng tâm cuộc sống anh, như vậy là tốt rồi."

Mà trọng tâm của anh, là em.

cô không nhúc nhích nhìn anh.

Tách ra năm năm, thật ra thì cô có nghĩ qua nhiều lần, khi anh trở về từ Mĩ, hỏi cô có nguyện ý để anh bước vào cuộc sống của cô một lần nữa không, cô nên trả lời thế nào.

Là cực kỳ kích động, là tâm nguội như tro tàn, cô đều từng nghĩ qua.

trên thực tế, chính cô biết rõ mình trong những năm gần đây, lúc đâu chỉ biết một mực đợi anh, đợi anh trở về nói lời thỉnh cầu dịu dàng này, không phải sao?

Mà từ khi anh trở về, anh từng bước từng bước đến gần cô, anh thể hiện tình cảm với cô vô cùng rõ ràng, cô cũng có thể cảm nhận được.

hiện tại, anh và lời nói của anh đang ở đây, trước mặt cô.

cô chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới giấc mơ trong năm năm này.

Phong Hạ, mày nguyện ý trở lại bên người mày đã từng yêu nhất sao?

Mày còn có dũng khí này sao?

Hồi lâu, cô rũ mắt xuống, nhẹ mở miệng.

"Cho em chút thời gian."

Ánh mắt anh lóe lên trong chốc lát, đứng thẳng người, cúi đầu nhìn xuống cô: "Được."

Trong lòng cô nhẹ thở một hơi, đứng lên.

"Nhưng mà Hạ Hạ"

Đứng đối diện nhau, anh đưa tay kéo mắt kính trên gương mặt cô xuống, "Có một việc, anh không cách nào để hỏi ý kiến em, cho em thời gian để suy nghĩ."

cô ngẩng đầu nghi ngờ.

"Lần này trở về từ Đài Loan, anh sẽ thay đổi một số trong đoàn làm phim Thanh Sắc, dời tới Đài Loan, hơn nữa bỏ Mộc Hòa đi." Giọng nói anh bình ổn."Anh sẽ tự mình diễn vai chính."

***

Đoàn làm phim Thanh Sắc lại lần nữa bấm máy, lại giáng thêm một quả bom xuống làng giải trí từ sau lần Tư không Cảnh trở về.

Sa thải thần tượng đang là trào lưu Mộc Hoa khỏi vai nam chính, thay vào đó sẽ do nhà sản xuất kiêm đạo diễn bộ phim Tư không Cảnh tự mình đảm nhiệm.

không nghi ngờ chút nào, tất cả tin tức truyền thông, internet, toàn bộ đều bị tin tức này chiếm lĩnh, bình luận trên microblogging của Tư không Cảnh cũng lên đến mấy vạn.

Từ sau khi anh trở về đến giờ, thời gian chỉ có một tháng ngắn ngủi, cuối cùng anh cũng thể hiện rõ với những ngôi sao mới, tuyên bố địa vị Thiên Vương của anh không bao giờ bị rung chuyển.

Phong Hạ thử xong trang phục, vào thời gian nghỉ ngơi, trong lòng vẫn không cách nào bình tĩnh lại.

Hình ảnh mập mờ ở công việc nước vẫn như ở ngay trước mắt cô, cô cũng là người đầu tiên biết anh sẽ thủ vai nam chính bộ phim này.

Hollywood, thương nhân, nhà sản xuất, đạo diễn, vòng một vòng, thân phận của anh lại lần nữa biến thành bạn diễn của cô.

"Ha ha." Trợ lý đi theo nhiều năm nhẹ vỗ lên vai co, trong giọng nói lộ vẻ hưng phấn."Em chưa từng nghĩ tới, có một ngày em lại có thể xem Uranus và chị đóng cùng nhau ở một cự ly gần như vậy, bây giờ lại được, em còn nhớ lúc hai người quay bộ phim "Hồng Trần", dáng vẻ thần sắc hai người lúc đó, đúng là khiến người khác kinh ngạc!"

cô nghe trợ lý nói chuyện, ánh mắt lại nhìn người cách đó không xa đã thử xong trang phục. Tư không Cảnh đã mặc tây trang nói chuyện với phó đạo diễn.

"thật ra thì" Lúc này trợ lý của cô ấp a ấp úng, đỏ mặt, rồi lại cực kỳ nghiêm túc."thật ra thì em và bạn của em, cho tới giờ đều không theo Lâu Hạ đảng (những người ủng hộ cặp đôi Lâu Dịch và Phong Hạ ^^) chúng em luôn thảo luận nói rằng Uranus đi Mĩ là để scandal ấy không ảnh hưởng đến sự nghiệp của chị, bởi vì năm năm trước, lúc hai người quay bộ phim "Hồng Trần", em nhìn ra anh ấy chăm sóc chị rất nhiều, hoàn toàn không giống với những người khác."

Mặc dù mọi người đều coi sự tồn tại của Uranus như một vị thần, nhưng bọn em đều cho rằng chị rất xứng với anh ấy, nếu như hai người thật sự ở chung một chỗ hay là ở cùng nhau một lần nữa, em nghĩ, mọi người sẽ chúc phúc hai người mà thôi." Trợ lý nói xong, chân thành cười nhìn cô.

Chỉ một câu nói như vậy, lại khiến tim cô đập nhanh hơn.

Qua hồi lâu, cô mới nhìn vào ánh mắt của trợ lý, đưa tay nhéo mặt của cô bé, cười nói: "Ngày ngày em đi theo chị, còn có thể không biết sao?" Sao có thể như vậy, không cần nhiều chuyện."

Trong sân đúng lúc tuyên bố bắt đầu quay, cô nhắm mắt lại để chính mình bình tĩnh, đứng dậy, từ từ đi vào cảnh quay.

Tư không Cảnh đứng trong đó gọi cô, cho tới khi cô đến trước mặt anh, thì anh khẽ gật đầu với cô.

cô dường như cũng không câu nệ, cười cười với anh.

Hai người bắt đầu quay, vốn lúc Mộc Hòa quay, rất nhiều lần bị NG, giờ đây toàn bộ đều thông qua trong một lần, tất cả kết thúc trong một buổi sáng, tiến độ quay phim ước chừng nhanh gấp đôi trước đây.

"Cắt".

Phó đạo diễn hô một tiếng, cười lớn vỗ tay."Không hổ là hai minh tinh đứng đầu làng giải trí, nhìn hai người đóng phim, hoàn toàn không cần đến sự trợ giúp nào, phối hợp vô cùng ăn ý, tất cả đều không có một sai sót, đúng là chỉ có hưởng thụ, mọi người cảm thấy sao?"

Những người khác cũng phụ họa theo phó đạo diễn, trên mắt đều hiện nét chưa thỏa mãn.

Cô cười nhẹ nghe lời tán thưởng từ mọi người, tầm mắt theo bản năng nhìn sang anh.

Khoảng cách một cánh tay, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt khẽ lóe lên, đáy mắt hình như mang theo thứ gì đó.

Xúc động thật lâu.

Năm năm trước, cô cũng đóng phim cùng anh trước mặt mọi người, lúc ấy trên mặt cô lộ rõ vẻ lo sợ, một người mới không biết phải làm sao.

Năm năm sau, bọn họ đã chia tay, cô lại có thể bỏ qua những tình cảm riêng tư, những quấy nhiễu, rối rít trong lòng, chuyên nghiệp diễn cùng anh.

Anh xem, đây chính là điều thay đổi đúng không?

Đây chính là những điều em học được khi anh không có ở bên.

Em sẽ không dễ dàng bị bất kỳ chuyện gì cho dù là anh, ảnh hưởng đến bản thân mình.

Cô nhẹ thở một hơi, an ủi chính mình như vậy.

Buổi trưa, mọi người ngồi quanh một chỗ ăn cơm.

Đoàn làm phim không còn Mộc Hòa nên không khí rất hòa hợp, Phong Hạ nói chuyện với những diễn viên khác, lại nhìn thấy Tư Không Cảnh đang cầm một bình nước đi về phía bọn họ.

Bên cạnh cô vừa vặn còn một chỗ trống, cô còn chưa lên tiếng, anh đã tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.

"Hút thuốc không?" Phó đạo diễn thấy anh tới, rất tự nhiên đưa cho anh điếu thuốc.

Anh lắc đầu."Đang bỏ."

Cô ngồi ở một bên nghe, theo bản năng nhìn anh.

"Uranus, anh muốn ăn gì?" Trợ lý của anh vội vàng hỏi.

Tầm mắt của anh thản nhiên lướt qua, nhỏ giọng nói."Ớt xanh sợi khoai tay, thịt bồ cách thủy, gà xào cay."

"Hả?" Trợ lý cảm thấy có chút kỳ lạ."Tôi nhớ trước đây anh không thích ăn cay."

Anh không trả lời.

Phong Hạ ở bên nghe lời anh cũng không suy nghĩ nhiều, lúc này ăn cơm lại cảm thấy hơi khát nước, liền đặt đũa xuống, nhỏ giọng nói với trợ lý bên cạnh mình."Lấy giúp chị một bình nước được không? Cảm ơn."

"Chai nước này anh còn chưa mở." Cô nói rất nhỏ, nhưng anh vẫn nghe được, vẻ mặt bình tĩnh đưa chai nước của mình cho cô.

Trên mặt cô thoáng lộ vẻ khẩn trương, nhưng lại không thể cự tuyệt anh trước mặt mọi người, chỉ có thể nhận lấy, nói tiếng 'Cảm ơn.

"Summer, chị còn muốn gọi thêm món gì nữa không? Chị ăn ít quá." Trợ lý của cô nói.

"Ừ, để chị suy nghĩ một chút"Cô lấy bình nước, uống vài ngụm.

"Anh gọi món ăn, trừ ớt xanh sợi khoai tây." Cô vẫn còn uống nước, lại nghe thấy Tư Không Cảnh ở bên cạnh nói."Hai phần còn lại là cho Summer."

Cô đang uống nước lập tức sặc ở cổ họng.

Tất cả mọi người lập tức yên tĩnh lại.

Trợ lý của Phong Hạ và trợ lý của Tư Không Cảnh liếc nhìn nhau, ánh mắt đã muốn tỏa sáng lấp lánh.

"Vẫn giống như trước." Tình cảnh như vậy, Tư Không Cảnh lại ở trước mắt mọi người, sắc mặt trầm tĩnh đưa tay, vỗ nhẹ lưng cô.""Uống nước cũng gấp."

Sau lưng cô cứng lại.

Tất cả mọi người ở đây lập tức hít một ngụm khí lạnh.

Có mấy nhân viên đang làm việc, lặng lẽ lấy di động ra, mở microblogging.

Làm xong những việc này, anh nghiêng đầu nhìn sang phó đạo diễn."Lát nữa cho tôi xem qua kịch bản một chút."

Vẻ mặt phó đạo diễn mập mờ đưa kịch bản cho anh, lại ngại khí thế của anh, không dám mở miệng ra trêu chọc.

Anh làm như không có việc gì bắt đầu đọc kịch bản, trực giác của cô khiến cô đứng ngồi không yên, lúc này định đứng dậy, muốn đi vào phòng nghỉ ngơi.

"Theo tiến độ như vậy, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ tới cảnh nam nữ chính xác lập quan hệ." Anh dùng bút vòng lên kịch bản, lại mở miệng."Lần trước có thay đổi một số đoạn trong kịch bản, cũng có thể thêm vào một chút."

Phó đạo diễn đã là bạn hợp tác nhiều năm của anh, đầu óc linh hoạt, lập tức tiếp lời."Có thêm cảnh hôn môi một vài cảnh nóng, tôi biết rồi, đã thêm vào."

Cả người Phong Hạ cứng đờ ngồi tại chỗ.

Mà mọi người ở đây, đã gần phát điên rồi.

"Ừ." Anh đặt bút và kịch bản xuống, nghiêng đầy nhìn cô đang đứng bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn hàm chứa ý cười nhìn cô."Xin lỗi, sau này thất lễ rồi xin chỉ giáo nhiều."

Thời tiết dần dần chuyển lạnh.

Trải qua một thời gian dài, hai người vẫn phối hợp vô cùng ăn ý, tiến độ quay phim diễn ra cũng tương đối nhanh.

Ước chừng một tháng rưỡi, bộ phim cũng đã hoàn thành hơn hai phần ba.

Mà một phần ba còn lại, cũng là phần kết thúc, phần diễn thân mật của nam nữ chính khá nhiều.

Sáng sớm, Phong Hạ khoác áo khoác ngồi trong phòng chờ đến lúc ghi hình, nhưng cô lại không cảm thấy lạnh, ngược lại cô lại thấy trong người có chút khô.

Mấy ngày nay, hai người quay cảnh hôn môi, cô còn có thể chịu đừng một chút, nhưng hôm nay cảnh cần quay là một cảnh nóng, lúc đầu trong kịch bản hoàn toàn không có, nhưng sau đó lại thêm vào.

Cách đó mấy bước, Tư Không Cảnh đang đứng đợi, còn trên mặt tất cả nhân viên và diễn viên khác trong đoàn làm phim là vẻ hưng phấn không thể che dấu.

Nhờ đoàn làm phim truyền tin ra ngoài, hiện tại cả làng giải trí đều điên cuồng lan truyền scandal của hai người.

Cô còn nhớ rõ ràng, hai ngày trước trợ lý cô đang lặng lẽ đọc tin tức trên tạp chí, tiêu đề của tạp chí là đoàn làm phim 'Thanh Sắccủa Tư Không Cảnh.

Hôm qua, lúc chuẩn bị quay cảnh hôn, thậm chí còn có ký giả đến, khiến câu chuyện càng được đẩy lên đến cao trào.

Mà nửa tháng này, bộ phim của đối thủ bị giảm xuống, cô cảm thấy, mình có chút không gánh nổi rồi.

Vốn rất vất vả mới xây dựng được tâm lý, bây giờ lại sụp đổ không còn hình thù gì nữa.

"Tốt lắm, hiện tại lập tức bắt đầu thôi." Phó đạo diễn hắng giọng."Những nhân viên không liên quan tới phòng khách chờ là được rồi, trừ nam nữ chính và một số nhân viên trong đoàn thì ở lại trong bếp."

Bị phó đọa diễn đuổi ra ngoài, trên mặt mọi người lộ vẻ thất vọng, từ từ bước đi.

Trợ lý của Phong Hạ nhịn không được, ra khỏi phòng trước, còn ghé vào tai cô, khẽ nói."Summer, hiện tại chị muốn giải thích thế nào, em Cũng không tin nữa, chị nhất định phải ở cùng với Uranus! Đây là tiếng gọi của nhân dân!"

nói xong, còn chắp tay trước ngực nhìn cô.

cô nhìn mà không biết nên trả lời thế nào, chờ tới lúc tất cả nhân viên dọn dẹp xong, phó đạo diễn có làm ra vẻ, ho khan thêm hai tiếng nữa.

"Phong Hạ chuẩn bị xong chưa?"

Bên kia, Tư không Cảnh đang mặc áo sơ mi màu trắng ở nhà và quần dài màu đen, anh dựa người lên bồn rửa, cô cắn môi, chỉ có thể nhắm mắt gật đầu.

"Bắt đầu." Phó đạo diễn ra hiệu.

Nhân viên bắt đầu quay.

Tư không Cảnh ung dung ngồi dậy, ghé mắt lặng nhìn cô."Khát nước không?"

Phòng bếp cực kỳ yên tĩnh, cô dứng cạnh cửa phòng bếp, nhẹ nhàng ' Vâng' một tiếng.

"Nước trái cây hay là..... ?" Anh mở tủ lạnh ra, đưa lưng về phía cô."Hai ngày trước em ho khan, hay là uống nước thôi."

Noi xong, anh đóng cửa tủ lạnh, rửa sạch cốc, rót nước cho cô.

cô đứng tại chỗ, nhìn dáng người thon dài và những động tác lúc này của anh, mặt không khống chế được khẽ đỏ.

"Lại đây." Anh đặt cốc xuống.

Những lời nói và cảnh tượng này, mở ra trong đầu cô những ký ức đã lâu trước kia.

thật sự, rất quen thuộc.

cô trầm mặc hai giây, đi tới, ngoan ngoãn đứng bên cạnh anh.

Anh nhẹ giọng cười, đưa tay lôi cô lại gần, để cô tựa người lên bồn rửa, cúi đầu hôn lên trán cô."Đứng cách xa anh như vạy làm gi?"

Những lời này rõ ràng chỉ là lời thoại, nhưng bây giờ anh nói ra, khiến cô tưởng lầm thành thực tế.

Anh thấy mặt cô đỏ lên, nụ cười càng sâu."Uống nước".

cô gật đầu, muốn đưa tay cầm cốc thì nó đã bị anh lấy trước.

Chỉ thấy anh ngửa đầu uống một ngụm, đặt cốc xuống, nhẹ nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô.

cô trợn tròn mắt.

Chuyện này trong kịch bản không phải như vậy.

Anh cạy hàm răng cô ra, sau khi đưa nước vào miệng cô, liền nhẹ nhàng ngậm lưỡi cô.

Cứ hôn như vậy, anh vừa ôm cả người cô từ dưới đất lên, đặt ở trên bồn, ngón tay dò xét đi vào quần áo cô.

cô không còn cách nào khác, chỉ có thể đưa tay ôm cổ anh, ngay cả trái tim cũng muốn nhảy ra ngoài.

Lòng bàn tay anh nóng lên, chạy nhanh trên làn da bóng loáng của cô.

Trong lúc hôn, tay của anh dần đi lên, anh tháo móc trên nội y của cô, tiếp theo nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể trắng như tuyết của cô.

Bởi vì cô bị anh ôm trong ngực, ý thức anh nắm lấy thân thể bên trong mình, camera không quay được hình ảnh này.

Cả người cô run lên, mặt đỏ rực, không nhịn được muốn đưa tay đẩy anh ra, lại cảm thấy giữa hai chân mình, dần dần xuất hiện cái gì đó cứng rắn lại nóng bỏng.

Lúc này anh buông cô ra một chút, quay đầu cởi áo sơ mi của mình, cũng cởi đi áo khoác của cô, ôm lấy cô chặt hơn, để cô gần sát với thân thể mình, đem nụ hôn từ trên môi cô, dần dần đi xuongs xương quai xanh.

Chỉ có cô biết, khát vọng trong nụ hôn này là chân thật.

cô vào giới nghệ sĩ nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng không nhận quay bộ phim nào quá kích thích, cảnh hôn cũng cực ít, đây là nguyên tắc của cô.

Chỉ có hai lần, một lần là năm đó diễn bộ phim 'Hồng Trần' cùng anh, một lần nữa chính là hôm nay, bộ phim 'Thanh sắc' anh đang làm đạo diễn.

Hai người đang ở trong một phân cảnh, trước mặt nhiều người và camera như vậy, lại làm những điều này.

"Cắt." Phần cảnh nóng kết thúc, phó đạo diễn kinh nghiệm hô một tiếng, tiếp tục ngừng thở.

Nhưng Tư không Cảnh vẫn không dừng lại.

Tay anh ôm chặt cô, tại góc tối không ai nhìn thấy, anh đưa tay vào tìm kiếm trong váy cô.

cô liều mạng cắn moi nén tiếng thở dốc, cảm thấy tay anh đang di chuyển trên bắp đùi mình, nhẹ nhàng lại mạnh mẽ.

Giống như, ngày trước khi hai người ở chung một chỗ thì anh làm những điều này.

Lúc này, thân thể cô run rẩy, tình triều thức tỉnh, cô có thể cảm nhận được tim anh đập ngày càng nhanh.

"I want you."

Anh đến gần tai cô, nhẹ nói một câu nóng bỏng, cuối cùng cũng buông cô ra.

cô cứng người tại chỗ, gương mặt hoàn toàn đỏ ửng, ngốc lăng, một câu cũng không nói được.

một khắc đó, cô còn cho rằng, anh thật sự sẽ.......

Trong thời gian ngắn như vậy, anh lại có thể kìm nén được khát vọng, đưa tay mặc áo khoác cho cô, cũng mặc lại áo sơ mi của mình, ôm cô xuống, bình tĩnh xoay người nhìn phó đạo diễn.

"Tuyệt hảo!" Phó đạo diễn sờ sờ cằm, cười có chút không đứng đắn.

trên mặt các nhân viên lúc này cũng là nụ cười không đứng đắn, Phong Hạ không nhịn được nữa, đi lên từ phía sau anh, giống như chạy trốn khỏi phòng bếp.

Mới vừa rời khỏi phòng bếp mấy bước, điện thoại di động trong túi cô rung lên, cô bình ổn hô hấp, lấy điện thoại di động ra, không xem tên hiển thị, liền trực tiếp nghe máy.

"Phong Hạ?" Đầu bên kia điện thoại lập tức truyền đến một giọng nam trầm ổn: "Tôi là Phó Úc"

cô hít thở sâu vài lần, mới trả lời: "Vâng"

"Hai ngày này tôi có một cuộc hội thảo ở Đài Loan, cô đang quay phim ở đây đúng không?"

Anh nói từng câu từng chữ, giọng nói thanh nhã, dễ nghe: "Có thời gian tới đây gặp nhau một chút không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-32)