Truyện:Đã Lâu Không Gặp - Chương 15

Đã Lâu Không Gặp
Trọn bộ 32 chương
Chương 15
0.00
(0 votes)


Chương (1-32)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tất cả nhân trong studio cũng không nhúc nhích, tất cả gần như há hốc mồm.

Cả studio không có lấy một tiếng vang, chỉ có tiếng gió mùa đông không ngừng gào thét.

Phong Hạ đứng tại chỗ, chỉ có thể cảm thấy đã trên gương mặt mình lạnh lẽo, còn có một nửa quần áo trên người lạnh lẽo.

Rất lạnh rất lạnh.

"Tiện nhân, cô cho rằng cô có tư cách đứng cạnh Uranus sao?" Cô bé ném bình nước suối trống không trong tay xuống đất, cười lạnh nhìn cô."Chỉ bằng gương mặt của cô sao? Hay là bằng thân thể của cô? Nếu như không phải vì tôi sợ bị vào tù, cái gương mặt này sớm đã nát bét rồi."

"Nhìn qua có vẻ băng thanh ngọc khiết, trên thực tế lại vụng trộm vào bao nhiêu người đàn ông, cô đã nghe về kỹ nữ lầu xanh chưa? Đứng nói với tôi cái gì mà thế hệ thần tượng mới, chỉ cần nói cho tôi biết, cô ôm chân Uranus vui vẻ không?" Cô bé nói rất nhanh, khóe miệng nâng lên nụ cười miệt thị.

"Ai mà không biết làm sao cô có thể có được vai 'Hồng Trần' chứ? Chỉ cần lên giường của tổng giám đốc công ty Live là xong, còn muốn mượn địa vị của Uranus, tỉnh lại đi, có những suy nghĩ này không bằng việc cô nâng cao khả năng diễn xuất của mình!"

Từng câu từng chữ, như một cây đao sắc bén đâm vào tim cô. di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Thì ra tất cả cố gắng của cô, không ai nhìn thấy, những điều nỗ lực ngày đêm đó, ở trong mắt người khác, cũng chỉ dừng lại ở việc này thôi.

Thì ra dù cô sợ hãi nghiên cứu cùng một động tác mấy giờ đồng hồ, dù cho một ngày cô ngủ không quá năm tiếng, ở trong mắt người khác, còn không bằng một scandal với Tư Không Cảnh.

"Câm miệng."

Phong Hạ còn chưa thấy rõ, đột nhiên có một người đi tới lôi về phía sau.

Tầm mắt vừa chuyển, đối phương có bóng lưng cao gầy, còn có gò má mạnh mẽ.

Lại là Lâu Dịch.

"Trò này cô làm rất tốt." Lâu Dịch nhìn cô bé."Mở một cuộc phỏng vấn, thức ra là đang dùng việc công làm việc tư, một kẻ hâm mộ Tư Không Cảnh điên cuồng tới không có não."

"Là một người hâm mộ, nếu như cô thích Tư Không Cảnh, thì phải hi vọng anh ta gặp được điều tốt đẹp, những điều cô làm này sẽ làm tổn thương anh ta và những người không liên quan, anh ta sẽ vui sao? Hay, nếu như người cô làm tổn thương có liên quan đến anh ta, anh ta sẽ vui sao? Cô thích thần tượng, nhưng họ là những người bình thường, cũng có cuộc sống bình thường của riêng mình, sau này nếu anh ta muốn kết hôn, như vậy cô định cả đời sẽ làm tổn thương người bên cạnh anh ta? Vậy tôi hỏi cô một câu khác, nếu như người nhà của cô, người yêu và bạn bè cô bị làm hại, cô sẽ cảm thấy thế nào."

Cô bé bị lời nói liên tiếp của Lâu Dịch làm cho cứng họng, không thể phản bác.

"Lời xin lỗi của cô cũng sẽ không được tiếp nhận, thu thấp đồ đạc, hiện tại lập tức trở về tòa soạn."

Lâu Dịch nói mà không có biểu cảm gì xong, kéo cánh tay Phong Hạ, trước khi xoay người lại ói."Tôi nhớ cô cũng biết tôi là ai, sau khi trở về tòa soạn, cô có thể viết thái độ của tôi vô cùng không tốt, nhân phẩm lại càng không được, nghĩ thế nào thì viết như vậy, tôi không ngại."

"Cậu đi theo mình." Nói xong, anh gọi trợ lý của Phong Hạ, lôi Phong Hạ về phòng nghỉ ngơi di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

...

Một đường đi từ studio đến phòng nghỉ, đóng cửa lại, trước tiên anh lấy một cái khăn lông khoác lên người cô, tiếp theo nói với trợ lý của cô."Bây giờ cô đi tìm đạo diễn và stylist, không cần nói chuyện vừa xảy ra, chỉ cần nói trang phục của Summer, bây giờ bị ướt, không thể mặc được."

"Được." Trợ lý cũng không nói nhiều, gật đầu, liền chạy ra ngoài.

"Bây giờ cậu đầu tiên vào phòng thay đò thay quần áo ướt đi." Lâu Dịch nhìn cô."Trực tiếp thay bộ đồ do cậu mang tới, mình chờ cậu bên ngoài."๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

Phong Hạ khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào, lấy quần áo liền đi vào.

Đợi cô thay xong ra ngoài, Lâu Dịch đang gọi điện thoại, anh ngẩng đầu nhìn cô, nói vào điện thoại mấy câu, liền cúp điện thoại.

"Cậu mặc thêm áo khoác của mình." Anh cởi áo khoác đưa cho cô."Thời tiết lạnh, rất dễ cảm."

Cô không đưa ta nhận, chỉ nhìn anh.

"Cậu nghe được nội dung cuộc gọi vừa nãy của mình?" Anh giơ tay sờ mũi."Thật mất mặt, mỗi lần mình bị Mục Hi dạy dỗ đều bị cậu bắt gặp..."

"Bây giờ cậu về đi, mình không sao." Cô mở miệng. ๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn

"Không được, bây giờ đã ra ngoài rồi, " Anh choàng áo khoác lên người cô, ngồi xuống ghế dựa, nâng hai chân lên."Dù sao cũng đã lỡ một buổi diễn tập, sẽ thế nào... hơn nữa, chân mình cũng vừa khỏi, Mục Hi liền coi như trâu ngựa mà giày vò, tiểu thiếu gia đâu chịu không nổi, thật ra thì mình đang mượn cậu làm cớ để có thể lười biếng."

"A, đúng rồi." Anh chợt vỗ đùi."Hai ngày nay trong lúc diễn tập, biên đạo múa có dạy mình một trò ảo thuật, mình diễn cho cậu xem."

Anh nói xong, liền lấy một bộ bài ra từ túi quần, làm một động tác trước mặt cô, cho đến cuối cùng... lại tìm không ra lá bài.

"Mẹ kiếp..." Vốn định chọc cô vui, nhưng không thành công, anh chán nản nhìn tập bài trong tay mình, dáng vẻ gào lên hết sức tức cười."Mình luyện nó bao nhiêu lần đó... mỗi lần đều được mà!"

Anh vẫn đang lẩm bẩm oán niệm, ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy gương mặt cô toàn là nước mắt.

"Mình, Phong đại tiểu thư..." Anh ném tập bài trong tay đi."Mình biết trò này thất bại, nhưng... cũng không đến mức phải khóc như vậy, cậu làm tổn tương tự ái của mình rồi..."

Cô đứng yên không nhúc nhích, nước mắt vẫn không ngừng rơi như cũ, anh nhìn cô một hồi, thở dài, rốt cuộc đứng lên, vươn tay ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ sau lưng cô."Được rồi, đừng khóc, ngoan."diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn

Phòng nghỉ vô cùng yên lặng, anh ôm lấy cô không buôn, ánh mắt dịu dàng."Vì những người hâm mộ thiếu não như vậy, không việc gì phải khóc, có tư cách đánh giá cậu, là những người có kỹ năng, tư chất chuyên sâu và kiến thức chuyên ngành, Hạ Hạ, thứ con người cần tin tưởng nhất là chính mình, cậu bỏ ra bao nhiêu cố gắng, không thẹn với lương tâm, sẽ luôn có người nhìn thấy, có đúng không? Về sau cậu nổi tiếng hơn, có bao nhiêu người thích cậu, có bao nhiêu người ghét cậu, nói cậu trống rỗng giả tạo đều là chuyện rất bình thường, cậu phải bắt đầu học đối diện với những cái này từ bây giờ."

"Cậu biết không, mình thích nhất câu nói ông trời sẽ khen thưởng những người làm việc chăm chỉ." Lúc này anh buông cô ra, hai tay nắm lấy bả vai cô, nhìn cô một cách nghiêm túc."Bất kể cuộc đời có nhiều điều bất công, bất kể từ nhỏ con người có thể đứng ngang hàng, mình vẫn luôn tin như vậy."

Nhẹ nhàng, là chính mình, kiên trì đi mỗi một bước.

Cô nhìn ánh mắt ôn hòa ân cần của anh, gật đầu không ngừng, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình, tâm tình từ từ dịu đi.

Lâu Dịch có thể cho cô, vĩnh viễn là như vậy, sức mạnh tràn trề, cảm giác chân thành an toàn, ở bên cạnh anh, cô vô cũng bình yên, anh khiến cô kiên định, tin rằng mình có thể trở nên tốt hơn.

Mà Tư Không Cảnh cho cô, cúng chính là tình cảm đánh thẳng vào lòng người, không cách nào khắc chế, là để cho cô cảm thấy quyên luyến thật sâu lại luôn sợ hãi có thể mất đi, còn có... khiến lòng cô luôn tồn tại cảm giác tự ti vì khoảng cách ngày càng xa của hai người.

Lâu Dịch nhìn khuôn mặt và đôi mắt của cô khẽ sưng đỏ vì khóc, vốn muốn giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, nhưng đứng lại hai giây, sau đó cố gắng khắc chế."Có muốn gọi điện cho Tư Không không, nói cho anh ta biết chuyện vừa xảy ra?"

"Không cần." Cô im lặng trong chốc lát."Đứng nói cho anh ấy."

Người hâm mộ của anh làm những việc này với cô, những điều này... không cần thiết phải cho anh biết.

Đây cũng không phải là lỗi của anh, cô không muốn chuyện xảy ra trong làng giải trí, ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai người.

Phải nói là, tình cảm của hai người đã xiêu vẹo sắp sụp rồi.

Những gì của cô còn sót lại trong lòng anh, có lẽ cũng chỉ còn chút tự ái.

...

Hai tháng, bộ phim điện ảnh của William chính thức hoàn thành, đúng lúc còn nửa tháng nữa là đến năm mới.

Đoàn làm phim đang ở thành phố S, ngày đó đúng vào ngày tuyết rơi, toàn bộ đoàn làm phim vui vẻ tới quán lẩu bên cạnh khách sạn, bao một gian phòng ăn cơm.

Qua ba tuần rượu, William và các diễn viên khác chạm cốc cười nói, Phong Hạ uống không nhiều, đang nói chuyện với Tưởng Nghi, cửa phòng đột nhiên mở ra.

"Cho thêm một chỗ." Lâu Dịch cười híp mắt đi vào."William, anh có thể gọi thêm ít đồ ăn nữa không, tiểu thiếu gia đối bụng."

Đoàn làm phim nhìn thấy anh. , cũng đều vui vẻ, nhiệt liệt chào đón.

"Phục vụ, thêm một chỗ ở trong này." Tưởng Nghi vừa thấy anh, cũng cười, quay về phía phục vụ vỗ tay, vẻ mặt mập mờ chỉ chỗ bên cạnh Phong Hạ.

"Tưởng Nghi..." Phong Hạ nhìn Tưởng Nghi, giọng nói bất đắc dĩ.

"Mình cảm thấy anh ta rất tốt." Tưởng Nghi khoác tay lên vai cô, nhìn lâu Dịch đi về phía này."Lần trước, mình không có ở đó, anh ta liền đuổi cổ cô nàng phóng viên nói lời khó nghe với cậu, toàn bộ đoàn làm phim đều lén lút nói anh ta chính là người bạn trai tốt nhất thế kỷ."

"Mình đã nói qua với cậu, cậu ấy không phải bạn trai mình, là bạn bè cực kỳ thân thiết với mình." Cô lắc đầu.

"Không phải bạn trai cũng có thể phát triển trở thành bạn trai mà." Tưởng Nghi luôn nhanh mồm nhanh miệng, vô cùng vô vị nhíu mày."Mình biết rõ người đàn ông trên màn hình điện thoại cậu mới chân chính là bạn trai cậu, nhưng cậu có cảm thấy, anh ta căn bản không có làm được chuyện của một người bạn trai nên làm không? Lúc cậu quay phim, Lâu Dịch đến gặp cậu mấy lần, cả đoàn làm phim đều trở nên thân thiết với Lâu Dịch, nhưng anh chàng kia thì tới đây mấy lần? Một lần cũng không có."

Cô nghe được thì á khẩu không thể trả lời, hít sâu một cái, không nói gì thêm.

"Hạ Hạ, cậu nghe mình." Giọng nói Tưởng Nghi nghiêm túc."Bây giờ bộ phim quay xong rồi, cậu có thể nghỉ mấy ngày, suy nghĩ một chút về chuyện tình cảm của mình, mình có thể cảm thấy, lúc cậu quay phim, tâm tình thật ra không tốt lắm."

"I will by your side." Nói xong, Tưởng Nghi vỗ bả vai cô."Bây giờ mình chuẩn bị về trong nước phát triển, sẽ định cư ở thành phố S, cho nên về sau mình sẽ ở bên cạnh cậu."

"Thật ra thì tâm tình mình cũng không có gì không tốt lắm." Cô im lặng chốc lát, cười cười với Tưởng Nghi."Có thể làm quen với một người bạn như cậu, cũng coi là một chuyện may mắn, vui vẻ có rất nhiều loại, cũng không phải xuất phát từ một nơi."

"Ừ, mình từng nói, tình yêu không phải là toàn bộ cuộc sống." Tưởng Nghi bày ra bộ dạng tình thánh."Cạn chén."di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn

Đáy mắt Phong Hạ lóe lên, thu lại tâm tình vừa mới phóng ra, gật đầu, cũng giơ ly lên.

...

Bữa cơm kết thúc, đoàn làm phim tách ra, vì thứ hai Tưởng Nghi phải về Mĩ, liền trực tiếp về khách sạn, Phong Hạ tạm biết William, lên xe Lâu Dịch.

"Album mới của cậu khi nào phát hành?" Cô cài dây an q=toàn xong thì hỏi anh.

"Sắp phát hành rồi." Lâu Dịch đánh tay lái ra khỏi nhà xe, tay đưa một vật cho cô."Bản mẫu CD, mình giữ lại hai bản, cậu cầm về nghe một chút."

"Mục Hi giống như rất bất đắc dĩ, chỉ là mình ở trong bệnh viện viết ca khúc, sau khi anh ta chọn xong, lập tức chuẩn bị cho album mới, chờ mình ra viện, sẽ để mình vào phòng thu âm." Trên mặt anh dần hiện lên nụ cười đáng yêu."Mình thật sự không nghĩ tới... Lâu Dịch sáng tác, là cho album đầu tiên của mình, phát hành trên toàn cầu, suy nghĩ một chút cũng rát có khí phách."

"Cậu vẫn luôn lợi hại mà." Cô nhận lấy CD, nở nụ cười."Mình không thể chờ đợi được tới lúc album của cậu được phát hành, tất cả các bảng xếp hàng nhất định sẽ bị cậu quét sạch."

"Đúng rồi." Anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó. "Mình nhớ hình như cuối tuần là lễ trao giải thì phải? Cậu được đề cử giải diễn viên mới xuất sắc nhất."

"Ừ, hình như là thứ tư." Cô suy nghĩ một chút.

"Vậy là cũng ngày album của mình được phát hành!" Anh nâng lông mày lên."Vốn mình muốn nhờ trợ lý sắp xếp chỗ ngồi, cho cậu có thể tới buổi họp báo."

"Không sao." Cô lơ đễnh."Mình tham gia hết buổi lễ sẽ tới, có lẽ kịp."

"Lâu Dịch." Cô dừng một chút, còn nói."Bây giờ cậu có rảnh không? Lên trên đó lấy giúp mình ít đồ xuống xe."

"Hả? Khuân đồ? Tại sao?" Anh kỳ quái hỏi.

"Mình chuẩn bị về căn nhà trước đây của mình." Vẻ mặt cô bình tĩnh."Hôm này, cậu giúp mình một chút, ngày mai mình lại quay lại lấy thêm một ít, đồ mình cũng không nhiều."

Lâu Dịch nghe xong thì ngẩn ra, lập tức nghiêng đầu nhìn cô.

Trên mặt cô không có bất kỳ thay đổi nào, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ xe.

Vẻ mặt anh có chút phức tạp, muốn nói gì đó, nhưng vẫn vẻ muốn nói lại thôi.

**

Vào nhà, Phong Hạ bật lò sưởi, sửa sang một ít đồ đạc với Lâu Dịch, sau đó vào phòng bếp lấy chút đồ uống.

Lúc vào trong phòng ngủ, cô thấy Lâu Dịch đang đưa lưng về phía cô nhìn gì đó, bả vai thẳng run lên, hình như đang cười.

"Cậu đang xem gì vậy?" Cô vòng qua trước người anh, định thần nhìn lại, mặt cũng đỏ lên."Cậu lấy cái này từ đâu?"

Trong tay anh là hình ảnh của cô lúc tiểu học, lúc đó tóc cô rất ngắn, làn da hơi ngăm, quả thật giống như một bé trai... Có thể nói là thê thảm không nỡ nhìn, thậm chí cả Tư Không Cảnh cô cũng chưa từng cho xem.

Thấy cô thấy, anh dứt khoát cất tiếng cười to, cười đến rơi nước mắt, vội vàng nhét hình vào túi áo."Cho mình tấm hình này, mình muốn phóng lớn lên treo trong nhà... ha ha ha."

Cô dĩ nhiên không chịu, đưa tay muốn giành, anh cũng không cho, ỷ vào chiều cao mà giơ lên trên đỉnh đầu trêu chọc cô, hai người lại giống như bình thường truy đuổi, đánh nhau.

'Cạch' một tiếng, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.

Lúc này hai người lại đứng ở trong phòng ngủ, đối diện phòng ngủ chính là cửa chính.

Tư Không Cảnh mở cửa đi vào, tay cầm nắm cửa đứng bên cửa lớn,   đang đưa mắt lẳng lẳng nhìn bọn họ.

"Tư... Tư Không." Phong Hạ đã gần hai tháng không thấy anh, nhất thời có chút ngây dại, vất vả lắm mới ổn định được lời nói."Anh vừa trở về từ thành phố N à?"

"Ừ, về đây mấy ngày, có một đợt quảng bá."Anh khép cửa  lại đi vào nhà, tầm mắt nhìn sang một bên, thấy bên đất bày mấy cái túi, vẻ mặt chợt biến đổi.

"Hôm nay bộ phim điện ảnh của em đã quay xong, em nhờ Lâu Dịch tới đây, giúp em một tay soạn một ít đồ." Cô nhìn anh, vội vàng đi về phía anh, giọng nói có chút run, rồi lại rất dịu dàng."Suy nghĩ mấy ngày, em nghĩ mình vẫn nên trở về nhà cũ, bây giờ anh không có ở thành phố S, nơi này cũng không phải nơi quen thuộc với em, bởi vì mấy ngày trước anh nói anh rất bận, em vẫn chưa kịp nói chuyện này với anh."

Sắc mặt anh trầm tĩnh lại, lúc nhìn ánh mắt nhìn cô hồi lâu, cũng không nói lời nào, chỉ gật đầu một cái.

"Anh có đói không? Em đi làm chút điểm tâm?" Cô nghiêng đầu, giống như ngày thường, cười với anh.

"Không cần." Anh cởi giày."Anh ăn rồi."

"A... được." Cô gật đầu."Vậy anh có việc trong thư phòng, em sẽ chờ mình sửa soạn lại đồ dùng rồi sẽ nói chuyện với anh."

"Tối nay hay sáng mai em đi?" Anh đột nhiên mở miệng, giọng nói hờ hững."Người hậm mộ và công ty bên kia hình như sẽ tới đây tặng quà."

"... Vâng." Ngón tay dần siết chặt, âm thanh cũng càng lúc càng nhẹ."Được rồi, hình như cũng không có gì khó khăn, chờ em sắp xếp đồ ổn thỏa, sẽ không lâu đâu."

Không khí hoàn toàn lạnh xuống.

Anh không nói gì nữa, mang dép chuẩn bị rời khỏi phòng khách.

"Tư Không Cảnh." Lâu Dịch vẫn đứng ở phía sau, nghe hai người nói chuyện mà không nói câu nào, lúc này lại đẩy Phong Hạ sang một bên, tiến mấy bước lại gần Tư Không Cảnh.

Chiều cao của hai người cũng không cách biệt lắm, khuôn mặt Tư Không Cảnh lạnh lùng, mà một Lâu Dịch khôi hào luôn tươi cười lại không có chút biểu hiện gì trên khuôn mặt.

"Anh là đang đuổi cô ấy đi?" Lâu Dịch mở miệng nói."Anh có biết hôm qua cô ấy vừa bị cảm hơn nữa, bên ngoài tuyết rơi dày, thế nhưng anh lại muốn cô ấy sắp xếp đồ đạc rời đi lập tức?"

"Người hâm mộ và người của công ty sắp tới." Anh chỉ nói sáu chữ.

"Cô ấy quay phim hai tháng." Giọng nói Lâu Dịch càng lạnh hơn."Trong thời gian này, cô ấy gặp phải chuyện gì, anh biết không? Người hâm mộ của anh, đã làm gì cô ấy, anh biết không? Người hâm mộ và người trong công ty tới, con mẹ nói anh không thể nói bọn họ không thể tới sao?"

"Không liên quan tới cậu." Anh lạnh lùng nói, đi qua bên người Lâu Dịch về phía trước.

Gương mặt nhẫn nhịn thật lâu của Lâu Dich trong nháy mắt phủ kín một tầng sương mù, anh bất động hai giây, bắt lấy bả vai Tư Không Cảnh, giơ tay lên đánh cho anh ta một quyền.

*****

Lâu Dịch dùng sức rất mạnh, không nể tình chút nào, Tư Không Cảnh bị anh đánh một quyền mà mặt lệch sang một bên, cạnh khóe miệng còn ứ lại một khối máu, hình như có tia máu chảy xuống từ miệng anh.

"Lâu..." Phong Hạ ở một bên nhìn mà ngay ngốc, vừa muốn gọi tên Lâu Dịch, Tư Không Cảnh không nói hai lời, mặt không thay đổi cũng đánh một quyền về phía Lâu Dịch.

Cả người Lâu Dịch lập tức đập vào tường, Tư Không Cảnh thu hồi cú đấm, mặt không thay đổi nhìn cậu."Tôi đã nói qua, đây là chuyện giữa tôi và Hạ Hạ, không có quan hệ tới cậu, chẳng lẽ cậu không thấy, trong giới hạn của một người bạn, cậu can thiệp hơi nhiều rồi sao?"

Lâu Dich bụm má, miệng thở hổn hển, không nói gì.

Lúc này Phong Hạ đi lên, đỡ Lâu Dich từ trên tường dậy, quay mặt về phía Tư Không Cảnh, nhẹ giọng nói."Như vậy, Tư Không, giữa chúng ta... còn cái gì có thể để cậu ấy can thiệp sao?"

Tư Không Cảnh không nhúc nhích nhìn cô, nhìn cô đứng bên cạnh Lâu Dịch, nhìn cô đứng đối diện mình, vẻ mặt giằng co với mình.

Mỗi ngày, em cũng không cần anh nói nhiều với em, em cũng không cần phải xin phép anh về hành tung của mình, em cảm, gặp khó khăn gì, đây đều là chuyện của em, em có thể tự mình xử lý, cũng không cần phải làm phiền anh." Giọng nói của cô càng ngày càng thấp."Tình cảm với nhau đã lâu, sẽ cảm thấy lười nhác, nói chuyện ít sẽ làm con người ta xa cách, những điều này em đều hiểu... nhưng vẫn đề giữa anh và em, không phải vì thời gian dài mà sinh là lười nhác, cẩu thả." diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

Cô siết chặt lòng bàn tay, trong hốc mắt đều là nước, ngẩng đầu nhìn anh."Tư Không, anh đã không quan tâm em, giữa chúng ta còn lưu lại cái gì?"

Khoảng cách không biết được tạo ra từ lúc nào, phải nói là không biết từ lúc nào hai người đã học được cách không ép buộc nhau.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, lúc đối mặt với anh, giống như có chút khoảng cách, rất nhiều lời để nói, sẽ không muốn cho anh biết, rất nhiều chuyện, cảm giác mình có thể chịu được, không muốn phiền anh phải giúp một tay, bắt đầu học được cách không còn lệ thuộc vào yêu cầu của anh. Cô nghĩ mình lặng lẽ cố gắng, đợi tới lúc đứng ở bên cạnh anh, có thể thoải mái nói cho anh biết, nhìn đi, em đã ở bên cạnh anh rồi.

Mỗi người đều có lòng tự ái, không hy vọng những lúc mình nỗ lực hay những khổ sở trong quá trình làm việc bị người khác nhìn thấy, thậm chỉ là người mình thân nhất, thích nhất.

Nhưng khi cô đang nỗ lực như vậy, anh lại đi xa.

Ngày trước lúc em mới yêu anh, cảm thấy anh ở rất gần em, bởi vì em biết anh yêu em. Hiện tại em còn yêu anh, lại cảm thấy anh cách em rất xa, bởi vì em không biết mình còn trong lòng anh nữa hay không.

Trong phòng ngay không chút tiếng động, nước mắt Phong Hạ không ngừng rơi, máy móc chảy xuống từ hốc mắt.

"Tư Không Cảnh." Lúc này Lâu Dịch đi tới giữa hai người, ngăn ở trước mặt Phong Hạ."Có một câu, anh nói sai rồi."

"Chỉ có khi anh và cô ấy đang ở cùng với nhau, như vậy chuyện của anh và cô ấy, tôi không có quyền can thiệp." ÁNh mắt Lâu Dich sắc bén lại cứng rắn."Nhưng bây giờ, cô ấy không còn muốn ở cùng anh như trước nữa."

"Anh luôn đứng quá cao, quá xa không thể chạm, anh có thể cho cô ấy giống như đang bố thí, ngày trước lúc cô ấy ở cạnh anh, anh cảm thấy cô ấy chỉ cần anh, cô ấy là... Nhưng anh có nghĩ tới, có một ngày, cô ấy độc lập, không còn lệ thuộc vào anh nữa hay không?" Lâu Dịch buông tay đang bưng lấy má mình."Tôi không biết bây giờ thái độ của anh đối với cô ấy là như vậy, là do từ chính nội tâm anh hay là từ suy nghĩ, nhưng sự thật là, anh đang làm tổn thương cô ấy, anh không có tư cách tiếp tục yêu cô ấy, bảo vệ cô ấy như trước kia nữa." Tư Không Cảnh đứng tại chỗ, nhìn Lâu Dịch và Phong Hạ đang đứng sau lưng cậu, đôi tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt khẽ run."Hạ Hạ." Lâu Dịch nói xong, lúc này xoay người, nói với Phong Hạ."Chúng ta đi."

Phong Hạ cũng không nói lời nào, chỉ gật đầu, cũng không lấy đồ trong phòng, trực tiếp đi theo Lâu Dịch ra khỏi cửa chính.

Tư Không Cảnh nhìn cửa lớn đóng lại, nhìn gò má cô vì khóc mà ửng hồng biến mất ngoài cửa, hồi lâu, anh từ từ ngồi xuống, ngồi trên sàn nhà.

Ngoài cửa sổ, bào tuyết như màn trời trắng xóa, làm nổi bật ánh mắt u ám vô vọng của anh...

Phong Hạ trở về nhà cũ của mình, cũng không trở lại nhà Tư Không Cảnh để lấy hành lý nữa.

Rất nhanh, buổi liên hoan phim và ngày phát hành album mới của Lâu Dich đã đến. Buổi tối trước một ngày, Lâu Dịch còn lo lắng nhảy lên nhảy xuống, ở trong nhà cô ngây ngốc tới mười hai giờ mới bằng lòng rời đi, trước khi đi, tinh thần còn thấp thỏm, buộc cô phải cầu nguyện với mình ngày mai có thể phát hành thuận lợi."Ai, mình nói này, đồng chí Lâu Dịch, " Cô dùng sức vỗ bờ vai anh."Cậu yên tâm đi, ngày mai album phát hành sẽ vô cùng thuận lợi, cho dù cậu không tin tưởng chính mình, chẳng lẽ cậu còn không tin Mục Hi sao? Người đó sắp xếp mọi việc có khi nào có sái ót? Yên tâm."

"Ừ..."Lâu Dịch thở dài, sờ sờ miếng dán bên cạnh khóe miệng mình, khuôn mặt đẹp trai lập tức nhíu lại."Ai... đau chết mất."

"Được rồi, đừng giả bộ đáng thương, máu ứ lại cũng giảm rồi." Phong Hạ hiểu rõ liếc anh một cái."Ngày mai buổi lễ trao giải kết thúc, mình sẽ lập tức tới tìm cậu, sau đó... Mời cậu một bữa tiệc lớn, cho nên, bây giờ cậu có thể đi chưa?

"Đồng ý!" Lâu Dịch chỉ chờ cô nói những lời này, ngay sau đó vỗ đùi, không chút do dự mở cửa ra ngoài.

Anh vừa đi, toàn bộ căn nhà lập tức yên tĩnh lại, Phong Hạ từ từ ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy bản thiết kế Mục Hi đưa, đây là do anh nhờ nhà thiết kế lấy số đo của cô mà thiết kế theo yêu cầu, bộ trang phục dạ hội này là chuẩn bị cho lễ trao giải ngày mai. Bộ váy trăng tinh khôi, thiết kế tinh xảo, bộ trang sức rất đặc biệt, cô mặc lên tạo hiểu ứng rất tốt. Cô nhìn một hồi, đặt váy xuống, tựa vào sô pha nhìn như người mất hồn. Từ sau khi bộ phim 'Hồng Trần' kết thúc, thu lại lợi nhuận cao, sự nổi tiếng của cô đi lên nhanh chóng, đóng quảng cáo, phim truyền hình, phim điện ảnh mời không ngừng, còn được đề cử giải diễn viên mới xuất sắc nhất nữa. Thật vui, chỉ chớp mắt một cái, thời gian đã trôi qua bao lâu? Cô lại... thay đổi bao nhiêu?

Trên ti vi đúng lúc phát ra tin tức giải trí, MC đứng trước màn ảnh lớn, vẻ mặt tươi cười."Tối mai những ngôi sao nổi tiếng tụ họp, năm nay bộ phim truyền hình được hoan nghênh nhất 'Hồng Trần', toàn thể thành viên trong đoàn làm phim gần như xuất hiện. Tư Không Cảnh được khen là tiểu thiên vương của Châu Á, phát triển cường thịnh, đã tự mình tách ra lập công ty riêng, nhất định có thể tạo nên một đợt sóng lớn, chúng ta có thể mong chờ." Âm thanh của ti vi vang vọng khắp phòng, tràn ngập bên tai cô, cô lẳng lặng nhìn một hồi, đưa tay tắt ti vi.

Buổi lễ trao giải, Mục Hi và cô khoác tay nhau đi trên thảm đỏ.

Mục Hi mặc một bộ tây trang màu đen, khiến phong cách cá nhân càng thêm chói lóa, mà cô mặc một bộ trang phục màu trắng, đi bên cạnh anh, hai người một đen một trắng, hết sức hòa hợp, dọc theo đường di, đèn flash gần như không ngừng lại.

Đi vào trung tâm thì Mục Hi vào hội trường trước, MC lưu cô lại muốn hỏi vài vấn đề, bất kể vấn đề nào cô vẫn rất bình tĩnh, trả lời một cách hoàn mĩ. Nghi thức trên thảm đó kết thúc một cách rất thuận lợi, cho đến trước khi cô sắp bước vào hội trường, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy phía trước, Trần Dĩnh đang cười khanh khách đi vào.

"Đã lâu không gặp." Trần Dĩnh mặc một bộ màu đen, khẽ mỉm cười nhìn cô."Summer, chúc mừng cô."

"Cảm ơn." Ánh mắt Phong Hạ bình tĩnh.

"Mới chớp mắt một cái, cô đã được đề cử giải diễn viên mới xuất sắc nhất, lại được đạo diễn người Mỹ William mới diễn vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh mới nhất của anh ấy, con đường đi lên vô cùng bằng phẳng, rộng rãi." Trần Dĩnh thấy cô bình tính như vậy, giọng nói gần như là nghiến răng nghiến lợi."Chỉ là, mọi thường nói, phụ nữ nếu quá xuất sắc, tình cảm ngược lại sẽ kém hơn đó."

Cô tất nhiên không quên được tất cả những gì Trần Dĩnh mang lại cho mình, vẫn hết sức lạnh nhạt."Cảm ơn Lynn đã 'quan tâm, chăm sóc' tôi trong thời gian qua, cuộc sống và tình cảm của chính tôi, tôi nghĩ mình có thể xử lý tốt."

Trần Dĩnh đang cố sức vặn óc xem nên phản bác như thế nào, đột nhiên nhiều tiếng hét chói tai vang lên sau lưng hai người, giọng nói của MC cũng có chút xúc động."Tối này, người mà tất cả mọi người cực kỳ mong đợi rốt cuộc đã tới!" Giọng nói của MC cao vút."Cũng ta cùng hoan nghênh Uranus, Tư Không Cảnh!"

Người đứng xem bên ngoài thảm đỏ, phải hơn hai phần ba là người hâm mộ của Tư Không Cảnh, cả bầu trời bên ngoài vang dội những tiếng hét chói tai. Phong Hạ quay đầu nhìn lại, liền thấy Tư Không Cảnh đang mặc một chiếc áo sơ mi mỏng và một chiếc áo khoác đã bước xuống xe, từ từ đi lên thảm đỏ. Từng cử động của anh, đều vô cùng hào hoa.

"Diễn viên xuất sắc nhất tới." Trần Dĩnh thấy vẻ mặt cô không có chút vui sướng, giương lên một chút tươi cười."Xem ra bất kể có thể thăng tiến nhanh chóng, nhưng vẫn luôn không theo nổi một góc của anh ấy nhỉ."

Cô giống như không nghe thấy, chỉ nhìn anh, nhìn anh đang từ từ đến gần, trái tim như rút lại...

Buổi lễ chính thức bắt đầu, 'Hồng Trần' quả nhiên không phụ sự mong đợi của mọi người, đoạt được giải bộ phim truyền hình xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất. Sau đó là nữ chính xuất sắc nhất, và diễn viên xuất sắc nhất.

Cô ngồi ở dưới, nhìn đến gần như không chớp mắt vào diễn viên xuất sắc nhất, người cao tới không thể chạm vào Tư Không Cảnh, nhìn anh bình tĩnh nhận giải thưởng, nhìn anh khẽ mỉm cười, bắt tay với người trao giải, nhìn anh bình tĩnh bước xuống, đi về vị trí của mình.

Từ đầu đến cuối, anh không hề thay đổi.

Bất kể lúc hai người ở chung một chỗ, hay là hiện tại, anh vẫn luôn như vậy, là ánh sao cực kỳ chói mắt.

"Sau đây là giải thưởng cuối cùng, diễn viên mới xuất sắc nhất." MC nói xong, liền mở tờ giấy ghi tên người nhận giải.

Trên màn hình lớn lập tức chiếu hình ảnh của những người được đề cử, Phong Hạ nhìn bản thân mình xuất hiện trên màn hình lớn. Nín thở chờ đợi, sau đó cô nghe người trao giải nói."Giải cho diễn viên mới xuất sắc nhất, người giành được giải thưởng này là..."

"Phong hạ."

'Bùm' một tiếng.

Giống như có pháo hoa đang nổ bên tai, khiến trái tim cô chấn động không ngừng.

Tiếng vỗ tay toàn hội trường mãnh liệt, cô từ từ đứng dậy, đi lên sân khấu.

Cô không phải chưa từng nghĩ đến mình có thể nhận giải thưởng này, nhưng những người khác cũng rất xuất sắc, cô từng bị nhiều người chất vấn về kỹ năng diễn xuất, cho nên đối với việc anh nhận thưởng vẫn luôn giữ bình tĩnh, cô không dám quá tự tin vào bản thân mình.

"Phong Hạ." Người trao giải là một nhà bình luận điện ảnh chuyên nghiệp, sau khi đưa cúp cho cô, cười bắt tay với cô."Kỹ năng diễn của cô trong bộ phim 'Hồng Trần', quả là vô cùng tuyệt với, nhận được lời khen từ ban giám khảo, cho nên cô phải tin vào chính mình, tin rằng cô có thể đi được cao hơn."

"Cảm ơn." Trong lòng cô mãnh liệt, cảm kích gật đầu với vị giám khảo này.

"Chúc mừng Phong Hạ, vậy xin hỏi, cô cảm tưởng gì khi giành được giải thưởng này?" MC hỏi.

"Vâng..." Cô cầm micro, hô hấp bình tĩnh."Đầu tiên, xin cảm ơn mọi người."

"Có thể giành được giải thưởng này, là một lời khẳng định của ban giám khảo với tôi, tôi rất vui, cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, càng muốn cố gắng tạo nên những tác phẩm hay hơn nữa tặng cho mọi người." Nói mấy câu, cô dần thấy dễ dàng hơn."Tiếp theo, tôi xin cảm ơn đạo diễn và đoàn làm phim đã khích lệ và chỉ dẫn tôi trong quá trình quay phim, tôi còn muốn cảm ơm Mục Hi, ông chủ của tôi, cũng là người thầy tốt, người bạn hiền của tôi."

Trên màn hình lớn lúc này là khuôn mặt của Mục Hi, vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lại có một ít nụ cười thảm nhiên.

"Cảm ơn anh ấy đã cho tôi cơ hội, có thể khiến mình tốt hơn." Cô cười cười."Dĩ nhiên, tôi càng cảm ơn bạn tốt của tôi Lâu Dịch, cậu ấy không có ở đây, vì hôm này là ngày phát hành album mới của cậu ấy, nhưng câu nói 'ông trời sẽ ban thưởng cho những người chăm chỉ' của cậu ấu, thật ra đã giúp tôi rất nhiều."

"Cuối cùng, tôi xin cảm ơn mọi người, hôm nay giành được giải thưởng này, tôi nghĩ, tôi càng ngày sẽ làm được tốt hơn, không ngừng tạo nên những diện mạo khác cho mọi người. Cho đến một ngày, mọi người nhắc tới Phong Hạ, sẽ không nghĩ tới là một bình hoa hay là người mới nữa, mà là... một nữ nghệ sĩ tài hoa hơn người, được mọi người kính trọng!"

Cho đến khi từ cuối cùng rơi xuống, toàn trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay vô cùng lớn.

Cô nói những lời này, nhất là câu nói cuối cùng, khiến lòng người phấn chấn.

Xuống sân khấu, đoàn làm phim 'Hồng Trần' lần lượt bắt tay với cô, om cô, khiến cô vô cùng vui vẻ, cười tiếp nhận lời tán thưởng của mọi người.

"Chúc mừng." Bất tri bất giác, cô đi lại bên cạnh chỗ ngồi của Tư Không Cảnh, anh lẳng lặng ngồi xuống, ánh mắt tĩnh lặng nhìn cô.

Chung quanh là những ánh mắt hiếu kỳ và tiếng đèn flash, cô yên lặng nhìn anh, nhìn con người cô yêu đến không thể kiềm chế được.

Trong lúc nói lời cảm ơn, cô nhắc tới hai người đàn ông, một người là thầy cô, một người là bạn tốt của cô, lại không có nhắc tới người yêu mình.

Không ai biết, cô muốn biết bao nhiêu có thể kiêu ngạo nói lên tình yêu với con người này. Nói cho mọi người biết, anh là của cô, cô cũng xứng với anh. Nhưng không phải là bây giờ.

Trong mắt cô có bao nhiêu lời muốn nói, cuối cùng chỉ còn lại hai chữ, nở nụ cười nói với anh."Cảm ơn."

Cảm ơn anh, Tư Không.

Cảm ơn anh đã cho em được yêu anh như thế.

Lễ trao giải kết thúc, Phong Hạ và Mục Hi rời khỏi hội trường, đi tới cửa, Mục Hi nghiêng đầu, nhàn nhạt nói."Công ty làm lễ chúc mừng cho co, đi không?"

"Không." Cô nhìn đồng hồ đeo tay."Tôi đã nói với Lâu Dịch sẽ tới gặp cậu ấy, lần sau tôi sẽ mời anh và mọi người ăn cơm."

"Được." Mục Hi không nói thêm gì nữa, giống như đang có việc gấp, nhanh chóng lên xe của mình. Ngay sau đó, trợ lý đã lái xe tới, cô nâng váy lên xe, đóng cửa xe, nói địa chỉ với trợ lý. Xe khởi động, cô tựa vào chỗ ngồi, thở dài một hơi, lúc tỉnh táo lại thì nghe thấy bên ngoài xe có người đang gọi tên mình.

"Tiểu Hà, cô có nghe thấy có người gọi tên tôi không?" Cô hỏi trợ lý đang lái xe.

"Không có." Tiểu Hà lắc đầu."Summer, cô chỉ là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt."

"Ừ." Cô vuốt mi tâm, cúng cho là mình nghe lầm.

"Summer!" Bên ngoài hội trường, Sharon đuổi theo xe chậm mấy bước, xe không dừng lại, nhanh chóng đi ra ngoài cửa lớn, cô có chút bất đắc dĩ đứng lại, cầm điện thoại gọi.

"Tư Không, tôi ra chậm mất một chút, cô ấy đã lên xe, chỉ là không sao, hiện tại tôi gọi điện nói cô ấy lập tức đến chỗ của anh? Vậy thì anh tự mình liên lạc?" Sharon cầm điện thoại, trên mặt hoàn toàn là nét cười."Anh đã sớm đoán được cô ấy dành được giải thưởng, lặng lẽ chuẩn bị cho cô ấy bữa tiệc cầu hôn lâu như vậy, hôm nay cô ấy cuối cùng có thể nhìn thấy, tôi đoán cô ấy sẽ vui đến phát điện."

Đầu bên kia điện thoại, Tư Không Cảnh đang đứng trong một nhà hàng cao cấp, ánh mắt nhìn bốn vách tường được bố trí những hoa văn tuyệt đẹp, treo ruy băng, khí cầu, trên bàn ăn còn có bữa ăn Pháp và một chai rượu đỏ.

"Cô biết cô ấy đi đâu không? Lễ chúc mừng của Live?" Anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên hỏi.

"Hình như không phải." Sharon lắc đầu, đột nhiên vỗ đùi."tôi nhớ ra rồi, hôm nay là buổi họp báo cho album mới của Lâu Dịch, hình như cô ấy có nói với tôi cô ấy muốn tới đó."

Tư Không Cảnh cầm điện thoại di động, từ từ đi tới bên cạnh bàn ăn, rút ghế ngồi xuống, cầm lấy hai hộp gấm nho nhỏ đặt trên bàn ăn.

Anh cầm hai hộp gấm, vuốt vuốt trong tay hơi một hồi."Vậy để tôi tự mình gọi cho cô ấy."

Còn một đoạn đường nữa là đến được buổi họp báo của lâu Dịch, điện thoại trong túi xách của Phong hạ vang lên.

Vừa nghe nhạc chuông đặc biệt này, cả người cô run rẩy, mở túi ra, lấy điện thoại di động nhận cuộc gọi.

"Anh cũng đang ở trong một hội trường khác trong khách sạn." Giọng nói thản nhiên của Tư Không Cảnh truyền đến từ đầu bên kia điện thoại."Em có rảnh tới đây một chuyến không?"

Giọng nói của anh, lạnh lùng lại trầm thấp, giống như thường ngày. Nhưng cô nghe vào, không khỏi nghĩ đến những lời ngày đó anh nói trong căn hộ, anh muốn cô nhanh chóng thu dọn hành lý để rời đi.

Lời nói lạnh lùng, tàn khốc như vậy.

Im lặng hồi lâu, cô lắc đầu."Em đã hứa với Lau Dịch sẽ tới cổ vũ cậu ấy, sau khi kết thúc ở đó, em sẽ tới, được không?"

Bên kia đột nhiên không có bất kỳ âm thanh gì.

Cô cầm điện thoại đợi một hồi, nghe được anh nói."Vậy em đi đi, anh cũng không có việc gì gấp."

Sau đó lè một tiếng vâng, tiếng ngắt điện thoại.

Trong khách sạn, Tư Không Cảnh cầm điện thoại di động, nhẹ nhàng mở một hộp gấm nhỏ ra.

Trong hộp gấm, là một chiếc nhẫn kim cương dành cho nữ vô cùng chói mắt.

Đây là chiếc nhẫn kim cương cầu hôn xa hoa nhất, được mọi người chào đón nhất trên tạp chí hàng năm 'Tình yêu vĩnh hằng'.

Crypto.com Exchange

Chương (1-32)