← Ch.64 | Ch.66 → |
Edit: Rika
"Ân..." Miệng theo thói quen tính rầm rì, Lân nhi tỉnh lại. Mắt còn chưa mở, cảm giác trong ổ chăn có một tầng hơi ấm, cô tung chăn ra, Dịch Nam Phong chặn lại, cô lật người, phía trước ôm chăn kín mít, cái lưng bóng loáng lộ ra, mông cong lên, eo nhỏ nhắn, thắt lưng và mông phập phồng theo nhịp thở, các loại cảnh đẹp làm cho Dịch Nam Phong thấp giọng rủa một tiếng.
Mắt nhắm mắt mở, một đôi bàn tay to sờ lên mông, cô đưa tay nắm lại, mở mắt thấy rõ bài trí trước mắt, thân hình cứng ngắt chậm rãi thả lỏng. Xoay người thấy Dịch Nam Phong ngồi ở bên giường, rõ ràng mới ra ngoài về, Giản Lân Nhi nằm không được: "Anh như thế nào lại đi ra ngoài? Bác sĩ bảo anh nghỉ ngơi tĩnh dưỡng..." Nói đến câu, cúi đầu nhìn xuống, Dịch Nam Phong căng thẳng buông lỏng bàn tay đang đặt ở mông cô, ngón cái còn đảo quanh một vòng.
"Bẹp" một phen chụp lại bàn tay to tàn ác, vừa xấu hổ vừa giận dữ hô một tiếng: "Dịch Nam Phong!!". Cô trừng mắt nhìn nụ cười trên mặt Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi sắp tức chết rồi, người đàn ông này, như thế nào chỉ có một ngày, như thế nào lại giống mấy tên lưu manh lưu manh vô lại?
Tâm tình Dịch Nam Phong khá tốt, cúi đầu nở nụ cười hai tiếng, một phen lôi kéo tiểu nha đầu mới ngồi dậy vào trong lòng mình, cúi đầu cắn cổ cô: "Ngủ cũng không yên ổn...". Giọng nói cực kỳ sủng nịch, sau đó môi nhẹ nhàng hôn lên. Giản Lân Nhi không dám động đậy, vì sợ làm động tới vết thương sau lưng anh, vì thế cô để mặc cho anh tàn sát bừa bãi.
"Cốc cốc..." Trên cửa truyền đến tiếng gõ cửa, người gõ cửa hẳn rất vội, Giản Lân Nhi vội nghiêng đầu, vẻ mặt đỏ ửng, nâng tay lên lau đôi môi ẩm ướt, hung hăng liếc Dịch Nam Phong một cái, cuốn chăn đi vào phòng tắm.
Đi vào phòng tắm cởi đồ ra, nhiệt độ trong phòng vẫn cao, nhưng cô cũng cảm thấy rung mình, vội vàng tắm xong mặc đồ vào, có đánh chết cũng không bao giờ mặc đồ của anh nữa. Bên ngoài truyền đến tiếng của y tá và bác sĩ, rửa mặt chải đầu xong, đi ra ngoài, thấy bác sĩ đang thay thuốc cho anh.
Vẫn là bị bác sĩ tối qua, Giản Lân Nhi có chút ngượng ngùng, phòng bệnh VIP, bình thường đều có bác sĩ chuyên phụ tránh bệnh nhân từ đầu đến cuối, cho nên thay thuốc cho anh vẫn là vị bác sĩ kia, xấu hổ đi tới, thấy vết thương trên lưng anh, mặt cô trở nên rất khó coi.
Da thịt bong tróc lúc này miệng vết thương đã kết vảy, nhưng mặt trên vỡ ra một ít, bên trên có chất dịch màu vàng chảy ra.
Đưa bác sĩ tới cửa, lúc đóng cửa lại, trở về bên giường, Dịch Nam Phong nhìn thấy mặt cô đen thui (nguyên bản là thối không chịu được), ánh mắt nhìn anh hận không thể bóp chết anh. Xoa xoa mũi, ngoan ngoãn ngồi vào bên giường, thế nhưng nụ cười nơi khóe miệng vẫn không ngừng rộng ra.
"Từ giờ trở đi, anh không được đi lại lộn xộn!"
Dịch Nam Phong không hé răng, Giản Lân Nhi đề cao giọng: "Anh có nghe thấy không?". Đợi nửa ngày, phía sao mới "Ân" một tiếng. cô quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt anh rạng rỡ, nỏ nụ cười sáng lạn.
"Bệnh thần kinh"
Tâm tình Dịch Nam Phong rất tốt, bộ dáng này của Lân Nhi, nhìn thật yêu đến chết được.
"Lân Nhi"
"Ân?"
"Em có biết vì sao hai ngày nay anh không cho em ra khỏi phòng bệnh hay không"
"A, tại sao?"
"Em mặc một thân quân trang, đi đi lại lại trong nơi này, có chút tổn hại hình tượng quân nhân"
Giản Lân Nhi nhìn Dịch Nam Phong, nghe anh nói chuyện, lúc này mới nhớ tới điều gì, liền mở miệng nói: "Em có phải là đã được tốt nghiệp rồi không?"
"Ân" Dịch Nam Phong bất động thanh sắc, đơn giản lên tiếng.
"Em đã về đây đã hai ngày, như thế nào không có người tìm em?"
Đó là nguyên nhân anh không cho em ra ngoài, bất quá Dịch Nam Phong cũng không nói: "A, trong quân có người tìm em, ba anh biết em ở đây, nói em hoàn thành nhiệm vụ nên sẽ có vài ngày nghỉ, hiện tại em ở đây nghỉ ngơi, thì làm sao có ai dám tới tìm em?"
"Vậy à". Giản Lân Nhi quả thật tin lời anh nói, hoàn toàn không nghi ngờ.
Làm gì có ngày nghỉ sau khi hoàn thành nhiệm vụ, tất cả đều là chuyện ma quỷ do Dịch Nam Phong dệt nên, dựa theo lẽ thường, Giản Lân Nhi thuận lợi tốt nghiệp, đây chính là đại sự trong quân đội, sẽ tuyên truyền, báo cao, rồi sau đó bắt đầu nhận công tác, làm gì nhàn nhã như lúc này?
Nhưng hiện tại trăm ngàn vạn lần không thể để cho Lân Nhi ra ngoài, ở ngoài anh không thể cả ngày cứ đi theo cô, Dịch Nam Phong làm sao có thể đem Lân Nhi đẩy lên đầu sóng ngọn gió được cơ chứ? Chờ đến khi anh dẹp bỏ hết mọi chướng ngại, lúc đó chỉ cần cô đưa tay ra nhận hoa tươi và những tràng vỗ tay là được, các loại minh tranh ám đấu, anh không muốn cho cô dính vào.
Nhưng tất cả những điều này, cô nào hay biết.
"Reng, reng..."
"Alo?"
"Tôi tới rồi" Buông điện thoại, cầm mũ và bảo người bên cạnh rời đi, bước vào một phòng họp, bên trong chỉ có một người.
"Chuyện của Giản Lân Nhi hiện tại đã thông báo trong toàn quân". Trương Trung, Trương thượng tướng quân, một trong những người đứng đầu của tam đại gia tộc.
"Lão Trương, chuyện này..." Phe phẩy đầy, Lưu Trấm Mưu sắc mặt thật không tốt, đã một ngày một đêm ông chưa chợp mắt, vốn là lão già bảy mươi tuổi, lo lắng một thời gian dài như thế, sắc mặt làm sao có thể tốt được.
Trương Trung nắm được yếu điểm của ông, đây là một cái gai trong lòng ông, có thể ngồi vào vị trí này, nếu bị bại bởi vấn đề tác phong, toàn bộ người trong nhà sẽ bị liên lụy, cho dù có chết ông cũng không thể ngẩng đầu được với tổ tông. Vẫn cẩn thận không cho người bên ngoài biết, thế nhưng hiện tại có người đem chuyện này áp chế ông ta. Lúc Trương Kiến Sơn đến tìm, vừa nghe lời nói của người nọ, ông như bị sét đánh: "Không cần âm mưu động tới Giản gia, nếu không các thông tin báo chi đưa lên trang nhất không phải Giản gia mà là Trương gia". Công ty của con trai nếu không còn, thì ông sẽ tạo điều kiện khác, nhưng nếu như thông tin lộ ra, thì lúc đó sẽ khác.
Lưu Trấm Mưu phe phẩy đầu, nói đến một nửa thì dừng lại, tang trữ quốc bảo và tài liệu cơ mật, hơn nữa với thân phận của ông, sự tình càng trở nên nghiêm trọng, ông đã tự mình tới phần mộ của tổ tiên xem qua, thấy tảng đá làm dấu bị người dời đi, đất xung quanh bị đào xới.
Trương Trung vừa thấy sắc mặt của Lưu Trấm Mưu, liền hiểu được nhất định lão ta cũng gặp chuyện như mình, chẳng qua rốt cuộc đó là nhược điểm gì thì ông không biết.
Lúc này đôi bên cũng không nói, trầm mặc cả nửa ngày, vẫn là Lưu Trấm Mưu chịu không được mà mở miệng nói trước: "Tôi nghĩ, chuyện lần này phỏng chừng không được rồi, tôi cũng chẳng muốn gạt ông, nơi này tay chân của tôi bị trói buộc, không thể động đậy, chỉ động một chút liền ngã xuống, cho nên vẫn là ông làm trước đi"
Cười khổ một chút: "Tôi phỏng chừng lên này, chúng ta muốn đánh cũng không thể đánh được, tôi cũng không động đậy được"
Nhìn thoáng qua, hai người trầm ngâm suy nghĩ, rốt cục là ai ở sau lưng giúp đỡ Giản gia, tính kế một thời gian dài như thế, cơ hội tuyệt hảo sắp đến lại bị tước mất, trong lúc nhất thời trong lòng hai người nảy sinh hận ý ác độc
"Đợi có cơ hội khác thì động, lần này liền thôi đi". Lời này tuy là nói thế, nhưng hai người biết nếu bỏ qua cơ hội lần này, thì bảo đảm sẽ không còn cơ hội nữa.
Đứng trước cửa sổ, mới vừa rồi nhận được điện thoại của Dịch Hàn Sơn, Dịch Nam Phong biết là hai người đó không đám nhúc nhích, tài liệu về Lân Nhi phỏng chừng đã truyền đi xuống dưới, nhưng bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, xem ra lần này mấy lão già kia không dám hành động.
Điện thoại trong túi rung lên, đưa mắt nhìn Lân Nhi đang chăm chú xem tivi không chú ý đến mình, nhanh chóng bắt điện thoại: "Nói"
"Tiếp tục thu mua, điều chỉnh ban giám đốc một lần nữa"
...
"Ân."
...
"Ân, tối nay cậu đến đây đi, thời điểm đến nhớ mang điểm tâm của Bát Bảo Trai đến"
Ngắt điện thoại, ánh mắt Dịch Nam Phong hơi tối đi.
"Dịch Nam Phong!", tiếng của cô vang lên, hai ngày nay cô không cho Dịch Nam Phong động đậy, cửa cũng không cho bước ra, Dịch Nam Phong cũng nghe lời cô, không ai dám tin hiện tại người đàn ông này đang hưởng thụ cảm giác bị Lân Nhi quản thúc.
"Không nhúc nhích không nhúc nhích..." Đi đến sô pha ôm lấy Lân Nhi lên đùi mình, phát hiện Lân Nhi muốn tránh ra, Dịch Nam Phong kêu đau: "A, đừng nhúc nhích đừng nhúc nhích, nứt ra rồi nứt ra rồi..."
Giản Lân Nhi bất động, biết rõ hai ngày nay Dịch Nam Phong thường dùng kỹ xảo, nhưng vẫn quỳ ngồi xuống, cởi bỏ mấy nút thắt trước ngực, xem xét toàn diện, say đó mới an tâm băng lại
Cầm lấy cánh tay Dịch Nam Phong nhéo mấy cái rồi mới buông ra: "Kẻ lừa đảo!!" Quay đầu lại xem tivi, trong phòng bệnh đầy đủ tiện nghi, giống như một căn phòng cao cấp.
"Anh nói ông nội có thể hay không sốt ruột, em vẫn chưa quay về, ông khẳng định biết em đã hoàn thành nhiệm vụ rồi."
Hai ngày nay vết thương của anh cũng tốt hơn, Giản Lân Nhi cũng bắt đầu suy nghĩ tới chuyện khác, tuy nói cô hoàn thành nhiệm vụ nhưng hơn một nửa là công lao của Dịch Nam Phong, nhưng dù sao cuối cùng cô cũng đã tốt nghiệp, ông nội hẳn đã biết, nhất định chờ đợi tới nóng nảy.
"Vậy ngày mai về đi"
"A, phải hỏi bác sĩ anh có thể xuất viện được hay không đã"
"Ân, hỏi mọt chút...." Câu cuối chưa kịp nói ra, anh đã sấn tới, trừ bỏ động cước chính là chuyện động lưỡi, quả thực....
Tiếng đập cửa lại vang lên, anh mất hứng buông ra, lại phông phục mà hung hăng cắn một cái, lúc này mới mở miệng nói: "Vào đi"
Lục Chấn Đông mang theo hai hộp điểm tâm đi vào, tầm mắt dừng trên đôi môi sưng đỏ và ánh mắt ướt át cảu cô, cảm giác được có đôi mắt như muốn đâm thủng người mình, lúc này anh mới dời mắt sang chỗ khác.
"Đông tử ca, anh đến rồi". Ngoan ngoãn gọi một tiếng, lặng lẽ xoa xoa khóe miệng, Giản Lân Nhi ngượng ngùng cực kỳ, trừng mắt liếc Dịch Nam Phong một cái, sau đó đứng lên nhận đồ ăn từ trong tay Lục Chấn Đông.
Nhìn thấy nhãn hiệu quen thuộc, buổi sáng cô thuận miệng nói muốn ăn điểm tâm của Bát Bảo Trai, lúc này Lục Chấn Đông lại mang đến.
"Bên ngoài có động tĩnh gì không?"
"Không có, cổ phần Kiến Sơn Thực Nghiệp đã mua gần xong rồi, hiện tại còn 40% trong tay Trương Kiến Sơn mà thôi"
"Được, tuần sau cậu lộ diện đi"
Lục Chấn Đông kinh ngạc, anh lộ diện, như vậy có nghĩa là bọn họ âm thầm trêu chọc chuyện của Trương gia, trong lúc nhất thời anh không thể hiểu được Dịch Nam Phong vì sao lại làm như thế?
"Như vây, bọn họ chỉ biết là chúng ta..."
"Biết thì làm sao? Mình là muốn cho bọn họ biết là người của Dịch Nam Phong, bọn họ không thể động". Ngữ khí cực kỳ tự phụ.
Dịch Nam Phong trên thương trường, luôn cẩn thận, âm thầm, bên ngoài là bộ dáng luôn tươi cười, chưa từng đối nghịch với ai, xem ra lần này cậu ta thực sự phát hỏa.
"Tìm anh trai cậu, nói mình có việc muốn nhờ anh ấy làm"
Anh trai Lục Chấn Đông là nhà khảo cổ nổi danh, kiêm cả học giả nghiên cứu văn tự cổ đại.
Lục Chấn Đông vâng lời, nhưng vẫn đóng không ra Dịch Nam Phong muốn tìm anh trai mọt sách của mình làm gì?
Giản Lân Nhi thỏa mãn nheo mắt lại, đưa mắt nhìn thấy hai người đàn ông trong phòng hạ thấp giọng, thảo luận kế hoạch gì đấy, Lục Chấn Đông đi rồi, mơ hồ còn nghe thấy "Định ngày" "Tầng ba Quốc Yến"
← Ch. 64 | Ch. 66 → |