Hoang mang
← Ch.45 | Ch.47 → |
Edit: Snow
Beta: Rika
Thời gian ở phía sau trôi nhanh như một bài hát, mỗi một giây trôi qua đều là vô hạn, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, Dịch Nam Phong trầm mặc. Đây là loại trầm mặc, bắt buộc chính mình, ép buộc chính mình, sau đó làm như bình tĩnh nhìn xuống dưới.
Mạn Địch thở dài, cũng chẳng có thể làm gì hơn ngoài cùng Dịch Nam Phong chờ.
1015 cũng đứng, đứng ở phía trước, mặt không chút thay đổi. Ở "Thợ săn" cho dù có một người chết, đó cũng không phải là chuyện bình thường, nhưng lần này người ngã xuống là một cô gái, cái này ngoại trừ lúc có người muốn gây sự, thì những lần khác tất cả đều bình thường, chưa từng có khảo hạch, như trước lúc huấn luyện, trước sân huấn luyện, hết thảy mọi thứ đều diễn ra bình thường.
Nhưng anh ta biết, có dù hết thảy có chưa xảy ra, chình mình cũng thay đổi, có vài thứ nháy mắt là buông xuôi đến ngay cả chính mình, anh ta kháng cự không được, nhưng lần này là không thể kháng cự, anh cũng trầm mặc giống như người đàn ông trước mặt, đột nhiên anh có cảm giác trước mắt mình không có hy vọng gì.
Không có người biết, thời điểm vật nhỏ kia rơi xuống, anh cùng với người đàn ông kia cùng lao tới, đáng tiếc khoảng cách của anh là rất xa, cái khoảng cách ấy, tựa như không chạm tới được.
Dịch Nam Phong không biết thời gian qua dài hơn, lúc này bên trong anh đang đấu tranh, Mạn Địch nhìn người trẻ tuổi trước mắt này trong lòng không khỏi run lên.
"Sao... Khụ khụ...Thế nào?" Vừa mới nói chuyện, thế nhưng âm thanh phát ra có chút khàn khàn, Dịch Nam Phong hắng giọng, nhìn bác sĩ đi đến mấp máy môi, trong nháy mắt thế nhưng lại không nghe rõ bác sĩ nói gì, có vẻ như mọi thứ giống nhau, âm thanh truyền tới lỗ tai nhưng lại không truyền đến đầu óc.
Mất một lúc, "Không có việc gì." Bốn chữ đó nhanh chóng lọt vào tai Dịch Nam Phong, sau đó mới nghe thấy bác sĩ nói hai câu sau "Thắt lưng bị thương ở đốt thứ năm và thứ sáu, các đốt ngón tay rạn lớn, tử cung bình thường, phía trước khác thường, khả năng về sau khi quan hệ có chút khó khăn." Bác sĩ thông báo lại tình hình của bệnh nhân, theo ông với khoảng cách rơi xuống là mười thước mà bị thương như thế đã là rất nhẹ, nhưng là Dịch Nam Phong vẫn như bị sét đánh.
"Tôi... Cô ấy...Còn có thể tham gia huấn luyện sao?". Âm thanh nói ra có chút lộn xộn, nhưng là câu đầu tiên hỏi ra cũng là câu này, bởi vì anh biết Lân Nhi đối với cơ hội lần này coi trọng như thế nào, đây là anh muốn thay Lân Nhi hỏi.
"Có thể là có thể, các đốt ngón tay sai vị trí vấn đề không lớn, nhưng là cậu hiểu được di chứng sẽ xuất hiện ở tử cung và vị trí xương chậu." Người ngoại quốc về vấn đề học thuật sẽ nói vô cùng nghiêm túc, bác sĩ suy nghĩ nửa ngày mới nói được một câu đơn giảnXem ra, các đốt ngón tay không bị liệt có thể coi là vô cùng may mắn, đại đa số người rơi từ độ cao như thế nhẹ thì gãy xương, nặng thì tê liệt.
"Sẽ xuất hiện di chứng gì về sau?" Dịch Nam Phong ngược lại không hoảng hốt rối loạn, đem từng vấn đề ra hỏi rõ ràng.
"Khả năng có thai được là kém, cũng có khả năng xuất hiện những vấn đề khác, nhưng vấn đề này hiện tại có thể giải quyết được."
Thân thể đứng thẳng, bả vai Dịch Nam Phong nâng lên, cánh tay nâng lên, đánh gãy, gấp khúc, một tiêu chuẩn quân lễ sau đó quay người đẩy cửa đi vào, để lại Mạn Địch vẫn chưa hết ngạc nhiên, quen biết nhiều năm như thế, chưa bao giờ thấy Dịch Nam Phong ưu đãi cho ai nhiều như thế.
Thời điểm Dịch Nam Phong đi vào, tiểu bảo bối vẫn còn đang hôn mê, trên mặt một chút sắc hồng cũng không có, cả người tựa như bị chăn gối che hết, vươn tay vuốt mái tóc ngắn của cô, theo tóc xuống dưới, bàn tay chạm đến khuôn mặt nhỏ nhắn, cảm giác trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, chậm rãi, chậm rãi, Dịch Nam Phong cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng hôn cái bóng trơn nhẵn của Lân nhi một cái. Không biết vào thời khắc này anh có biết bao nhiêu cảm tạ ông trời, cảm tạ ông trời để ý đến anh, không đem đến cho anh một khối cơ thể lạnh băng, cũng không làm cho cô có ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
Đem cái chăn vạch ra thấy một vết khâu, eo quấn băng vải màu trắng, ở cổ cũng có băng bó, kéo chăn lại, nhẹ nhàng lau mặt Lân Nhi, Dịch Nam Phong run nhẹ, lặng lẽ rời khỏi.
"Không được, chuyện này tuyệt đối không thể được." Mạn Địch ngồi ở ghế trên, nhìn người đứng trước bàn, không thể tin được, trợn to mắt.
Một chút cũng không có tức giận, Dịch nam Phong lúc này thực thâm trầm, cũng không nói, chỉ là cứ như thế nhìn Mạn Địch.
"Tôi nói không được, chuyện này không thể làm như thế được, tốt xấu gì chúng ta còn mặc quần áo quân nhân."
"Ồ, ông nói là quân nhân sao, nhưng tôi không phải."
"Cậu không phải, nhưng chuyện này, tôi không làm được."
"Ha, mười năm trước người làm chuyện này so với tôi thuận tay hơn nhiều, lúc này bắt đầu hướng tôi giảng giải điều gì chứ?"
Mạn Địch không nói lời nào, mười năm trước, mười năm trước chính mình còn không phải là tướng quân.
"Tóm lại không được, chuyện này không thể làm như vậy."
Nhìn Mạn Địch nửa ngày, Dịch Nam Phong gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài, thế nhưng như vậy rõ ràng buông tha cho ý niệm vốn có trong đầu, lưu lại mặt sau Mạn Địch kinh hồn ở văn phòng đi đi lại lại, ông cảm thấy lần này người này làm cho mình nghĩ đến chuyện trước kia có chút khó chịu.
Quẹo vào toilet, Dịch nam Phong lặng lẽ nhìn ra, nhìn Mạn Địch đang đi đi lại lại ở trong văn phòng, nhìn xung quan, lặng lẽ gọi điện thoại.
"Đối, lập tức lại đây, tìm Huy Tử bảo anh ta lấy cái kia."
"Oh, chiêu đãi tôi một bữa tốt lành, không cần giết chết, chờ tôi đến."
"Tốt, chuyện này trừ cậu ra, đừng cho người thứ hai biết."
Dừng máy, lại gọi tiếp một cuộc điện thoại, thời gian dài trôi qua, Dịch Nam Phong mới từ toilet đi ra, một dòng nước phía sau chảy, điện thoại nhanh chóng đã nằm ở cống thoát nước.
Sân huấn luyện phía trước của "Thợ săn", bao gồm Dịch Nam Phong ở bên trong, tất cả mọi người vẫn đang vật lộn ở vũng bùn, đã đến mức không thể thấy rõ ai là ai, chính là xuất phát từ bản năng di động cánh tay.
Cứ việc Lân Nhi còn nằm ở trên dường bệnh, nhưng Dịch Nam Phong còn phải huấn luyện, bởi vì lúc này anh vẫn còn là đệ tử, tuy rằng không trọng yếu, nhưng đối với Lân Nhi thì rất trọng yếu, bởi vì cô cũng không ở sân huấn luyện mà nói, quốc ca Trung Quốc phải được xướng. Trong căn cứ có huấn luyện xướng quốc ca, Giản Lân Nhi lựa chọn mỗi ngày buổi sáng đi hát quốc ca, đây là điều cô chờ mong duy nhất vào mỗi buổi sáng.
"Ầm ầm." Âm thanh máy bay ở căn cứ trên không bắt đầu xoay quanh, một luồng sáng chợt lóe, máy bay nhẹ nhàng né tránh, thời gian là chính xác hoàn hảo, chiếc máy bay không bị hạ.
Dịch Nam Phong khóe miệng khẽ nhếch lên, âm thầm chờ người xuất hiện.
"1048!!!" Âm thanh Mạn Địch hổn hển giống như tiếng sấm truyền tới. Giả bộ như không nghe thấy gì, DỊch Nam Phong đối với âm thanh vừa rồi của Vu Mạn Địch không có một chút phản ứng, mãi cho đến khi âm thanh của Rose truyền tới mới lắc lắc bùn trên tay đi ra ngoài.
Mạn Địch xoay người bước đi, Dịch Nam Phong đi theo Mạn Địch đến văn phòng, vừa mới đi vào, Mạn Địch liền ồn ào" Cậu nói cho tôi biết một chút đây là có chuyện gì?" Ngón tay thẳng tắp chỉ ra bên ngoài còn ù ù tiếng động cơ máy bay.
"Không như thế nào cả, hôm nay mặc kệ ông có đáp ứng hay không, dù sao người là tôi muốn dẫn đi." Dịch Nam Phong vô cùng tùy ý nói ra một câu đơn giản.
Mạn Địch cảm thấy mình thực sự điên rồi, lần nãy cũng không giống như năm đó, không phải chính mình muốn làm gì thì đều có thể làm."Mau gọi máy bay trở về, không cần xuất hiện nữa, nếu cứ như thế thì sẽ khiến cho thế giới khủng hoảng." Mạn Địch muốn cùng với Dịch Nam Phong giảng giải đạo lý.
"Chuyện này đối với tôi là không quan hệ, tôi không phải là quân nhân."
Giữa không trung máy bay vẫn còn ầm ầm, nhìn kỹ sẽ phát hiện máy bay bay qua nay lại theo một đường cong có quy luật, mà loại quy luật này mười năm trước đã không còn.
Mạn Địch không thể làm gì được, chỉ có thể chỉ vào cửa "Cút ra ngoài cho tôi." Vuốt mái tóc không còn nhiều của chính mình, hiệu trưởng "Thợ săn" bắt đầu thấy đau đầu.
Dịch Nam Phong khẽ nở nụ cười, rồi lập tức sắc mặt trở lên âm trầm, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ trong chốc lát, máy bay rốt cục rơi xuống, lúc này tất cả mọi người đều không rõ chuyện gì phát sinh, 1032 giữa thanh thiên bạch nhật bị đưa lên máy bay, Mạn Địch tướng quân tự mình đưa hắn lên máy bay, cuối cùng thậm chí còn tặng cho hắn một cái ôm. Điều khiển máy bay là một người lạ, 1032 ngồi vào chỗ còn đang suy nghĩ lời nói của hiệu trưởng, tổng thống tự mình gọi điện thoại phái máy bay tới đón hắn. Mặc dù đang suy tư về những lời này, đột nhiên phát hiện người ở trên máy bay lại là một người phương Đông.
Ngày hôm sau, trên các trang web trên toàn cầu đều bắt đầu đưa một tin giật gân, hư hư thực thực thành viên của "Cáo Sa Mạc" lại xuất hiện, mai danh ẩn tích mười năm máy bay lại xuất hiện.
Cầm lấy thỏi chocolate trên bàn công tác của Mạn Địch bỏ vào túi, Dịch Nam Phong đối với Mạn Địch thiếu chút nữa không bỏ vào mắt.
"Cậucố tình hại tôi, tổng thống tự mình gọi điện thoại đến hỏi điều này."
"Oh, tôi đã biết, nếu người ta không cần ông, ông tới chỗ tôi, tôi nuôi ông." Mặt Mạn Địch đỏ bừng, thật sự không biết nói gì cho phải.
Dịch Nam Phong xoay người đi ra ngoài, vội vàng đem thỏi chocolate đến cho Lân Nhi.
"Thợ săn" hàng năm đều có đệ tử, tổng hội là các quốc gia âm thầm giám thị đối tượng, không ít truyền thông cũng âm thầm phái chuyên môn theo dõi. Mạn Địch vừa nhìn thấy biểu hiện bình thường xuất hiện dấu vết màu đỏ liền biết hỏng rồi, cái này khiến cho dân chúng khủng hoảng thì chính mình thực sự nên về nghỉ hưu thôi.
Quả nhiên sáng sớm tổng thống liền gọi điện tới quan tâm, thật vất vả vòng vo tránh qua, Mạn Địch cảm thấy qua nhiều năm như vậy, Dịch Hàn Sơn đưa đến cho mình một tiểu tử như thế vẫn làm cho ông đau đầu.
Ba ngày sau, trong phòng bệnh của căn cứ "Thợ săn", trong bóng đêm một thân ảnh nhanh chóng đi vào.
Giản Lân Nhi mở to mắt, liền thấy Dịch Nam Phong thuần thục cởi quần áo, chui vào chăn lên giường."Làm sao anh lại tới nữa?" Miệng sân sân mắng nhưng là vẫn tự giác tiến lại gần, hai tay giang ra muốn anh ôm cô vào trong lòng.
"Cẩn thận, có thể hay không cử động được." Một hơi thở ấm áp chiếu vào gương mặt cô, nhỏ giọng nói sau, giọng nói Dịch Nam Phong mang theo chút giọng mũi, nghe rất là tình cảm.
"Đã sớm cử động được rồi." Chủ động đưa tay xuống dưới hướng áo gió Dịch Nam Phong chui vào. Nghỉ ngơi ba ngày, các đốt ngón tay sai vị trí nhưng được tĩnh dưỡng nên đã trở lại như cũ, nhưng Lân Nhi vẫn sợ hãi, sợ tới mực Dịch Nam Phong phải vô cùng cẩn thận đối đãi Lân Nhi, rất sợ chỉ một chút sai sót thân thể cô sẽ có ảnh hưởng.
Giản Lân Nhi không biết trừ bỏ các đốt ngón tay có vấn đề thì còn có chuyện gì, phía sau cô không biết, có lẽ dù biết cô cũng sẽ lựa chọn huấn luyện, nhưng là thật lâu sau, tiểu bảo bối Dịch gia đã cảm thấy vô cùng hối hận vì quyết định của mình.
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích." Một phen nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang không ngừng lộn xộn.
"Hì hì..." Tiếng cười nhẹ nhàng đi ra, Dịch Nam Phong cúi đầu, nhắm ngay cái miệng nhỏ nhắn hôn thật mạnh một cái.
Ba ngày này, tuy rằng tranh thủ thời gian đều đến phòng bệnh của Lân nhi, nhưng Dịch Nam Phong vẫn tham gia huấn luyện, cho nên mỗi buổi tối đều đến phòng bệnh, số lần rất nhiều, không nói nơi này là trường học "Thợ săn", đã nói là chuyện bình thường, nhưng cũng phải khẳng định có người phát hiện ra hành động của Dịch Nam Phong.
Rose và Mạn Địch đều không quản chuyện này, Dịch Nam Phong đơn giản cũng không cần cất giấu, biết là có người khác phát hiện thì vẫn đến như cũ.
Vì thế cứ đến đây như vậy vài lần, Lân Nhi dò hỏi mọi người tập mãi thành thói quen đều là Dịch nam Phong đến, nhưng là mỗi lần ở thời điểm Lân Nhi mê man, có người tổng hội đến xem xét nửa ngày, sau đó xoay người rời đi.
"Trên người ngứa." Ngủ nửa ngày còn không thấy Lân nhi ngủ, nửa ngày tỉnh dậy thì bỗng nhiên truyền ra thanh âm như thế, Dịch Nam Phong ngạc nhiên. Sau đó bật cười, chính mình như thế sao không nghĩ ra đã nhiều ngày như vậy phải lau người cho cô.
← Ch. 45 | Ch. 47 → |