Vay nóng Homecredit

Truyện:Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn - Chương 06

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn
Trọn bộ 76 chương
Chương 06
Con gái
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Siêu sale Lazada


Edit: Rika Nguyen

"Oa, Lân nhi, mau nhìn kìa, kia không phải là An Khiết sao, thật xinh đẹp, người bên ngoài nhìn còn đẹp hơn trên tivi, anh chàng ngồi đối diện cũng rất đẹp trai a."

"Trần Thần, sao bà lúc nào cũng tỏ vẻ ngạc nhiên như thế vậy?." Không cảm thấy hứng thú, quay đầu nhìn về phía Trần Thần chỉ, sau đó sắc mặt của Giản Lân Nhi bất chợt trầm xuống.

Bên đường đối diện, tại cửa sổ của nhà hàng Tây, đại minh tinh An Khiết đang thư thái ngồi trong ấy, cười vui vẻ, hai mắt sáng ngời. Chậc chậc, đúng là mỹ nhân, động tác ăn uống cũng xinh đẹp, đặc biệt là đôi chân dài miên man kia, đôi chân mang một đôi giày đỏ chót, đang gác lên đùi của chàng trai ngồi đối diện.

Không phải An đại mỹ nhân thường ngày rất rụt rè sao, đừng nói đến scandal, ngay cả chút tin tức đều không có. Vậy mà giờ trước mặt bao nhiêu khách quan, mỹ nhân này lại không chú ý đến hình tượng, chàng trai đối diện thật có năng lực quá đi.

Chàng trai ngồi đối diện mặc một bộ tây trang màu đen, được may thủ công rất tinh xảo. Làn da màu đồng, săn chắc, ngũ quan tinh tế, đôi chân dài tùy ý duỗi ra, một tay đặt trên bàn, tay còn lại dùng 2 ngón tay để cầm một cái ly chân dài, ưu nhã nhấp một ngụm rượu, khóe miệng hơi cong lên.

Chỉ cần nói một câu, đã làm mỹ nhân ngồi đối diện phải mỉm cười, từ đầu đến cuối, chàng trai cũng không gạt bỏ chân mỹ nhân xuống, mỹ nhân vui sướng trong lòng. Đợi cho chàng trai đặt hai tay lên bàn, Giản Lân Nhi rốt cục nhịn không được, "Hô" một cái, đứng lên nói: "Đi nào, Trần Thần, tui dẫn bà đi ngắm mỹ nữ". Để lại tiền, Giản Lân Nhi túm lấy đồ ăn, nước uống và kéo Trần Thần băng qua đường, đi vào nhà hàng Tây cao cấp kia.

"Lân nhi, chúng ta ngồi một góc nhìn trộm được không? Chỗ nào a..... Lân nhi, Lân Nhi......" Trần Thần kêu to, còn Giản LÂn Nhi thì kéo cô tới thẳng trước bàn An mỹ nhân đang ăn cơm.

"Oa!!!! Thật trùng hợp!!!! Hình như là An khiết, chúng ta rất thích cô nha!!! Có thể chụp chụp với An Khiết một tấm hình không? A, a a a a, , thật sự may mắn, có thể gặp được An Khiết ngoài đời thế này!!!!" Giản Lân Nhi kêu to, giống như nhìn thấy thần tượng của lòng mình, biệu hiện ra một Fan hâm mộ cuồng nhiệt, làm cho mọi người trong nhà hàng đều nhìn qua.

An Khiết thu tay lại, nhìn về nới nữ sinh vừa phát ra âm thanh, còn tự nhiên ngồi cạnh mỹ nam của cô, nhấp một ngụm rượu trong ly của anh ấy. An mỹ nhân trợn tròn mắt, có một bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Lân nhi thấy mặt An Khiết u ám, rất thích thú, còn nói "Trần Thần, bà cũng nên ngồi cạnh thần tượng đi, mau mau lấy giấy bút ra cho thần tượng ký tên đi!". Trần Thần bị dọa ngây người, ngơ ngác ngồi cạnh An Khiết, mà Dịch Nam Phong từ đầu đến cuối đều không có biểu tình gì, chỉ là hơi cong khóe miệng lên. (Rika: mỹ nam ngồi đối diện An Khiết là Dịch Nam Phong đó!)

An Khiết cố gắng áp chế tực giận trong lòng, cứng ngắt chuẩn bị một vài động tác tiêu chuẩn để chào đón "Hai Fan hâm mộ" không mời.

"Ủa, giày của ai a, sao nằm lăn lốc dưới bàn?" Gian Lân Nhi một cước đá đôi giày màu đỏ xinh đẹp kia ra xa, đôi giày lăn lốc vài vòng, đến cái bàn bên cạnh thì dừng lại.

"Phục vụ, hình như có người đi ăn mà quên mang giày về, mau đến mang đi cất này, nếu không lát người ta tói tìm mà không có thì rắc rói lắm đó nha!" Giản Lân Nhi nói.

An Khiết mặt cứng đơ, không thể tin được là giày của mình bị con nhóc kia đá đi, sau đó còn bị người phục vụ nhặt lên.

"Nha, An thần tượng, mời thần tượng ăn cơm đi nha, bọn tôi nhìn thần tượng ăn, quả thật là hạnh phúc, có thể ngồi gần An thần tượng như thế này, không phải là đang nằm mơ chứ?" Lân nhi mang rô một bộ dạng háo sắc, con đẩy đẩy bát của An Khiết mời cô ta ăn nữa.

Ánh mắt dừng đên đôi chân của mỹ nhân còn đang gác trên đùi chàng trai, trên mặt Giản Lân Nhi một tầng đỏ ửng, nhìn qua giống như hưng phấn, kích động khi gặp thân tượng, nhưng thật ra là đang tức giận.

Dịch Nam Phong ngồi yên nãy giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng: "Lân nhi, không quậy phá nữa, mau xin lỗi An tiểu thư đi". Giọng nói trầm thấp, từ tính, có thể câu hồn trái tim mọi nữ tử.

"Phong, vị tiểu thư này là?" Biểu tính trên mặt An Khiết co rút, nhưng được kiềm chế rất tốt. Hiện đang muốn tìm cách đuổi hai fan này đi, thế nhưng bất ngờ là Dịch Nam Phong đã mở miệng nói chuyện, còn gọi tên rất thân mật, rốt cuộc đây là chuyện gì?

"Nha, thần tượng, da của cô thật đẹp nga!". Giản Lân Nhi nhu không nghe thấy lời nói của Dịch Nam Phong, vẫn nhìn chằm chằm An mỹ nhân, nhưng quả thật như cô nói, làn da An mỹ nhân thật đẹp nha.

Cầm bàn tay nhỏ bé của Lân nhi, xoa xoa lòng bàn tay cô, Dịch Nam Phong tức giận nói "LÂn nhi, may xin lỗi An tiểu thư!"

Giản Lân Nhi thấy Dịch Nam Phong xoa tay cô, hành động này thật kì quái, cô cũng biết anh đang cảnh cáo cô, Lân nhỉ mở to măt, ngây thơ nói: "An tiểu thư, thật ngại khi quấy rầy An tiểu thư ăn cơm, thật xin lỗi!" Cúi đầu nói xin lỗi, móng tay hung hăng bấm bấm lòng bàn tay của Dịch Nam Phong.

Cô nàng này, không hề đề cập tới chuyện cô đã đá đôi giày của người ta đi, chỉ vô tội nhận sai lầm khi quấy rầy người khác ăn cơm.

"Phong?"

Dịch Nam Phong cười có lỗi: "Thật ngại, để An tiểu thư chê cười rồi, đây là con gái Giản Lân Nhi của tôi, được nuông chiều từ nhỏ, không hiểu chuyện, mong An tiểu thư bỏ qua?"

Một tiếng hít thở thật mạnh truyền đến, là phát ra từ Trần Thần đang choáng váng nãy giờ, An Khiết thì hét chói tai: "Con!!!!!!!!"

Khóe miệng Dịch Nam Phong cười một cách sủng nịch, bàn tay to nghịch tóc Lân nhi, thừa nhận: "Ừ, con của tôi, thật không hiểu chuyện!"

Giản Lân Nhi mở to mắt, không nói lời nào, người chết lặng, từ lúc Dịch Nam Phong thành lập công ty, cô từ khi nào đã mạc danh kỳ diệu trở thành con gái của anh?????

Nghĩ kĩ lại, con gái hay sủng vật cũng không có gì khác biệt, trong lòng Giản Lân Nhi cười nhạo một tiếng.

Hiện tại, Dịch Nam Phong đã 26 tuổi, vậy mà đã có con gái lớn như thế này? An mỹ nhân không tin, nhưng ngại có Dịch Nam Phong ở đây nên không dám hỏi rõ. Không hổ là diễn viên, chỉ qua hơn 10 giây mà An mỹ nhân đã phục hòi lại cảm xúc bình thường, nở nụ cười xinh đẹp "Lân nhi, xin chào!"

Giản Lân Nhi tươi cười, đáp lại "Xin chào thần tượng, ký cho Trần Thần một chữ kí đi!"

Đá một cước mạnh vào chân Trần Thần, thuận tiện đụng tới chân Dịch Nam Phong, đôi chân xinh đẹp kia rốt cuộc cũng bỏ xuống, Giản Lân Nhi càng cười sáng lạn hơn.

Nhìn An Khiết khôi phục lại hình tượng ký tên tặng cho Trần Thần, Giản Lân Nhi đứng lên: "Trần Thần, buổi chiều hình như còn có tiết phải không?"

Đầu óc Trần Thần hiện tại đang trống rỗng, nghe Lân nhi nói liền gật gật đầu, ngây ngốc đứng lên, bước đi theo Giản Lân Nhi, trước khi đi còn liếc mắt nhìn Dịch Nam Phong một cái, nghĩ rằng ba ba của Lân nhi thật trẻ đẹp.

"Lân nhi..."

Giản Lân Nhi không để ý, ngẩng cao đầu bước đi."Giản Lân Nhi..." Dịch Nam Phong híp mắt nhìn tiểu nha đầu đi ra cửa nhà hàng, không thèm quay đầu liếc nhìn hắn một cái, miệng khẽ nỏ một nụ cười, sau đó lập tức khôi phục lại như thường.

"Phong, em nhớ ra em còn chút việc, em..."

Đưa tay gọi phục vụ, Dịch Nam Phong thấp giọng nói mấy câu, lát sau phục vụ đem đến cho An Khiết đôi giày đỏ kia. An mỹ nhân mang giày vào, trong lòng cảm kích Dịch Nam Phong, nhất định cô sẽ bắt lấy anh ta. Nhưng không hề biết rằng, sau bữa cơm này Dịch Nam Phong chẳng còn hứng thú liếc nhìn lấy cô ta một lần.

******

Năm 18 tuổi, khi các bạn đồng trang lứa đang vùi đầu ôn thi cao đẳng, đại học, thì Dịch Nam Phong lại bắt đầu thành lập công ty. Dịch Hàn Sơn biết lần này trở về, ông không thể quản được Dịch Nam Phong được nữa, ông để mạc cho Dịch Nam Phong muốn làm gì làm.

Không ai biết Dịch Nam Phong lấy vốn từ đâu, cũng không ai biết người quản lý công ty này là người còn rất trẻ. Mọi người chỉ biết hiện tại Dịch Nam Phong là một chàng trai vàng, các tạp chí kinh tế và tài chính đều lấy tin tức của Dịch Nam Phong làm đầu.

Nghe nói Dịch Nam Phong là người lạnh lùng, cũng nghe nói Dịch Nam Phong trừ "Dịch Phong" còn có nhiều sản nghiệp lớn nữa, bất quá những điều này chỉ nghe đồn mà thôi.

"Đây là con gái của ta, Giản Lân Nhi", Lân nhi cuối đầu, nhớ đến lời nói của Dịch Nam Phong.

Cô 17 tuổi, Dịch Nam Phong 26 tuổi, ha ha, con gái ư, cười chết mất. Nhưng mà Dịch Nam Phong đã nói như vậy, người ngồi đối diện chắc sẽ tin tưởng.

Anh Phong sau khi trở lại, đã có một cuộc sống rất khác, nhớ lại một vài hình ảnh, Giản Lân Nhi bắt đầu đỏ mặt, xuy xuy đi con gái của anh..

"Lân nhi, người kia thật sự là ba ba của bạn?" Trần Thần rốt cuộc đã lấy lại tinh thần, cầm tay Lân nhi lắc lắc.

Giản Lân Nhi nhìn Trần Thần, nở nụ cười "Ba của bạn thì có!" Sau đó tiếp tục bước về phía trước.

"Cũng không phải ta nói ......" Trần Thần thấy sắc mặt Giản Lân Nhi không tốt, than thở nói.

"Ai, Lân nhi, còn mấy ngày nữa là sinh nhật của bạn rồi?" Trần Thần đánh trống lảng, nói sang chuyện khác, rất mau chóng nhắc tới sinh nhật của Lân nhi, sinh nhật 18 tuổi.

"A, còn 2 ngày nữa."

"Vậy chúng ta phải lên kế hoạch thật tốt rồi."

"Ôi, đến lúc đó rồi tính."

"Buổi chiều không đi dạo nữa, tui muốn về nhà." Một chút bốc đồng, muốn đi dạo phố, giờ lại không đi nữa, Lân nhi nói.

"Ừa, vậy được rồi, về nhà thôi, tui cũng không muốn đi dạo nữa, tui phải đem chữ kí của An Khiết đem lên mạng khoe mới được". Trần Thần không có ý kiến gì, thật ra thì mọi chuyện đã bị Gian Lân Nhi định đoạt hết rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-76)