← Ch.07 | Ch.09 → |
e hèm, mình vừa xem lại thì phát hiện ra là đó giờ chưa viết tên thành phổ mà Nhã nhi nhà ta ở nên giờ thêm vào nhé *ngượng ngùng*
Ngày hôm sau, toàn thành phố H tích cực đưa tin về vụ mưa thiên thạch, trên kênh tin tức, một phát thanh viên đứng trước một công viên thành phố trong đấy có rất nhiều những viên đá nhỏ, hiện trường có đông người dân tụ tập và cảnh sát, phóng viên thì đang nói liên miên không dứt:
- Theo thông tin chúng ta nhận được thì trận mưa thiên thạch này đến rất bất ngờ, hiện nay các nhà khoa học đang hết sức nghiên cứu xem vấn đề phát sinh từ đầu, hiện tại chúng ta...................... .
Bánh bao Hi nhi vừa hút hút sữa vừa nhìn kênh tin tức. thật ra bé muốn xem phim hoạt hình utrarma đánh quái thú, bé muốn lớn lên thật cao hóa thành utrarma để đánh đồ điểu Liễu Nhiên, nhưng anh hai và em ba thích xem tin tức, bé cũng đành ngoan ngoãn xem theo, bé sợ anh hai mặt lạnh nhưng em ba mặt luôn mĩm cười cũng rất đáng sợ ạ, bé không biết diễn tả thế nào, nhưng tóm lại bé cũng không dám cãi em ba. (tiểu Dạ: theo văn chương của mỗ Dạ ta đây thì đó gọi là mặt thì cười nhưng trong lòng đang đánh bàn tính soạt soạt để tính kế kẻ khác, hazz gien di truyền thật đáng sợ y chang thằng bố nó). Liễu Cảnh Minh vừa xem tin tức vừa uống sữa, thật ra bé cảm thấy cái thứ béo ngậy này uống chẳng ngon chút nào, nhưng Phong thúc kiên quyết hài tử uống nhiều sữa thì mới trưởng thành cao lớn nên sáng nào cũng phát mỗi bé một ly sữa, ba bánh bao mỗi bé tay cầm một ly, ngồi trước tivi động tác y chang nhau nhìn kiểu nào cũng điều đáng yêu, Phong thúc vừa dọn bữa sáng vừa nghĩ, ông xem xét đồng hồ rồi đi lên lầu gọi Liễu Nhiên xuống, đứa bé này là đứa yêu giường, không gọi nó, nó có thể nằm đến trưa.
Liễu Tú Nhã vừa kết thúc minh tưởng thì nghe tiếng Phong thúc gọi, cô đứng dậy đi đến trước gương, hôm nay cô đột phá tầng thứ nhất của Huyết Âm Tâm Kinh, cô đứng trước gương nhìn vào hình chiếu trong đó, một gương mặt không gọi là tuyệt sắc khuynh thành nhưng lại khiến người không thể bõ qua, chỉ là phía mặt bên phải xuất hiện một đồ đằng từ đuôi mắt uốn lượn hết cả má bên phải hình thành một bức họa đồ, đồ đằng không khiến Liễu Tú Nhã trở nên khó coi mà vì hình dạng đồ đằng hết sức xinh đẹp nên khiến nàng mang một vẻ yêu dị, quyến rũ như một ác ma mị hoặc. Đây là kí hiệu của Huyết Âm Tâm Kinh, càng lên cao đồ đằng từ đuôi mắt sẽ càng kéo dài cuối cùng bao trùm cả thân thể, chỉ khi luyện đến tầng cuối cùng thì nó mới biến mất. Liễu Tú Nhã nhắm mắt niệm khẩu quyết, khi cô mở mắt ra thì đồ đằng đã không còn. Liễu Tú Nhã đi xuống lầu dưới thì đã ầm ĩ tiếng cãi nhau giữa các bánh bao, chủ yếu là giữa Liễu Tú Hi và Liễu Nhiên.
Cả nhà dùng xong bữa sáng rồi Liễu Tú Nhã để Phong thúc dẫn mấy đứa bé đi luyện kiếm, cô phải đi luyện đan dược, hết cách trong không gian của cô toàn đan dược cao cấp, không thích hợp để lấy ra sử dụng, hiệu quả nghịch thiên như vậy, xử lý không tốt sẽ dẫn đến họa, hơn nữa cô cũng cần thuốc cho Hi nhi, mấy đứa bé tuy không được một thân ma căn như cô nhưng bù lại chúng điều là biến dị linh căn, tiểu Minh là lôi linh căn, tiểu Ân là Hỏa Linh Căn còn tiểu Nhiên lại là Băng Linh Căn hiếm gặp, duy chỉ có Hi nhi từ khi sinh ra đã ốm yếu năm ngày một bệnh nặng ba ngày một bệnh nhẹ, ngay cả thân thể cũng là ngũ linh căn, cô tìm mọi biện pháp để thay đổi thể chất cho Hi nhi nhưng ngặt nỗi thân thể Hi nhi quá yếu cô không dám dùng những biện pháp mạnh bạo, hết cách cô chỉ có thể dùng đan dược, linh thạch để cải biến từ từ, cũng may mắn tuy thế giới này thực vật không có linh khí nhưng công hiệu cũng thực không sai, cô dùng làm thuốc cho Hi nhi vẫn có thể. Phong thúc sau khi để bọn nhỏ tự luyện tập thì đi vào tìm Liễu Tú Nhã, vừa đi đến phòng cô đã nghe phiêu đãng trong không khí vị thuốc nhàn nhạt, hương vị này Phong thúc cũng không lạ, mỗi lần Hi nhi uống thuốc ông điều ngửi thấy, ông khẽ thở dài, Hi nhi à, ông tình nguyện đổi một thân linh căn này cho bé, nhìn Hi nhi ai lại nghĩ đến con bé vốn không thể sống xa thuốc, thân thể hiện này điều là tiểu Nhã một tay dùng đủ mọi loại thuốc cùng linh thạch mà nuôi ra.
Liễu Tú Nhã bõ một vị thuốc cuối cùng vào tiểu hỏa lò thì nghe tiếng gõ cửa, cô nhìn lò thuốc rồi phóng một lá bùa tam muội chân hỏa vào lò mới đứng lên mở cửa.
- tiểu Nhã, chú vừa nhận được điện thoại của đồng nghiệp, ông ấy nói hiện tại rất loạn, đột nhiên có rất nhiều người cảm thấy choáng váng, nôn mửa, cả người nóng lên, bệnh viện hiên này đang quá tải.
Liễu Tú Nhã trầm ngâm, xem ra đúng là đã đến lúc, những hiện tượng này giống với bài post đã nói.
- Phong thúc, hiện tại chúng ta cứ ở tại nơi này, chờ khi đại dịch bùng nổ sẽ có căn cứ được kiến tạo, chúng ta đi đến đó, thúc chuẩn bị một số túi thức ăn nhỏ, sau này có thể dùng đổi đồ, đừng trang cái gì quá quý, ích gạo, hoặc bánh quy là được.
Lưu Phong nghe vậy cũng xuống lầu chuẩn bị, Liễu Tú Nhã vốn nghĩ tìm chỗ không người mở động phủ bên ngoài bố trí bảo vệ cứ thế mà sống, cô thì sao cũng được nhưng bọn trẻ và Phong thúc thì không như thế, tập tính của người là quần cư, cô cũng đã tự nói phải vì bọn họ chấp nhận thế giới này, nếu làm như vậy khi từ động phủ đi ra thế giới đã thay đổi thành cái gì bọn họ cũng không biết được, ngày qua ngày, thoáng chóc qua tiếp ba ngày, càng ngày càng nhiều người phát sốt, chính quyền liên tiếp phát tin trấn an người dân, nhưng tình hình càng ngày càng tệ, trên mạng thì xuất hiện liên tiếp bái thiếp thông báo tận thế đến, có dẫn chứng rõ ràng, hô hào mọi người mau chóng chuẩn bị thực vật, mắng chửi chính quyền che lấp sự thật làm cho tình hình đã loạn lại càng loạn hơn, khắp nơi nổi lên cướp bóc, rất nhiều người tổ chức thành đoàn thể cướp bóc siêu thị để dự trù mạt thế, nhà ai có người bị nóng sốt thì điều giam lại trong phòng.
Trong một căn nhà trọ, một bóng người hì hục đánh chứ, đó là một nữ sinh chừng 20 tuổi, nhìn qua có vẻ thanh tú, hai bàn tay cô ta như múa trên bàn phím, nữ sinh này gọi Lục Mai là con gái trong một gia đình cán bộ công nhân viên, hiên đang học đại học H, vẻ mặt Lục Mai nhìn những tin tức trấn an của chính quyền thì lộ vẻ khinh thường, bàn tay bay nhanh đánh phím phản bác, chỉ trích bọn họ, hừ, giả bộ toàn là giả bộ, họ chắn chắn đã biết tận thế nên giờ đang chuẩn bị thoát ra nhưng lại bắt người dân ở đây chịu chết, hừ, kiếp trước cô cũng bị bọn họ lừa gạt. Lục Mai cười nhạo vẻ đạo mạo của nhóm chính khách, Lục Mai biết hết mọi chuyện vì cô trọng sinh về từ 10 năm sau của mạt thế, cô cũng không biết làm sao nhưng khi cô bị đàn tang thi vây quanh rõ ràng đã chết nhưng lại mở mắt ra là trọng sinh về 10 năm trước, Lục Mai vô cùng vui mừng chắc chắn là trời cao thương tình cô khổ cực nên cho cô được sống lại, đời này cô nhất định không thể sống khép nép, cô nhất định phải đứng trên đỉnh vinh quang.
Bỗng nhiên có tiếng mở cửa, Lục Mai vội tắt máy tình nhìn ra cửa, một bé trai đẩy cửa bước vào, thân hình gầy gò, khuôn mặt mệt mỏi là đứa em cũng cha khác mẹ với Lục Mai, Ngụy Hiền, Ngụy Hiền là con riêng của mẹ kế Lục Mai đem theo khi gả vào nhà họ Lục, Lục Mai thật không thích nỗi đứa em này, yếu ớt muốn chết, một tháng ra vào bệnh viện không biết bao nhiêu lần, Ngụy Hiền không phải thân sinh nên Lục Viễn cha của Lục Mai cũng không ưa đứa con này, hơn nữa còn là cái ấm sắc thuốc. Ngụy Hiền đi vào thì thấy Lục Mai ngồi ở nhà, câu hơi bất ngờ, bình thường lúc này Lục Mai đang đi cùng bạn sao giờ lại ở nhà.
- Chị hai, hôm nay chị ở nhà à, chị muốn ăn gì, em đang tính nấu cơm.
Ngụy Hiền nhẹ hỏi, câu biết địa vị xấu hổ của nàng ở nhà họ Lục, nhất là sau khi mẹ cậu mất vì khó sinh, Lục Viễn càng mặc kệ cậu, thân thể do sinh non nên nhiều bệnh lại yếu, lúc trước khi cậu bệnh Lục Viễn nể mặt mẹ cậu còn đưa cậu đi bệnh viện giờ chỉ mua vài lần thuốc rồi bõ đó cho cậu tự sinh tự diệt. Ngụy Hiền nên cảm thấy may mắn vì Lục Viễn còn nghĩ đến mẹ cậu chết vì sinh Lục Hành nối dõi cho nhà họ Lục vì thế không đuổi cậu đi. Ngụy Hiền nhiều lần bệnh nặng ngất xĩu cứ nghĩ là đã chết thật không ngờ hôm sau còn có thể tỉnh lại, cậu thật đúng như lời Lục Hành nói, là con gián đập mãi không chết, Ngụy Hiền chua xót nghĩ.
- Sao nào, nhà tao tao ở mày có quyền gì mà hỏi, hay là mày không muốn tao ở nhà, hừ, cũng không xem mình là ai, đi nấu cơm đi, ở đây không có chuyện của mày.
Lục Mai chán ghét nói, Ngụy Hiền này là một nhân vật nhỏ bé thôi, sớm chết khi mạt thế bắt đầu, nàng không cần quang tâm, nàng còn nhiều việc cần phải làm lắm, nàng đã nói với cha việc tận thế, hôm nay ông ấy đã đi thu thập vật tư, Lục Mai nhìn nhìn tay mình, nàng động ý niệm, một túi gạo nhỏ xuất hiện trong tay, đời trước nàng là người thường gian khổ cầu sinh 10 năm, đời này nàng trọng sinh trong cơ thể lại có không gian dị năng tuy chỉ là vài thước vuông không nhiều nhưng đó cũng là dị năng của nàng, nàng tin đây là ông trời bồi thường nàng, có không gian nàng nhất định sống tốt hơn đời trước. Lục Mai ngẫm nghĩ, đời trước có mấy nhân vật phong văn cô phải tím cách dựa vào, Tống Cảnh Hàn lôi hệ dị năng, Lý Ngự hỏa hệ dị năng, Lý Tu băng hệ năng, Mộc Tuấn Khanh kim hệ dị năng, Lâm Hạo Trạch thổ hệ dị năng cùng Hạ Hầu Nghị mộc hệ dị năng, bọn họ điều là vương giả trong vương giả tại mạt thế, năm người thành lập một căn cứ riêng thuộc về họ, những ai phía trước đi theo họ sau này điều có chỗ đứng trong căn cứ, Lục Mai sau khi căn cứ được kiến tạo 4 năm thì mới lại nương nhờ, căn cứ của bọn họ là căn cứ nhân đạo nhất, hơn nữa có bọn họ tọa trấn, không một ai dám khi dễ người trong căn cứ bọn họ, ngặt nỗi căn cứ bọn họ càng về sau càng khó xin vào, Lục Mai phải bồi ngủ rất nhiều người ở căn cứ cũ của cô mới đổi đc đủ số tinh hạch qua cửa nhưng chỉ là khu ngoài dành cho người nghèo, cô nhớ đến trong một lần cô đi nhận thực vật phân phát của một cư dân trong khu nhà giàu làm từ thiện thì nhìn thoáng qua gặp được bọn họ đang trên đường về trả nhiệm vụ, vẻ ngoài của tuấn mỹ làm cô sững sờ, nghĩ đến Lục Mai thoáng đỏ mặt, nếu... nếu lúc đầu cô nương nhờ và may mắn trở thành người phụ nữ của một trong số bọn họ thì có phải cô sẽ không chết thê thảm như thế hay không.
Lục Mai càng nghĩ càng cảm thấy có lý, nếu cô giống như đời trước là người thường thì cô không dám mơ ước đên những người vĩ đại như thế nhưng cô trọng sinh lại mang trong người dị năng không gian, có kí ức của đời trước cô tự tin bản thân có thể giúp họ thành tựu một phen sự nghiệp. Lục Mai đã nghĩ đến cô nên chọn ai giữa bọn họ, thật khó chọn lựa vì ai cũng xuất sắc. Lục Mai đang chìm trong ảo tưởng mình được thần tượng chiều chuồng thì có tiếng Ngụy Hiền gọi nàng vào ăn cơm. Lục Mai căm tức, xú tiểu quỷ phá hứng thú của nàng, nhưng giờ nàng không thể làm gì chỉ có thể ngồi chờ tận thế rồi đón đường thần tượng.
Lúc này, ở một căn biệt thự khác, một nữ nhân cũng giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, cô ta ngơ ngác ngồi dậy xem xét xung quanh, sau khi thấy rõ hoàn cảnh xung quanh thì cô ta chụp vội điện thoại mở lên xem ngày, rồi bỗng cười như điên:
- Ha... Ha... Ha Ta trọng sinh.... ha... ha... Mục Liên Tâm lần này mày đừng hòng thoát, Ngự là của tao, tao nhất định giành được anh ấy trước mày, lần này ngay cả ông trời cũng giúp tao, tao nhất định vạch trần bộ mặt giả dối của mày để xem Ngự còn yêu mày nữa không, hừ, tiện nhân.
Biệt thự Tống gia, Tống Cảnh Hàn, Lý Tu, Lý Ngự, Mộc Tuấn Khanh đang ngồi xung quanh hai vị lão nhân, một vị trong đó cất tiếng nói:
- Quân bộ đưa tin, tình hình không khả quan, đã có người bị nhiễm hiện tại đã có thể chắc chắn bệnh độc lây lan không thể kiểm soát được, ta đã liên lạc với hai đại gia tộc còn lại chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thành phố và kiến tạo căn cứ khác.
Người vừa lên tiếng là gia gia của Tống Cảnh Hàn, Tống Lập Quốc, ông có địa vị cực cao trong quân bộ, vốn từ mấy tháng trước ông nhận được tin tức trái đất đang có biến đổi kì lạ thì đã chuẩn bị quân đội cùng thực vật để phòng ngừa vạn nhất, cuối cùng vẫn phải dùng đến, ngồi kế bên là gia chủ đương nhiệm của Lý gia, Lý Tín Hằng, ông cùng các gia chủ của gia tộc còn lại bõ phần lớn gia sản ra giúp quân bộ trù bị vật tư, lúc đó chỉ nghĩ chiếm một phần tâm an, thật không ngờ lại có thời điểm dùng đến.
- Hiện tại phía chính quyền nhà nước đã bắt đầu di chuyển chúng ta không thể đồng hành cùng họ, bên nhà nước có quân đội riêng rất có thể sẽ xảy ra xung đột với quân bộ bên chúng ta, ta đề nghị chúng ta xuôi phía Nam xuất phát, nơi đó núi cao đất nhiều rất thích hợp kiến tạo căn cứ.
Lý Tín Hằng trình bày quan điểm của mình, ông không tin phía chính phủ những lão cáo già đó giả nhân nghĩa không phù hợp với thái độ làm việc của ông. Tống Lập Quốc cảm thấy ý kiến này không tồi, thoáng nhìn qua ba tên tiểu tử ngồi đối diện, cất tiếng hỏi:
- Mấy đứa thấy thế nào.
Sau khi trầm ngâm thì Lý Ngự lên tiếng:
- Chính phủ đối với chúng ta như hổ rình mồi, quân bị trong tay chúng ta là thứ khiến họ luôn muốn đoạt lấy, hiện tại nếu chuyện này là thật thì bọn họ rất có thể nhân cơ hội hạ bệ chúng ta, tách ra là một quyết định đúng đắn, hơn nữa dù không có quân đội của chính phủ thì quân lính của quân bộ cùng quân bị cũng đủ chúng ta ngang hàng với họ.
Tống Cảnh Hàn nheo mắt nói:
- Hừ, bằng vào bản sự của chúng con thì không cần luồn cúi nhờ vào chính phủ, chúng con có thể tạo nên một đế quốc riêng để họ kiêng kị mà dẹp mọi ý nghĩ xấu đi.
Lý Tu ngã người ra phía sau một bộ dáng bất cần đời:
- Tận thế đến thì nắm tay ai to người đó có quyền, bằng vào thực lực hiện tại đến một đánh một còn mà kéo cả đám lại thì cứ quét sạch cả đám, tối qua Hạ Hầu Nghĩ đã tỉnh xác định là mộc hệ dị năng, bằng vào thực lực như vậy gia gia người còn ngại gì.
Tống Lập Quốc nhìn sự tự tin cùng quyết đoán của Tống Cảnh Hàn thì rất vui mừng, đây là tương lai của gia tộc bọn họ, đủ mạnh bạo, thế này thì không sợ gia tộc sẽ bị mai một. Lý Tín Hằng cũng rất vui mừng, Ngự cùng Tu luôn giống y ông lúc trẻ, Lý Viễn tuy là gỗ mục không thể đẻo nhưng lại có những đứa con vô cùng ưu tú, ông cũng sớm có thể giao gia tộc vào tay chúng mà không sợ sẽ lụi bại, vì thế ông vô cùng cao hứng mà lệnh bọn họ đi chuẩn bị.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |