← Ch.55 | Ch.57 → |
Hướng cổ mảnh khảnh một đường đi xuống, hôn lên đường cong xương quai xanh đẹp đẽ, xuống chút nữa, trước ngực là một mảnh đầy đặn mà mềm mại phập phồng, ánh mắt Trì Thành tối sầm lại, lại một lần nữa không hề chú ý thân thể cô đang căng thẳng đến mức tận cùng, đem áo choàng tắm mở rộng thêm chút, theo bản năng duyện hôn.
Thì Nhan không khống chế được run rẩy, nhưng cô cố không phát lên tiếng, cắn răng nắm chặt ga giường, Trì Thành dừng lại nhìn người phụ nữ dưới thân vẫn như cũ khép chặt hai mắt, mãi mãi không muốn nhìn thẳng sao?Kháng cự như vậy? Anh đột nhiên kéo tay cô đang siết chặt ga giường, trói trên đỉnh đầu, một tay còn lại nâng bả vai cô, chỉ một động tác liền khiến cho cô giật nảy mình.
Ngực Thì Nhan cơ hồ muốn đưa đến gần bên miệng anh, anh không khách khí hé miệng, không có nửa điểm ôn tồn cắn mút nhũ tiêm. Đồng thời, nhanh chóng vạch ra vạt áo choàng tắm, kéo một chân cô giắt lên khuỷu tay, cứ như vậy bất ngờ động thân vọt vào trong cô.
Thì Nhan rên lên một tiếng, đột nhiên xuất hiện va chạm rốt cuộc ép cô mở mắt, đón nhận ánh mắt thăm thẳm đen sâu không đáy, bên trong cô khô khốc làm anh nhăn mày lại, mặc dù ham muốn xâm nhập vào nơi mềm non của cô nhưng không cách nào tiếp tục được, anh từ từ lui ra ngoài, đổi lại ngón tay từ từ đi xuống thâm nhập, vân vê lấy muốn dụ dỗ cô động tình.
Nhịp tim cơ hồ muốn áp đảo hô hấp của Thì Nhan, cô hung hăng điều chỉnh giọng nói, rời ra tay của anh: "Tôi tự mình tới."
Trì Thành thoáng cái chống lên, không hề cấp bách áp chế cô nữa, người phụ nữ này nằm nghiêng cong người lên, tay vươn vào giữa hai chân, ở trước mặt anh chỉ thấy cử động của cổ tay uyển chuyển. Áo choàng tắm vô hình ngăn cản tầm mắt Trì Thành, mà cô, cho dù đã cắn chặt răng, cũng không ngừng được một tiếng ưm thốt ra.
Lọn tóc Thì Nhan xốc xếch rũ xuống hai bên má, hàng lông mày cong lên tựa như khổ sở vừa quấn chặt lại một nhúm, lông mi thon dài khép nép rũ xuống, kể cả đầu vai thon gầy cũng theo động tác trên tay có chút run run. Môi dưới sớm bị cô cắn rỉ ra máu, gương mặt mơ hồ bắt đầu ửng hồng, như loài thực vật tràn đầy độc tính, đẹp đẽ nhưng trí mạng.
Tình cảnh lúc này, thật giống như độc tính muốn theo không khí khuếch tán thật sâu, Trì Thành chỉ cảm thấy hoa mắt ù tai, hô hấp càng ngày càng dồn dập, khi anh ý thức được bản thân, nhanh như cắt liền đảo người, đè lại hai vai cô, nhấc cao mắc cá chân, thân thể hạ xuống thành công đẩy ra hai đầu gối của cô, tay tự động đi xuống tìm tòi, nơi kia đã sớm ẩm ướt, thế nhưng anh lại không vội, ngón tay đè lại chậm rãi vuốt ve, thỉnh thoảng trượt vào nơi ấm áp ươn ướt cọ cọ, khuếch trương, Thì Nhan không nhịn được kích thích như vậy, nắm tay của anh muốn ngăn cản nhưng không có hơi sức, chỉ có thể đặt tại cổ tay anh, cảm thụ ngón tay linh hoạt khuấy động.
Thừa dịp cô đang thất thần, chậm chạp nhưng không cự tuyệt anh tiến vào, áo choàng tắm theo luật động cũng chảy xuống, một đường xuống tới ngang thắt lưng của cô, Trì Thành cảm thấy chướng mắt, nâng lên mông eo, muốn nhanh chóng kéo nó ra ngoài, cô lại giống như bừng tỉnh, gắt gao nắm lấy tuyến phòng thủ cuối cùng, "Làm gì?"
Gấp loạn hỏi thở mang theo tiếng nói kiều mỵ yêu diễm, Trì Thành không nhịn được hất mớ tóc ướt trên trán cô ra, lồng ngực dán chặt vào nhau, hai tay của anh càng thêm cảm thụ làn da cô mịn màng run rẩy.
"Cũng không phải là chưa có xem qua?" Gạt bỏ một tầng trói buộc cuối cùng, hai thân thể da thịt kề nhau hết sức dây dưa, cảm nhận cảm xúc chân thật nhất.
Trì Thành hạ thấp con mắt liếc nhìn, hận không thể đem cô nuốt vào trong bụng, nhưng anh vẫn ẩn nhẫn khắc chế, yêu sâu mà chậm, mỗi một cái đều muốn làm cô hô hấp hơi chậm lại.
Thì Nhan mông lung suy nghĩ, cắn chính ngón tay mình, nơi đó bị anh lần lượt lắp đầy, ngâm nga đè nén ở trong cổ cơ hồ muốn tạo thành một vũng vùng lầy, khiến lý trí ngày càng hãm sâu. Linh hồn điên đảo đang bị hỗn loạn thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên cứu vớt cô.
Tiếng chuông reng reng lọt vào tai đến từ chiếc quần dài bị Trì Thành ném qua một bên truyền đến.
"Điện thoại......" Cô thấp giọng nói, cảm nhận động tác của Trì Thành hơi chậm lại.
Coi thường cô đang mê sảng, anh vẫn tiếp tục.
Không ngờ người phụ nữ này lại kéo qua chiếc quần dài, lấy điện thoại di động ra đưa cho anh. Người dưới thân vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, một khắc kia, Trì Thành thâm thiết cảm nhận được cô co rút nhanh, xoắn lấy làm eo anh tê dại, hấp hấp hút khí, suýt nữa làm anh không khống chế được. Nhưng một giây kế tiếp cô lại bỗng dưng cười lạnh. Đến khi thấy rõ trên màn hình điện thoại di động hai chữ Nhiễm Nhiễm, Trì Thành mới chợt tỉnh ngộ, theo bản năng muốn cúp máy, liền nghe thấy tiếng cô ở bên cạnh âm dương quái khí: "Nhận a! Như thế nào lại không nhận?"
Trong nháy mắt tức giận vì bị khiêu khích. Trì Thành gắt gao nhìn chằm chằm cô, vốn định cúp máy lại nhanh chóng chuyển qua nút trả lời, đè xuống: "Nhiễm Nhiễm?"
Bị anh trả lại ánh mắt tràn đầy khiêu khích, thân thể Thì Nhan cùng đầu óc nóng lên, chưa kịp phản ứng, cô đột nhiên nâng lên nửa người trên xông vào đoạt được điện thoại di động của anh, cắt đứt, hung hăng ném tới hướng vách tường.
Thanh âm xác chiếc điện thoại vỡ ra tung tóe nương theo động tác đột nhiên quấn quýt ôm cổ anh làm Trì Thành ngạc nhiên, trong nháy mắt quên đi cả tức giận.
Trống ngực Trì Thành đập thình thình, chờ tới cô dán sát vào vành tai anh ẩn nhẫn mà khó nhịn cắn răng nghiến lợi: "Lục thần......"
Tất cả vẻ mặt, cơ hồ đều đông cứng.
Anh chợt ngừng lại động tác ở dưới thân, tại nơi mẫn cảm nhất chặt chẽ tiếp xúc làm Thì Nhan cảm nhận được anh đang cứng ngắc, lúc này cô mới buông đôi tay ra, nghiêng đầu nhìn anh, chỉ thấy sắc mặt anh âm trầm, cô ngược lại mị nhãn như tơ, trong mắt hưng phấn tràn đầy khiêu khích: "Thật xin lỗi, gọi sai."
Trì Thành nhăn mày lại, không hề chớp mắt nhìn cô, một giây kế tiếp bỗng chốc cười lên, thậm chí bày ra một bộ dáng thân mật, bấm tay vuốt xuôi cái mũi của cô: "Không quan hệ, chúng ta tiếp tục."
Nói xong, cánh tay kiên cố có lực nâng lên đầu gối cô, dưới thân lại bắt đầu nhịp điệu nguyên thủy, lần nào cũng đánh vào chỗ sâu nhất trong thân thể cô.
Thì Nhan cảm giác bị chạm đến nội tạng đau nhức nhưng chỉ kinh ngạc khẽ kêu một tiếng, liền bị anh lập tức hôn miệng. Anh rút ra đâm vào càng lúc càng nhanh, tay đè ở trong đùi cô, đem cô biến thành áo bông mặc cho người tới định đoạt, không để cho cô một giây có thể di động. Hai chân Thì Nhan móc tại sau lưng của anh, căng thẳng đến sắp rút cả gân, tiếng nước chảy trơn dính cùng thanh âm va chạm theo nhau mà đến, trong đầu cô lại một mảnh mê mang, chỗ xung yếu suy sụp phá vỡ mọi phòng tuyến của thân thể, càng làm vỡ mọi phòng tuyến trong tâm hồn.
"Anh là ai?" Tròng mắt người đàn ông đầy tơ máu, hiên nang sờ sờ ánh mắt tràn đầy giận dữ.
Cô không đáp.
Tiếp tục.
Đang cầm mông của cô làm sâu hơn chỗ thân thiết giao hợp, hung ác dần dần rút lui, chỉ còn lại thanh âm va chạm càng phát ra kịch liệt. Thì Nhan không thể phát ra tiếng, cả người bắt đầu run rẩy, lúc này anh mới dừng lại, đưa chất lỏng giữa đùi cô đưa đến trước mặt, muốn cô xem bàn tay anh đầy ẩm ướt: "Cơ thể không hề nói láo."
Chua xót khó nhịn khiến toàn thân xụi lơ, Thì Nhan thật vất vả hồi hồn, đập vào mắt lại là những chứng cớ khuất nhục. Theo ngón tay của anh trở lại trên người chính mình mới phát hiện lúc này bản thân thật giống như bị rút ra toàn bộ dưỡng khí, khóe mắt ươn ướt, làn da ửng hồng thấm ra mồ hôi, giữa hai chân tràn đầy chất dịch trôi ướt ga giường.
Nhưng anh cũng chẳng khá hơn, tóc ngắn mồ hôi đầm đìa, cánh tay, bên hông đếu có vô số điểm hồng, đều là kiệt tác khi dây dưa cùng cô.
Ánh mắt quét qua bụng của anh chợt làm Thì Nhan ngẩn ra. Đang muốn chăm chú nhìn kỹ thì Trì Thành bỗng dưng nâng cằm cô lên: "Hơi sức trở lại rồi thì chúng ta tiếp tục."
Này rõ ràng là hai cái vết sẹo, tay Thì Nhan đi xuống, muốn đụng tới lại bị anh bắt được cổ tay.
"Cái đó đúng......"
Giọng nói vừa phát ra liền bị anh cắt đứt: " Thời gian nghỉ ngơi giữa trận đã hết."
Lời nói lạnh nhạt, không nể mặt, nói xong kéo mắt cá chân cô tiếp tục dính vào, thật sự xem cô tựa như công cụ sinh con, nhưng lại bày ra vẻ mặt như bị cô làm phẫn uất, Thì Nhan không hiểu xấu hổ và giận dữ của anh từ đâu ra, đầu óc từ từ nặng hơn, đến cắn răng cũng không còn cả hơi sức, vậy mà đột nhiên ngăn chặn vai anh, dùng sức lật cưỡi lên trên eo anh, bất ngờ quan sát bụng anh như cũ, anh không nhịn được thô gấp thở một tiếng, quên luôn phòng bị, liền bị Thì Nhan kéo qua dây áo choàng tắm, trói chặt hai cổ tay.
"Đừng làm rộn!"
Anh lên tiếng đe doạ, cô không để ý tới, một đầu dây khác trói vào trụ ở đầu giường.
Trì Thành chỉ giật giật khoé miệng, thật sự muốn biết rốt cuộc cô muốn thế nào cho nên không có giãy giụa. Trước mắt là thân thể của anh hiên ngang vững vàng, bắp thịt thon gầy nhưng cân xứng, sau một hồi liều chết triền miên càng lộ vẻ bền bỉ rắn chắc, trên vai còn sót lại một ít dấu vết ngày trước cô đã từng cắn, cô có hai chiếc răng nanh, lúc ấy cắn không hề nương tình, dấu răng đến nay vẫn không có mờ. Nhưng trừ bỏ những dấu răng cô tạo nên này, một cái công tử từ nhỏ được nuông chiều thật sự không có bị thương qua mấy lần.
Thì Nhan không khỏi nhìn chằm chằm bụng anh: "Sao lại thế này?"
Ánh mắt của anh xẹt qua trong mắt cô lo lắng, cảm thấy không thiết thực, "Nếu như em thật quan tâm......"
Thì Nhan không chịu nổi cái cách muốn nói lại thôi của anh, "Nói chuyện!"
Cô không thấy rõ trong mắt anh chợt lóe lên đau đớn, chỉ cho đó là ảo giác, nhưng cô thật thật tại tại nhìn thấy mặt anh ngay sau đó đột nhiên hung dữ, anh không hề phối hợp nữa, dây áo cũng không có trói chặt, mắt thấy anh muốn tránh thoát, Thì Nhan còn chưa có hỏi ra cái kết quả, ngay cả thời gian nổi giận cũng không có, cả người đã bị ép té ở một bên.
Còn chưa có lấy lại tinh thần, đã bị anh lật tới phía sau cong lên hai đầu gối. Anh hơi sức lớn như vậy, Thì Nhan so tài chỉ có thể cố gắng tách anh ra, bị anh trói chặt tay.
Thậm chí anh cũng bắt chước như cô, đem hai tay Thì Nhan cột vào đầu giường, dùng khăn tắm trói chặt. Là điểm chết, Thì Nhan giãy giụa thế nào cũng không thoát, đang muốn chuyển đến nơi khác, anh đã giữ chặt bụng của cô, từ phía sau tiền vào.
Thì Nhan một hơi bị chèn ép ở cổ họng gần như hít thở không thông, người đàn ông dán chặt ở sau lưng cô, chưa để cho cô cơ hội thở dốc, vịn hông của cô mông thẳng bắt đầu luật động, mỗi một cái cũng chôn sâu tới đáy, đảo loạn hô hấp còn sót lại, Thì Nhan bị anh nắm eo nâng mông quỳ gối một chỗ run rẩy, hôn mê, đầu óc chống đỡ thêm không được nửa phần thần chí, suy nghĩ hoạt động một bước cũng không thể, bên tai tiếng anh thở dài nghe tới cũng như vậy xa xôi, mang theo hồi âm, không rõ hư thật: "Nếu như em thật quan tâm, lúc ấy sẽ không cứ như vậy mà rời đi."
Toàn bộ giác quan của Thì Nhan trong khoảnh khắc đó nổ tung, tròng mắt mê loạn. Tại sao lại trống rỗng như vậy, ẩn nhẫn rên rỉ đã lâu biến thành một câu phá thành những mảnh nhỏ.
"Tôi hận anh......"
Toàn thân Trì Thành cứng đờ, tròng mắt, lập tức nhìn thấy sống lưng trơn bóng ửng hồng, tan ra ở trong cơ thể cô, phía dưới co rút xoắn chặt, lửa nóng như vậy giống như đang dùng hết hơi sức toàn thân, hận anh.
"......" Em hận em yêu anh. Trì Thành nắm lấy cằm của cô, nhìn vào hai mắt đang mất hồn, cô không nghe được trong lòng anh hô hào, nhưng cô đang vì anh mà phát run, nóng lên. Cô mềm mại, nhẵn nhụi, ấm áp, thậm chí mỗi một cái co rút nhanh, đều chỉ vì anh.
Trì Thành dán chặt ở hõm vai cô, ôm chặt lấy cô, thân thể cùng khảm giống như một khối, bắn ra tán loạn.
Thể dịch cùng mồ hôi ẩm nóng tràn ra, ngắn ngủi làm Thì Nhan mất đi hô hấp, không có anh chống đỡ cô liền nằm sấp ngã ở trên giường, hấp hối, anh lật người nằm xuống, nằm ở bên kia nặng nề thở dốc. Ga giường xốc xếch không còn hình dáng, hai người thật giống như mất hồn phách, ánh mắt đều tan rã.
Cho đến khi đồng hồ để bàn gõ vang mười hai giờ.
Trì Thành đứng dậy, liếc nhìn Thì Nhan gần nửa canh giờ cũng giữ vững một tư thế nằm sấp. Trong ánh mắt anh như có thủy triều trào lên, đem hết thảy tất cả đều rửa sạch một mảnh. Kéo qua áo choàng tắm, muốn ôm cô đi phòng tắm. Vốn tưởng rằng cô đã ngủ, không ngờ mới vừa đụng tới, cô liền phất tay rời ra: "Đừng đụng tôi."
Trì Thành không biết nói gì, cũng không có miễn cưỡng, hướng thẳng vào phòng tắm tắm gội, đợi lúc anh tắm rửa đơn giản ra ngoài, trên người vẫn còn lưu lại hơi thở dồn dập, trên giường đã sớm không có bóng dáng của cô.
Cô cứ như vậy lặng yên không một tiếng động rời đi......
← Ch. 55 | Ch. 57 → |