← Ch.43 | Ch.45 → |
"Tước Nghiêm " dừng một chút, Thì Nhan bổ sung, "Thì Tước Nghiêm."
Một chữ "Thì" thốt ra lại nặng vô cùng, Trì Thành hiểu được cô ấy muốn nhắc đến cái gì, cho nên anh đứng thẳng dậy, lẳng lặng chăm chú nhìn cô, rồi đột nhiên kéo lấy cánh tay của cô, ôm chầm vào trong ngực.
Vẫn là chiều cao, vòng tay mạnh mẽ và mùi thuốc lá nhàn nhạt mà cô từng quen thuộc, giọng nói như tiếng nước từ sâu vọng về, từ từ dán vào bên tai cô nói:
"Anh rất nhớ em, cũng rất nhớ con, thật sự."
Trừ bỏ Trì Thành, ở đây tất cả mọi người đều trầm mặc theo đuổi tâm tư riêng, trong khoảng thời gian ngắn không khí dường như bất động.
Lòng Thì Nhan dần dần chua xót khổ sở, nhưng cô phát hiện ra rằng bản thân chẳng còn muốn khóc nữa.
Cô chỉ muốn thở dài.
Bởi vì cô bỗng nhiên phát hình, "anh" mà mình luôn nhớ mãi không quên, không phải người đàn ông đứng trước mặt mình lúc này, mà là "anh" của quá khứ, tình yêu đã qua, chỉ còn một chút xíu lưu luyến mà thôi.
Cho nên dù anh ôm cô chặt như vậy, Thì Nhan cũng không cảm thấy cái gì nữa, thậm chí, cô liếcnhìn đến Nhiễm Nhiễm ở cạnh cửa, thấy đứa nhỏ này thừa kế tất cả ưu điểm dung mạo của cha mẹ thì trong lòng cô lại bình tĩnh đến lạ thường.
Thì Nhan tránh cái ôm của anh, lại càng không cho anh giữ lại, Nhiễm Nhiễm bên ngoài cũng đã chạy tới, ôm lấy cánh tay Trì Thành, ánh mắt nhìn về phía Thì Nhan tràn đầy cảnh giác.
Thì Nhan phát giác mình đã có thể thản nhiên đối mặt Nhiễm Nhiễm, cười mỉm với đứa bé căm thù cô, nhẹ nhàng nói: "Khi lấy tủy có thể sẽ hơi đau, đợi lát nữa về nhà cô dẫn con đi mua một con búp bê SD có được hay không?"
"Tôi không cần." Nhiễm Nhiễm ôm cánh tay Trì Thành chặt thêm mấy phần, "Ba đã mua cho tôi rất nhiều."
Đang lúc nói chuyện, bác sĩ đã gõ cửa đi vào, Trì Thành há mồm, như muốn nói gì cũng bị cắt đứt, dừng một chút, đổi lời nói với Nhiễm Nhiễm: "Đi với ba có được hay không?"
Đứa nhỏ này từ trước chỉ nghe lời Trì Thành nói, gật đầu một cái, ngoan ngoãn theo Trì Thành vàbác sĩ rời đi. Thì Nhan đưa mắt nhìn bóng dáng bọn họ, đến lúc cửa phòng đóng lại, cô mới thu hồiánh mắt.
Một cái tay đặt trên vai Thì Nhan, ngay sau đó giọng nói của Bùi Lục Thần vang lên: "Em không sao chớ?"
"Tôi có thể có chuyện gì?" Thì Nhan hỏi ngược lại một câu, xoay người ngồi vào bên cạnh giường trẻ con trêu chọc con trai, thủy chung không có biểu cảm gì.
Người phụ nữ này luôn có thể dễ dàng khước từ mọi quan tâm của anh, thậm chí, giờ phút này lại dễ dàng chà đạp ý tốt của anh, Bùi Lục Thần thừa dịp sắc mặt mình còn không đến mức quá tệ liềntrốn sang khu vực riêng hút thuốc lá.
Cái bật lửa cũng giống như đang đối nghịch với anh, bật thế nào cũng không cháy, bỗng nhiên, một bàn tay mảnh khảnh và cái bật lửa đang bừng sáng dừng ngay trước mặt anh.
Bùi Lục Thần liền thuận theo cúi đầu, châm lửa, hút hai lần, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Biên Duyến đang đứng đó.
Biên Duyến còn nhớ rõ ví dụ của anh, giọng nói hơi nhạo bang: "Người phụ nữ kia, còn khó đối phó hơn súng của tôi."
Bùi Lục Thần im lặng không lên tiếng, nhìn biển cấm hút thuốc trên tường đối diện ngẩn người, cho đến tàn thuốc đốt tay, mới bị đau hồi phục lại tinh thần.
Bỏ thuốc đi, anh từ từ nghiêng đầu nhìn cô: "Biên Cương rốt cuộc có nắm chắc 100% cứu được đứa nhỏ này không?"
Biên Duyến thong thả ung dung đáp: "Anh tôi cũng không phải là Hoa Đà, làm sao có thể xác định100%?"
Cô cho rằng bản thân cũng đã hết lòng, khói thuốc cay xè làm mờ mắt cũng che dấu đi tâm tình chân chính của cô.
Bùi Lục Thần không đợi cô, càng không cẩn thận nhìn cô, tiến thẳng ra khỏi phòng hút thuốc.
Sửa sang lại bản thân hoàn hảo liền trở lại phòng bệnh, đẩy cửa ra còn chưa đi vào, chợt nghe đếntiếng khóc nỉ non, theo khe cửa nhìn thấy Thì Nhan ôm đứa nhỏ đứng gần cửa sổ, vỗ lưng đứa nhỏ nhè nhẹ dỗ dành.
Bùi Lục Thần không định quấy rầy, xoay người đóng cửa lại. Lúc này anh ý thức được mình không phải là cha của đứa bé, có rất nhiều việc, anh không có tư cách đi làm.
Phòng làm việc của Biên Cương ở khu nội trú, Bùi Lục Thần ra khỏi thang máy, đi không bao lâu, đã nhìn thấy Trì Thành ngồi ở cách đó không xa.
Cô gái nhỏ vẫn thường bám dính theo anh thì không thấy bóng dáng đâu cả.
Trì Thành cũng nhìn thấy anh, nhưng không có lên tiếng.
Bùi Lục Thần cũng không có ý tứ tránh ra, hào phóng ngồi bên cạnh Trì Thành, "Trì tiên sinh, kiểm tra cơ thể xong rồi?"
Trì Thành từ chối cho ý kiến, thậm chí không nâng mắt nhìn Bùi Lục Thần: "Trong khoảng thời gian này cô ấy có khỏe hay không?"
Bùi Lục Thần bị hỏi ngây ngẩn cả người.
Thật sự anh không hiểu Trì Thành đến bây giờ sao còn có thể lạnh nhạt như vậy.
"Nếu như anh thật sự quan tâm, hiện tại đâu cần hỏi thăm tôi tình hình của cô ấy." Bùi Lục Thần khoanh chân, tư thái lười biếng, nói xong không quên liếc mắt nhìn Trì Thành. Người sau hơi cong thân, đầu cụp xuống, gò má hướng về phía Bùi Lục Thần, là một người đàn ông rất anh tuấn.
Bùi Lục Thần quan sát mặt anh nhưng không thấy được bất kỳ biểu lộ gì.
"Vô luận như thế nào, trong thời gian qua cám ơn anh đã chăm sóc cô ấy, cũng cám ơn anh đã nhắc nhở tôi" Trì Thành nói xong rất bình tĩnh, không có biểu hiện gì, chỉ có đôi môi khẽ đóng mở, trừ đó ra, cả khuôn mặt bình tĩnh đến giả dối, "Về sau cũng không làm phiền anh, con của mình chúng tôi sẽ tự chăm sóc lấy"
Người đàn ông trước mặt này luôn có một loại trấn định làm cho người ta thực sự sợ hãi, Bùi Lục Thần tự nhiên cảm thấy bối rối, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy buồn cười: "Nếu như anh quên bây giờ mình là thân phận gì, tôi không ngại nhắc lại anh một chút, anh chẳng qua chỉ là chồng trước của cô ấy—— chỉ là như vậy mà thôi."
Ánh mắt Trì Thành bỗng dâng lên đau xót, rồi chợt thu lại, con ngươi nhìn chằm chằm Bùi Lục Thần.
"Một người phụ nữ trong cuộc đời có mấy thời khắc quan trọng, anh mỗi lần đều bỏ cô ấy đối mặt một mình." Bùi Lục Thần đứng lên, trên cao nhìn xuống, "Nói thật, anh trừ bỏ đem gien của mình truyền cho đứa nhỏ thì thử hỏi có mấy chuyện không làm cô thất vọng."
Trì Thành không hề tiếp lời, nhưng cằm anh căng thẳng, rõ ràng là cắn chặt lấy hàm răng, cả ánh mắt đều căngthẳng.
Bùi Lục Thần bỗng dưng ý thức được ở chỗ này đấu khẩu với người đàn ông này thật sự quá lãng phí thời gian, anh ta thủy chung không nổi giận, không thẹn thùng không buồn, rốt cuộc là bởi vì nắm chắc phần thắng mà khinh thường phản bác, hay là anh ta cam chịu?
Khi anh xoay người định bước đi, giọng Trì Thành ở phía sau vang lên: "Tôi phạm sai lầm, có thể dùng cả đời để trả, chuyện này không nhọc anh phí tâm. Còn nữa, đính chính với anh một chút, tôi và cô ấy đã làm thủ tục ở Ý, trước mắt hôn nhân của chúng tôi vẫn còn, nói đúng ra, cô ấy vẫn là vợ của tôi"
Trì Thành cũng đứng lên.
Bùi Lục Thần không có phát giác Trì Thành đã đi vòng qua phía sau từ khi nào, cho đến khi Trì Thành vỗ vai, anh mới giật mình đứng nguyên tại chỗ một hồi lâu.
"Bùi tiên sinh, đến lượt tôi nhắc nhở anh, anh thủy chung —— vẫn chỉ là một người ngoài." Trì Thành vượt qua người anh, để lại một câu nói như vậy.
Bùi Lục Thần lo lắng, người đàn ông này chỉ buông ra một câu nói thật nhẹ nhàng, mà anh lại như bị đóng đinh tại chỗ không thể hoạt động.
Trì Thành đi tới ngoài cửa phòng rửa tay cuối hành lang, rồi nhớ khi Nhiễm Nhiễm bước ra từ phòng kiểm tra, thì nói là muốn đi nhà cầu, giờ lại núp ở bên trong đến nay chưa ra.
Nữ y tá ở phòng kế bên đã gõ cửa hồi lâu, cũng không nghe thấy Nhiễm Nhiễm đáp nửa tiếng, vừa nhìn thấy Trì Thành bước nhanh đi vào, thì rất kinh ngạc nhưng vẫn không quên khuyên nhủ: "Trì tiên sinh anh mới vừa kiểm tra cơ thể xong, tốt nhất ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, đừng đi khắp nơi."
Trì Thành gõ gấp mấy cái vào cánh cửa "Nhiễm Nhiễm, lấy tủy không đau đâu. Ngoan, con mau ra đây."
"......"
Cuối cùng không ai có thể khuyên Nhiễm Nhiễm đi ra, bên ngoài chỉ có bộ dáng cứng nhắc của Trì Thành.
So sánh kết quả xét nghiệm, không phù hợp.
Một khắc khi nhìn thấy báo cáo kết quả xét nghiệm, cả người Thì Nhan như lặng đi.
Bùi Lục Thần trước nay chưa từng gặp bộ dạng này của cô, anh tình nguyện cô xé báo cáo, ném đồ vật, thậm chí phát giận với anh, đều tốt hơn thái độ cô như bây giờ, tuyệt vọng đến không nói một lời.
"Hiến tủy theo nguyên tắc tự nguyện, cho dù là một đứa nhỏ, cũng không thể miễn cưỡng nó." Thấy Thì Nhan nắm chặt báo cáo đến những ngón tay cũng trắng bệch ra, môi cắn mạnh, mi tâm Bùi Lục Thần căng thẳng, vội vàng lựa lời an ủi, "Kings bây giờ còn nhỏ, chúng ta còn có thời gian, tôi đã giúp em liên hệ ngân hàng tủy sống, nhất định sẽ tìm ra người phù hợp."
"......"
Bùi Lục Thần mở ra từng ngón tay đang nắm chặt của cô, lúc này mới có thể cầm lại báo cáo, một tay anh ôm ôm vai của cô: "Hết thảy sẽ có biện pháp. Những đứa nhỏ khác mấy tuổi mới tra ra được bệnh, không phải một chốc là có thể chữa hết bệnh sao?"
Cô vẫn trầm mặc như cũ, bất giác ngẩn người, nắm tay dùng sức xiết chặt, móng tay cơ hồ đã đâm vào trong lòng bàn tay.
Bùi Lục Thần không còn biết an ủi cô như thế nào.
Đổi lại là người đàn ông kia, có thể giúp đỡ hay không? Nghĩ đến đây, ánh mắt Bùi Lục Thần bỗng nhất thời có chút lóe lên, giãy giụa cũng giấu kín, trầm mặc một hồi, anh cắn răng một cái liền nói ra miệng: "Trì Thành vẫn còn ở bên ngoài. Có muốn bảo anh ta.... ."
Bùi Lục Thần nói xong thì hơi dừng lại, trưng cầu ý kiến của Thì Nhan.
Lúc này Thì Nhan rốt cục động, nâng mặt lên nhìn Bùi Lục Thần, chậm rãi, không hề phập phồng nói: "Bảo anh ta cút."
*******
"Cô ấy không muốn gặp anh." Đây là lời Bùi Lục Thần chuyển lại cho Trì Thành nghe. Trì Thành cũng không chờ đợi ở ngoài phòng bệnh nữa, anh mang Nhiễm Nhiễm cùng trở về khách sạn.
Nhiễm Nhiễm là một đứa nhỏ mẫn cảm, hôm nay nó náo loạn như vậy, sắc mặt Trì Thành vẫn không thay đổi, cơm chiều mặc dù vẫn ăn cùng nhau, nhưng nó vừa mới cất tiếng gọi: "Ba ba......" Trì Thành liền ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của anh rất lạnh: "Ngày mai ba sẽ mang con đi bệnh viện nữa."
"Không! Con không đi!" Nhiễm Nhiễm lập tức trưng ra khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc.
Trì Thành cũng không nhìn lại đứa nhỏ, cúi đầu ăn cơm, động tác tao nhã: "Vậy ngày mai ba sẽ đưa con quay về Singapore."
Anh nhẹ nhàng nói, nhẹ đến mặt Nhiễm Nhiễm nhất thời đỏ bừng, lập tức đánh rơi thìa, nhảy xuống ghế dựa chạy vào phòng.
Thẳng đến khi tiếng đóng cửa khô khốc vang lên, Trì Thành mới nâng mắt, liếc cánh cửa đang đóng chặt một cái.
Anh thật sự ngạc nhiên, bản thân mình lại đi đe dọa một đứa con nít.
Trì Thành cũng không tiếp tục bữa tối, anh có việc quan trọng hơn muốn làm.
Có bao nhiêu quan hệ anh đều dùng tới, không biết đã gọi mấy cuộc điện thoại, thật không ngờ có một ngày tổng giám Trì lại chịu hạ thấp mình như vậy, nhận ơn của người khác thật có chút không thích ứng.
Trì Thành lại không thể chú ý nhiều, anh cố gắng liên lạc với các chuyên gia, chỉ hy vọng nếu có tin tức gì, anh có thể biết được trước tiên.
******
Tịch Thịnh mặc dù ở nước Mĩ, nhưng anh luôn duy trì liên lạc mỗi ngày nên đối với tình hình bên này vẫn vô cùng rõ ràng. Bắc Kinh có biến động gì, anh cơ hồ là được biết trước tiên.
Trong một ngày này, Thì Nhan quả thật không còn chút sức lực nào, càng không có tâm tư đâu mà ứng phó với mấy lời an ủi đau đầu, các cuộc gọi của Tịch Thịnh đều là Bùi Lục Thần nhận.
Nhắc đến Nhiễm Nhiễm, ngay cả Bùi Lục Thần cũng có chút nóng giận, "Hiện tại thế này là thế nào, phụ nữa đều khó đối phó như nhau, lớn đã cứng đầu mà nhỏ cũng học theo bướng bỉnh. Chẳng lẽ muốn mọi người quỳ xuống cầu xin, nó mới có thể đồng ý?"
Bảo mẫu, tài xế, người liên lạc —— Bùi Lục Thần một tay ôm đồm, nhưng còn đứa bé gọi Nhiễm Nhiễm kia ngay cả anh cũng không còn biện pháp đối phó.
Tịch Thịnh ở bên kia trầm mặc một lúc lâu.
Hiện nay Bùi Lục Thần chịu không nổi nhất chính là trầm mặc, hai tay thường xuyên cầm chặt điện thoại, chung quanh yên tĩnh khiến anh muốn phát tiết mà không có chỗ trút, đang muốn mở miệng đánh vỡ không khí căng thẳng, thì Tịch Thịnh đột nhiên chậm rãi nói: "Tạm thời không nói nữa, tôi cúp."
Không đợi Bùi Lục Thần kịp phản ứng, Tịch Thịnh đã ngắt điện thoại.
Sau khi gác máy Tịch Thịnh liền điện thoại trực tiếp cho Nhiễm Nhiễm.
Dãy số này vẫn không sai biệt lắm so với một năm trước Nhiễm Nhiễm đưa cho anh, một năm mà thôi, mọi việc thế nhưng lại thay đổi khôn lường, Tịch Thịnh đè xuống nút gọi, tại thời khắc đó lại thấy như châm chọc.
Điện thoại có tín hiệu trả lời, đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói nghẹn ngào của cô gái nhỏ.
"Là Nhiễm Nhiễm sao?" Tịch Thịnh thật cẩn thận hỏi.
Anh cũng không định an ủi, chớ đừng nói chi đó là một đứa nhỏ náo loạn, Nhiễm Nhiễm mang giọng sụt sùi nói rất nhiều, Tịch Thịnh phần lớn thời gian làm người nghe.
Ông bà ngoại ở Singapore chưa bao giờ yêu nó, mẹ thì chết đi, bây giờ, lại trơ mắt nhìn thấy ba ba cũng bị đoạt lấy mất...... Thế giới của đứa bé này, Tịch Thịnh dường như có thể cảm nhận.
Tịch Thịnh nhớ rõ đứa nhỏ này rõ ràng chưa tới 6 tuổi, nhỏ như vậy lại có thể chất chứa nhiều tâm sự, thật là đáng kinh ngạc.
Tịch Thịnh cũng không có khuyên cô gái nhỏ nên làm cái gì, không nên làm cái gì, ngược lại Nhiễm Nhiễm tự nói ra hết tất cả, ngừng khóc, rồi lẳng lặng cúp điện thoại.
Nhiễm Nhiễm lau nước mắt đi, bước ra phòng thì trời đã khuya, ngoài cửa sổ tối đen mơ hồ có thể thấy được đèn đuốc sáng trưng phương xa, mà ngoảnh lại phòng của nó, chỉ có chiếc đèn trơ trọi.
Trì Thành vừa nói chuyện xong, đang chuẩn bị ra phòng thì đúng lúc gặp Nhiễm Nhiễm.
Trên mặt Nhiễm Nhiễm còn chưa hết nước mắt, rút cuộc sụt sùi nói: "Ba ba, ngày mai mang con đi bệnh viện đi, đừng đuổi con về Singapore, con không muốn trở về."
"......"
Sáng sớm hôm sau, Trì Thành mang theo Nhiễm Nhiễm vào bệnh viện. Anh không có nói trước với Thì Nhan một tiếng, dù sao có gọi đến cô cũng tuyệt đối không nghe.
Bác sĩ chủ nhiệm tiếp đãi bọn anh là một người trẻ tuổi, việc rút tủy đối Trì Thành mà nói cũng không tính là đau, nhưng đối với Nhiễm Nhiễm, một đứa nhỏ đang nằm nghiêng ở nơi đó, trên đầu trên tay đều lấm tấm mồ hôi, nhưng thủy chung con bé vẫn im lặng.
Sẽ đau đớn bao nhiêu? Trì Thành nhìn con bé như vậy, chống đỡ không rên lấy một tiếng.
Chỉ có bàn tay bị nó nắm thật chặt.
Bùi Lục Thần vì cuộc gọi khẩn cấp của Biên Cương mà chạy vội vào bệnh viện, vừa mới đặt chân trong văn phòng chủ nhiệm, liền khẩn cấp khó dằn nổi túm qua cái bàn thấp, nhìn chằm chằm vào báo cáo kết quả của Biên Cương.
Bạn tốt nhíu mày thu hết vẻ lo lắng của Bùi Lục Thần vào mắt, liếc nhìn chiếc áo dài trắng cũng bị anh ta nắm làm cho nhăn nheo đến không chịu nổi: "Anh không phải nói là cô gái nhỏ kia là loại anh thích sao? Kết quả như thế nào? Nói mau."
Biên Cương vẫn là lời ít mà ý nhiều, lúc này lại cố ý làm như có điều khó nói, tình nguyện lựa chọn đi lòng vòng: "Anh không phải vì muốn đuổi em gái của tôi mới đến đây xem báo cáo sao? Này tự mình xem đi."
Nói xong liền đưa hai phần báo cáo đến trước mặt Bùi Lục Thần.
Bùi Lục Thần vội vàng lật xem.
Thời gian giống như càng chạy càng chậm, Bùi Lục Thần nhìn hai bảng kiểm tra báo cáo, vẻ mặt cũng dần dần ngưng trọng theo thời gian.
Biên Cương ở bên cạnh bổ sung nói: "Thì Nhan vừa nghe con bé kia đến đây, lập tức chạy đến chỗ tôi canh giữ. Chuyện này tôi tạm thời giấu diếmxuống, bọn họ đều nghĩ kết quả phải vài ngày sau mới có" cảm thấy chút bất đắc dĩ vỗ vỗ vai Bùi Lục Thần "Bùi nhị, anh xem rồi làm đi."
Xem rồi làm...... Muốn anh phải làm thế nào?
Bùi Lục Thần máy móc ngẩng đầu, thần sắc mê mang.
Từ văn phòng chủ nhiệm đến khu nội trú, thời gian Bùi Lục Thần đi nhiều gấp đôi bình thường.
Bùi Lục Thần nắm chặt báo cáo, vài lần muốn quăng vào thùng rác, nhưng cuối cùng khi tới trước cửa phòng bệnh vẫn gắt gao siết chặt trong tay.
Vừa gõ một tiếng, cửa phòng bỗng nhiên bị kéo ra từ bên trong.
Trong phòng bệnh chỉ có Thì Nhan, Bùi Lục Thần vào phòng, bước đi thật chậm. Mọi lo lắng của Thì Nhan đều hiện rõ ở trên mặt, thái độ và lời nói biến ảo vô cùng nhanh: "Trì Thành vừa mới đưa Nhiễm Nhiễm trở về, chủ nhiệmBiên có nói chuyện gì không?"
Phát hiện Bùi Lục Thần cười rất cứng ngắc, Thì Nhan nhất thời luống cuống đứng lên, từ trên mặt anh, cô đọc không ra được tin tức gì.
Khi Thì Nhan hận không thể xông lên buộc anh nói chuyện, Bùi Lục Thần rốt cuộc mở miệng nói: "Một cái tin xấu, một cái tin tốt, trước tiên em muốn nghe tin nào?"
Nói xong, giấu hai bảng kiểm tra báo cáo sau lưng.
Mi tâm Thì Nhan hết giãn ra rồi nhăn lại, trong đầu suy nghĩ lung tung, miệng không khỏi có chút bối rối: "Đừng bắt chước bộ dáng của Tịch Thịnh, nói mau!"
Vừa dứt lời, cô cũng không chờ Bùi Lục Thần mở miệng lần nữa, rất nhanh bổ sung nói: "Nói trọng điểm."
Bùi Lục Thần cúi mắt nhìn cô một lát, trầm mặc ——
"Tin tức tốt là, Nhiễm Nhiễm không phải con gái của Trì Thành."
Thì Nhan nhất thời cứng đờ.
"......"
"......"
Thì Nhan giống như nói chuyện đều có chút khó khăn, khóe miệng tựa hồ nâng lên thành một đường cong làm người xem không đoán được cô là vui hay buồn: "...... Cho nên, Nhiễm Nhiễm cũng không thể cứu con trai tôi."
← Ch. 43 | Ch. 45 → |