← Ch.05 | Ch.07 → |
Trên bàn đột ngột có một bó hoa hồng to nhìn có vẻ rất chướng mắt, giống như trái bom hẹn giờ, làm cho Giản Tình rất khó tập trung làm việc, ngay cả khi ngắm sắc hồng kia cũng làm cô cảm thấy đau đầu. Trực tiếp ném hoa xuống? Như vậy là hành vi xúc động, cô khẳng định sẽ không làm được, dù sao đây cũng là một phần tâm ý của người ta, nhưng giữ lại thì trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, thật là khó xử. Cô thấy rất giận Thái Minh Cường, rõ ràng đã bị cô cự tuyệt, vì sao còn muốn dây dưa không ngớt chứ? Kiên nhẫn là tốt, nhưng đối với bạn gái của người khác mà kiên nhẫn, thì tuyệt đối là chuyện xấu rồi.
Khi trong lòng buồn phiền, cô luôn thích cầm bút bi vẽ loạn lên tờ giấy trắng. Khi cô lấy lại tinh thần, nhìn thấy rõ ràng mình vẽ cái gì thì lập tức bị dọa không nhẹ. Trên giấy trắng mực đen lại tràn ngập tên của Phương Khiêm, ngẩng đầu nhìn chung quanh, không thấy người nào chú ý tới vẻ thất thường của cô, thế là chân tay luống cuống xé bỏ tờ giấy, vo viên lại nhanh chóng vứt vào thùng rác.
"Chị Tình, nhìn bộ dáng có tâm sự của chị, có phải phiền não muốn xử lý bó hoa này như thế nào hay không?" Lâm Kiều Kiều bên cạnh đã vụng trộm quan sát thật lâu, nhìn cô lúc nhíu mày, lúc thở dài, rồi cuối cùng là không yên lòng vẽ loạn trên giấy. Đôi mi thanh tú chau lại thật xinh đẹp, ngay cả Tiểu Lâm là phụ nữ cũng cảm thấy đẹp không sao tả xiết, huống chi là đại lão gia Thái quản lí, đánh chết không rời cũng là lẽ tự nhiên.
"Tiểu Lâm, em có thể giúp chị xử lý sao?" Giản Tình trừng mắt nhìn, tự mình chạy đông chạy tây giải quyết còn không được, sao có thể đem chuyện phiền toái ném cho Tiểu Lâm.
"Không thành vấn đề, em cam đoan giúp chị xử lý thỏa đáng." Lâm Kiều Kiều đứng dậy cười tủm tỉm, ôm lấy hoa hồng trên bàn: "Ai, hoa thật đẹp nha, tại sao không phải là tặng cho em!"
Giản Tình khóe miệng khẽ cong lên xinh đẹp, nhẹ nhàng cười: "Chị đây tá hoa hiến phật [1], cho em đấy."
"Không cần đâu, em muốn chờ bạch mã hoàng tử của em tặng em cơ." Xung quanh Tiểu Lâm lại bắt đầu toát ra những bong bóng màu hồng lãng mạn.
Lúc này, trưởng phòng thị trường Lưu mấy ngày không gặp đột nhiên vội vàng đi vào văn phòng, bởi vì tốc độ di chuyển quá nhanh, chiếc bụng mỡ bị đẩy lên đẩy xuống, bộ dáng có chút hài hước. Trong tình hình này, Tiểu Lâm cùng Giản Tình âm thầm nhìn nhau cười.
"Giản trưởng ban, hai đề xuất "Vinh kì hoa viên" trong bản kế hoạch mở rộng cô sửa lại chưa?" Lưu trưởng phòng thở hổn hển, xem ra là chạy một mạch tới đây. Đáng thương hắn một thân ục ịch, dưới không khí thoải mái ấm áp của điều hòa mà trên trán toát ra thật nhiều mồ hôi.
Giản Tình gật gật đầu: "Đã sửa rất tốt, đang chuẩn bị mang cho anh xem qua." Xoay người rút ra một loạt tài liệu có bìa màu lam, đang muốn đưa cho hắn, không ngờ lại bị Lưu trưởng phòng cự tuyệt.
"Tôi không thời gian xem, cô cùng tôi đi lên giải thích." Lưu trưởng phòng khoát tay, lấy khăn tay ra lau mồ hôi, xoay người nhìn thấy Tiểu Lâm ôm bó hoa đứng bên cạnh, bèn thân thiết cười nói: "Tiểu Lâm, bạn trai tặng à, tặng bó hoa to vậy sao."
Tiểu Lâm nhanh mồm nhanh miệng trả lời: "Không phải đâu, là Thái quản lí tặng cho chị Tình."
"Tiểu Thái à!" Lưu trưởng phòng hiểu rõ, trêu tức liếc nhìn Giản Tình một cái.
Giản Tình sau khi nhìn Tiểu Lâm một cái xem thường, mới quay đầu hỏi Lưu trưởng phòng: "Đi đâu giải thích? Phòng họp?"
"Không phải, theo tôi lên văn phòng Phương tổng." Lưu trưởng phòng xoay người đi ra ngoài: " Phải đi ngay bây giờ."
"A......" Tiểu Lâm ôm hoa thét chói tai, kích động miệng lắp bắp: "Văn...phòng ...Phương...... Phương boss......!!!"
Đang nghe đến phải lên văn phòng Phương tổng, Giản Tình nháy mắt tim cũng đập lỡ một nhịp, rồi nhìn phản ứng quá độ của Tiểu Lâm, lại cảm thấy buồn cười: "Tiểu Lâm, cơ hội tốt như vậy em đi đi."
Tiểu Lâm liều mạng khoát khoát tay: "Em...... em không được, chân mềm nhũn......"
"Giản trưởng ban, nhanh lên một chút." Lưu trưởng phòng không kiên nhẫn ở bên ngoài thúc giục.
[1]: Tá: Mượn. Hoa: bông. Hiến Phật: dâng lên Phật.
Tá hoa hiến Phật là mượn hoa của người khác dâng lên cúng Phật. Ý nói: Dùng của người nầy để lấy lòng người khác, giống như lấy xôi làng đãi ăn mày.
Giản Tình không thể kéo dài, vội vàng cầm lấy tập tài liệu đi ra ngoài. Vào thang máy, cô còn khẩn trương xem kỹ hình ảnh của mình ở chiếc gương trên tường, chợt nhớ đến tình huống trước kia đã xảy ra ở thang máy, vẫn còn rất rõ ràng. Mới thoáng nhớ một đoạn ngắn, hai má đã hơi hơi nóng lên, may mắn ngọn đèn ở trong này không sáng lắm, bằng không với vẻ mặt xấu hổ của cô, Lưu trưởng phòng khẳng định sẽ hiểu nhầm.
"Thái quản lí là một thanh niên đầy hứa hẹn!" Thang máy thong thả đi lên, Lưu trưởng phòng đột nhiên hưng phấn mở miệng nói chuyện phiếm, lại nói đến người Giản Tình không muốn gặp nhất.
Tuy rằng không thích nghe, nhưng đối với lời nói của trưởng phòng không thể không trả lời, vì thế Giản Tình nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy."
Thái Minh Cường đuổi theo cô oanh liệt như vậy, làm cho toàn nhân viên công ty bàn luận say sưa một thời gian dài, Lưu trưởng phòng cảm thấy hứng thú cũng không phải điều kì lạ.
"Nhưng nghe nói khi Giản trưởng ban cự tuyệt anh ta lại không có chút thương xót nào." Lưu trưởng phòng ha ha cười, khối thịt trên mặt lập tức tẽ làm đôi.
"Chỉ có thể nói chúng tôi không có duyên phận." Giản Tình trả lời khéo léo đưa đẩy để không trở thành tội nhân.
"Thái quản lí ở tổng công ty rất có tiền đồ, không những được công ty trọng dụng mà còn đi công tác rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, đều là do Phương tổng chỉ định. Chỉ điểm này thôi cũng đủ để chứng minh năng lực của anh ta, Giản trưởng ban đừng quá kén chọn." Lưu trưởng phòng nói ra lời này, tự nhận là vì suy nghĩ cho Giản Tình, dù sao trong mắt mọi người Thái Minh Cường cũng hội đủ các điều kiện của "Toàn thạch vương lão ngũ." [1]
Giản Tình cười yếu ớt, khiêm tốn nghe trưởng phòng phân tích. Lúc nghe đến hắn nói Thái quản lí thường xuyên được đi công tác nước ngoài là do Phương tổng coi trọng, trong lòng liền nghĩ lại, là do khi đó biết có người cuồng nhiệt theo đuổi cô, Phương Khiêm rất tức giận, khi đó anh thật sự vô cùng tức giận. Bình thường anh im lặng không nói gì mà khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng hé ra đã làm cho người khác sợ hãi. Lúc ấy nếu không phải cô có lời ngăn cản, Thái Minh Cường khẳng định sẽ bị khai trừ ra công ty bằng bất cứ giá nào, một nhân tài tốt sẽ bị lãng phí.
Quá trình phức tạp như vậy, căn bản không có ai biết được.
Tòa nhà Phương thị tổng cộng có 30 tầng, văn phòng chủ tịch ở tầng 29, tầng trên cùng còn lại là nơi ở riêng tư của Phương Khiêm, anh từng nói anh thích đứng ở chỗ cao xem thế giới. Nhưng nếu sau này hai người cùng ở một chỗ, anh sẽ không ở lại nơi này, mà sẽ mua một căn hộ nhỏ sống với cô.
Thang máy rốt cục tới tầng 29, Giản Tình âm thầm thở phào nhẹ nhõm, im lặng theo phía sau Lưu trưởng phòng, đi về hướng văn phòng. Văn phòng Phương Khiêm cô đã từng âm thầm tới vài lần, trong ấn tượng, xa hoa vẫn là xa hoa. Cô đem cảm tưởng của mình nói với chủ nhân văn phòng, nghe xong, nam nhân lắc đầu, cười nói anh thừa kế sự nghiệp của tổ tiên, về chuyện bố trí văn phòng, cũng là do cha anh để lại, không liên quan đến anh. Sau này Giản Tình nghĩ thông suốt, đối với người thường mà nói, có lẽ là xa hoa, nhưng ở trong mắt người nhà họ Phương, vốn là chuyện đương nhiên phải có, căn bản không đáng khoe ra.
Đi qua phòng thư ký, Giản Tình nghĩ, phòng thư ký của Phương boss trong tổng công ty nổi danh lừng lẫy, có rất nhiều tin đồn đều truyền ra từ nơi này, vì thế cô không nhịn được tò mò, lặng lẽ nhìn nhìn thăm dò, lơ đãng nhìn thấy mặt một cô gái nhỏ, trong lòng bỗng cảm khái, phòng thư ký, thật đúng là mãn viên xuân sắc [2], sắc màu rực rỡ, mỗi người đều thật khuynh quốc khuynh thành.
Sau đó, bình thường cô lạnh nhạt, nay đáy lòng lại không ngăn được lộ một ít ghen tuông ra bên ngoài, Phương boss thật đúng là hậu cung mĩ nhân đẹp ba ngàn! [Bi: hắc hắc, ăn mấy bình giấm chua rùi hả chị =))))]
[1]: toàn thạch vương lão ngũ: cách nói dân gian TQ:
5 tiêu chí
1. Đầu tiên là nhiều tiền, có sự nghiệp; thứ hai là thừa kế tài sản giàu có của gia đình.
2. Đẹp trai, anh tuấn, độc thân.
3. Có bằng cao học, hoặc học cao học ở nước ngoài.
4. Có khả năng giải quyết các vấn đề, kiên trì, tích cực, tìm tòi, nghiên cứu kinh doanh.
5. Không nói ra những việc quan trọng, cố gắng ẩn mình trong những người bình thường, tránh những thị phi của thế giới xung quanh.
Note: giải thích trên do bạn Bi đọc trên wikipedia TQ rùi dịch sơ lại, có gì ko đúng thì thui nhé, bạn hông biết tiếng bông đâu =. =!!
[2]: mãn viên xuân sắc: vườn đầy xuân sắc.
Vào văn phòng, Giản Tình bất ngờ phát hiện ở đây không chỉ có một mình Phương Khiêm, còn có vài trưởng phòng khác từng gặp qua ở trong phòng hội nghị, nhưng chưa bao giờ cùng nói chuyện. Làm Giản Tình xấu hổ nhất là Thái Minh Cường cũng đã có mặt, đối phương thấy cô, trước tiên nhìn cô nở một nụ cười sáng lạn, thật là một nam nhan đẹp trai.
Phương Khiêm ngồi dựa vào ghế sô pha, một đôi chân thon dài bắt chéo trên đầu gối, làm ra vẻ chăm chú xem tài liệu, còn cẩn thật lật lật giở giở. Nhưng cho dù anh tùy ý ngồi thì động tĩnh của người ngoài anh vẫn nắm bắt được không tha.
Vài nhóm trưởng phòng ở các ngành bình thường thì hô phong hoán vũ, khi đối mặt với anh cũng chỉ có thể ngồi nghiêm chỉnh không dám ho he.
"Phương tổng, đây là Giản trưởng ban của ngành chúng ta, cô ấy rất quen thuộc với hạng mục này, tôi muốn giới thiệu cô ấy với mọi người." Lưu trưởng phòng đẩy cô lên phía trước, còn mình đi đến bên cạnh nhóm trưởng phòng, tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Phương Khiêm đưa tay để tài liệu sang một bên, rồi mới giương mắt nhìn thẳng vào Giản Tình, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xa lạ, Giản Tình có điểm nhút nhát, hơi hơi đỏ mặt, không biết kế tiếp nên làm như thế nào.
"Giản trưởng ban? Ngồi ở đây nói đi." Phương boss tùy ý chỉ vào vị trí bên người muốn cô ngồi xuống, biểu tình xa cách nhưng cũng không hề thất lễ.
Giản Tình có điểm xấu hổ nhìn những người khác, sau mới thật cẩn thận đi đến cạnh tay vịn sô pha ngồi xuống, tuy rằng hai người ngồi ở hai đầu sô pha nhưng thực ra giữa bọn họ vẫn không có một khoảng cách nào.
Giản Tình trong lòng ngầm bực bội, sao lại đột nhiên để cô ngồi bên cạnh anh, không sợ bị người khác nghi ngờ vô căn cứ sao. Sau nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, cô lại cảm thấy mình quá mức mẫn cảm, suy nghĩ quá nhiều.
Vội vàng mở tài liệu ra, hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút mới có thể thoát khỏi tình cảnh tiến thoái lưỡng nan này.
"Về giai đoạn mở rộng lần hai của 'Vinh kì hoa viên', ngành của chúng ta đã làm tốt các phương diện chuẩn bị, bên dưới là vài phương án mở rộng cụ thể ......"
Đối với báo cáo như vậy Giản Tình cũng không xa lạ, bởi vì Lưu trưởng phòng thường xuyên phải đi ra ngoài, rất nhiều báo cáo đều phần lớn là do cô làm, cho nên nói đến chuyện công việc, tâm tình của cô cũng tự nhiên lơi lỏng, không căng thẳng nữa.
Phương Khiêm ngồi bên cạnh cô, khóe miệng nhếch lên, chăm chú nghe cô giảng giải, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi lại vài vấn đề, hoặc đưa ra quan điểm cùng ý kiến của mình, sau đó anh giải thích cặn kẽ, hoặc phân tích một số vấn đề nan giải. Qua đó có thể dễ dàng nhìn ra năng lực của anh, có thể ung dung ngồi ở vị trí cao như vậy, thực lực của anh tuyệt đối không thể nghi ngờ.
Phương án cũng không phức tạp, nhưng vài trưởng phòng mồm năm miệng mười cùng thảo luận [Bi: nguyên văn là bảy mồm tám lưỡi =. =], làm cho thời gian một giờ qua nhanh. Phương Khiêm nghe Giản Tình tổng kết xong, gật đầu tỏ vẻ khen ngợi: "Giản trưởng ban vất vả quá, phương án thực không tồi." Rồi lập tức quay đầu nói với Lưu trưởng phòng: "Không nghĩ rằng cấp dưới của Lưu trưởng phòng lại ẩn giấu một nhân tài xuất sắc như vậy." [Bi: khen thật hay nịnh hả a?]
Vài trưởng phòng khi gặp Phương boss đều thấy bộ dạng anh nghiêm khắc không cười. Đối với thái độ thoải mái của anh hôm nay đều thấy cực kỳ bất ngờ, sau khi thấy anh đến bên người Giản Tình thì cũng đã hiểu được đôi điều. Giản Tình là đại mỹ nữ được cả công ty công nhận, đối mặt với mỹ nữ, có mấy đàn ông là tâm trạng không tốt? Vì thế tất cả cũng đều nở nụ cười.
Giản Tình bị một đám đàn ông cười với ý tứ không tốt chút nào thì lặng lẽ đưa mắt nhìn anh đứng bên cạnh. Bởi vì trên mặt có nụ cười nhạt nên khuôn mặt tuấn tú thiếu đi một tia lạnh lùng, trong ánh mắt lại ẩn giấu một tia sáng quen thuộc.
Đang lúc cô muốn rời đi, Phương Khiêm lại cúi đầu xem giờ: "Thật có lỗi, đã làm cho mọi người ngây người mất cả buổi sáng. Như vậy đi, tôi mời mọi người cùng đi ăn cơm trưa được không?"
Anh đề nghị như vậy, tất nhiên mọi người đều vội vàng đáp ứng, Giản Tình nhân cơ hội đó đứng dậy cáo lui, không dự đoán được là sau khi cô đứng lên Thái quản lí liền nhìn chằm chằm vào cô, vội vàng đứng dậy theo: "Giản trưởng ban cũng cùng đi ăn đi."
Mặc dù tính tình Giản Tình rất tốt, nghe thấy những lời này của hắn cũng rất muốn cầm lấy tập tài liệu trên tay hung hăng ném về phía hắn, tên này thật đúng là kẻ hại người không tha mà.
Vài trưởng phòng cũng cảm thấy bất ngờ với sự liều lĩnh của Thái quản lí, nhìn thấy Phương boss không biểu hiện hờn giận gì thì cũng vui vẻ ha ha cùng nhau mời Giản Tình, Giản Tình thịnh tình không thể chối từ, phân vân nửa ngày, như thế nào cũng không xong, cuối cùng vẫn là Phương boss lên tiếng: "Giản trưởng ban cũng cùng đi đi."
Giản Tình dở khóc dở cười, trường hợp như vậy, thật đúng là làm người ta bất ngờ.
Bảy người, ba xe, Thái Minh Cường vốn cũng muốn lái xe, nhưng có người nói tửu lượng hắn không tốt, uống rượu liền say, lái xe rất nguy hiểm, thế là bị kéo vào trong xe của một trưởng phòng. Vì thế, phân chia mãi, cuối cùng lại chỉ có mình Giản Tình ngồi trên BMW của Phương boss. [Bi: sao chia hay thế -, - ]
Ngồi vào trong xe, Giản Tình liền bĩu bĩu môi, tỏ vẻ mình đang hờn giận: "Anh sao có thể để em cùng đi đến đó?" Nhìn anh chậm rãi lái xe bên người, Giản Tình ủy khuất lên án.
Phương Khiêm cười khẽ một tiếng: "Mời em đến cũng không phải là anh, anh nhớ rõ hình như là Thái quản lí."
"Nhưng vì sao chỉ có một mình em ngồi xe của anh?!" Cô tiếp tục lên án.
"Mấy người kia, trừ Thái Minh Cường ra, người nào không phải lão hồ li? Chỉ cần anh có một ánh mắt khác thường, bọn họ sẽ không ngừng hưởng ứng." Phương Khiêm bất đắc dĩ giải thích.
Khó trách vài trưởng phòng đột nhiên có thái độ nhiệt tình với cô, thì ra là muốn tác hợp cho cô cũng Phương Khiêm, lấy lòng vị đại thần này!
Nghĩ như thế, Giản Tình lại ủy khuất: "Chẳng lẽ bình thường bọn họ đều tác hợp anh cùng với cô gái khác như vậy?" [Bi: ăn giấm lần 2 =))]
Phương Khiêm nhăn đôi mày kiếm lại, cô gái nhỏ này phản ứng quá nhanh, làm cho anh cảm thấy hao tổn tinh thần: "Em cảm thấy anh không có việc gì đi gặp phụ nữ linh tinh sao? Em tốt nhất là gạt bỏ mấy ý nghĩ kì cục trong đầu ấy đi."
"Anh làm sao mà biết em có ý nghĩ kì cục!" Giản Tình buồn cười phản bác: "Em mới không cho phép anh có mấy ý nghĩ kì cục như vậy!"
"Ý của anh là em ít gặp Thái quản lí thôi." Phương Khiêm hừ nhẹ một tiếng cảnh cáo.
Giản Tình cố nén cười: "Em mới là người không muốn gặp hắn đây!"
Trong phòng tiệc rượu, Giản Tình phát hiện, vị trí ngồi của chính mình cũng thực là khéo chọn! Bên trái là Phương boss an nhàn lạnh lùng, bên phải cũng là Thái Minh Cường ân cần quan tâm, lạnh lùng cùng nóng hổi tấn công đồng thời, làm cho cô ăn uống vô vị, khó có thể nuốt trôi.
"Giản trưởng ban, cô nếm thử đi, đây là đồ ăn nổi tiếng của khách sạn." Thái Minh Cường lại gắp miếng thịt bỏ vào cái dĩa phía trước Giản Tình.
"Thái quản lí, tôi tự mình làm là được rồi." Giản Tình buồn rầu, hắn gắp đồ ăn, cô làm sao dám ăn, bên cạnh còn có người nào đó đang nhìn chằm chằm cô.
Rượu quá ba tuần, Lưu trưởng phòng đột nhiên đứng lên nói to, hơn nữa mở miệng lại bắt đầu buôn chuyện: "Các cậu biết không, Thái quản lí rất lãng mạn, buổi sáng vừa về công ty đã mang đến trước bàn của Giản trưởng ban của chúng ta một bó hoa hồng thật to, làm cho tôi, lão già này cũng thật là hâm mộ."
"Lão Lưu, anh hâm mộ gì, mua một bó tặng cho bà xã của anh, cũng lãng mạn một chút đi." Có người phụ họa.
"Bà xã của Lão Lưu nắm giữ quyền tài chính, không chừng tiền lão Lưu mua hoa cũng phải xin của bà xã đấy."
"Lão Trần, cậu đừng nói giỡn......"
"......"
Lưu trưởng phòng "vô tình" mang chuyện của cô nói ra, vốn Giản Tình đã khó khăn che giấu, thì Lưu trưởng phòng đáng ghét chuyện gì không nói lại nói chuyện này, làm bọn họ vui vẻ thì lại hại cô chịu khổ.
Nghiêng mặt nhìn anh đang nếm thử hồng rượu, vẻ mặt bí hiểm tươi cười, làm cho người ta đoán không ra. Giống như cảm ứng được ánh mắt của cô, Phương Khiêm đột nhiên quay đầu sang, cùng cô mắt đối mắt. Sau đó, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười mê người với cô!!
← Ch. 05 | Ch. 07 → |