← Ch.061 | Ch.063 → |
Từng người đều giống như học sinh cấp ba vậy.
"Đi đánh bóng đi? Lâu rồi không đánh." Trần Thượng đề xuất trước, "Giải tỏa một chút, lâu lắm rồi không đấu với Lộ ca."
Người không nhiều lắm, đánh 3v3 là đủ.
Phong Cảnh Thụy nhanh chóng đứng về phía Lộ Tinh Lâm: "Thế thì tôi muốn cùng đội với Lộ ca."
Mọi người: "..."
Phong Cảnh Thụy, đúng chuẩn là một "fan cuồng" của Lộ Tinh Lâm.
Lộ Tinh Lâm lấy ra một chai nước bổ sung từ trong túi đồ ăn vặt lớn mà anh mang theo, vặn nắp uống một ngụm.
"Tôi có nói là tôi sẽ đi sao?" Anh liếc nhìn mọi người một cái, "Tôi chưa đồng ý đâu."
"Ơ, sao lại không đi?" Phong Cảnh Thụy khó hiểu, "Lần trước chẳng phải anh còn nói là muốn đánh một trận sao."
Lộ Tinh Lâm nhướng mày: "Tất nhiên là còn tùy vào tâm trạng của tôi."
Trần Thượng miệng thì thẳng thừng, nghĩ gì nói nấy: "Nhưng tôi thấy anh hôm nay có vẻ rất vui đấy, chắc không từ chối đâu."
Lộ Tinh Lâm: "?"
Chỗ nào nhìn ra được.
Trần Thượng: "À, cái túi lớn này là của cô nàng nào tặng thế? Có phải cô gái đó không?"
Nói xong, ánh mắt lại lướt qua chỗ Dư Lạc.
Lộ Tinh Lâm không trả lời, cũng không phủ nhận, Trần Thượng nhanh chóng chạy qua, khoác vai Phong Cảnh Thụy và thì thầm.
"Cậu không thấy sao? Lộ ghét nhất là mang đồ đạc lỉnh kỉnh đi khắp nơi, mà hôm nay anh ấy còn mang theo cả đống này đến sân huấn luyện, chuyện này cậu hiểu không?"
Phong Cảnh Thụy: "À, còn không phải là Lộ ca thích cô ấy sao."
Chuyện này rõ rành rành, chẳng cần suy nghĩ nhiều.
Trần Thượng cảm thấy bất lực vì đồng đội "heo" của mình, hạ giọng: "Cậu không hiểu à? Ý tôi là cậu rủ cô nàng kia qua xem chúng ta đánh bóng, vậy thì..."
Lộ Tinh Lâm chắc chắn sẽ đến thôi.
Đã mang cả túi đồ ăn vặt to đùng người ta tặng rồi, mà còn mang theo đến sân huấn luyện, chẳng khác nào tập nặng. Lộ Tinh Lâm cũng không ngại cái túi làm đau tay.
Nếu Dư Lạc đi xem bóng rổ, Lộ Tinh Lâm chắc chắn cũng sẽ đi cùng.
Trần Thượng cảm thấy mình chính là một thiên tài.
Còn Dư Lạc, đứng ở một bên nhìn lại các bức ảnh vừa chụp và nghĩ về những thông tin thu thập được, chuẩn bị sau khi trở về sẽ ghi chép lại một chút, cũng không để tâm đến cuộc trò chuyện của mọi người xung quanh.
Cho đến khi Phong Cảnh Thụy gọi cô ——
"Chị Lạc Lạc! Bọn em chuẩn bị đánh bóng, chị đến giúp bọn em ghi điểm nhé?"
Dư Lạc thoáng ngạc nhiên, định từ chối: "Ghi điểm sao? Nhưng tôi..."
Ban đầu cô nghĩ là mình còn một số việc phải xử lý.
Tuy rằng cũng không quá gấp...
Cô vừa mới nói xong, Phong Cảnh Thụy đã nhanh chóng chạy đến, suýt nữa kéo tay áo cô làm nũng, ánh mắt khẩn thiết như một chú cún con nhìn cô.
"Chị Lạc Lạc..... Xin chị đấy!!" Phong Cảnh Thụy nói, "Thật sự rất, rất cần chị làm trọng tài ghi điểm... Nếu chị không giúp, bọn em không đánh nổi trận này mất!"
Dư Lạc: "Ơ?"
Có nghiêm trọng vậy sao?
"Trọng tài ghi điểm là công việc rất nghiêm túc, cần tập trung và chuyên môn cao." Phong Cảnh Thụy nói, "Em nghĩ chỉ có chị mới đủ khả năng đảm đương việc này, người khác em không tin tưởng lắm~"
Miệng Phong Cảnh Thụy nói ngọt thật đấy.
Dư Lạc cảm thấy không thể từ chối, cảm giác như thể em trai của mình đang làm nũng vậy.
Cô đành cất điện thoại vào túi, bất đắc dĩ đáp: "Được thôi... mọi người sẽ chơi bao lâu?"
"Sẽ không lâu đâu!" Phong Cảnh Thụy thấy cô đồng ý, rất phấn khởi, "Vậy quyết định vậy nhé!"
"Được rồi."
Dư Lạc đáp, sau đó lại nhìn vào thông tin trong điện thoại, lúc này mới nhìn thấy Liễu San San trả lời: 【Phiền c. h. ế. t mất, cô xử lý xong chưa? Qua đây giúp tôi với. 】
Dư Lạc: "............"
Cùng là nhờ giúp đỡ, sao sự khác biệt giữa người với người lại lớn như vậy chứ?
Cô quyết định giả vờ như không thấy, cũng không trả lời.
Phong Cảnh Thụy quay lại nói với mọi người: "Chị Lạc Lạc đã đồng ý giúp ghi điểm, chúng ta cũng thống nhất nhé."
Nói xong, cậu ta còn cố tình liếc nhìn Lộ Tinh Lâm.
"Lộ ca, anh thấy sao? Nếu không đi thì bọn em tìm cách gọi người khác qua."
Trần Thượng lén giơ ngón tay cái với Phong Cảnh Thụy: Đỉnh!
Phong Cảnh Thụy là người thông minh, trẻ nhỏ dễ dạy, suy một ra ba, ngay cả chiêu khích tướng cũng mang ra dùng.
Lộ Tinh Lâm liếc nhìn Phong Cảnh Thụy, cười nhẹ.
"Được thôi." Anh dừng lại một chút, "Nhưng cậu cùng đội với Trần Thượng."
Phong Cảnh Thụy: ..................QAQ
Thành công, nhưng cũng không hoàn toàn.
Không sao, có thể chơi là phúc rồi.
Mọi người thu dọn đồ, chuẩn bị xuất phát đi đến sân bóng rổ, Dư Lạc đi phía sau, vừa chậm rãi xử lý thông tin.
Cô dùng Bluetooth chuyển ảnh, lập tức gửi cho đồng nghiệp phụ trách ở tòa soạn.
【Chị ơi, phiền chị khi nào rảnh thì chỉnh giúp em vài tấm ảnh này nhé, hôm nay trời âm u, ánh sáng không được rõ, em cần tăng sáng và độ phơi sáng lên một chút, độ bão hòa khoảng +8, vùng tối làm sáng +3 nhé, cảm ơn chị nhiều!!】
Đối phương nhanh chóng phản hồi.
【OK! Nhận được rồi, rất thích những người làm việc nhanh gọn như em!】
Sau đó đồng nghiệp còn hỏi Dư Lạc thêm một câu.
【À, công việc bên em ổn không? Có cần bọn chị giúp gì không, nghe nói hôm qua chủ nhiệm Mã có ghé qua, ông ta phiền muốn chết, cứ tưởng mình giỏi hết mọi thứ ấy. 】
Đồng nghiệp thở dài về người lãnh đạo.
Dư Lạc đáp: 【Không sao đâu, đều là việc em có thể xử lý, chính là làm phiền chị giúp chỉnh giúp em một số ảnh thôi. 】
Đồng nghiệp: 【Chuyện nhỏ chuyện nhỏ, nhưng mà, chủ nhiệm Mã không phải đã dẫn Liễu San San qua sao? Cô ta là qua đó để làm nền à?】
Dư Lạc: 【Haiz...】
← Ch. 061 | Ch. 063 → |