← Ch.030 | Ch.032 → |
Dù sao bây giờ cô không còn hiểu rõ về Lộ Tinh Lâm như trước.
Đều tại Lộ Tinh Lâm! Nếu không thì lúc này cô đã theo kịp rồi!
Dư Lạc chỉ có thể tự mình đi tới nhà ăn trước, vẫn chọn những món đơn giản nhất và ăn bữa sáng một cách bình thường.
Cô còn gặp Tôn Khả ở đó.
Tôn Khả thấy cô lấy ít đồ ăn quá, liền gắp thêm vài thứ vào khay của cô, rồi còn càu nhàu.
"Tiểu Dư, cô ăn ít quá đấy. Đồ tự chọn miễn phí, ăn nhiều được bao nhiêu thì cứ ăn đi chứ."
Tôn Khả hiểu rõ sự khó khăn của người đi làm. Anh ta đoán, chắc Dư Lạc là thực tập sinh, không có nhiều tiền, thường ngày đều phải tằn tiện chi tiêu.
Dư Lạc chỉ gật đầu đáp: "Không cần đâu, tôi quen rồi, bình thường tôi cũng chỉ ăn thế này thôi."
"Thế không được, cô ăn ít thế này lâu dài chắc chắn sẽ không tốt cho sức khỏe đâu." Tôn Khả nói, "Ăn nhiều vào!"
Dư Lạc mỉm cười, cảm ơn anh ta, chấp nhận ý tốt lần này của anh ta.
Suy cho cùng, cô cũng không biết phải giải thích thế nào về việc mình đang trốn tránh điều gì.
Giống như nàng tiên cá không thể quá ham muốn mặt đất, nếu không sẽ không bao giờ quay lại được biển khơi, chỉ có thể hóa thành bọt biển.
Cô cũng vậy, sợ rằng mình sẽ hình thành thói quen, nên cô thà rằng chưa bao giờ có được.
Bữa sáng này, Tôn Khả ngồi cạnh và giám sát cô ăn hết, sau đó anh ta nói: "Cô có định đi tìm Lộ Tinh Lâm không?"
"Ừm."
"Được, tôi dẫn cô đi. Hôm nay bọn họ có buổi huấn luyện, hiện tại bọn họ đã ở sân tập rồi."
"Được, tôi cũng tiện thể ghi lại một chút, sau này làm nội dung cho dễ."
Tôn Khả cười ha ha mấy tiếng, rồi nói với cô: "Cô làm việc chăm chỉ thật đấy. Nhưng nói thật, cô là người mà Lộ Tinh Lâm đối xử kiên nhẫn nhất rồi, nếu là người khác chắc giờ đã chuẩn bị thu dọn đồ đạc đi về rồi."
Dư Lạc không nói nhiều, chỉ đáp: "Tôi khá may mắn thôi, hy vọng hợp tác thuận lợi!"
Câu lạc bộ rất lớn, hôm qua Dư Lạc đi ra ngoài với Lộ Tinh Lâm, không kịp tham quan, hôm nay mới từ từ theo sát các quy trình.
Từ nhà ăn đến sân tập, thậm chí phải ngồi xe đưa đón nội bộ của câu lạc bộ.
Trên đường đi, Tôn Khả cứ luôn giới thiệu cho Dư Lạc.
"Sân tập của câu lạc bộ chúng tôi hiện là lớn nhất trong nước, cũng là nơi có cơ sở vật chất đầy đủ nhất, chúng tôi còn mô phỏng nhiều loại đường đua khác nhau."
"Còn có sân tập trong nhà lớn nhất. Trong nhà chúng tôi cũng áp dụng công nghệ hình ảnh tiên tiến nhất thế giới hiện nay, có thể mô phỏng ban đêm, trời âm u, mưa lớn vào ban ngày khi tập luyện."
"Tất nhiên, chúng tôi cũng có thể mô phỏng các điều kiện thời tiết khắc nghiệt như gió lớn, bão cát."
Khi giới thiệu những điều này, giọng nói của Tôn Khả rõ ràng phấn khởi, anh ta rất tự hào vì câu lạc bộ của mình có thể đạt được những điều này.
"Vì vậy, các tay đua của đội chúng tôi đều được hưởng những hệ thống huấn luyện tốt nhất, tất nhiên, thành tích của mọi người cũng rất tốt."
"Đội của chúng tôi hiện cũng là ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch cuộc đua sức bền 24 giờ năm nay."
"Lộ Tinh Lâm, cô biết đấy, là tay đua GT được chú ý nhất trong nước, cậu ấy là chủ lực của đội chúng tôi. Hiện nay bên ngoài đều tin rằng cậu ấy chắc chắn sẽ dẫn dắt đội giành chức vô địch lần này."
Nói đến đây, Tôn Khả nhìn Dư Lạc một cái.
"Tiểu Dư, lần này cô đúng là gặp may mắn rồi, thuận lợi phỏng vấn được Lộ Tinh Lâm và có cả ảnh bìa tạp chí. Nếu cậu ấy giành chức vô địch, bài báo của cô sẽ có giá trị thế nào, chắc tôi không cần phải nói thêm nhỉ?"
Dư Lạc lúc nãy nghe anh ta giới thiệu hệ thống huấn luyện quá tập trung, bất ngờ bị nhắc đến chuyện này, cô giật mình tỉnh lại.
"À... đúng vậy." Cô cười đáp lời, nhưng ánh mắt trầm xuống.
Ai mà biết được, từng có một thời, cô và Lộ Tinh Lâm đã hứa với nhau rằng khi anh giành chức vô địch, bọn họ sẽ kết hôn. Bây giờ, lời hứa ấy đã trở thành chuyện anh giành chức vô địch, còn cô thì lợi dụng giá trị của anh để viết bài.
Ông trời đưa bọn họ trở lại cùng một đường đua, nhưng bọn họ không còn chung một đích đến.
Dư Lạc cảm nhận được làn gió thổi tới, bất chợt hỏi Tôn Khả: "Lộ Tinh Lâm, bây giờ, chắc anh ấy rất vui vẻ đúng không?"
Tôn Khả có chút ngớ người: "Gì cơ?"
"Làm điều mình thích, cố gắng thực hiện ước mơ của mình." Dư Lạc phân tích, "Hơn nữa câu lạc bộ có điều kiện tốt như vậy, chắc anh ấy cũng rất yên tâm."
Điều kiện bên ngoài luôn ủng hộ anh, anh chỉ cần làm những gì mình thích.
Thật tốt.
Tôn Khả nghe đến nửa đoạn sau cô khen ngợi điều kiện câu lạc bộ, trong lòng vui vẻ không thôi, liền tiếp lời.
"Ha ha ha, tất nhiên rồi, cô phải biết rằng, những tay đua như Lộ, rất nhiều câu lạc bộ đang tranh giành, thậm chí các đội đua nước ngoài cũng muốn chiêu mộ cậu ấy với mức lương cao."
"Nhưng cậu ấy không đi, đó chẳng phải vì cậu ấy cảm thấy vui khi ở lại đội của chúng tôi sao?"
Dư Lạc không nói thêm, chỉ khẽ "ừ" một tiếng.
"Vui là tốt rồi."
Khi Dư Lạc và Tôn Khả đến sân tập, các tuyển thủ của đội đã bắt đầu luyện tập.
Tiếng gió vù vù và tiếng động cơ siêu xe đua hòa vào nhau, cùng ùa vào tai, khiến trái tim Dư Lạc rung lên.
Tôn Khả đưa cô lên khán đài, chỉ cho cô số xe của Lộ Tinh Lâm.
"Số 12."
"Chiếc Ferrari màu đỏ kia."
Dư Lạc hoàn toàn không nhìn rõ số xe, nhưng cái bóng đỏ ấy quá rõ ràng, trên đường đua, anh quả nhiên sẽ chọn màu dễ được người khác nhìn thấy và ghi nhớ nhất.
Cô ngồi trên khán đài, nhìn Lộ Tinh Lâm lái chiếc xe đua lao vút trên đường đua. Mỗi lần xe anh lướt qua, tim Dư Lạc lại đập thình thịch.
Như một ngôi sao băng đỏ rực, rơi xuống thế giới của cô.
Trong lúc thất thần, vai Dư Lạc bị ai đó vỗ nhẹ, cô quay đầu lại, nhùn thấy Tô Bạch đang tựa vào lan can.
"Thế nào? Rất ngầu phải không?" Tô Bạch cười sảng khoái, "Dù bình thường bọn tôi vẫn đấu khẩu, luôn có những chỗ không ưa nhau, nhưng mỗi khi lên sân thi đấu, ngay cả tôi cũng phải thừa nhận thằng nhóc đó đẹp trai hết mức."
← Ch. 030 | Ch. 032 → |