← Ch.023 | Ch.025 → |
Cô gái bên cạnh vẫn tiếp tục nói chuyện: "Hay là anh cho tôi số liên lạc đi... Tôi sẽ tìm cách, sau này nếu có cần giúp đỡ tôi sẽ liên lạc với anh, vì tôi là con gái, đôi lúc cũng không tiện hoàn thành chuyện này."
Cô ấy rõ ràng không chỉ muốn cứu mèo.
"Tôi cũng không tiện." Lộ Tinh Lâm lạnh lùng đáp, "Cô gái này, cô thực sự nghĩ nhiều rồi, tôi không tốt bụng như cô nghĩ đâu."
"Sao có thể chứ? Anh xem, bây giờ anh đang..." cô gái nói.
"Cũng không phải tôi muốn cứu." Lộ Tinh Lâm nói, hơi bực bội, quay đầu nhìn về phương hướng Dư Lạc vừa đi, "Không nhìn ra à, tôi chỉ là công cụ chiếu sáng hình người thôi."
Lộ Tinh Lâm vừa dứt lời, định nhìn về phía cô.
Đúng lúc đó, Dư Lạc vừa băng qua đường đi tới, cô vỗ vai cô gái kia, giọng nói nghịch ngợm vang lên.
"Xin lỗi nhé, cái này, là tôi đến trước."
Cô gái rõ ràng ngạc nhiên: "Hả? Tôi nghĩ không có chuyện đến trước hay sau chứ... chúng ta có thể cùng nhau mà, đông người thì sức mạnh lớn hơn!"
Nhưng Dư Lạc lắc đầu.
Cô chỉ vào Lộ Tinh Lâm, thẳng thắn nói: "Tôi là nói anh ấy."
"Việc theo đuổi anh ấy, là tôi đến trước." Dư Lạc nói, "Còn việc cứu mấy con mèo, chúng ta có thể cùng nhau giúp đỡ, nhưng còn anh ấy, bây giờ tôi không thể nhường được đâu."
Cô gái ban đầu chỉ muốn bắt chuyện, không ngờ Dư Lạc lại thẳng thắn như vậy, liền ngại ngùng, mặt đỏ lên, lắp bắp đáp.
"À... cái này... được rồi, được rồi... xin lỗi nhé..." Cô gái lập tức đứng dậy, "Vậy hai người nói chuyện nhé... tôi còn có việc, đi trước đây."
Cô gái đó đột nhiên đứng dậy rời đi, hoàn toàn không chút luyến tiếc.
Dư Lạc cảm thấy có chút tiếc nuối, nghiêng đầu thở dài: "Ôi, giá mà có thể cùng nhau cứu những chú mèo con thì tốt biết mấy."
Nhiều mèo như vậy... Hơn nữa hiện giờ cô cũng không sống ở nhà, quả thực không tiện lắm.
Dư Lạc chậm rãi ngồi xuống, mở những thứ đã mua ra, đẩy về phía mấy chú mèo. Khi cô còn chưa kịp rót nước vào chén, Lộ Tinh Lâm nhìn chai nước khoáng trong tay cô, tưởng rằng cô mua cho mình uống.
"Sao chỉ mua cho mình thế?" Mặc dù là câu hỏi, nhưng giọng Lộ Tinh Lâm lại kèm theo chút cợt nhả, "Không mua cho người đang theo đuổi một chai à?"
Dư Lạc ngẩn ra một lát, mở nắp chai và rót nước vào chén.
"Tôi mua cho mấy chú mèo mà." Cô giải thích.
"Nơi này người qua kẻ lại, cũng có nhiều quán ăn vỉa hè, chúng thực ra dễ tìm được đồ ăn, nhưng để tìm một nguồn nước sạch thì rất khó."
"Mèo con cũng cần uống nước, rất nhiều người sẽ quên mất điều này, nên..."
"Sau này nếu anh muốn cho mèo hoang ăn, nhớ mua nước sạch cho chúng uống nhé."
Cô nói xong, quay lại nhìn Lộ Tinh Lâm, khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Giống như lúc trước, khi cô giảng cho anh cách giải một bài toán, làm thế nào để áp dụng công thức.
Hơi thở giao nhau, cả hai im lặng vài giây. Một lúc sau, Lộ Tinh Lâm khẽ "xì" một tiếng, quay đi chỗ khác.
"Nếu không phải em cứ đòi giúp."
"Tôi sẽ không tự nhiên đi cho mèo hoang ăn đâu."
Dư Lạc nhìn vẻ mặt của anh, không nhịn được mà bật cười, thẳng thừng vạch trần anh.
"Nói là không muốn, nhưng chẳng phải đã giúp tôi chiếu sáng lâu như vậy rồi sao?"
Lộ Tinh Lâm: "..."
Dư Lạc nhìn gương mặt nghiêng của anh, bất giác biểu cảm dịu dàng đi nhiều, nhỏ giọng nói:
"Lộ Tinh Lâm, thật ra, anh mềm lòng hơn những gì anh nghĩ rất nhiều đấy."
<Mèo hoang là loài động vật có tính đề phòng rất cao. Chúng có vẻ ngoài dễ thương, lông xù xù, thỉnh thoảng sẽ làm nũng với người đi ngang qua, nhưng dưới lớp đệm mềm mại là những móng vuốt sắc nhọn. Để xây dựng tình cảm với chúng là một quá trình rất dài, cần phải có đủ kiên nhẫn và đủ tình yêu. >
...
Dư Lạc và Lộ Tinh Lâm ngồi xổm ở đây đã lâu, cuối cùng mèo mẹ mới cẩn thận bước tới ăn vài miếng, sau đó ngậm thức ăn mang về cho đàn con của nó.
Lộ Tinh Lâm quay lại nhìn Dư Lạc, "Em định xử lý thế nào?"
Dư Lạc tạm thời không có đáo án.
Cô cũng cảm thấy điều này rất đau đầu và ngoài tầm kiểm soát.
Lộ Tinh Lâm nhìn thấy cô cau mày, liền biết cô thực ra vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết. Anh khẽ cười nhạt, giọng điệu có chút chế giễu.
"Sao? Em vẫn chưa nghĩ ra cách chịu trách nhiệm với chúng mà đã tỏ lòng tốt rồi à?"
Dư Lạc cúi đầu, không phủ nhận, cô khẽ "ừm" một tiếng, giải thích: "Tình hình hiện tại của tôi thực sự không tiện lắm."
Cô cũng rất bất đắc dĩ.
Chẳng lẽ thực sự cho chúng nó ăn một bữa này, rồi lại để chúng nó không có bữa tiếp theo sao?
"Nếu biết mình không thể chịu trách nhiệm, lúc nãy không nên giúp." Lộ Tinh Lâm quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo và nghiêm túc."Thế giới của mèo hoang có quy luật sinh tồn riêng, nếu em lựa chọn can thiệp..."
Thì phải chịu trách nhiệm với chúng.
Dư Lạc vốn đã đau đầu, lại còn bị Lộ Tinh Lâm "giáo huấn", cô bực bội ngắt lời anh: "Tôi biết mà, chẳng phải tôi đang nghĩ cách sao!"
"Nghĩ lâu như vậy rồi, đã nghĩ ra chưa?" Lộ Tinh Lâm là người thực tế, "Hay là chúng ta sẽ ngồi đây đợi đến khi em nghĩ ra cách? Xem tình hình của em thế này, có phải đợi đến sáng luôn không?"
Dư Lạc nhìn anh.
"Sao anh hung dữ vậy!" Cô nói, "Hơn nữa, đâu có nghiêm trọng như anh nói. Hôm nay có tôi cho ăn, ngày mai cũng sẽ có người qua đường khác cho ăn mà..."
Con người thực ra không nhất thiết phải chịu trách nhiệm với tất cả mèo hoang, có thể giúp được chúng một chút thôi đã rất đáng quý rồi.
Nhưng Lộ Tinh Lâm dường như không hài lòng với câu trả lời của cô, khuôn mặt anh càng thêm âm trầm.
Dư Lạc nhìn thấy anh cắn lên khuyên môi, im lặng trong hai giây, sau đó mới lạnh lùng cười nói: "Đúng, cũng không có gì ngạc nhiên, em luôn nghĩ gì làm đó, chẳng bao giờ nghĩ đến tương lai và hậu quả cả."
Dư Lạc: ......
Chỉ là cho mèo con ăn một bữa thôi, sao lại nâng tầm lên cao thế chứ?
Lộ Tinh Lâm nói xong, liền đứng dậy, không cho Dư Lạc thời gian và cơ hội phản ứng, Dư Lạc ngơ ngác nhìn anh.
"Này, Lộ Tinh Lâm..." Sao tự nhiên anh lại tức giận thế này?
Rõ ràng, vừa rồi còn ngoan ngoãn cùng cô ngồi đây giúp đỡ, giờ lại lập tức thay đổi thái độ, tính khí của Lộ Tinh Lâm thật khó đoán.
Nhưng Dư Lạc thấy anh đi về phía quán ăn nhỏ bên cạnh, cúi đầu nói chuyện với ông chủ một cách lễ phép, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ vẻ cảm ơn.
Sau đó ông chủ đưa cho anh một chiếc hộp giấy, Lộ Tinh Lâm quét mã thanh toán, lại nghiêm túc nói cảm ơn.
Dư Lạc vẫn đứng tại chỗ chưa kịp phản ứng.
Lộ Tinh Lâm đã quay lại, anh từ trên cao nhìn xuống cô, tuy giọng điệu có chút không vui, nhưng lại vô cùng kiên quyết và nghiêm túc.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |