← Ch.021 | Ch.023 → |
Lộ Tinh Lâm đã dự đoán bãi đỗ xe có thể sẽ cũ kỹ, nhưng không ngờ lại như thế này, bọn họ đã mất rất nhiều thời gian trên đường, lúc này trời đã tối hẳn.
Bãi đỗ xe không có đèn, chỉ có một bóng đèn dây tóc kiểu cũ ở cửa phát ra ánh sáng vàng mờ ảo.
Ánh đèn cũ kỹ, nhấp nháy không ngừng.
Lộ Tinh Lâm bật đèn xe, giảm tốc độ chậm rãi lái vào trong, nhưng xe thể thao có gầm thấp, nơi này còn có những vật liệu xây dựng chưa được xử lý, khó tránh khỏi việc bị cọ sát vào gầm.
Dư Lạc không hiểu về xe, cũng không biết dù lái rất cẩn thận, nhưng xe vẫn sẽ bị trầy xước.
Sau khi đỗ xe, cô bật đèn pin điện thoại xuống xe, đứng trên một tảng đá chờ Lộ Tinh Lâm xuống, anh không quen với nơi này, vừa xuống xe cũng không bật đèn.
Dư Lạc lập tức chiếu ánh sáng từ điện thoại của mình xuống chân anh.
"Cẩn thận một chút." Dư Lạc nhắc nhở.
"Nhất định phải đỗ ở đây à?" Lộ Tinh Lâm không hiểu, nhất định phải đỗ xe trong điều kiện gian khổ như vậy để đi ăn cơm sao?
"Con hẻm nhỏ phía trước không thể lái xe vào được." Giọng Dư Lạc có chút lơ đãng, "Đây đã là bãi đỗ gần nhất rồi, để anh đi ít một đoạn, tôi đã hao tổn tâm tư đấy."
Lộ Tinh Lâm hừ một tiếng, không nói gì thêm, chỉ đi tới.
Anh cúi đầu nhìn cô: "Ở đây hơi tối."
"Ừ, nên cần phải chiếu đèn từ điện thoại." Dư Lạc rất thành thạo, "Đi thôi."
Nhưng Lộ Tinh Lâm lại không lập tức đi ngay.
Anh đứng trước mặt cô, chặn đường cô đi, hơi nghiêng người nói:
"Đường tối như vậy, tôi cho phép em nắm tay áo tôi mà đi, để tránh lát nữa ngã rồi lại đòi tôi tiền thuốc men."
"Đúng rồi." Giọng anh nâng lên, "Đừng có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tôi nha."
Dư Lạc không từ chối, cẩn thận chìa tay ra, rất có chừng mực.
Cô thực sự chỉ nắm lấy tay áo anh.
"Tôi đâu có quá đáng đến mức đó, còn đòi tiền thuốc men, tôi đã bao giờ lừa anh chưa?" Dư Lạc cười hỏi, "Anh bị chứng hoang tưởng hả?"
Lộ Tinh Lâm không trả lời, chỉ lặng lẽ đi về phía trước.
Gặp lại nhau, mới chỉ vài chục giờ ngắn ngủi, bọn họ đã trải qua không ít lần im lặng, nhưng đây là lần đầu tiên Dư Lạc cảm thấy trong lòng có chút ấm áp.
Giống như nhiều năm về trước.
Anh bảo vệ cô, che chắn cho cô ở phía sau.
À, còn có, Khả Ái Đa cũng là một chú chó ngoan ngoãn như vậy, chầm chậm đi phía trước, bảo vệ cô từ đằng trước.
Con đường từ bãi đỗ xe ra không dài, nhưng hai người bước đi chậm rãi, mất một lúc lâu mới đi hết, ra khỏi đó, mới thấy sáng hơn một chút.
Dư Lạc rất thức thời, vừa bước ra liền buông tay ra khỏi tay áo anh, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện chỗ quần áo bị cô nắm chặt đã để lại dấu vết.
"Lộ Tinh Lâm."
Cô đột nhiên gọi anh, Lộ Tinh Lâm dừng bước, vẫn nhẹ nhàng đáp lại: "Ừm."
"Anh, vai anh còn đau không?"
Lộ Tinh Lâm rõ ràng ngẩn ra, quay đầu lại, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: "Gì cơ?"
Qua nhiều năm như vậy, nhắc lại chuyện này khiến cả hai đều có chút ngầm hiểu mà giữ im lặng. Vết thương anh từng chịu có lẽ là chứng cứ cho tình yêu của bọn họ.
Thật ra Tô Bạch nói không sai, năm đó bọn họ thực sự đã yêu nồng nhiệt, giờ làm sao có thể hoàn toàn quên được?
Chỉ là giữa hai người, một khi đã vướng vào sợi dây ràng buộc này, thì lần gặp lại luôn mang theo chút gượng gạo.
Hai người cùng đi thêm một đoạn đường ngắn. Dư Lạc cúi đầu dẫm lên bóng mình, bất đắc dũ mỉm cười, giọng có chút áy náy, nhẹ nhàng nói với anh.
"Xin lỗi, đã làm anh bị thương."
Đêm tối dày đặc.
Câu trả lời của anh vang lên bên tai cô, với giọng điệu bình thản, không một chút do dự hay oán trách.
"Nhắc lại chuyện đó làm gì? Vết thương đã lành lâu rồi."
Bắc Kinh có rất nhiều con hẻm cũ như thế này, Lộ Tinh Lâm quả thực rất ít khi đến.
Anh cũng không quen thuộc với khu vực này, chỉ có thể đợi Dư Lạc dẫn đường. Cô chậm rãi đi phía trước, bóng dáng kéo dài theo ánh đèn.
Điện thoại của Lộ Tinh Lâm rung lên vài lần liên tiếp, anh thả chậm bước chân, cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại.
Tin nhắn là từ Lộ Thanh Hạ gửi đến.
【Anh ơi, mẹ bảo em hỏi anh hôm nay đi đâu vậy? Dẫn cô gái nhà nào đi mua sắm hả?】
【À, mẹ bảo em đừng nói là mẹ hỏi, anh không được bán đứng em đâu đó!】
Lộ Tinh Lâm nhìn tin nhắn, bật cười, trả lời:
【Em bây giờ không phải đã bán đứng mẹ rồi sao?】
Lộ Thanh Hạ: 【Nhưng em cùng phe với anh mà, làm sao anh có thể nói em sai được!】
Lộ Tinh Lâm: 【Anh có nói gì đâu. 】
Lộ Thanh Hạ: 【Vậy thì anh mau nói cho em biết, anh dẫn chị gái xinh đẹp nào đi mua sắm thế? Có phải là chị dâu tương lai của em không?】
Lộ Tinh Lâm:......
Lộ Tinh Lâm: 【Bây giờ học sinh cấp hai cũng hóng chuyện như vậy sao?】
Lộ Thanh Hạ: 【Còn không cho hóng chuyện à? Em đâu có yêu sớm, sao lại không được hóng chuyện chứ! Hơn nữa em lo lắng cho anh trai của em thôi mà! Em sợ anh không cưới được vợ đó!】
Lộ Tinh Lâm nhìn tin nhắn này, lại bật cười.
Tiếng cười nhẹ nhàng của anh vang lên bên tai Dư Lạc, cô quay đầu nhìn Lộ Tinh Lâm một cái, phát hiện anh không để ý đến mình, mà đang rất chăm chú trả lời tin nhắn.
Lộ Tinh Lâm, trông anh rất vui vẻ.
Dư Lạc thu lại ánh mắt, tiếp tục cúi đầu đi về phía trước.
Thời gian cô quay đầu quá ngắn, Lộ Tinh Lâm chỉ mơ hồ cảm thấy cô dường như đang nhìn mình, nhưng khi ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng lưng của Dư Lạc.
Anh thu hồi ánh mắt, tiếp tục trả lời tin nhắn của Lộ Thanh Hạ.
【Đùa gì vậy?】
【Em nghĩ anh trai của em thiếu người theo đuổi à?】
Lộ Tinh Lâm dừng lại một chút, rồi đặc biệt bổ sung thêm hai câu.
【Thật không may, gần đây có người đang nhiệt tình theo đuổi anh đấy. 】
【Người ta còn theo đến tận câu lạc bộ. 】
Lộ Thanh Hạ im lặng một lúc lâu, sau đó mới trả lời——
【Được rồi anh, em nhất định sẽ đưa mẹ đến tận nơi bắt gian. 】
Lộ Tinh Lâm:?
Con nhóc này dùng từ gì để hình dung thế?
Lộ Tinh Lâm: 【Học cho tốt đi, đừng có dùng từ lung tung, bằng không anh tịch thu "tiểu thiên tài" của em bây giờ. 】
Lộ Thanh Hạ: 【Lêu lêu lêu, em đổi điện thoại thông minh lâu rồi! Anh trai lâu quá không về nhà nên không biết đúng không! Haha!】
Lộ Thanh Hạ: 【Thôi, em đi học đây, không giống cái người ngốc nghếch như anh, lúc đi học còn phải nhờ người khác phụ đạo ^ ^】
Lộ Tinh Lâm:......
Anh cảm thấy cần phải tìm thời gian trở về dạy dỗ lại con bé này.
← Ch. 021 | Ch. 023 → |