← Ch.020 | Ch.022 → |
Lúc này cô cũng không nghĩ đến việc chiều theo tính tình của đại thiếu gia này nữa, quên mất mình còn có công việc cần làm.
Thật ra cô cũng không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết cúi đầu bước nhanh về phía ngược lại với Lộ Tinh Lâm, như ánh sáng trắng lạnh lẽo trong trung tâm thương mại, đầu óc cô rối bời.
Dư Lạc cảm thấy mình đang có hàng trăm cơn giận chưa phát tiết, quay đầu bỏ đi mà không tiếp tục cãi nhau với anh là thể diện cuối cùng.
Cô thỉnh thoảng nghe thấy những người qua đường tò mò nhìn mình, cũng nghe thấy họ bàn tán xì xào.
"Chuyện gì vậy? Đây là cãi nhau với bạn trai à..."
"Trời ạ, cô gái đáng yêu thế này, bạn trai cũng không biết dỗ dành sao?"
"Cậu nhìn xem, người phía sau có phải bạn trai cô ấy không? Nhìn mặt đúng kiểu tra nam... không biết đã làm đau lòng bao nhiêu cô gái."
"Cũng đúng, đoán chừng anh ta nghĩ cô này không dỗ được thì kiếm cô khác, nhìn cũng là kiểu người giàu có, đẹp trai lại giàu, tất nhiên không quan tâm rồi..."
Nghe vậy, bước chân của Dư Lạc càng nhanh hơn.
Lộ Tinh Lâm sẽ không dỗ cô, lại càng không đuổi theo, có thể không bắt cô chủ động xin lỗi đã là sự nhân từ lớn nhất của anh rồi.
Cô đi thẳng về phía cửa thoát hiểm an toàn, yên tĩnh, cũng thích hợp để một người bình tĩnh lại.
Dư Lạc vừa mạnh mẽ đẩy cửa thoát hiểm ra, đột nhiên cảm thấy tay nhẹ hẳn, trước khi nghe thấy tiếng của anh, cô đã nhìn thấy bóng dáng anh rơi xuống che phủ cô.
Bóng dáng cao lớn của anh phủ xuống người cô.
Cô đứng lên trên bóng của anh.
Dư Lạc nghe thấy tiếng thở dốc của anh, thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được n. g. ự. c phập phồng của người sau lưng, ngẩng đầu lên, thấy tay anh chống lên phía trên đầu cô.
Anh chống lên cánh cửa, không cho cô đi: "Dư Lạc——"
"Đến làm gì?" Giọng của Dư Lạc vẫn còn chút cảm xúc.
"Tôi dù xấu thế nào cũng không đến nỗi làm con gái khóc mà không dỗ." Giọng của Lộ Tinh Lâm hiếm khi chịu thua, "Em tức giận?"
Dư Lạc vốn không có nhiều tính tình, bị anh quan tâm như vậy, lại cảm thấy mũi mình chua xót, cô cố nén cảm xúc của mình, chỉ hít mũi một cái.
Sau đó chầm chậm xoay người lại.
Lúc này cô mới phát hiện, cả người cô đã bị nhốt trong không gian hẹp do cánh tay và cơ thể của Lộ Tinh Lâm tạo ra, Dư Lạc lùi lại một chút, rụt cổ, giữ khoảng cách an toàn với anh.
"Tôi không tức giận." Cô nói, "Anh xin lỗi tôi, liền không có việc gì."
Khi Dư Lạc nói điều này, thật ra cô còn có chút lo lắng, liệu mình có thật sự chọc giận đại thiếu gia này, làm mất việc hay không.
Cô gan thật đấy! Dư lạc! Sao co dám chứ!
Cô vừa kêu rên trong lòng được một giây, liền nghe thấy Lộ Tinh Lâm khẽ than thở.
"Việc nào ra việc đó, chuyện này là tôi không đúng." Lộ Tinh Lâm nhún vai, "Mời em ăn một bữa cơm, việc này coi như xong, được không?"
Dư Lạc muốn từ trong khuỷu tay của anh chuồn ra ngoài, vừa có ý định ấy thì Lộ Tinh Lâm liền thả tay ra, cánh cửa phía sau phát ra tiếng kêu kẽo kẹt rồi khép lại.
Cô nhẹ gật đầu: "Nhưng ăn gì phải để tôi chọn."
Lộ Tinh Lâm hiếm khi không có ý kiến, nghe theo sự sắp xếp của cô. Dư Lạc cũng dường như không còn giận nữa, lại xoay người cùng Lộ Tinh Lâm đi thang máy xuống bãi đậu xe.
"Vậy anh đã hỏi chưa?" Vừa vào thang máy, Dư Lạc liền hỏi.
"Hỏi gì?"
"Bao nhiêu tiền ấy, anh đã hỏi dì chưa?"
"......" Lộ Tinh Lâm lại lần nữa im lặng, khẽ cười: "Vừa nãy không phải đang đuổi theo em sao, chưa kịp hỏi."
"Vậy nhớ hỏi nhé."
"Biết rồi."
...
Tiếng động cơ xe thể thao rền vang, những chiếc siêu xe lần lượt rời khỏi bãi đỗ xe ở trung tâm thương mại.
Dư Lạc nhìn những chiếc xe lướt qua, chợt nhận ra rằng nơi này đã không còn thuộc về thế giới mà cô từng tiếp xúc.
Lộ Tinh Lâm quay đầu lại nhìn cô đang ngồi ở ghế sau, nói: "Đi đâu? Em muốn ăn gì, tự dẫn đường đi."
Việc công xử theo phép công, chính là nợ cô một bữa cơm.
"Ừm, chờ một chút, để tôi xem bản đồ. Anh cứ lái ra đường lớn bên phải trước đã, tôi tra nhanh lắm..."
Dư Lạc mới vừa trả lời, Lộ Tinh Lâm đột nhiên cười nhẹ: "Sao vậy? Bây giờ em không quen thuộc với Bắc Kinh đến mức này à?"
Dư Lạc ngẩn người.
Thành phố Bắc Kinh những năm gần đây đã thay đổi rất nhiều trong quá trình xây dựng. Trước khi đến thực tập tại tạp chí "Tiêm Phong", cô đã không ở Bắc Kinh một thời gian dài.
Cùng mẹ trở lại Bắc Kinh một lần nữa, họ sống trong những con phố hẹp và căn nhà cũ ở khu ngoại ô.
Cô thực sự không còn quen thuộc với Bắc Kinh nữa, mặc dù nơi đây chính là nơi cô sinh ra và lớn lên, nhưng sau những ngày tháng phiêu bạt, cô đã quên mất nơi gọi là "nhà" của mình ở đâu.
"Ừm, quên rồi."
Dư Lạc trả lời, giọng có chút chua chát.
"Trí nhớ và trí thông minh của con người đạt đỉnh cao vào thời cấp ba, chẳng lẽ anh không phải sao?"
"Hơn nữa, tôi cũng không có nhiều tinh lực để nhớ đường đi như thế nào, không giống đại thiếu gia chỉ cần quan tâm đến việc ăn gì, mặc gì, chơi gì cho vui."
"Còn chúng tôi những kẻ lao động quèn, trong đầu chỉ có mỗi công việc, không chứa nổi thứ khác."
Cô nói một mạch, cảm giác như trút được gánh nặng, sau khi nói xong mới nhận ra mình vừa có phản ứng thái quá.
Chỉ vì một câu nói của Lộ Tinh Lâm.
Sau khi nói xong, không khí trong xe trở nên căng thẳng. Lộ Tinh Lâm cười lạnh, hỏi lại.
"Phải không?"
"Tôi thấy trí nhớ của em khá tốt đấy chứ."
"Vừa gặp đã hỏi tôi có nhớ em là bạn gái cũ của tôi không, hay là nói...."
Anh tạm ngừng một chút, thêm vài phần trêu chọc.
"Suốt những năm qua, em luôn nhớ về tôi? Đầu óc nhỏ bé của em đều dùng để nhớ chuyện yêu đương của hai chúng ta?"
Cái đầu óc nhỏ bé của em?
Lúc học, rốt cuộc ai là người giúp anh phụ đạo bài tập? Lộ Tinh Lâm đúng là kẻ vô ơn đáng ghét!
Dư Lạc cũng không lòng yếu thế, cười nhẹ, đôi mắt cong lên, nhìn thật ngọt ngào nhưng lời nói lại không phải vậy.
"Chỉ có thể nói là đầu óc tôi vẫn lớn hơn anh một chút, không đến mức gặp lại bạn gái cũ mà không nhận ra, còn phải để bạn bè nhắc nhở."
Lộ Tinh Lâm: ......
Miệng lưỡi sắc bén của cô bao năm nay vẫn không thay đổi.
Giờ cao điểm tan làm, đường tắc nghẽn, mãi lâu sau mới đến nơi mà Dư Lạc chỉ đường, vòng vèo một đoạn lớn, khu vực này cũng không dễ đỗ xe.
Dư Lạc chỉ huy anh: "Phía trước quẹo phải có một bãi đỗ xe cũ kỹ, ủy khuất đại thiếu gia đỗ tạm chiếc Maserati của anh vào đó đi."
"Cũ đến mức nào?" Lộ Tinh Lâm thuận miệng hỏi.
"Một công trường bỏ hoang, còn chưa sửa xong, vẫn còn dở dang."
"..."
← Ch. 020 | Ch. 022 → |