← Ch.017 | Ch.019 → |
Anh ta hoàn toàn không còn lời nào để nói nữa, cảm thấy nếu tiếp tục tham gia, mình sẽ trở thành tên hề lớn nhất thế giới, nên vội vàng để lại cho hai người bọn họ một "sân khấu quốc tế".
"Vì mọi người đều biết em đang theo đuổi tôi rồi, thì hãy thể hiện thật tốt, đừng làm tôi mất mặt." Lộ Tinh Lâm cau mày, "Ăn nhanh lên."
Tô Bạch thực sự không hiểu logic này của Lộ Tinh Lâm là ở đâu, nhưng cũng không muốn xen vào nữa.
"Hai người cứ nói chuyện đi, không quấy rầy hai người tán tỉnh nhau, cũng đừng đến quấy rầy tôi!" Tô Bạch chuẩn bị lẻn đi, "Tôi đi vào phòng nghỉ một lát."
Thật ra, ban đầu Dư Lạc cũng không hiểu vì sao Lộ Tinh Lâm lại ở lại đây.
Nhà ăn của câu lạc bộ cung cấp nhiều món ăn, nhưng Dư Lạc chỉ chọn một chén cháo đậu xanh và bánh bao đơn giản, thêm một quả trứng gà luộc là xong.
Lộ Tinh Lâm nhìn đĩa thức ăn của cô, không thương tiếc mà chê bai: "Chó nhà tôi còn biết chọn đồ ăn hơn em."
Dư Lạc bất đắc dĩ cười cười.
"Không có cách nào cả, tôi như Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả, ăn gì cũng như nhau, ăn qua loa là được rồi."
Có lẽ vì câu trả lời quá thẳng thắn, Lộ Tinh Lâm lại im lặng một lần nữa.
Bữa sáng đơn giản, Dư Lạc cũng ăn rất nhanh. Cô bây giờ ăn uống hoàn toàn không giống với trước đây.
Cô ăn ngấu nghiến, không có chút hình tượng nào.
Lộ Tinh Lâm yên lặng ngồi đối diện với cô, Dư Lạc cúi đầu ăn, không mấy khi ngẩng đầu nhìn anh. Thỉnh thoảng cô liếc nhìn, cũng chỉ thấy anh đang xem điện thoại.
Khi cô ăn xong và đứng lên, đang định hỏi Lộ Tinh Lâm xem buổi chiều anh có kế hoạch gì không.
Kế hoạch của cô là để anh đưa mình đi tham quan câu lạc bộ, tiện thể trò chuyện thêm, tìm hiểu về cuộc sống của anh. Nói về cuộc sống hằng ngày chắc là cách nhanh nhất để quen lại với anh?
Nhưng Lộ Tinh Lâm nói nhanh hơn cô: "Đi theo tôi."
Dư Lạc: "...?"
Cô mê mang đi theo phía sau Lộ Tinh Lâm, xuống cầu thang, liền đi phía trước nhảy nhót.
"Đi đâu vậy?" Cô không ngờ Lộ Tinh Lâm lại có sắp xếp.
"Đưa em đi chỉnh trang lại bản thân." Lộ Tinh Lâm nói với vẻ ghét bỏ, "Hình tượng của người theo đuổi cũng rất quan trọng đối với tôi, em thế này, thiếu chút gì đó."
Bị một người không biết làm đẹp theo đuổi, hình như có hơi mất mặt.
Trước đây, dù Dư Lạc là một học sinh ngoan trong mắt mọi người, nhưng cô vẫn rất biết cách chăm chút cho bản thân. Dù sao, con gái thì không ai là không thích đẹp.
Chỉ là bây giờ, cô không còn sức lực để chăm chút nữa, công việc thật sự khiến con người ta kiệt quệ tinh thần.
Dù vẫn được khen là xinh đẹp, nhưng hoàn toàn chỉ dựa vào khuôn mặt để gánh.
Nhìn kỹ, cả người cô kỳ thật đều rất giản dị.
"Hơn nữa, cái miệng kia của Tô Bạch..." Lộ Tinh Lâm dừng lại, "Hôm nay, trước khi mặt trời lặn, toàn bộ câu lạc bộ sẽ biết về mối quan hệ của chúng ta."
Dư Lạc có chút không kịp phản ứng: "Quan hệ gì?"
Quan hệ theo đuổi của cô với anh?
Lộ Tinh Lâm lại bị tức cười, bước chân dừng lại, anh hơi nghiêng người, chắn tầm nhìn về phía trước của Dư Lạc.
Thế giới của Dư Lạc lập tức bị anh bao trùm, cùng với mùi hương quen thuộc nhưng xa lạ trên người anh.
Hành động cúi người của Lộ Tinh Lâm khiến Dư Lạc suýt nữa phản ứng theo bản năng mà lao vào lòng anh, bởi vì trước đây, mỗi khi anh làm vậy, chính là để cô ôm.
Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể đứng tại chỗ, nghe Lộ Tinh Lâm cười khẩy chế giễu.
"Sao thế, bạn gái cũ? Định chơi trò phong thủy luân chuyển với tôi à?"
Dư Lạc: ...
"Không." Dư Lạc nhìn thẳng vào mắt anh, "Chỉ là anh đột nhiên không giả vờ nữa, tôi không kịp phản ứng."
Lộ Tinh Lâm: "........."
Hôm nay đi ra ngoài, vẫn là chiếc siêu xe màu vàng tươi hôm trước, trước khi Dư Lạc lên xe, Lộ Tinh Lâm rất lạnh lùng và nghiêm túc nhắc nhở.
"Ngồi ở ghế sau."
"Trước khi tôi đồng ý, đừng nghĩ đến chuyện tự lên vị trí đó."
Dư Lạc biết đúng mực, cô cũng không giận, chỉ ngoan ngoãn đáp: "Ừ, biết rồi, trước khi theo đuổi được anh, không thể ngồi ghế dành riêng cho bạn gái mà!"
Câu trả lời của cô rất lịch sự, nhưng vẫn nghe thấy Lộ Tinh Lâm cười nhạo một tiếng, dường như không mấy hài lòng.
Sau khi lên xe, Dư Lạc mới bắt đầu hỏi Lộ Tinh Lâm rốt cuộc anh đã sắp xếp cho cô những gì.
Cô chắc chắn muốn tự mình trả tiền.
Lộ Tinh Lâm cũng không chớp mắt, bắt đầu trả lời ngay.
"Trước tiên đi đến spa làm lông mi và móng tay, còn có chăm sóc da mặt."
"Sau đó đi mua quần áo."
"Cửa hàng tôi đã chọn xong rồi."
Nhìn vào, anh quả thật rất hiểu quy trình làm đẹp của con gái. Nhiều năm như thế, người theo đuổi anh nhiều đến vậy, chắc anh cũng đã trải qua không ít mối tình rồi nhỉ?
Biết những điều này, cũng là bình thường thôi.
Tuy nhiên, trong lòng Dư Lạc hơi có chút ngập ngừng, cô hỏi anh: "Là phải hoàn toàn chọn đồ theo sở thích của anh sao...?"
"Sao vậy?" Lộ Tinh Lâm không trả lời trực tiếp.
Dư Lạc nghĩ đến phong cách ăn mặc hiện tại của Lộ Tinh Lâm, có chút phóng đại quá mức, cô cảm thấy mình vẫn khó mà chấp nhận.
Cô nuốt nuốt nước miếng.
"Phong cách hiện tại của anh cá tính đến nỗi bệnh thấp khớp của tôi cũng tái phát, tôi sợ trở về, tối nay lại phải bật điều hòa để giảm độ ẩm suốt đêm."
Lộ Tinh Lâm bị chọc tức đến mức mất lời trong chốc lát, đột ngột đạp phanh gấp, quay đầu lại nhìn Dư Lạc ở ghế sau.
"Em còn muốn mặc cùng một phong cách với tôi sao?"
"Em thật sự nghĩ tôi đưa em đi mua đồ đôi à?"
"Em ấy mà, chẳng qua chỉ là một người... bạn gái cũ mà thôi."
Câu lạc bộ nằm ở nơi khá xa xôi, đi môtn chuyến đến khu trung tâm thành phố thật sự tốn thời gian.
Khi hai người đến trung tâm thương mại, đã là hơn 10 giờ.
Dư Lạc vừa định xuống xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng cửa xe bị khóa, cô ngước mắt nhìn qua, thấy Lộ Tinh Lâm đang tháo dây an toàn.
Anh cử động vai một chút, sau đó lấy điện thoại ra, mở giao diện ghi chú.
"Để lại số điện thoại của em." Giọng Lộ Tinh Lâm lạnh lùng, không chút d. a. o động, "Tôi đưa em đến cửa hàng rồi sẽ đi."
Sự chú ý của Dư Lạc dừng lại ở câu anh nói sẽ đi, cô liền nghiêng người về phía trước, bám vào ghế dựa: "Đi? Anh sẽ không đợi tôi về cùng sao? Vậy lát nữa tôi sẽ phải một mình..."
Cô vừa nói vừa không để ý đến khoảng cách gần giữa hai người, hơi thở của cô hoàn toàn phả lên sau cổ của Lộ Tinh Lâm.
Trong không gian kín của xe, chỉ có tiếng hít thở của cô ở bên tai anh là rõ ràng nhất.
Yết hầu của Lộ Tinh Lâm khẽ chuyển động, nhưng giọng anh vẫn bình tĩnh: "Tôi không đến mức vô lễ như vậy, đưa em đến đây rồi bỏ mặc em."
← Ch. 017 | Ch. 019 → |