Truyện:Đá Viên Và Rượu Trắng - Chương 20 (cuối)

Đá Viên Và Rượu Trắng
Trọn bộ 20 chương
Chương 20 (cuối)
Thế giới song song (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)

"Không thể xin lỗi suông được. Phạt em được không nào."

Kỷ Quân nhích gương mặt gần tới, gần như dính lên bên má Sở Hà mà nói câu này, khiến cho vùng da trắng tuyết non mềm xung quanh nhuộm lên một tầng phấn hồng.

Thanh điệu lười biếng này khiến Sở Hà tê dại. Cô chưa từng nghe anh nói chuyện thế này bao giờ. Giọng nói lạnh lùng trong trẻo kia, dùng thế này, rõ ràng là phạm tội.

Anh ghẹo người như vậy chính là phạm tội mà.

Mà Sở Hà không bằng lòng chỉ làm người bị hại, còn muốn làm tòng phạm của anh.

"Đàn anh muốn..... Phạt thế nào ạ?"

Giọng nói mề.𝐦 Ⓜ️ạ.i uyển chuyển mang theo chút r·⛎·п 𝓇ẩ·𝓎 khàn khàn, khiến cả đốm lửa trong người Kỷ Quân bùng cháy lên. Vậy nên giọng nói của anh dường như trở nên 𝖓ó𝖓·ⓖ bỏ·ⓝ·𝖌.

"Ngồi lên trên bàn, tách đùi ra." Anh đưa ra mệnh lệnh, ngữ điệu thôi bạo lại lạnh lùng.

Anh kéo cô xoay người, dã thú trong lòng anh đã kêu gào khiến anh nắm chặt lấy 3·🅾️ ⓣ𝖍𝐨·ⓝ của cô, ôm cô ngồi lên bàn. Nhưng anh càng muốn nhìn thấy dáng vẻ cô chủ động, càng nhục nhã, càng đ*ộ*𝖓*ℊ 𝐭ìⓝ*♓.

Sở Hà đỏ mặt rũ đầu xuống không dám nhìn anh, cô do dự ngồi lên trên bàn. Hôm nay cô mặc váy, da đùi dính lên trên mặt bàn lạnh lẽo, hơi lạnh khiến cô run lên, nhưng ngọn lửa trong lòng như bị 𝖐í●↪️●𝐡 ✞♓●í𝖈●h cháy lớn hơn. Thần trí của cô đã bị đốt cháy không còn rõ ràng nữa, thậm chí còn hi vọng Kỷ Quân có thể dùng ngọn lửa của anh, đốt cô cháy thành tro bụi.

Cô chậm rãi tách hai đùi, hiện ra chiếc quần lót màu trắng mà vệt nước trên đó không thể giấu được. Ánh mắt của Kỷ Quân như càng sâu hơn, hệt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.


Nhưng trước nay Kỷ Quân không phải là người bị ԁụ·↪️ ✔️ọ·𝐧·g chi phối. Anh phóng túng 𝒹ụ●𝖈 ✅ọ●𝐧●ⓖ của mình, nhưng ԁụ-↪️ 𝖛-ọ-ⓝ-🌀 này khó mà giữ nổi, anh muốn xơi tái cô, nhưng càng muốn chậm rãi thưởng thức mỹ vị hơn.

Kỷ Quân không có hành động, chỉ mang theo vẻ mặt chơi đùa, cười như không nhếch mày nhìn cô."Rất đẹp."

"Hu...." Sở Hà không chịu nổi nhỏ giọng nghẹn ngào.

Cái gì đẹp chứ? ..... Tên khốn này....

Mãi mà không đợi được hành động của anh, hoặc là mệnh lệnh tiếp theo, Sở Hà đành lên tiếng, "Sau đó thì sao.... Đàn anh..." Giọng nói mang theo một tia mong đợi mà cô thẹn thùng thừa nhận.

"Trừng phạt hoàn thành rất tốt. Không có sau đó nữa." Anh lại khôi phục vẻ mặt nghiêm chỉnh.

Mặt người dạ thú!

Sở Hà bị trêu chọc cả người ngứa ngáy, nhịn cơn tức chống lên mặt bàn định đứng dậy, nhưng hai chân cô đã mềm nhũn, vừa tiếp xúc với mặt đất, trọng tâm không vững đổ rạp lên người anh.

Đụng vào anh rồi. Sở Hà không thể nào chống đỡ nổi khát vọng sâu trong đáy lòng nữa, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, hai chân mảnh mai khoác lên eo anh. Vùi mặt vào sâu trong hõm vai anh, nhỏ giọng nói."Đàn anh.... em muốn anh...."

ԁụ-𝒸 𝐯ọ𝖓-🌀 như phá cửa mà ra, Cuối cùng Kỷ Quân cũng có thể thương thức bữa tiệc lớn.

Môi lưỡi mạnh bạo quấy đảo trong miệng Sở Hà, mà cô cũng vứt bỏ mũ giáp, cô nhiệt tình đáp lại. Nụ ♓*ô*𝓃 mang phong cách dã thú hoàn toàn trái ngược với hình tượng lạnh lùng cấm dục ngày thường của Kỷ Quân, nhưng lại khiến Sở Hà mất hết sức lực. Cô nhanh chóng bị ♓ô.п không thở nổi, chỉ có thể thốt ra âm thanh như mèo con.

Quần áo cũng nhanh chóng bị cởi sạch. Màn dạo đầu quá mức ◗â·〽️ ԁụ·🌜, Sở Hà đã ướt đẫm từ lâu, Kỷ Quân đưa ngón tay khuấy đảo mấy cái đã không kìm nổi chen người vào. Lần đầu tiên đã pải chịu va chạm mãnh liệt như thế này, tiếng 𝖗ê.𝖓 𝖗.ỉ bỗng trở thành tiếng khóc.


🎋.í𝒸.♓ 𝖙.♓í.c.ⓗ quá mức, cô không chịu nổi cào lên lưng anh, nhưng Kỷ Quân chỉ cởi mỗi quần, mà Sở Hà chỉ bắt được lồng xù trên áo len, nhìn thì dáng vẻ áo mũ chỉnh tề của anh, tiếng khóc càng trở nên ấm ức hơn. Cô chỉ đành thò tay vào trong áo Kỷ Quân, cào một vệt lên lưng anh.

Ngón tay Ⓜ️·ề·𝖒 m·ạ·ⓘ lạnh lẽo chạm lên xương sống, Kỷ Quân bỗng bị ⓚ_í_ⓒ_h 𝐭𝖍í𝒸_ⓗ giống như phát điên càng đ.â.Ⓜ️ thọc hung ác hơn.

"A.... Không được rồi.... Anh khốn nạn...."

Dưới động tác kịch liệt ấy, tài liệu trên bàn rớt hết xuống dưới đất, rơi xuống phát ra tiếng động. Sở Hà bỗng tỉnh táo lại, hoảng sợ vỗ vai Kỷ Quân, nhưng không hề có chút sức nào, hệt như mèo con đang cào hai ba nhát.

"Đây là văn phòng đó..... Giáo sư quay về thì làm sao...A! Kỷ Quân!"

Nghe thấy cô dùng giọng mềm nhũn nhập vào xương tủy gọi tên mình, Kỷ Quân chỉ càng kích động hơn thôi.

"Cục cưng, cửa đã khóa trái rồi.... Gọi tên anh thêm mấy lần nữa, dễ nghe quá.... Nhưng cửa cách âm không tốt đâu, những người đi ngang qua sẽ nghe thấy đó, cục cưng nhỏ tiếng chút...."

Lần nữa chìm vào trong biển ◗-ụ-𝖈 ☑️ọ-𝓃-g. Mãi đến khi Kỷ Quân hừ một tiếng 𝓇●ú●t 𝐫●𝒶, bắn dòng ✝️·𝐢·𝐧·𝐡 ◗·ị🌜·ⓗ 𝖓●ó●𝖓●𝐠 𝒷ỏn●ⓖ vào khe thịt của cô, Sở Hà vừa thẹn vừa giận hυ𝖓.ⓖ ♓.ă.n.𝖌 cắn một miếng lên vai anh, để lại dấu ɱ●á●υ mờ nhạt, lúc này mới coi như kết thúc.

Kỷ Quân chỉ cưng chiều cười cười, đỏ mắt nhìn khe thịt non mềm đang đóng mở, khe thịt màu hồng phấn thèm khát hút lấ dịch thể 🅓â·Ⓜ️ dật màu trắng đục, anh lại ⓗô.n lên, hút lấy mật ngọt trong miệng cô.

"3h chiều mỗi thứ sáu, giáo sư đều không ở chỗ này, chỉ có anh có chìa khóa."

"Cục cưng, tuần sau gặp."

HẾT


Chương (1-20)