Tart anh đào
← Ch.13 | Ch.15 → |
Thời gian bọn họ dính chặt lấy nhau lại sắp trôi qua một tuần, cuối tuần cuối cùng trước khi khóa học kết thúc, trong hành trình sắp xếp tất cả mọi người cùng nhau ngồi xe rời khỏi thành phố B tới thành phố D cách đó không xa tham quan. Thành phố D là một nơi rất khác với thành phố A, không chỉ có non nước tràn ngập phong cảnh đất khách xa lạ quyến rũ, còn có di tích văn hóa lịch sử phong phú đang để viếng thăm.
Dưới bầu bầu trời trong xanh mây trắng bồng bềnh, trấn nhỏ đầy sắc màu có dòng nước trong xanh quấn quanh cùng với từng hàng kiến trúc phục cổ tao nhã, vì trong ngày hành chính nên người qua lại không nhiều lắm, khiến cho nơi đây càng thêm thanh bình tươi đẹp.
Hai người vẫn chưa hề công khai, chẳng qua là luôn dính vào một chỗ, động tác vẻ mặt thể hiện sự thân mật và mờ ám, ở nơi không có người nào để ý mười ngón tay luôn đan chặt vào nhau. Những người khác đều thảng thốt bởi phong cảnh đẹp đẽ, lại thêm bình thường Sở Hà cũng chẳng thích xã giao nên không có mấy người chạy đến hỏi này hỏi nọ.
Khoác tay người mình yêu ở nơi trấn nhỏ đất khách quên người này trải qua lần đầu tiên đi du lịch chung mà không có người nào tới làm phiền, lại có chút cảm giác giống học sinh tiểu học, Sở Hà khó nén bật cười trong lòng.
Lý tưởng được giấu sâu trong lòng thời gian dài cũng tạm tính được thực hiện rồi; trước kia cô luôn muốn giữ riêng thành phố D để dẫn người mình yêu tới một lần, nhưng cuộc sống độc thân lâu năm dường như đã khiến cô lo lắng, nếu bản thân kiên quyết với suy nghĩ này, cũng chẳng biết được đời này có thể tới thành phố D du lịch một lần hay không. Không ngờ lại thành hiện thực nhanh như vậy, thực sự khiến cô phải cảm thán duyên phận đúng là kì diệu.
Hai người cùng ngồi trên chiếc thuyền nhỏ độc đáo bơi hết ngạch đường thủy của trấn nhỏ, rồi lại cùng đại đội tới tham quan nhà thờ nổi tiếng nhất thành phố D. Nhà thờ hùng vĩ thanh tao đẹp đẽ ngập tràn hơi thở của lịch sử, cho dù chỉ lặng lẽ đứng thẳng ở nơi đó, cũng khiến người đi ngang qua chấn động vô ngần. Khi bước vào bên trong nhà thờ, bố cục của kiến trúc yên tĩnh thanh lịch, bức phù điêu và tranh tường tinh mĩ, không gian bên trong cao rộng, cũng khiến con người ta không si mê ngắm nhìn.
Đang chăm chú thưởng thức cảnh đẹp trước mắt, Kỷ Quân lại nhân lúc mọi người ngẩn ngơ, kéo Sở Hà vào một góc tối trong nhà thờ điên cuồng hôn hít.
"Ư...Đột nhiên anh làm gì đấy.... Mọi người vẫn ở bên cạnh đấy...."
Hương vị răng môi hòa quyện vào nhau không thể tuyệt vời hơn được nữa, Sở Hà đã dần dần say mê đắm chìm trong đó, nhưng vẫn hơi thẹn muốn giật người ra.
"Chẳng ai nhìn bên cạnh đâu."
"Cục cưng, chúng ta đang ở trong nhà thờ đó. Anh đang diễn thử."
Diễn thử.... Cái quái gì? Sở Hà bị hôn quay cuồng đầu óc, gần như không thể phân tâm đi nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của anh nữa, chỉ cảm nhận được xúc cảm mãnh liệt khi đầu lưỡi mang tính xâm lược của anh mạnh bạo quét qua, nhưng cảm giác an toàn khi bị xâm chiếm toàn bộ như thế này lại khiến cô cực kì thỏa mãn.
Đầu hơi tách ra, cả hai đều cùng nhau thở hồng hộc, đã cảm nhận được tầm mắt của bạn học bên canh lia qua, Sở Hà vội thu lại hơi thở của mình, nhưng lại nhìn thấy gương mặt của Kỷ Quân mang theo nụ cười đang nhìn cô chăm chú.
"Cười gì chứ." Chế độ người đẹp lạnh lùng được khởi động, cô hơi nhăn mày, bĩu môi bất mãn chọc lên eo anh.
"Đừng có che nữa, mặt em vẫn đỏ lắm." Giọng nói của anh mang theo ý cười.
Mặt Sở Hà càng đỏ hơn, lúc tỉnh táo lại bỗng nhiên hiểu ra ý tứ của câu anh nói ban nãy.
Diễn thử trong nhà thờ à.... Trên thực tế cho tới hiện tại hai người chỉ là bạn giường mà thôi, cũng chưa từng mở miệng xác nhận quan hệ, ngày thường cũng chỉ điên cuồng trên giường, cũng chưa kịp nói bao nhiêu câu âu yếm ngọt ngào. Đương nhiên vẫn còn có cảm giác không an toàn, anh nói anh không chơi tình cảm, vậy rốt cuộc cô là cái gì đây? Lỡ như quay về mảnh đất tràn ngập sự cám dỗ kia, anh lại gặp được người phụ nữ nào có sức hấp dẫn hơn thì sao? Chẳng qua là Sở Hà lựa chọn tin tưởng tình ý trong từng cử chỉ của anh, cũng tin tưởng bản thân sẽ vận dụng tốt sức quyến rũ của mình.
Nhưng ai có thể ngờ tới câu đầu tiên cận kề với lời hứa hẹn lại có sức nặng thế này. Một cơn cảm động khiến trái tim được lấp đầy tới mức phồng lên, Sở Hà nghiêng đầu liếc nhìn thần thái của những người xung quanh, tìm một chỗ để ấn nấp rồi dính sát lên mặt anh "Chụt" một cái.
"Em dán tem cho anh, sau này chính là vật sở hữu của em rồi."
*
Nhưng anh thực sự suy nghĩ xong rồi sao? Rốt cuộc cảm giác của anh đối với mình là gì?
Tuy cô tin tưởng Kỷ Quân, nhưng Sở Hà vẫn có rất nhiều nghi vấn liên quan đến anh, cũng còn rất nhiều rất nhiều điều muốn nói. Sở Hà cũng muốn tìm cơ hội trò chuyện với anh. Hơn nữa bầu không khí ở thành phố D lãng mạn như thế này, người vừa chìm vào yêu đương cuồng nhiệt luôn muốn trải qua thế giới của hai người, đợi đến khi đoàn ngoài ra khỏi nhà thờ, bắt đầu đi dạo trong trấn nhỏ, cô đã nhân lúc đại đội chen chúc người kéo anh âm thầm rời khỏi, chỉ gửi một tin nhắn cho nhân viên công tác bên trường dẫn dắt đội rằng tạm thời có việc, buổi tối đến thời gian tập hợp sẽ quay về hội hợp với mọi người.
Rất giống với cảm giác bỏ nhà theo trai, trái tim Sở Hà trở nên ngọt lịm.
Ngày thường sau khi theo Kỷ Quân theo thói quen đi vào trong ngõ nhỏ tìm kiếm những cửa hàng ẩm thực, hai người lại đi vào một trung tâm mua sắm. Nói là trung tâm mua sắm, thực ra không phải trung tâm thương mại cao cấp như ngày thường hai người hay tới, nơi đây chỉ là mấy cửa tiệm nhãn hiệu lâu đợi tụm lại cùng một chỗ.
Tuy bình thường hứng thú của Sở Hà đối với việc mua sắm cũng tạm, nhưng cảm giác đi dạo phố cùng người yêu đương nhiên khác hẳn với những lúc khác.
"Hay là anh chọn giúp em, chọn cái anh thích ấy."
"Thật á? Anh thích, là được luôn à?" Kỷ Quân nhướng mày lên, một bên khóe miệng cong lên mang theo nụ cười xấu xa.
Sở Hà cảm thấy sai sai, nhưng cũng chẳng xác định được rốt cuộc ạn định làm gì. Nơi này cũng đâu có bán đồ lót tình thú đâu nhỉ.... Vậy có lẽ ít nhất cũng an toàn. Cô gật gật đầu.
Tuy vẫn không đổi sắc, nhưng tư thái khi đi vào cửa tiệm kia của Kỷ Quân như tắm gió xuân khác hẳn với bình thường.
Trò chơi lần trước vẫn khiến trái tim cô khiếp sợ, nhưng lần này tốt xấu gì cũng đang ở bên ngoài, chắc anh cũng không đến nỗi không có giới hạn thế này chứ. Sở Hà đang nghiêm túc cân nhắc, hoàn toàn quên mất trước kia con hồ ly trắng nào đó ở bên ngoài quyến rũ cô đã làm ra các loại hành vi cấm trẻ em dưới 19 tuổi.
*Ở Trung thường có những bộ phim cấm người dưới 19 tuổi, nên mọi người đừng thắc mắc nhé. Bình thường chỉ là 18 thôi nhưng tác giả dùng 19+ đó.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |