Truyện:Đào Thoát - Chương 62

Đào Thoát
Trọn bộ 90 chương
Chương 62
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)

"Thầy giáo..."

Giọng nói dịu dàng của cô như lời mời gọi, như dòng nước suối mát lành ngọt ngào chảy vào đáy lòng ông. Nạp Lan Như Ý cúi xuống tìm kiếm đôi môi cánh hoa của cô.

Môi của cô ɱề*ɱ mạ*𝐢 một cách thần kỳ, ngọt như mật. Cô không từ chối ông, hơn nữa cũng không hề phòng bị một chút nào.

Cái lưỡi của ông tiến vào khoang miệng của cô, զц-ấ-𝐧 🍳⛎ý-ⓣ với lưỡi cô, ⓗ-ô-ⓝ cô kịch liệt. Lam Tĩnh Nghi nhắm mắt, nhẹ nhàng đáp lại. Nụ ♓.ô.𝓃 của ông càng thêm kịch liệt, như một con thú đang gặm cắn con mồi. Nạp Lan Như Ý gặm cắn đôi môi cánh hoa của cô cho tới khi nó sưng đỏ.

Tay Nạp Lan Như Ý trượt vào trong quần áo cô, cầm lấy nhũ phong trắng nõn. Nó lớn lên theo thiếu nữ, từ nho nhỏ e ấp cho tới khi mề·Ⓜ️ ɱ·ạ·1 đầy đặn khiến ông như thiếu niên ngây ngô, sôi trào nhiệt huyết. Bàn tay hơi thô ráp của ông che lên ngự*c cô, nhẹ nhàng ma sát đóa hồng mai mẫn cảm. Cảm giác từ bàn tay ông khác hẳn với từ thiếu niên. Đóa hồng mai của cô trở nên cứng rắn rất nhanh, nhẹ nhàng lớn lên, đứng thẳng trong lòng bàn tay ông.

Cô "ngô" nhẹ một tiếng, mở mắt, dường như đột nhiên tỉnh lại.

Bàn tay đặt trước ռ🌀ự●c cô thật lớn thật ấm áp. Động tác như thế không khiến cô cảm thấy đường đột. Người cô run lên, giọng r●𝐮●𝓃 𝓇ẩ●🍸, "Đừng. Thầy giáo...Đừng như vậy..." "Đừng sao?" Ông nhẹ ngậm tai cô, 𝖍ô·п lên dái tai cô, "Thế nhưng, xin lỗi, đã không còn kịp rồi." Ông than nhẹ. Ông áp cô trên giường, xốc áo cô lên đến xương quai xanh. Hai ngọn nhũ phong tròn trịa đầy đặn của cô đứng thẳng trước mặt ông như một ngọn núi nhỏ, ɱ-ề-Ⓜ️ ⓜ-ạ-i lại trắng như sữa, tản ra sự dụ hoặc dụ_c 𝖛_ọ_𝖓_ɢ.

Ông chặn nửa người dưới của cô, ngậm đóa hồng mai vào miệng.

"A." Lam Tĩnh Nghi hừ nhẹ, nắm lấy mái tóc đen mượt của ông, "Đừng, thầy giáo..." Nhưng cô có nói gì ông cũng không nghe lọt.

Ông cắn ⓛ*𝖎ế*𝐦 đóa hồng mai của cô, tay xoa nắn nơi ⓜ*ề*Ⓜ️ 𝐦*ạ*𝒾 tròn trịa khiến cho nó biến hình trong tay ông. Đóa hồng mai đỏ tươi nở rộ trong miệng ông.

Ông ngậm đóa hồng mai, tiếp đó là nhũ vựng, nhẹ nhàng mà 〽️ú_ⓣ như muốn ăn luôn nhũ phong của cô vậy. Sau đó ông nâng thên lên cho đến khi trong miệng chỉ còn lại đóa hồng mai thì ông bắt đầu lôi kéo.

Lam Tĩnh Nghi ưỡn ⓝ*🌀*ự*c lên, r·ê·𝐧 𝐫·ỉ, vừa như cự tuyệt vừa như nghênh đón.

Ông ♓ô.𝓃 cô, 𝒽ô·п lên 𝓃g-ự-𝖈 cô, lên eo, lên khu rừng rậm ở hạ thân, sau đó 𝐜_ở_ı 🍳⛎_ầ_n cô bằng tốc độ cực nhanh.

Ông kéo cô về phía mình, mở chân cô ra.

Ga trải trường bị †·h·â·п ⓣ♓·ể Lam Tĩnh Nghi kéo thành một đường sâu. Nhũ phong ướt đẫm của cô lộ ra, áo sơ mi vẫn ở trên xương quai xanh.

"Đừng..." Cô cảm thấy thẹn khi để cho thầy giáo nhìn nơi đó của mình. Cô rất muốn khép chân lại.

Ông cười khẽ, "Đừng cử động. Rất đẹp." Ông mở chân cô rộng hơn.

U cốc nữ tính gần ngay trước mắt, khe suối u mật kia, cánh hoa phấn nộn giấu nơi sơn cốc, cửa động nho nhỏ của phụ nữ hoàn toàn bị che lại.

†●ⓗ●â●n ✝️♓●ể cô vẫn mẫn cảm như thế. 𝐍*ℊ*ự*𝐜 cô đã hoàn toàn cứng lên, mà khu rừng của cô cũng rất màu mỡ, che đi khu tam giác cho tới giữa u cốc.

Nơi đó của cô tựa như dừng lại ở thời điểm dậy thì, phấn nộn xinh xắn. Cánh hoa 〽️●ề●𝐦 𝖒●ạ●i che kín cửa động yếu ớt, dường như chưa có bất kỳ người đàn ông nào tới thánh địa bí mật đó.

Ông mở đùi cô, dùng sức đẩy cánh hoa nho nhỏ ra. Cánh hoa phấn nộn bị tách mạnh ra, bên trong tựa như thịt trai ẩm ướt hồng nộn.

Cửa động nho nhỏ bị cánh hoa che kín như ẩn như hiện, tiểu huyệt được xếp thành từng vòng từng vòng như một vòng xoáy.

"Đừng..." Lam Tĩnh Nghi cong người lên, t●𝖍●ở 🌀●ấ●ⓟ. Nhưng hạ thân bị giữ chặt khiến cô rất nhanh lại ngã vào giường 〽️ề·ɱ ⓜạ·ı.

Nạp Lan Tư Ý dùng ngón cái che lên u cốc của cô, nhẹ nhàng xoa nắn ở lối vào. Ngón cái ông ướt rất nhanh, hạ thân cô dinh dính. Hơn nữa mỗi lần khẽ động liền phát ra tiếng động 🅓â·〽️ mỹ.

"A." Lam Tĩnh Nghi ngâm khẽ, †𝐡â●𝐧 ✞ⓗ●ể trẻ trung của cô bị kỹ xảo thành thục của ông gây xích mích nên không thể ức chế rung động mà гu*ⓝ гẩ*y.

Ông dùng ngón cái mở cánh hoa ra, dùng mật dịch trong suốt vẽ loạn lên đó. Cánh hoa nho nhỏ 𝖗⛎·ⓝ 𝐫·ẩ·y, đầy đặn và mẫn cảm hơn dưới ngón tay của ông. Ông nhẹ xoa nắn viên trân châu.

"A ******" 🌴·ⓗâ·ⓝ ⓣ·𝐡·ể Lam Tĩnh Nghi cong lên, lối vào bắt đầu co rút mạnh mẽ, cái miệng nhỏ chảy ra chất lỏng mê người.

Ngón tay thô ráp của ông thừa cơ đi vào. Vừa vào liền bị vách tường 🎋ẹ_ρ 𝐜𝐡_ặ_†. Lối vào bị ngón tay của ông mở lớn. Hạ thể người phụ nữ xinh xắn trắng nõn bị một ngón giữa thô to của người đàn ông đi vào. (tha thứ cho vốn ngôn từ hạn hẹp của ta ở mấy chỗ...này ^_^)

Ông từ từ tiến vào, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào phần thịt bị ngón tay ông kéo ra cho đến khi ngón tay ông đi vào toàn bộ.

"A..." Lam Tĩnh Nghi гê·п 𝖗·ỉ, 𝐤ẹ·ⓟ 𝒸·𝐡·ặ·† ngón tay của ông.

"Ngón tay thầy sắp đứt rồi, tiểu xử nữ." Ông nhìn cô chằm chằm, nói.

"Thầy, dừng lại, xin thầy..." giọng của cô rất mềm yếu, như lời mời chứ không phải từ chối. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng thấu như bị lửa dục thiêu, hoặc như một loại ngượng ngùng khó có thể diễn tả thành lời.

"Nếu bây giờ dừng lại thì cả đời này thầy sẽ hối hận. Tĩnh Nghi của thầy, thầy đã đợi em mười sáu năm..." Ông lại áp đùi cô lên lần nữa, ngón tay co lại mấy cái.

"A...A...A..." T-♓-â-п 𝐭h-ể trẻ tuổi trắng nõn của Lam Tĩnh Nghi vặn vẹo, rất nhanh đã có phản ứng với ông.

Nơi đó của cô thật chặt khiến cho ông điên cuồng! Lúc ngón tay 𝐫ú·𝖙 𝖗·ⓐ thì đã dính đầy mật dịch trong suốt. Ông lại cho thêm một ngón tay vào.

Hai ngón tay thô to từ từ tiến vào cho tới khi lối vào hoàn toàn nuốt mất nó ông mới bắt đầu co ngón tay lại. Hai ngón tay cùng ra vào ở cửa động của cô.

Sau đó ông lại cho thêm một ngón nữa vào. Ông muốn cô thích ứng trước một chút nếu không lát nữa cô sẽ không tiếp nhận nổi 🅿️𝒽·â·n 𝖙𝐡·â·ռ của ông.

Ba ngón tay không vào hết. Ông bắt đầu tăng nhanh tốc độ ra vào, nhanh chóng 𝖗ú-🌴 r-ⓐ đư.𝐚 ⓥà.0.

"A ***~ a ***~~ a ***~~" ✞𝒽â_n t_𝖍_ể Lam Tĩnh Nghi nhẹ lung lay, nhũ phong đẫy đà trắng nõn nhảy lên.

Ông cố định kiều đồn của cô, một tay đặt lên khu rừng rậm, ba ngón tay mạnh mẽ co lại.

"Không *** muốn ***~ a ***~~ a ******" Lam Tĩnh Nghi cắ.𝐧 𝐦.ô.ⓘ, đùi bởi vì bị ⓚí🌜●𝒽 †𝐡●í𝒸●♓ đau đớn mà nâng cao lên, không ngừng đung đưa.

Lúc ông 𝖍.𝐮.п.🌀 𝖍ă.𝓃.ℊ chen vào lần nữa, t·𝐡·â·п ⓣ·h·ể trắng nõn của cô nâng lên cao, rồi rơi xuống giường. Ngón tay ông vẫn ở trong cơ thể cô. Vách tường chăm chú mấp máy, lượng lớn mật dịch chảy ra theo ngón tay của ông.

Ông khiến cô đạt tới cao trào.

Ông rút ngón tay ra, bám vào người cô. Cô nhắm mắt lại, lông mi dài nhẹ nhàng rung lên, mồ hôi thấm ướt khuôn mặt nhỏ nhắn khiến cô trở nên quyết rũ dịu dàng.

Ông ♓ô●ⓝ cô lần nữa. Cô mở mắt nhìn ông, trong đôi mắt hoàn toàn là thất kinh. Ông cuốn cô theo, khiến cho cô chìm đắm trong nụ 𝐡ô𝓃●.

Hạ thân ông 𝖈*ọ ❌á*🌴 với hạ thân cô, khiến cô cảm nhận được ông đã sớm gắng gượng cực đại.

Lam Tĩnh Nghi như chìm trong giấc mộng kỳ lại. Tay chân cô bị ràng buộc, không thể nhúc nhích. Trước đây thầy giáo trong cảm nhận của cô như là một thần tượng, tuấn mỹ cao quý. Cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng mình sẽ có đụ𝐧*🌀 𝐜ⓗ*ạ*Ⓜ️ т.𝒽.â.ⓝ Ⓜ️.ậ.𝖙 như thế với thầy giáo. Thậm chí cô chưa từng nghĩ rằng thầy giáo anh tuấn ưu nhã như tiên tử của mình cũng chỉ là một người đàn ông, cũng có 𝐝ụ*𝒸 ✔️ọп*ⓖ như những người đàn ông khác, thậm chí còn cuồng dã hơn.

"Ngô..." Cô ngâm khẽ giữa răng môi ông. Hạ thân cô thật khó chịu. Hình như một ngón tay của ông vẫn ở trong đó. Cô có cảm giác bị kéo căng. 𝐃ụ*ⓒ ✌️ọ*ռ*🌀 nam tính của ông đứng thẳng, nhẹ cọ qua lớp vải. Nơi đó của cô thật nóng thật nhột nhạt. Cô dường như không thể chịu được nữa.

Ông buông cô ra, ngồi lên eo cô. Ông nhìn vào mắt cô, thả 𝓅●𝒽â●𝓃 т●𝐡â●ռ của mình ra.

Cự long thô to được thả ra, không ngừng ngọ nguậy tìm kiếm con mồi của nó.

Cự long chen vào giữa hai nhũ phong của cô, nhẹ nhàng chạm vào nhũ phong. Cự long đạm màu tương phản mạnh mẽ với da thịt trắng như tuyết của cô.

"A..." Lam Tĩnh Nghi sợ đến mức nhắm chặt mắt.

"Dọa em à, bảo bối?" Ông cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, đặt lên ◗·ụ·↪️ ☑️ọ·n·ɢ ⓝ*ó*ⓝ*🌀 𝖇*ỏ*𝐧*ɢ của mình.

Đầu ngón tay của cô run khẽ, đụng vào thứ nong nóng thô cứng kia thì muốn tránh ra nhưng ông khiến bàn tay nhỏ bé của cô khép lại, bao lên cự vật của ông.

Sự bao bọc của cô khiến ông hít mạnh một hơi.

Cự long tiếp tục lớn lên trong tay cô.

"Không."

Mặt của ông kề sát vào mặt cô. Cô lập tức nhắm chặt mắt, mặt đỏ ửng. Cô xấu hổ như thiếu nữ chưa hiểu sự đời!

"Muốn không? Muốn thầy không?" giọng nói trầm thấp của ông mang theo dụ hoặc ma mị.

ⓝ🌀_ự_𝒸 cô phập phồng kịch liệt. Cô không thể trả lời ông được.

Không chờ cô trả lời, bàn tay to đã che lên hai nhũ phong của cô, xoa bóp bằng lực mạnh. Nhũ phong bị đè ép, biến hình, đóa hồng mai đỏ tươi ư.ớ.t á.𝐭 không ngừng bị lôi kéo, đem tới sự tê dại.

Ông giật chân cô, đặt cự long lên lối vào, đột nhiên tiến vào trong cơ thể cô.

"Ngô..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại vì đau đớn. Ông nằm trên người cô, ⓗ*ô*𝖓 đi tiếng ⓡ·ê·п ⓡ·ỉ của cô, bắt đầu ra vào trong cơ thể cô.

"A *** a ***~~ a ***" Cô ngâm khẽ.

Nơi đó chặt khít, vách tường ẩm ướt nó*𝖓*🌀 b*ỏп*ℊ bọc chặt lấy ông, mang tới cho ông 🎋*♓οá*❗ 𝖈ả*ɱ trí mạng. Ông bắt đầu ra sức chạy nước rút, kịch liệt ra vào u huyệt.

"A ***~ a ***~ a ***~" tiếng 𝓇●ê●п r●ỉ của cô càng ngày càng ngắn gọn, ԁ_â_〽️ mỵ mà 🍳-ⓤ-𝖞-ế-ռ г-ũ.

Tiếng гê·n 𝓇·ỉ này càng cổ vũ cho 🅓ụ*𝒸 ν*ọ*ⓝ*ɢ của ông. Ông càng thêm nhanh chóng ra vào trong cơ thể cô.

"A ***~~ thầy giáo ****** đau quá ****** thầy giáo *** dừng lại ***~ a ***~ a ****** a"

"A ***~ thầy giáo ******~ thầy giáo ******"

Kiều đồn nhỏ nhắn của cô bị ông bóp đỏ lên, u huyệt nho nhỏ bị mở lớn, rách ra, bao lấy cự vật của ông.

Tiếng 𝖙♓â-n ✝️-ⓗ-ể chạm vào nhau đầy d_â_〽️ mỹ vang vọng trong phòng. Trong không khí thoang thoảng mùi vị 𝖍-ⓞ-𝐚-ⓝ á-ℹ️.

Sau một trận ra vào rất nhanh, ông đi tới nơi sâu nhất của cô, gieo hạt giống nóng ấm của mình vào cơ thể cô. Bọn họ đạt tới cao trào cùng nhau.

𝒯𝐡â_𝓃 т𝒽_ể xinh đẹp bóng loáng của cô rung động dưới thân ông. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sữa hiện ra vẻ vừa đau đớn vừa say mê, tỏa ra phong tình.

Ông nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên 𝒽ô.ռ.. Ông 𝐡-ô-n lên từng chút từng chút như đang cầm trên tay bảo bối quý giá nhất.

"Thầy giáo..." cô mệt mỏi mở mắt, tránh né ánh mắt ông, "Em...Em...Không đáng..."

Nạp Lan Như Ý suỵt nhẹ, dùng ngón trỏ chặn lên môi cô.

"Thầy thích nghe em kêu, muốn nghe em nỉ non dưới thân thầy, gọi thầy là thầy giáo...Xin thầy chậm một chút...Vừa rồi có phải rất đau không?"

Lam Tĩnh Nghi xoay người qua, dùng hai tay che mặt.

Nạp Lan Như Ý cười khẽ, vẫn chôn sâu trong người cô.

Chương (1-90)