← Ch.32 | Ch.34 → |
"Thả tôi xuống" 🌴_𝒽â_ռ ⓣ𝖍_ể Lam Tĩnh Nghi г·υ·n 𝓇·ẩ·🍸 lợi hại hơn, cảm giác tư thế của mình càng hổ thẹn.
Nạp Lan Địch nhìn thấy bộ dáng cô kinh khủng luống cuống, cười yếu ớt, "Kêu đi, kêu càng lớn càng tốt"
Nhìn thấy cái 𝒷ïể-𝐮 †-ì𝓃-h tà ác này trên mặt hắn giống như người làm sai chính là cô, gò má cô ửng hồng, mím chặt môi, Nạp Lan Địch nhìn qua, đôi môi lạnh lẽo xẹt qua gò má của cô, từng chút từng chút h-ô-п xuống
Tay Nạp Lan Luật vỗ về hai cánh ⓜ.ôп.🌀 trắng mịn, ngón tay thon dài ấp áp chơi đùa với 𝖙*𝖎𝓃*♓ d*ị𝐜*𝐡 còn sót lại của Nạp Lan Đich, con ngươi tinh tế 𝖇𝖎*ể*𝐮 𝐭ì𝖓*ⓗ rất chăm chú.
Nạp Lan Địch đã h_ô_п đến môi cô, cuồng nhiệt hô-ռ dường như muốn đem cô cắn nuốt đem cô sáp nhập vào 🌴-𝒽-â-𝐧 т-𝐡-ể. Cô thụ hưởng hắn cuồng nhiệt, mà cánh 〽️_ô_𝓃_ℊ bởi vì Nạp Lan Luật sờ mang đến sự ngứa ngáy làm cho cô với Nạp Lan Địch đang gắn bó răng môi bắt đầu suyễn khí.
Nạp Lan Luật bàn tay khẽ vuốt qua 𝐦●ô●ⓝ●ℊ cô mỗi một tấc da thịt, cẩn thận từng li từng tí dường như vỗ về đồ sứ quý báu. Sau đó trong con ngươi đen ánh mắt chuyên chú đột nhiên chậm rãi chuyển đen, ◗●ụ●c ✅●ọ●ռ●ɢ mãnh liệt bốc cháy.
Hắn con ngươi đen cứng lại, hai tay gắn vào trên cánh ɱô_𝐧_ℊ của cô, nhỏ vừa vặn, hắn nắm lấy hai mảnh ⓜ-ô-𝐧-ɢ hướng hai bên để cho cánh hoa bên trong mở lộ ra, rõ ràng nhìn thấy huyệt thịt cô còn đang nhẹ r_ц_ռ г_ẩ_γ, cự long giữa hai chân sưng thêm cứng rắn, cảm giác bành trướng đau đớn truyền đên cự vật của chàng trai tuán mỹ tà ác. ngón trỏ của hắn hướng cửa huyệt ướt đãm mở rộng đi vào, thịt huyệt chật hẹp bên trong uốn lượn, cửa động nho nhỏ bị ngoại lực vặn vẹo, có thể nhìn thấy thịt non bên trong, ngón trỏ hắn đã bị làm cho ướt đẫm, dính đầy 𝖉â-ⓜ dịch.
"Uhm..." Lam Tĩnh Nghi đứng dậy, lại làm cho kiều 𝖒·ôⓝ·g càng tới gần hắn.
"Rất tốt, bảo bối" Nạp Lan Luật vỗ vỗ cánh 𝖒ôռ●ℊ của cô, đem cô kéo lại gần, tay cầm thô to của cô ở xung quanh cửa động nhẹ nhàng trượt.
Lam Tĩnh Nghi hừ nhẹ, ✝️-♓-â-ⓝ ✞ⓗ-ể không tự chủ vì hắn ma sát mà nổi lên phản ứng. Nạp Lan Luật một bên ⓜ·ô·ℹ️ c·🔴·𝓃·ℊ 𝐥·ê·𝖓. Hắn đem thô to nhắm ngay cửa động, bỗng nhiên cắ●〽️ ѵ●à●ο đi, từ phía sau đoạt lấy cô.
"A..." bộ 𝐧*🌀ự*c Lam Tĩnh Nghi cơ hồ bị đè ép, dán chặt trên lồng ⓝ·🌀ự·🌜 Nạp Lan Địch, dũng đạo chật hẹp ẩm ướt vừa thích ứng hắn thô to cùng xâm lấn đã được Nạp Lan Luật bắt đầu ở trong cơ thể cô điên cuồng luật động.
Bàn tay lạnh lẽo Nạp Lan Địch chạy dọc theo т𝖍·â·ռ †·𝐡·ể tiến về п🌀.ự.🌜 của cô, xoa nắn, bóp lộng bầu vú sớm đã đứng thẳng. Đùa bỡn cô bầu n🌀.ự.𝖈 đồng thời, hắn còn không quên phối hợp với Nạp Lan Luật đang từ phía sau muốn cô, mỗi một lần Nạp Lan Luật đính nhập, hắn sẽ đem 𝐭·♓â·𝖓 𝖙h·ể của cô đẩy ra.
Chàng trai với cực đại thô trường dương cụ thật sâu đâ-〽️ ✔️-à-ⓞ của cô tử cung.
𝐓-𝐡-â-𝐧 †𝒽-ể của cô ở giữa hai người cuồng liệt run run, bầu vú tuyết trắng 〽️*ề*Ⓜ️ 𝖒*ạ*❗ ở ngón tay của chàng trai chơi đùa Chàng trai mỗi một lần mãnh liệt lại nhanh chóng tiến vào, cũng làm cho 🌴-ⓗâ-𝐧 т♓-ể của cô buộc chặt đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ nhăn lại, đôi môi phát ra tiếng thét chói tai.
Trong nội tâm nảy lên cảm giác hổ thẹ, nhưng từng đợt sóng đánh lên cùng đau đớn κ·♓🔴á·❗ ↪️ả·𝖒 như sóng biển đem cô bao phủ, làm cho cô không cách nào bận tâm đến tự tôn, phát ra tiếng kêu khó nghe
Trong không gian chật hẹp của Toilet nam, hai chàng trai cao to tuấn mỹ đùa bỡn thân hình ⓜ·ả·ⓝ·♓ 🎋hả·ⓝ·𝒽 nữ tử, trong đó 1 chàng trai tóc đen ôm ✝️𝐡·â·𝐧 ⓣ·♓·ể của cô, mà một tay còn lại 𝐯ù●ℹ️ ✅●à●🔴 𝓃𝖌-ự-𝐜 áo của cô, bóp bầu vú ⓜề.ɱ ⓜạ.ı, làn váy của cô gái bị kéo lên ngang hông, hạ thể hoàn toàn lõa lồ, phía sau của cô, một chàng trai hai cánh tay thon dài nắm thật chặt hai cánh ɱ.ô.𝐧.🌀 cô, từ phía sau điên cuồng ⓒ·ắ·𝖒 v·à·𝑜 trong tiểu huyệt của cô gái.
"A *** ân ******" lông mi cô dán trên làn da trắng sữa, khuôn mặt nhỏ nhắn thống khổ nhăn lại, tóc đen ướt mồ hôi dính sát vào gò má, đôi môi khẽ mở lộ ra vô hạn 𝐪𝖚ⓨế.𝐧 ⓡ.ũ phong tình.
Theo phía sau cô, chàng trai vẫn cuồng cắm càng thêm hung mãnh, như con tuấn mã đang rong ruổi trên thảo nguyên, dưới thân t𝖍.â.ⓝ 𝖙.𝒽.ể cô gái như cuồng phong mãnh liệt giữa mùa thu, thừa nhận chàng trai điên cuồng chợt đánh.
"A ****** a ******" т𝖍â_𝐧 ✝️_𝖍_ể của cô bị lần lượt xé rách, 🌴𝖍_â_n ✝️_𝒽_ể trống rỗng bị lấp đầy, bụng chướng lên cơ hồ muốn vỡ ra, ⓣ●𝒽â●𝐧 🌴●♓●ể gầy yếu không thể tiếp tục thừa nhận hắn vô hạn đòi hỏi.
Nạp Lan Luật 𝓇●ú●т ⓡ●a, một luồng 𝐭●ï●п●𝒽 dị𝐜●♓ như nước lũ phun trên cặp 〽️ô_𝖓_ⓖ xinh đẹp của Lam Tĩnh Nghi.
Mà cự vật của hắn vẫn như cũ thô to, dâng trào. Nạp Lan Luật vươn tay, vỗ về cô Ⓜ️*ô*𝖓*🌀 thịt non mềm, trên cánh 〽️ôn_𝐠 tuyết nộn một mảnh ẩm ướt dính đầy t●ℹ️ռ●♓ 𝐝●ị𝒸●𝐡 của hắn, thịt huyệt nho nhỏ giữa hai chân vì bị hắn thô to chống mở một thời gian dài, không thể khép lại, run run chảy ra từng luồng t𝒾●𝓃●♓ dị●ⓒ●♓ màu trắng.
Ngón trỏ dời về phía lỗ nhỏ không ngừng phun ra 🌴ⓘ*п*♓ dị*𝒸*𝒽, nho nhỏ huyệt khẩu lập tức hút lấy ngón tay hắn.
"Bảo bối, còn muốn không đủ sao?" Ngón tay của hắn không tốn sức chút nào cắm đi vào, chôn sâu trong â·𝖒 đạ·o chật hẹp ẩm nóng.
"Không nên..." Lam Tĩnh Nghi uốn éo người, hai chân lại ⓚẹ.ρ ⓒ.♓.ặ.𝖙 lên tay.
"Muốn kẹp 𝐜_𝐡_ế_t ta sao, bảo bối, sao có thể còn nhỏ như vậy?" Nạp Lan Luật than nhẹ.
Lam Tĩnh Nghi ⓒắ.п ɱô.i, không để cho mình phát ra 𝐫ê·ⓝ г·ỉ.
Nạp Lan Địch con ngươi đen thâm thúy nhìn thấu 🅱*❗ể*𝖚 ⓣ*ìn*𝒽 của cô, trong ánh mắt của hắn, mặt của cô đã hồng thấu, nửa là xấu hổ, nửa là cảm thấy thẹn.
"Luật, đừng làm rộn, xem ra cô đã khôi phục không sai biệt lắm, buổi tối còn có rất nhiều thời gian" Nạp Lan Địch đã buông ra 𝖙𝐡â·𝓃 t·𝖍·ể của cô.
Làn váy và ngón tay chàng trai đang xen vào bên trong cô cùng nhau trượt xuống, Lam Tĩnh Nghi hai chân r·u·п ⅼẩ·🍸 🅱️ẩ·γ, 𝖙hâ_ⓝ ✝️♓_ể tựa trên người Nạp Lan Địch.
Nạp Lan Luật ngón trỏ dính nước trong suốt, hắn bôi một chút lên mặt cô, cô nghiêng mặt né tránh, nhưng vẫn tránh không khỏi.
Cô ở trong lòng Nạp Lan Địch thở phì phò, thời gian thật dài mới khôi phục một chút khí lực.
Cô đứng thẳng ✝️𝖍â●𝐧 ✞●𝖍●ể, ánh mắt nhìn tới nơi bành trướng giữa hai chân của chàng trai, một cỗ hàn khí dâng lên.
"Ta... Ta sắp đi ra ngoài..." Cô muốn chạy đi sớm một chút.
Hai chàng trai đều nhìn chằm chằm cô, không nói lời nào cũng không động.
"Ta... Của ta... Quần lót..." Lam Tĩnh Nghi vẻ mặt đỏ bừng, nói xong câu đó, cô cơ hồ muốn cắn lưỡi tự sát.
"Cứ như vậy đi đi" Nạp Lan Luật ánh mắt dừng lại trên người của cô, "Tôi thích cô không mặc quần lót "
𝐓*♓â*n ✝️𝒽*ể của cô cứng đờ, mặc dù liều mạng ức chế, thế nhưng cô như cũ nhẹ nhàng mà ⓡυ●𝖓 гẩ●🍸.
"Anh" Nạp Lan Luật vừa nói những lời này, mắt vừa không nháy mắt nhìn mắt của cô, "Mỗi lần nghĩ đến cô phía dưới cái gì cũng không mặc, em phản ứng cứng lên ngay, nơi đó đau quá đau quá, trước đây có bao giờ như vậy đâu, anh có thế hay không?"
"Chú nghĩ rằng anh định lực mạnh hơn chú sao?" Nạp Lan Địch nhẹ cảm thán.
Lam Tĩnh Nghi lại không cách nào nghe tiếp, cô xoay thân đẩy cửa nhà vệ sinh chạy ra.
Một nữ sinh chắn ngang ánh mắt cô, giống với học sinh trong trường mặc áo màu tím, hạ thân lại mặc một cái váy ngắn, lộ ra cặp đùi thon dài, tóc dài nhuộm vàng, 🌴ⓗâ●п 🌴𝒽●ể thiếu nữ Ⓜ️ề●ⓜ 𝖒●ạ●ⓘ cùng thành thục thần kỳ tỏa ra sự 🍳υ𝓎*ế*ⓝ 𝐫*ũ.
Cô nhanh chóng chạy về nấp sau lưng Nạp Lan Địch, ✞·hâ·ռ 𝖙ⓗ·ể dán sát vào hắn, tay hắn ôm hông của cô, cô cơ hồ cảm giác được cự vật của hắn ở thịt của cô, cọ sát
"Kiều Bối Nhi..." Môi của cô khẽ mở, kêu lên một cái tên, ánh mắt lại thất thần nhìn về phía ngoài, mặc dù cách một cánh cửa gỗ nhưng hoàn toàn lọt vào tầm mắt của cô. Cô bé kia lại là Kiều Bối Nhi, vừa rồi cái người kêu thật lớn tiếng lại để cho cô cực độ cảm thấy thẹn lại là Kiều Bối Nhi, cô thực sự không thể tin...
Cô thiếu chút nữa bị bắt gặp... May là Kiều Bối Nhi cũng không có chú ý, có thể cô đã nhìn quen lắm rồi.
"Thế nào, lại hối hận? không phải chúng ta còn chưa có thỏa mãn ngươi?" Nạp Lan Địch chăm chú nhìn cô, trong tròng mắt đen lại lóe lãnh khốc.
Môi cô tái nhợt trương mắt to nhìn hắn, vừa lúc này tiếng chuông tan học tiếng vang lên.
Cô đẩy hắn ra, bước nhanh xông ra ngoài.
Hành lang trống trải thoáng cái náo nhiệt lên, theo các cánh cửa học sinh ùa ra, chen vào trong hành lang.
Lam Tĩnh Nghi hai chân hư mềm đi ở trong hành lang, học sinh gặp cô không ngừng cùng cô chào hỏi, mỗi một tiếng" cô giáo" đều làm cho lòng cô cả kinh nhảy một chút, cô không ngừng gật đầu, hốt hoảng đi hướng phòng làm việc của mình.
Cô lần đầu tiên phát hiện, phòng làm việc của mình xa xôi như thế.
Cô cho rằng cho dù bọn hắn chuyển tới trường học, ở trường học hoàn cảnh nghiêm túc như vậy sẽ không thể làm gì cô, thế nhưng cô sai rồi, bọn họ cư nhiên ở trên giảng đường ngang nhiên đùa giỡn cô, hơn nữa còn quá phận mà đem cô kéo vào toilet nam, thay phiên đoạt lấy cô.
Cô bi ai phát hiện, vô luận cô đi tới chỗ nào, bọn họ đều không bỏ qua.
"Không biết toilet nam được công nhận là nơi để ⅼ-à-𝖒 ✞ìⓝ-𝒽 sao..."
"A *** không chịu nổi, nhanh lên một chút, lại nhanh một chút... A *** "
Hai thanh âm hỗn hợp vang lên ở bên tai cô, trong lòng cô thất vọng, uể oải, khiếp sợ, do dự... Ngũ vị tạp trần, làm cho tâm tình của cô xuống thấp cực điểm.
"A *** không chịu nổi, nhanh lên một chút, lại nhanh một chút... A *** "
Không, đây không phải là Kiều Bối Nhi, là cô nhìn lầm rồi, cô che hai tai, 🌴-♓-â-ⓝ †𝖍-ể lại bỗng nhiên đánh vào một người, cô chấn kinh ngẩng đầu.
Trước mắt là chàng trai cao to, mặc đồng phục học sinh màu đen, lại khó nén hắn tuấn mỹ phong lưu. Tóc ngắn nhuộm vàng, đường vòng cung gò má hoàn mỹ, một đôi mắt đạm mạc lạnh lùng nhìn cô.
"Cô giáo" tiếng nói trong suôt như suối nhưng sao nghe lạnh lùng quá.
Cô đánh trống n*𝐠*ự*𝖈 nhìn hắn, tư tưởng như bị hút ra.
"Hiện tại có rảnh không?" Hắn nhìn mặt của cô, gò má của cô tái nhợt, mắt đánh trống 𝓃-ℊ-ự-c, chớp động một tia khiếp sợ. Bộ dáng của cô... Một chút cũng không giống như cô giáo, mà giống như con thỏ nhỏ bị khiếp sợ, làm cho người ta muốn thương tiếc ôm vào trong ⓝ·🌀ự·ⓒ, hắn đóng chặt mắt, vì ý nghĩ của mình mà tức giânh, lúc mở mắt ra con ngươi đã khôi phục vẻ lạnh lùng như trước.
"A?" Cô tựa hồ vừa tỉnh lại. Cô sẽ về phòng làm việc, sẽ về phòng làm việc trốn đi, một người điều chỉnh lại cảm xúc hỗn loạn của bản thân. Thế nhưng, vừa bị hai chàng trai tà ác ở trong toilet nam đùa bỡn xong lại gặp phải một chàng trai làm cho cô phải đau đầu.
"Cô giáo hiện tại rảnh không?" Hắn lại hỏi thêm một lần nữa.
"Tôi còn có việc..." Cô đầu óc thật là loạn, lung tung từ chối.
"Cô giáo không phải đã hết bận, phải về phòng làm việc sao?"
"nhưng lập tức sẽ lên lớp..."
"Tiết tiếp theo là tự học, sẽ không làm lỡ bài học, làm lớp trưởng, em có thể thỉnh giáo cô một vài vấn đề không?" Hắn thẳng tắp nhìn cô, không cho cô cự tuyệt.
"Được..." Cô chần chừ đáp ứng, đầu óc một mảnh hỗn loạn, thực sự tìm không được lí do thích đáng để cự tuyệt hắn. Cô mở cửa phòng làm việc, chàng trai theo sau tiến vào.
𝒯_ⓗâ_п 𝐭♓_ể của cô lập tức bị đặt trên bệ cửa sổ, lưng cô bị đặt trên mặt đá lạnh băng, lạnh lẽo cùng đau đớn làm cho cô nhíu nhẹ mày, chàng trai ngăn chặn cô, rèm cửa sổ màu đỏ tím ở phía sau hắn bay lượn.
"Cậu làm cái gì vậy?" 𝐓*𝖍*â*п t*ⓗ*ể của cô bị hắn áp chế một chút cũng không thể động đậy, cô giật mình lại hoảng sợ nhìn hắn, thanh âm run run.
Chàng trai không đáp lời, đôi mắt đạm mạc dừng lại trên mặt của cô, như đứng trong vùng áp suất thấp, ánh mắt như vậy làm cô có cảm giác không thở nổi.
Cô giãy giụa một chút, "Lam Tứ, cậu buông ra... Câu rốt cuộc muốn làm gì?"
"Vừa cô giáo đi đâu vậy?" Hắn nhìn chằm chằm vào cánh môi hồng hào sưng đỏ của cô, nơi đó giống như vừa được đàn ông yêu thương.
Cô kinh ngạc có chút không được tự nhiên, "Không đi đâu cả..."
Chàng trai hừ nhẹ, ngăn chặn 𝐭_𝒽_â_ռ ✞𝖍_ể cô lại chặt hơn.
Hắn muốn thế nào... Cô không dám suy nghĩ..."Cậu không phải có chuyện muốn hỏi tôi sao, cậu đã là lớp trưởng lớp chúng ta, có vấn đề gì..."
Cô nhiệt tình nói lại bị hắn lạnh nhạt cắt ngang, "Tôi không có vấn đề gì để hỏi cô giáo" hắn nhìn cô một cái, kiềm chế tay cô, ⓣ●♓â●ռ ✞𝐡●ể ngăn chặn cô, sau đó hắn giật mạnh đùi cô.
"A" cô bị đau, làn váy tím từ trên da thịt bóng loáng chảy xuống, một cặp đùi thon dài trơn bóng hoàn toàn lộ ra, bị nâng lên đến một góc độ khác.
"Buông tay ra" cô vừa thẹn, vừa giận, vừa vội lại vừa tức.
Con ngươi đen của hăn đang nhìn đến trước mắt một mảnh cảnh xuân, ánh mắt chậm rãi co rút lại âm trầm, Ngón tay thon dài không khỏi 𝖘·ℹ️ế·ⓣ ⓒ·𝐡ặ·t cổ chân mảп●♓ ⓚ𝖍ảռ●𝐡 của cô, căn bản không chú ý tới âm thanh kêu đau trong miệng cô, đôi mắt u ám hoàn toàn tập trung vào chỗ kín giữa hai chân cô.
Ai sẽ nghĩ tới thường ngày trầm tĩnh đoan trang diễm lệ, đơn thuần như cô giáo cư nhiên dưới váy quần lót cũng không mặc!
Hai gốc đùi tuyết trắng còn sót lại nước dịch của nữ tính, phiến mỏng tư mật vườn lại vừa bị đàn ông giẫm lên, cánh hoa phấn nộn còn ứ lại màu sắc đỏ tươi, có chút hơi sưng lên.
Dưới cánh hoa có thể nhìn thấy thấp thoáng tiểu huyệt bởi vì bị thô bạo điên cuồng cắm loạn quá lâu còn chưa khép lại, huyệt khẩu lưu lại dấu vết 𝐡-o-a-𝖓 á-❗, có vẻ ướ-𝖙 á-✝️ mà chật vật, trên bộ lông còn dính 🌴ï-п-h ԁị-𝐜-h của đàn ông, còn chưa kịp khô.
"Buông ra..." Hắn con ngươi đen u ám vẫn nhìn nơi đó của cô, cô cảm thấy thẹn muốn tránh ra, nơi đó cho tới bây giờ còn có chút đau đớn, vừa bọn họ đối với cô quá thô bạo cuồng mãnh, cô không muốn cứ như vậy bị người thứ ba nhìn thấy, thế nhưng...
Chàng trai chậm rãi ngẩng đầu
"Hóa ra cô giáo lại là nữ nhân thủy tính dương hóa" ánh mắt hăn vẫn dừng trên khuôn mặt cô, như nhẹ nhàng ✌️·uố·✝️ ✌️·ⓔ cành liễu, mềm nhẹ tốt đẹp, nhưng thanh âm của hắn lại lạnh thấu xương.
Mặt của hắn chậm rãi tới gần cô, khuôn mặt hoàn mỹ cho dù nhìn gần cũng không nhìn ra một chút tì vết, trái lại làm cho người ta cảm thấy càng thêm đẹp đẽ vô biên. 𝐓*♓*â*п ✝️𝐡*ể Lam Tĩnh Nghi lui về phía sau trốn tránh hắn tới gần.
← Ch. 32 | Ch. 34 → |