C65: Ngoại truyện 5 năm 17 ấy 5 h
← Ch.64 |
Lần đầu tiên luôn là lần nồng nhiệt nhất.
Họ không có kế hoạch cũng chẳng có phương hướng, chỉ tuân theo trực giác và bản năng. Dường như hai người đang đợi đối phương kêu dừng, nhưng chẳng ai nói gì.
Lúc Lý Tàng Phong đè Đào Hoa trên giường, anh bảo: "Giờ em vẫn có cơ hội kêu dừng đấy."
Đào Hoa nhắm mắt, cảm nhận trọng lượng và nhiệt độ cơ thể của anh đang bao trùm lên mình. Cô đưa tay sờ mặt anh, dùng đầu ngón tay tinh tế thưởng thức từng giác giác quan, từng da thịt trên khuôn mặt Lý Tàng Phong, cô nhủ thầm, người nàng quen mười năm trời này, anh sắc bén như vậy, kiêu ngạo như vậy nhưng cuối cùng lại chiếm trọn nơi mề_ɱ ⓜạ_i nhất trong cõi lòng cô.
"Ngoại trừ anh, em không nghĩ tới ai khác nữa cả."
Lý Tàng Phong nghe thế thì nhoẻn miệng cười, anh đè lên ⓝ·🌀ự·𝐜 cô, tiếng người còn vùi trong ռ·🌀ự·𝖈 cô nữa.
Cô cũng bắt đầu cười theo anh, nghiêng đầu hỏi: "Lý Tàng Phong, anh cười gì đấy?" Đến cả tên anh thốt ra từ miệng cô nghe sao cũng ngọt ngào quá đỗi.
Anh gục đầu, kề sát trán cô, "May quá.... May vì người em thích là anh, nếu không thì yêu đơn phương tận mười năm, mất mặt lắm."
Đào Hoa bật cười khanh khách vì câu anh nói, Lý Tàng Phong cúi người chiếm lấy bờ môi tốt đẹp kia. Lần này Đào Hoa thuận theo anh, mở miệng, để đầu lưỡi tham lam của anh chàng chiếm cứ khoang miệng mình. Cô học theo anh, 〽️ú●𝐭 mát, 𝖍ô*ռ cắn bờ môi người trước mặt, đến tận khi nghe tiếng nước nho nhỏ phát ra mới đỏ mặt tía tai ngập ngừng.
Lý Tàng Phong nhắm mắt tận hưởng môi cô, bỗng dưng thấy cô không đáp lại nữa, anh mở to mắt. Chỉ thấy đôi mắt cô nàng sáng rỡ trong bóng đêm, anh nhếch môi, thở một hơi nặng nề — Dáng vẻ ⓠ⛎_γế_n 𝖗_ũ này của cô trông rất thành thật, thành thật ở chỗ không cố ý làm ra vẻ ⓠ·𝐮🍸ế·ⓝ ⓡ·ũ, hấp dẫn ở chỗ khiến anh nhìn mà m●ê đ●ắ●Ⓜ️. Lúc hai người 𝖍ô.п mô.❗ anh đã cương cứng rồi, giờ phút này đây anh càng cảm giác rõ phần giấu trong lớp quần jean kia đang nóng nảy đến mức nào.
Thế nên, anh ngồi thẳng người, cởi phắt áo thun xám mới thay kia ra, kéo tay Đào Hoa 𝐜h●ạ●ɱ ѵà●🅾️ п●𝖌ự●c mình, lần xuống bụng mình.
Bây giờ Đào Hoa mới biết hoá ra làn da trắng sáng như thạch cao thượng hạng kia lại nóng rẫy đến nhường này.
"Lúc nãy anh có nhìn em không."
Tay Đào Hoa vẫn đặt trên người anh, cô mím môi hỏi: "Có nhiều cô gái nhìn anh lắm đấy."
Lý Tàng Phong cười sung şướ·n·g: "Anh nói với bọn họ mình có bạn gái rồi." Anh kéo tay Đào Hoa đặt lên đũng quần mình, "Họ cũng đâu có được thấy chỗ này." Anh còn xấu xa đẩy hông, để thứ kia cách lớp quần jean, cọ vào tay cô, "Chỗ này chỉ có mình em xem thêm, cởi giúp anh đi."
Đào Hoa không tỏ thái độ mặc kệ anh hoặc mở miệng cⓗ*ố*n*🌀 đố*𝒾 anh nữa, cô dường như đã quên tất cả hành động đó đều là vì nỗi băn khoăn và bất an trong lòng. Cô không nghĩ đến tương lai nữa mà chỉ chăm chú trong hiện tại mà thôi.
Đúng nhỉ, thứ cô muốn vốn dĩ chỉ cần vươn tay là có thể giữ lấy rồi, tội gì phải chối từ?
Đào Hoa nằm xuống giường, tay lại rất linh hoạt, cởi cúc, kéo khoá quần. Mới chỉ như thế mà Lý Tàng Phong đã đợi không nổi nữa rồi, anh cởi phăng quần đi, kéo áo cô lên khỏi đỉnh đầu.
Hôm nay Đào Hoa mặc áo ⓝℊự*🌜 màu vàng nhạt, khiến da ռⓖự.c cô trông càng trắng trẻo nõn nà hơn. Cái trắng của cô khác với làn da trắng của anh, cô trắng như bơ sữa, khiến người ta muốn cắn một miếng, l❗_ế_m một trận.
Lý Tàng Phong vùi mặt xuống, tham lam ngửi mùi của cô, nhấm nháp hương vị của cô. Đào Hoa thấy trước ռ·🌀ự·𝐜 mình vừa ướt vừa nóng, cô ôm đầu anh, dung túng cho hành động lưu manh này của anh. Anh 𝖒.ú.ⓣ ռⓖ.ự.ⓒ cô mạnh đến mức để lại cả dấu đo đỏ, sau đó anh để hai tay cô ra sau lưng, cứ tưởng anh sẽ 𝒸_ở_ℹ️ á_🅾️ 𝐧𝖌●ự●🌜 của cô ra nhưng hoá ra là không phải.
Thế nên, Đào Hoa đẩy anh ra, ngồi nhổm dậy tự ↪️ở·ⓘ á·o ռ_𝐠_ự_c cho hết. Lý Tàng Phong giúp cô cầm áo 𝖓🌀ự.𝒸 để sang một bên rồi lại lật người đè tiếp, cứ 𝒽ô●n tới 𝖍ô.𝐧 lui như thế một hồi.
Một lúc lâu sau anh mới nói: "Anh thích em lắm."
Đào Hoa đưa tay ôm anh, ♓ô.n tóc anh rồi bảo: "Em cũng thế.... Tàng Phong à, em cũng thế."
Lý Tàng Phong vốn đang bận chu du trên bầu пℊự*🌜 cô, bấy giờ lại mở miệng ngậm đỉnh 𝓃g·ự·🌜 cô nàng. Đào Hoa ⓡ·ê·𝖓 n𝐡·ẹ một tiếng, anh không dừng lại, xốc váy cô lên, vói tay vào nơi giữa hai chân cô, nơi đó đã sớm ướt đẫm rồi. Anh muốn được vào bên trong cô ngay lập tức, cũng muốn chậm rãi chiếm giữ cô. Cuối cùng, anh vẫn đau lòng cho cô nhất, anh cúi người cởi bỏ toàn bộ những gì còn sót lại trên cơ thể bọn họ rồi nằm nhoài người lên.
Lý Tàng Phong chống tay bên cạnh tai Đào Hoa, cử động eo ra chiều khiêu khích cái nơi ướ*✞ á*ⓣ mê người kia. Lúc anh quyết định đâ*〽️ ✅*à*𝖔 còn không quên nói: "Em nhìn anh này."
Đào Hoa chăm chú nhìn, sau đó cảm nhận một cảm giác trướng đầy, sau đó nữa, tất nhiên, là cơn đau không thể tránh khỏi.
"Ha...A" Đào Hoa chịu không nổi mà 𝐫ê_𝓃 ⓡ_ỉ, cô muốn nhắm mắt nhưng Lý Tàng Phong lại không cho, ánh mắt anh cháy bỏng chẳng kém gì thứ đang khuấy đảo dưới kia, cứ dính lấy cô, không cho cô tránh, cũng chẳng cho cô thoát.
Anh nhìn cô, dùng đôi mắt ghi dấu lại tất thảy, dưới thân vẫn không ngừng. Càng làm càng triền miên mãnh liệt, anh bế cô lên, để hai chân cô quặp vào hông mình.
"Đau à?" Lý Tàng Phong hỏi, có giọt mồ hôi trên vầng trán cao ráo chảy xuống bầu 𝐧𝖌_ự_🌜 trắng như tuyết của cô.
"..... Ừ." Đào Hoa không nói nên lời, thứ cảm giác đang nhấn chìm cô này khiến cô chỉ muốn thét thật to, đau lắm, nhưng càng 𝐬*ướn*🌀 hơn. Cô chỉ có thể ra sức ⓚ-ẹ-ⓟ 🌜-𝒽-ặ-✝️ chân, quắp đầu ngón chân lại thụ động đoán nhận từng đợt sóng tình đánh đến.
"Anh cũng đau..... Yêu Yêu, em chặt đến mức làm anh đau này."
Nói thì nói vậy nhưng anh chàng chẳng hề giảm tốc độ chút nào, mãi đến khi cảm thấy mình sắp bắn ra anh mới ⓡú*т ⓡ*𝖆, bắn lên đùi cô.
Đợi đến khi hai người vơi bớt mồ hôi Lý Tàng Phong mới ngồi dậy lấy chăn đắp cho cả hai.
Anh nhìn Đào Hoa, lại muốn 𝖍ô·𝖓 cô nhưng lần này bị coi tránh đi."
"Phải nhớ rõ chuyện bản thân hứa với em đấy."
Lý Tàng Phong hừ mũi, gật đầu, "Vậy giờ anh có thể 𝒽.ô.𝓃 em được chưa, bạn gái yêu quý?"
Đào Hoa nhìn bộ dạng giận dỗi của anh, cười cười, "...Em sẽ đến tìm anh mà."
Lý Tàng Phong ừ nhỏ một tiếng, nắm chặt bàn tay đang để trong chăn của cô, "Yêu Yêu, anh nhất định sẽ không buông tay."
Đào Hoa siết tay anh, "Em cũng sẽ không."
Hết 65 - Hoàn toàn văn
Thế là hành trình của Trà với Đào Lý đã hết rồi, thú thật với mọi người, đọc nhiều truyện có xôi thịt rồi nhưng đây là lần đầu tiên Trà edit truyện có xôi thịt (Hơi nhiều lần đầu tiên nhỉ?) Số chương và số chữ thì không dài, cứ tưởng hì hục đào 2 tháng là xong thôi (Tới 14/2 đăng hoàn hết là vừa đẹp) nhưng cuối cùng người tính không bằng trời tính thật:((, delay đến 31/3 mới xong toàn bộ thế này.
Nói sao nhỉ, Đào Lý không phải một bộ chỉ có mỗi xôi thịt, nó có cốt truyện, có tình tiết khá là gãy gọn dễ hiểu cũng dễ đoán, đọc có vui có buồn, lâu lâu Trà còn biết thêm vài thứ hay ho về văn hóa, thơ từ, phong tục này nọ nữa, thú vị lắm ^^. Rất cảm ơn tác giả Lý Phi Đao đã viết hết bộ này và đương nhiên, rất cảm ơn đã tìm đến đây để đọc bản edit của Trà, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ
← Ch. 64 |