Truyện:Đào Lý - Chương 10

Đào Lý
Trọn bộ 65 chương
Chương 10
C10: Khinh sư h
0.00
(0 votes)


Chương (1-65)

Đào Hoa từng này tuổi, chuyện ✝️ⓗ·â·ⓝ 𝖒·ậ·t nhất nàng từng làm với nam tử chẳng qua chỉ là nắm tay, giờ phút này lại bị 𝒽ô·ռ ⓜô·ï như thế, nàng chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, còn lồng ⓝɢ·ự·c thì như sắp 𝐧.ổ т⛎.ⓝ.ɢ đến nơi.

Đợi đến lúc nàng định thần lại rồi, xúc cảm trên đôi môi càng rõ ràng hơn, từng chỗ bị 🦵●𝒾ế●ⓜ, bị cắn qua nổi lên từng đợt tê dại, tê đến tận tâm can. Khuôn mặt hai người kề cận nhau, Đào Hoa vẫn trợn tròn mắt. Nàng thấy đôi mắt Lý Ẩn nhắm chặt, mặt mày như ngọc, lông mày dài rậm như cánh quạt, người thật nhưng cứ ngỡ tài tử trong tranh, , khiến người đối diện chẳng thể rời mắt.

Lý Ẩn bên này càng ♓ô-𝓃 càng nghiệm, càng q·υấ·п 🍳⛎·ý·† càng sâu, thêm chuyện đề phòng nàng đẩy mình ra, bèn dùng một tay siết lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, tay kia thì luồn vào bàn tay trắng như bạch ngọc kia, mười ngón tay chặt chẽ triền miên.

Đào Hoa bị bất ngờ, ưm một tiếng, nàng dùng sức ngoảnh mặt đi nhưng Lý Ẩn như tên đã lên dây, há dễ lùi bước? Chàng cúi đầu, dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn cần cổ nàng, da thịt mề-m Ⓜ️-ạ-𝒾 ở nơi ấy tiếp xúc với đầu môi, càng có cảm giác như đang gặm phần phô mai tươi thơm mát, xúc cảm ấy còn giống như trong giấc mơ.  

Lý Ẩn nghĩ đến giấc mơ hôm nọ, chợt ngẩng đầu nhìn Đào Hoa, chàng chỉ thấy lớp trang điểm của nàng đã nhòe, khóe mi ngấn lệ, có chút dáng dấp của "Đào Hoa" trong giấc mộng xuân ấy nữa. Trùng hợp thay, Đào Hoa của bấy giờ đang cải trang thành trang nam tử, tóc được được búi gọn gàng lên cao, Lý Ẩn muốn chiêm ngưỡng tư thái vũ mị câu hồn của nàng nên đưa tay rút cây trâm cố định búi tóc ra.

Ngoài sơn động bỗng vang lên một tiếng sấm dữ dội.

Đào Hoa kêu lớn một tiếng rồi hỏi: "Ngươi định làm gì đấy?"

Lý Ẩn nghe thấy lời này sao mà giống lời trong mơ quá, chàng hơi ngẩn người. Đoạn cúi đầu nhìn vành tai trắng trẻo của Đào Hoa, đáp một câu bản thân đã từng nói trong mơ: ".... Đ-ộ-𝓃-ⓖ ρ𝖍ò-ⓝ-ℊ với tiên sinh."

Đào Hoa vẫn rất tỉnh táo, nàng đẩy chàng ra, "Cái tên mãnh phu nhà người, ai muốn độп*🌀 ρ*♓*òn*🌀 với ngươi kia chứ?"

Lý Ẩn thầm nghĩ: Quả nhiên ta không phải đang nằm mơ, chàng nói: "Hôm nay nếu tiên sinh đã biết được bí mật của ta, thì chỉ còn hai con đường để đi, một là ở lại phủ tướng quân để ta trông giữ lâu dài, hai là làm phu nhân của ta." Dứt lời còn nhướng mày, ý bảo Đào Hoa chọn một trong hai cách giải quyết.

Đào Hoa nghe vậy, chỉ cảm thấy Lý Ẩn đang lừa gạt nàng như lừa một đứa nhóc ba tuổi, sao có thể không giận đây? Nàng đánh Lý Ẩn, nhưng khổ nỗi, Đào Hoa sức yếu, có dùng hết sức đánh chàng ta thì cũng chỉ như gãi ngứa cho chàng ta mà thôi.

Lý Ẩn không giận, nhìn nàng đỏ mặt không tình nguyện trong 𝖓·𝐠ự·𝐜 mình dù có khác tư thái nũng nịu chủ động trong mơ thì cũng chẳng hề chi, chàng còn thích hơn nữa kia kìa. Tay cũng không chịu ngoan ngoãn, bắt đầu 𝒸·ở·ⓘ 𝐪·uầ·n áo trên người nàng. Dẫu sao cũng là quần áo dành cho nam, Lý Ẩn 🌜*ở*ï đ*ồ rất chi là tiện tay, nhoáng một cái, quần áo trên người Đào Hoa đã biến mất hơn nửa, chỉ còn sót lại áo trong mà thôi.

Lý Ẩn thấy người trong n.ɢ.ự.c quần áo không chỉnh tề, như đóa hoa xinh lấp ló trong sương mờ, զ_υ_𝐲ế_ռ 𝓇_ũ bội phần nên cũng không vội vã ↪️ở-ℹ️ á-𝖔 trong của nàng, thay vào đó, chàng đưa tay xoa thẳng lên đầu 𝖓ⓖ.ự.↪️ cách lớp áo trong. Đào Hoa đang giãy giụa, đột nhiên bị tên háo sắc trước mặt xoa nắn chỗ nhạy cảm, cả cơ thể cũng bắt đầu mềm nhũn theo. Tuy bàn tay, ngón tay Lý Ẩn trờ sinh trắng trẻo thon dài có vẻ thư sinh, nhưng khắp cả bàn tay đầu phủ đầy những vết chai dày, bàn tay mang theo dấu vết mạnh mẽ thô ráp ấy cứ cọ đến cọ đi đầu n🌀*ự*𝒸 nào, chọc cho cả người nàng dần mềm như sắp 𝐜-𝖍-ả-y 𝖓-ướ-𝖈 đến nơi, cả người cứ run гυ_ռ 𝓇_ẩ_🍸 rẩy thế này thì còn sức ở đâu ra mà phản kháng nữa kia chứ?

Lý Ẩn ôm †.𝖍â.𝓃 𝖙.h.ể nửa lõa lồ nửa kín đáo của Đào Hoa mà cứ như ôm một dòng nước ấm nóng vậy, đầu quả tim chàng thì mềm nhũn và tê dại, thân dưới thì ngày càng cứng rắn. Một bên tay chàng thưởng thức khuôn ⓝ🌀ự·🌜 xinh đẹp của Đào Hoa, tay còn lại hư hỏng vói vào bên trong quần dưới. Đào Hoa hoảng sợ, k.ẹ.🅿️ 🌜♓.ặ.✝️ hai chân nhưng vẫn không sao ngăn được đầu ngón tay xảo quyệt của Lý Ẩn.

Ngón tay Lý Ẩn nhẹ nhàng sờ sờ phần lông thưa thớt của Đào Hoa. Bỗng nhiên nổi ý xấu, chàng bắt chước bản thân trong giấc mộng xuân nọ, hỏi nhỏ: "Chỗ này có từng bị Lý Tiềm chơi qua hay chưa?"

Đào Hoa nghe thấy, giận tím cả mặt, nàng bị y bắt nạt thế này thì cũng thôi đi, giờ còn phải chịu đựng lời nhục mạ của chàng ta nữa đấy à? Nàng giãy giụa muốn đứng dậy, níu lấy cổ Lý Ẩn, hung dữ cắn cằm chàng một bận.

Lý Ẩn dù đau nhưng vẫn không muốn buông tay, trong lòng thì nghĩ, quả nhiên nàng còn có chút hoang dã.

Tuy Đào Hoa trong mơ cả người 𝐦ề●𝖒 ɱ●ạ●ℹ️, yếu đuối đến mức khiến người ta chỉ muốn yêu thương còn nàng của hiện tại nói giận thì sẽ giận, cũng sẽ hung dữ đánh chàng, cắn chàng nhưng đó mới thật sự là Đào Hoa.

Đào Hoa cắn rất tàn nhẫn, cắn đến mức miệng nếm được cả vị mặn mới chịu thôi. Lý Ẩn thấy nàng vẫn chưa hả giận, bèn ấn đầu nàng vào vai mình an ủi: "Tiên sinh..... ta sai rồi."

Đào Hoa vừa nghe thấy câu ấy, muôn vàn sự tủi thân đột nhiên đánh úp trong lòng. Nàng dựa đầu lên vai chàng, bắt đầu sụt sùi nước mắt: "Người.... ngươi đừng bắt nạt ta."

"Ta không bắt nạt nàng, ta đến để thương nàng kia mà." Lý Ẩn vừa dứt lời thì nâng mặt nàng lên, dịu dàng ♓ô_n lⓘ_ế_ɱ toàn bộ nước mắt trên khuôn mặt Đào Hoa.

Một tia chớp lóe qua, Đào Hoa híp mắt nhìn y, chỉ cảm thấy ngũ quan sắc bén kia tái nhợt, vừa như 𝐪*⛎*ỷ câu hồn vừa như Tu La, khiến người ta khiếp nhược mà cũng khiến người ta thần điên hồn đảo, chẳng thể giữ nổi bản tâm.

Đào Hoa thở dài trong lòng, quả thật là ải nam sắc khó vượt qua mà! Nàng mềm người, dù không tình nguyện phối hợp với Lý Ẩn thì cũng không giãy giụa nữa.

Lý Ẩn thấy thế bèn buông nàng ra rồi tự 𝒸ở●ⓘ զ●цầ●ⓝ áo của mình, quăng bừa trên đất sau đó mới sáp lại gần Đào Hoa. Đào Hoa đã bao giờ nhìn thấy cảnh nam tử trẻ tuổi trần như nhộng thế này đâu, nàng chỉ thấy vóc dáng người trước mặt rắn chắc cao lớn, so sánh với vóc dáng ⓜề_ⓜ 〽️_ạ_𝖎 của nữ tử thì quả là khác biệt một trời một vực. Lý Ẩn nhìn ngắm vẻ mặt nàng, vừa lòng vô cùng, nhưng ban nãy biết mình vừa chọc nàng bực nên cũng không dám mở miệng đùa câu ta đẹp không nữa.

Đặt Đào Hoa nằm xuống xong xuôi rồi, Lý Ẩn cũng nằm sang bên cạnh nàng. Nhưng chàng thấy vẻ mặt nàng thoáng vẻ sợ hãi thì dịu dàng ve vuốt khuôn mặt Đào Hoa, dỗ ngọt: "Yêu Yêu đừng sợ, ta sẽ không làm chuyện vợ chồng thật với nàng ở đây đâu."

"Vậy ngươi định làm gì?"

"Ta chỉ muốn nàng thoải mái thôi." Lý Ẩn nói rồi thì đưa tay cởi dây quần, để người anh em tràn đầy hưng phấn của mình "ra mắt", "Yêu Yêu cũng hãy làm cho ta thoải mái đi." Chàng lấy tay Đào Hoa ấn lên phần dưới mình.  

Đào Hoa không phải đứa nhóc ngây thơ, đương nhiên biết đó là gì, đây là tình huống nào. Tay nàng bị Lý Ẩn giữ lấy, chỉ cảm thấy vật trong tay to lớn, chỉ cầm thôi mà hơi nóng đã hừng hực phả vào mặt nàng rồi.

Lý Ẩn được nàng bao bọc trong lòng bàn tay, cứ có cảm giác đến trái tim mình cũng đang bị nàng ấy nắm lấy vậy. Nhưng chàng thấy nàng nhắm chặt hai mắt, vừa thẹn vừa bực thì dỗ dành: "Yêu Yêu, nhìn ta này." Vừa nói còn vừa cử động hai ba bận.

Nhưng Đào Hoa còn đang bận nghĩ, từ trước đến giờ trí nhớ mình luôn rất tốt, chỉ sợ mở mắt nhìn một lần rồi thì cả đời khó quên luôn ấy chứ, nên bèn nhắm chặt mắt chẳng dám ♓●é 〽️●ở bên nào.

Lý Ẩn thấy Đào Hoa không thuận theo, động tác càng quá trớn hơn. Những ngón tay hư hỏng của chàng vốn đang chu du bên ngoài đột ngột lần mò vào trong, nhưng còn chưa kịp làm gì đã cảm nhận được sự ư-ớ-𝐭 á-t dính nhớp. Lý Ẩn mừng thầm, rút tay ra rồi 𝖛цố●𝖙 𝖛●e sườn mặt trơn nhẵn của Đào Hoa, bỡn cợt: "Nhìn mà xem, tiên sinh cũng đang thoải mái đấy thôi."

Đào Hoa ngượng chín của người, trừng mắt mắng y: "Vô liêm sỉ."

Lý Ẩn thấy nàng đã mở mắt, mưu đồ thành công thì sung ş·ư·ớⓝ·𝖌 nói: "Thế á, vậy nàng cứ trợn mắt xem xem ta vô liêm sỉ tới mức nào đi."

Đào Hoa không lay chuyển được y, liếc nhanh qua phần kia một cái, chỉ thấy tàn ảnh đen thôi chứ không dám nhìn kỹ.

Lý Ẩn thấy mặt mày nàng ủ rũ đáng thương, cúi đầu 𝖍ô·ⓝ má nàng, vừa hôm vừa nói: "Sợ làm gì? Sau này nàng không chỉ xem, mà còn phải ăn vào miệng nữa kia kìa." Đào Hoa nghe thấy Lý Ẩn bảo sau này nàng còn phải ăn phần thịt thừa kia của y, tim nàng tức khắc đập mạnh như trúng tà, mới chỉ nghĩ chút thôi mà đã 𝐧óп-𝐠 𝖇-ừ𝐧-ⓖ cả người. Đúng là tâm loạn thì người hết sức, Đào Hoa chợt thấy Lý Ẩn lại dùng ngón tay lần mò vào trong góc bí ẩn của nàng, lần này chàng ta càng ra sức 𝖈·ọ xá·т hơn, ngón tay không ngừng ⓒắ_Ⓜ️ ✌️à_🔴 trong ấy.  

Đào Hoa làm sao chịu nổi nữa, nàng khẽ khàng rên lên. Chỉ chốc lát sau, góc tối ấy đã nước xối dầm dề, mà trùng hợp nay, bên ngoài mưa đã trút từng cơn, còn có đôi tiếng nước mưa nhỏ giọt tí tách trong sơn động nhỏ, tiếng mưa rơi và hoàn cảnh lúc này thật dễ khiến người ta mặt đỏ tim đập, suy nghĩ vẩn vơ.

Lý Ẩn chăm chú nhìn thần sắc diễm tình của Đào Hoa, thị giác hòa cùng xúc giác, phần thân dưới chuyển động càng mau, ngón tay chưa bao giờ thôi 𝖈ắ●ⓜ 𝐯à●o trong ấy. Một lát sau, Đào Hoa nghe thấy tiếng ✞.𝐡.ở 🅓.ố.🌜 của Lý Ẩn, vật trong ✞●𝒶●ⓨ 𝖗⛎●𝖓 👢ê●n một trận, nàng ngay lập tức cảm nhận được một cảm giác ướ_т á_т 𝖓*ó*ⓝ*ℊ 𝒷ỏп*𝐠 tràn ngập tay mình. Ngón tay Lý Ẩn dừng lại vài giây rồi lại cắm mạnh trở vào, Đào Hoa ngay tức thì cảm thấy một cảm giác ngứa ngáy không nói thành lời dâng lên từ phía bụng nhỏ của mình, dường như toàn bộ tâm trí nàng đều ngưng đọng lại trên đầu ngón tay của Lý Ẩn. Thế rồi, Đào Hoa duyên dáng rên một tiếng rõ to, eo nhỏ run bần bật, tiết ra trong tay Lý Ẩn.

Hết 10.

Chương (1-65)