← Ch.19 | Ch.21 → |
La Trữ Bình gật đầu, "Đúng, đệ cho là kiếm pháp có tư cách đấu được với với Hắc Ngục chính là Vân Nhiên kiếm pháp được nghĩa lẫm công tử kế thừa từ đời này sang đời khác." Nói tiếp: "Nghĩa trang là vì thiên hạ mà tồn tại, nghĩa lẫm công tử lại được xưng là hóa thân của chánh nghĩa, cho nên đệ mới to gan giả thiết như vậy."
"Đệ nói không sai Vô Đạo để ý, đấu với chí tà kiếm pháp đương nhiên là phải dùng Chí Chính kiếm pháp." La Trữ Nhạc rất đồng ý với ý kiến của hắn, tâm tình lại phức tạp dị thường."Vân Nhiên kiếm pháp...... Ta biết rồi, ta sẽ thử một chút." Bất kỳ cơ hội nào có thể phá giải thần chú của Hắc Ngục kiếm, hắn cũng phải cố gắng nắm chặt.
La Trữ Bình nhìn hắn bước ra khỏi thư phòng, đưa mắt nhìn bóng lưng từ từ đi xa của hắn, lo lắng mở miệng, "Đại ca cho tới bây giờ vẫn không biện pháp hoàn toàn nắm trong tay bộ kiếm pháp kia, vậy phải làm sao bây giờ?"
Vân Nhiên kiếm pháp chỉ có nghĩa lẫm công tử mới có thể học tập, mỗi khi nghĩa lẫm công tử muốn truyền ngôi cho người kế nhiệm thì cũng sẽ truyền thụ bộ kiếm pháp kia.
Nghĩa lẫm công tử đời trước cũng phát huy Vân Nhiên kiếm pháp một cách vô cùng tinh tế, nhưng không biết vì sao La Trữ Nhạc lại luôn luôn không thể khiến tinh túy của bộ kiếm pháp thể hiện hết ra ngoài.
Võ công của hắn vô cùng thâm hậu, kiếm pháp có thể nói hoàn mỹ, nhưng lại có một sự quái dị không nói ra được —— kiếm pháp vốn nên nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi lại trở nên kéo dài mà nặng nề.
Đã có người hỏi nghĩa lẫm công tử đời trước, cũng chính là thúc phụ của bọn hắn La Thường Duyệt về chuyện này, theo hắn nói đó là do tính cách không chắc chắn của La Trữ Nhạc. Mà người muốn sử dụng bộ kiếm pháp này, trong lòng nhất định phải có lòng tin vô cùng kiên định với người khác đến mức bỏ ra tánh mạng cũng sẽ không tiếc, dưới sự phối hợp của hai người mới có thể làm cho kiếm pháp phát huy đến mức mạnh mẽ nhất.
Vấn đề lớn nhất của La Trữ Nhạc chính là chưa từng thực sự để an nguy của người trong thiên hạ ở trong lòng, chứ đừng nói đến ý niệm phải bảo vệ giang hồ, cho nên mới không phát huy được hết sức mạnh của Vân Nhiên kiếm pháp.
Thân là nghĩa lẫm công tử lại không thể sử dụng tốt Vân Nhiên kiếm pháp, các Trưởng lão của nghĩa trang có lời oán thán với La Trữ Nhạc, lại càng không hiểu vì sao La Thường Duyệt kiên trì muốn truyền vị trí cho hắn!
Trước đây dù thế nào nghĩa lẫm công tử La Thường Duyệt cũng chỉ cười nói: "Xuất hiện một nghĩa lẫm công tử đặc biệt như vậy cũng rất tốt."
Lời này quả thật chọc tức tất cả trưởng lão ở nghĩa trang, nhưng mà ngoài việc La Trữ Nhạc không thể sử dụng tốt Vân Nhiên kiếm pháp, những việc khác...... Ví dụ như võ công, trí tuệ, phong độ và thủ đoạn giao thiệp đều là ưu tú nhất.
Sau một thời gian Các Trưởng lão phàn đối kịch liệt vẫn thừa nhận ngoài La Trữ Nhạc vẫn là không có người thứ hai có thể đảm nhiệm vị trí nghĩa lẫm công tử.
Từ khi La Trữ Nhạc nhậm chức tới nay, quả thật cũng là làm rất tốt.
Nhưng La Trữ Bình vẫn không hiểu vì sao thúc phụ lại truyền vị trí cho người hoàn toàn không có hứng thú với chuyện trong thiên hạ như đại ca. Hắn đã từng hỏi nguyên nhân thực sự của việc truyền ngôi, hắn nhớ thúc phụ đã nói như vậy——
"Trữ Nhạc là một nhân tài hiếm có, chỉ tiếc cá tính của hắn không hiểu được phải hi sinh vì người khác. Nếu như hắn sinh ra ở một gia đình bình thường, ta sẽ không thèm để ý hắn như thế nào, nhưng sự thật không phải là như thế, hắn sinh ra ở nghĩa trang, là một gia tộc phải gánh vác gánh nặng của võ lâm! Cho nên ta phải bắt buộc hắn đối mặt.
"Nếu bởi vì cá tính của hắn mà không truyền vị trí cho hắn, mặc cho hắn ung dung tự tại sống qua ngày, chẳng phải là lãng phí năng lực của hắn hay sao? Mà thiên hạ không phải cũng mất đi một nhân tài có thể làm chuyện lớn sao? Đảm nhiệm vị trí nghĩa lẫm công tử này, ta tin tưởng hắn sẽ trưởng thành, sẽ hiểu bảo vệ một người quan trọng đến thế nào, đến lúc đó tâm tính của hắn sẽ trở nên hoàn toàn thay đổi, võ lâm cũng sẽ bởi vì hắn thay đổi mà đổi thay."
La Trữ Bình kéo suy nghĩ bay xa trở về, chậm rãi nói: "Chỉ mong đại ca thật sự có thể thay đổi tình trạng của võ lâm bây giờ, kết thúc phân tranh."
***
Mùi máu tươi phân tán trên không trung, một cô nương trẻ tuổi mặt không hề thay đổi, cầm Hắc Ngục kiếm trong tay đứng ở bên cạnh Bái Hà, một thân quần áo trắng như tuyết dính vết máu đỏ tươi, có vẻ quỷ dị đặc biệt khoogn thốt nên lời.
"Vẫn còn muốn khiêu chiến sao?" Bái Hà giễu cợt hỏi bại tướng dưới tay.
"Bái Hà, ngươi cứ tạm thời hài lòng, có bản lãnh thì hãy tự mình đánh nhau với ta, chớ núp ở phía sau một nữ nhân mà kêu gào!" Vị trưởng môn kiếm phái bị Hắc Ngục kiếm chém thương, sắc mặt trắng bệch, thủ hạ phải chống đỡ mới có thể đứng vững, nhưng lập tức làm như thế, hắn vẫn là không ưa sắc mặt của Bái Hà, tức giận mắng.
Bái Hà nheo mắt lại, "Núp ở sau lưng nữ nhân? Hừ! Ngay cả một nữ nhân ngươi cũng không đánh lại được, vậy mà còn muốn đối chiến với ta sao? Buồn cười!"
"Ngươi!" Đẩy thủ hạ ra, cầm kiếm chỉ hướng Bái Hà.
Hoa Đóa đứng ở bên cạnh lập tức ngăn cản trước mặt Bái Hà, giơ kiếm chờ chỉ thị.
"Hoa Đóa, lui ra." Bái Hà lắc đầu, dùng bố thí giọng nói: "Ngươi cho rằng còn có thể đứng nói chuyện với ta võ công là của ngươi giỏi sao? Nếu không phải là ta thấy ngươi là một nam tử hán, muốn Hoa Đóa xuống tay lưu tình, lưu lại một cái mạng nhỏ của ngươi, thì đã cho các người đi gặp Diêm Vương rồi!"
"Ngươi nói cái gì?"
"Tất cả những người ta giết đều là nhân vật không đáng nhắc tới trên giang hồ." Bái Hà ngắm nhìn hào kiệt hiệp khách bốn phía lộ ra hận ý với hắn, "Cho nên lưu lại các ngươi, là căn cứ vào đạo lý anh hùng tiếc anh hùng. Với lại nếu trong chốn võ lâm không còn người nào có thể làm đối thủ của ta nữa không phải rất không thú vị sao? Thừa dịp tâm tình ta rất tốt, các ngươi vẫn nên nhanh chóng trở về chữa thương, hôm nào trở lại cùng ta đấu tiếp."
Bái Hàn dừng lại một chút còn nói: "Nếu không lập tức đầu hàng ta, trở thành một thành viên của Kỳ Tinh giáo, chúng ta cùng nhau thống trị võ lâm."
Cho dù Hoa Đóa mạnh hơn nữa, nhưng nghĩa trang chưa giải quyết, hắn phải giữ vững tinh thần thể lực, cũng phải chiêu dụ nhân tài, làm cho Kỳ Tinh giáo lớn mạnh hơn!
Lúc này, một bóng người cao lớn xuất hiện."Bái Hà, ngươi tạm thời nằm mơ! Muốn thống trị võ lâm, ngươi phải qua cửa ải của ta trước!"
Mọi người nhìn thấy nhân mã nghĩa trang che chở nghĩa lẫm công tử xuất hiện, không khỏi vừa mừng vừa sợ."Nghĩa lẫm công tử đến rồi!"
Nghĩa lẫm công tử là nhân vật bảo vệ hòa bình của võ lâm, hắn xuất hiện giống như là cứu tinh, cho dù không biết có thể đánh thắng Bái Hà hay không, nhưng hắn mang đến hi vọng, khiến tinh thần tất cả mọi người chấn động.
"Ngươi rốt cuộc đã tới!" Bái Hà nhìn La Trữ Nhạc, sắc mặt cứng lại.
La Trữ Nhạc có ngạo khí bẩm sinh vượt trên hắn, khiến toàn thân Bái Hà căng thẳng nhất thời, trong lòng chỉ cảm thấy vô cùng thấp thỏm.
Đáng ghét! Hắn nhưu vậy mà lại sợ La Trữ Nhạc?
"Ngươi cũng chỉ có thể mạnh miệng nói một chút, muốn khuyên ta, đánh thắng Hoa Đóa trước đi!" Bái Hà quẳng xuống lời nói ác độc.
La Trữ Nhạc nhìn Hoa Đóa đang ngăn trước mặt Bái Hà, vẻ mặt vốn lãnh khốc trong nháy mắt xảy ra biến hóa —— hai cảm xúc bi thương thảm thiết và thương yêu thoáng chốc dây dưa tim của hắn.
"Đóa Nhi...... Ta cuối cùng cũng nhìn thấy nàng." Nhìn ánh mắt trống rỗng của nàng, La Trữ Nhạc khàn khàn nói mang theo tình cảm nồng đậm.
"A! Đúng rồi, tình cảm giữa nghĩa lẫm công tử và Hoa Đóa hình như không tệ, bây giờ muốn chính diện đối đầu, có phải làm khó dễ ngươi hay không?" Bái Hà nói hả hê.
Một ánh mắt hung ác quét qua, "Bái Hà! Ngươi cho rằng chú ngữ của Hắc Ngục kiếm không ai có thể phá giải sao?"
"Ngươi... ngươi nói gì?!" Chẳng lẽ La Trữ Nhạc đã biết phương pháp phá giải rồi sao? trong mắt Bái Hà xuất hiện vẻ kinh hoảng.
Nhớ trong thư nhắc tới muốn phá giải chí tà Hắc Ngục kiếm, nhất định phải dùng chí chính kiếm pháp đến ứng phó, hơn nữa cũng không phải là bất kì kẻ nào đều có thể phá giải, người này phải ôm chặt ý niệm thà bị hy sinh tánh mạng cũng quyết đối đầu, chỉ có ý chí vô cùng mạnh mẽ mới có biện pháp phá giải chú ngữ.
Nhưng La Trữ Nhạc lại không lấy được bộ sách có liên quan Hắc Ngục kiếm, sao hắn biết chứ?
Quả nhiên có phương pháp phá giải! La Trữ Nhạc theo dõi phản ứng Bái Hà, chậm rãi nhếch miệng."Hôm nay ta đến là muốn phá giải chú ngữ của ngươi, đưa Đóa Nhi về bên cạnh ta." Đưa mắt nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Hoa Đóa, giọng điệu của hắn rất kiên định.
"Phá giải? Không thể nào! Rõ ràng là ngươi đang mạnh miệng." Bái Hà không tin tức giận kêu lên, "Ta sẽ lợi dụng Hắc Ngục kiếm đến diệt trừ nghĩa trang, xưng bá võ lâm!"
"Xưng bá võ lâm? Quả thực là si nhân thuyết mộng*!"
* si nhân thuyết mộng: kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao.
"La Trữ Nhạc! Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta sẽ để cho ngươi biết một chút về lợi hại của Hắc Ngục kiếm." Bái Hà cực kỳ tức giận hạ lệnh cho Hoa Đóa."Giết hắn đi!"
Hoa Đóa giơ lên kiếm, toàn thân lập tức tản mát ra một luồng tà khí, khí thế kinh người.
"Nghĩa lẫm công tử!"
"Thiếu gia!"
Tất cả mọi người bởi vì lo lắng không hẹn mà cùng lớn tiếng kêu.
"Không cần đến gần nàng! Tất cả lui ra." La Trữ Nhạc đã sớm tính toán một mình đối mặt Hoa Đóa, lập tức hét lớn.
Thần lực của Hoa Đóa cộng thêm Hắc Ngục kiếm, trăm dặm xung quanh nơi này cũng sẽ gặp họa. Vì giảm thấp thương vong, tốt nhất bọn họ nên tránh ra xa, tránh cho hắn còn phải phí tâm cứu người.
La Trữ Nhạc hoàn toàn không kiêng kỵ Hoa Đóa, chậm rãi tiến lên, "Đóa Nhi, ta tới đây."
Biểu cảm trên mặt Hoa Đóa không hề thay đổi, giống như một con rối chờ đợi chỉ thị của Bái Hà.
"Hoa Đóa, giết!"
Những lời này quanh quẩn ở trong óc của nàng, làm cho ánh mắt nàng thoáng chốc tràn đầy sát khí, nâng Hắc Ngục kiếm trực tiếp bổ về phía La Trữ Nhạc.
Khinh công của La Trữ Nhạc rất giỏi, lập tức thoát được một kiếm trí mạng, "Đóa Nhi, nhìn ta! Ta là Trữ Nhạc.... ."
Vừa gấp gáp vừa bi thương mà hô to, hắn muốn gọi Hoa Đóa đang bị khống chếtỉnh lại.
Bái Hà ở bên cạnh lành lạnh nói, "Không có ích gì đâu, nàng chỉ nghe thấy lời nói của ta."
Ánh mắt của La Trữ Nhạc tràn đầy tức giận, "Ngươi câm miệng!" Lạnh lùng bỏ lại những lời này, tiếp tục né tránh nguy hiểm lần nữa.
Khí thế của Hắc Ngục kiếm trấn áp xung quanh, kiếm mạnh mẽ xông tới mặt, đại thụ xung quanh ứng tiếng ngã xuống đất, đổ lên nhau.
Trời đất giống như sẽ bị luồng tà khí này mở ra, cả vùng đất trong nháy mắt đung đưa, mọi người tránh né sợ tới mức thất kinh.
Chỉ có La Trữ Nhạc bất động —— hắn không nhìn sát khí của nàng, không sợ hãi chút nào mà đứng ở dưới kiếm của nàng."Nàng thật sự cam lòng quên ta sao?"
← Ch. 19 | Ch. 21 → |