Vương tôn quý tộc có sự tôn quý bẩm sinh
← Ch.074 | Ch.076 → |
Đào Hoa giật mình, vô thức đưa tay bịt miệng hắn lại, nhìn quanh một lượt như thể đang làm điều xấu.
"Ngài điên rồi ư? Nói những lời này nếu bị người khác nghe thấy thì sao?"
Mục Vô Hạ chớp chớp mắt, kéo tay nàng ra: "Nơi này không có người ngoài, ta cũng không nói lớn, có gì đáng ngại?"
"Ngay cả thiếp thân vương gia cũng không phòng bị ư?" Đào Hoa chỉ vào chóp mũi mình, trợn tròn mắt nhìn hắn: "Thiếp thân với ngài quen biết cũng không lâu, sao ngài có thể chắc chắn thiếp thân sẽ không nói ra ngoài?"
Mục Vô Hạ nghiêng đầu, hỏi một cách ngây thơ: "Tỷ sẽ nói ra ngoài sao?"
"... Không."
"Vậy là được rồi." Nam vương mỉm cười nói: "Ta nhìn người rất chuẩn, người nào tốt, người nào xấu, trong lòng ta đều biết rõ, tỷ không cần lo lắng."
Điều này đúng, Đào Hoa khẽ gật đầu. So với loại người điếc không nghe mù không thấy như Cảnh vương, Nam vương tuy nhỏ tuổi nhưng thật sự biết nhìn người. Chỉ riêng thái độ vừa thân thiết vừa đề phòng với Thẩm Tại Dã, cũng biết vị tiểu vương gia này không phải hạng tầm thường.
Nhưng hoàng vị... con đường tranh giành ngôi vị xưa nay hung hiểm, đứa trẻ này không muốn đi theo con đường do Thẩm Tại Dã trải sẵn, vậy phía trước sẽ là thứ gì đang chờ đợi hắn?
Xe ngựa càng lúc càng gần khu ổ chuột, vốn định đi qua đường tắt ở đây, sau đó quay về tướng phủ, nhưng cỗ xe ngựa này nhìn là biết người ngồi bên trong là thân vương quý tộc, những người dân nghèo nằm rải rác ven đường nhìn thấy ắt sẽ lũ lượt đứng dậy, muốn đi theo xe.
"Không ổn rồi." Đào Hoa bị những ánh mắt bắn ra từ xung quanh dọa sợ vội buông rèm xe, cau mày nói với phu xe ở ngoài: "Mau đi qua đi!"
"Vâng." Phu xe đáp lời, thúc ngựa một cái thật mạnh, xe ngựa liền phi nước đại.
Nam vương sững sờ, định hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại cảm giác hình như con ngựa đằng trước đụng phải thứ gì đó, phát ra tiếng "thịch" nặng nề.
Phu xe vội dừng ngựa, mấy hộ vệ cạnh xe cũng căng thẳng, có người chạy lên phía trước xem rồi quay lại bẩm báo: "Vương gia, đụng phải người rồi."
Đồng tử co lại, Mục Vô Hạ lập tức vén rèm xuống xe, Đào Hoa cau mày, cũng đành phải theo xuống.
Trước ngựa có người bị đụng văng ra xa, miệng không ngừng chảy máu. Phu xe sợ hãi mặt mày tái mét, đi theo sau Nam vương nói: "Vương gia, người này đột nhiên lao ra, tiểu nhân không kịp ghìm cương ngựa..."
Mục Vô Hạ bước nhanh lên trước xem thử, thị vệ bên cạnh cố gắng ngăn cản đám dân nghèo chen lấn, tạo cho hắn một khoảng trống.
Người bị đụng là một cậu bé gần bằng tuổi hắn, mặt mũi bẩn thỉu, trong mắt cũng không có thần thái gì, vừa hộc máu vừa huơ tay muốn nắm lấy gấu áo hắn, nhưng bị hộ vệ bên cạnh ngăn lại. Cậu bé ngước nhìn Mục Vô Hạ, ánh mắt chạm vào chiếc mũ vàng trên đầu và bộ y phục thêu gấm của hắn, thần sắc trong mắt như biển cả cuồn cuộn, đầy sự ghen tị và bất bình, há miệng như muốn nói gì đó.
Đào Hoa mím môi, cúi người lại gần cậu bé: "Ngươi muốn nói gì?"
"Hắn... trông có vẻ là người giàu có." Cậu bé vừa mừng vừa có chút hận ý: "Đụng chết ta thì phải cho mẫu thân ta một lượng bạc, nếu không... nếu không ta làm ma cũng không tha cho hắn!"
Mục Vô Hạ đau lòng, cũng ngồi xổm xuống giận dữ nhìn cậu bé: "Ngươi chạy ra đụng xe chỉ vì một lượng bạc?!"
Mạng người sao lại rẻ rúng như vậy? Hắn cũng là người gần bằng tuổi mình nhưng chỉ đáng giá một lượng bạc?
Có lẽ bị dáng sắc mặt này của Mục Vô Hạ dọa sợ, cậu bé mềm giọng, thận trọng nói: "Vậy nửa lượng được không? Hoặc là... cho... cho muội muội ta hai cái bánh bao..."
Đào Hoa thoáng xúc động, quay đầu nhìn Mục Vô Hạ, mắt hắn đã đỏ hoe, đưa tay nắm cổ tay đứa trẻ hỏi: "Mẫu thân và muội muội ngươi đang ở đâu?"
Cậu bé sững sờ, hình như đã thở phào nhẹ nhõm. Lại phun một ngụm máu, cố gắng vùng vẫy muốn nói tiếp. Mục Vô Hạ nhìn chằm chằm miệng cậu bé, nhưng thấy cái miệng nứt nẻ tái nhợt ấy há ra hai lần, chiếc cổ tay như que củi trong tay mình, rồi đột nhiên mất hết sức lực.
Đào Hoa hít một hơi thật sâu, vội vàng sờ mạch của cậu bé.
Đã không còn động tĩnh gì nữa.
Xung quanh đều là tiếng ồn ào của đám dân nghèo, trong đầu Mục Vô Hạ trống rỗng, nhìn chằm chằm người trước mặt, bất động hồi lâu, cũng không nói gì.
Đào Hoa mím môi, có chút lo lắng gọi hắn: "Vương gia?"
Chân bị tê cứng vì ngồi xổm, Mục Vô Hạ muốn đứng dậy nhưng lại ngã ngồi xuống đất, một lúc sau mới nhìn nàng, hỏi một câu ngớ ngẩn: "Tại sao hắn thì chết còn ta lại sống tốt như vậy?"
"Bởi vì ngài là vương gia, là con của thiên tử, còn hắn chỉ là dân thường, nói cách khác là tiện dân." Đào Hoa đưa tay đỡ hắn dậy, trong mắt cũng có sóng ngầm cuồn cuộn, nhưng cuối cùng chỉ mỉm cười nói một câu: "Vương tôn quý tộc vốn có sự tôn quý bẩm sinh."
Người Mục Vô Hạ run lên, ánh mắt phức tạp nhìn nàng hồi lâu, không dám nhìn thi thể dưới đất nữa, chỉ dặn dò thị vệ bên cạnh: "Mang hắn đi chôn, tìm mẫu thân và muội muội hắn, cho mỗi người hai cái bánh bao!"
Nói xong, liền kéo Đào Hoa trở về xe ngựa.
Đám người nghèo khổ bên ngoài bạo động rồi, có người lớn tiếng quát: "Người của hoàng gia đâu có coi chúng ta là người, đâm chết người mà chỉ cho có vài cái bánh bao thôi à?!"
"Đồ thứ xem mạng người như cỏ rác! Các người sẽ gặp báo ứng!"
Có người bắt đầu nhặt đá ném vào xe ngựa, thân xe và nóc xe đều vang lên những tiếng động hỗn loạn.
Đào Hoa nhìn Nam Vương một lúc lâu, khẽ nói: "Vương gia thật khiến thiếp thân kính phục."
"Có gì đáng kính phục?" Tay Mục Vô Hạ vẫn còn run rẩy: "Kính phục bổn vương dùng bốn cái bánh bao để bù đắp một mạng người sao?"
"Phải." Đào Hoa gật đầu.
Mục Vô Hạ cau mày, ánh mắt đỏ ngầu nhìn về phía nàng. Đào Hoa khẽ mỉm cười, dịu giọng như muốn an ủi: "Nếu ngài thật sự đền cho họ một lượng bạc, e rằng sau này sẽ có nhiều dân nghèo muốn đâm vào xe ngựa nhà quý nhân hơn, người chết cũng sẽ nhiều hơn, cách làm của vương gia tuy lạnh lùng nhưng tâm địa lại vô cùng ấm áp."
Cổ họng nghẹn lại, ánh mắt tiểu vương gia bỗng nhiên trở nên yếu đuối, khẽ mở miệng muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quay đi.
Lần đầu tiên có người hiểu hắn, không mắng hắn là kẻ điên. Hắn thật sự không phải kẻ điên, chỉ là cách nghĩ khác với bọn họ mà thôi. Tại sao suy nghĩ khác người thì nhất định phải bị cho là sai chứ? Hắn không sai, sau này cũng sẽ từng bước chứng minh cho Thẩm Tại Dã và phụ hoàng thấy hắn thật sự không sai.
Dân nghèo bạo động, xe ngựa không thể nhúc nhích, hộ vệ bên ngoài vội nói: "Vương gia, thuộc hạ đến nha môn tìm người đến cứu giá nhé?"
"Đừng." Mục Vô Hạ cau mày: "Đến tướng phủ tìm người là được."
Đi đến nha môn tìm người nghĩa là Kinh triệu doãn quản lý quốc đô không tốt, những người dân nghèo này sẽ không một ai có kết cục tốt đẹp.
Hộ vệ ngẩn người, nhưng vẫn nhận mệnh rời đi. Đào Hoa nghe tiếng xe bị ném đá, ôm cánh tay cười nói: "Vương gia quả thật khoan hậu thiện lương."
"Người không biết không có tội." Mục Vô Hạ cụp mắt: "Chỉ là liên lụy đến tỷ rồi."
Đào Hoa lắc đầu, cười nói: "Trải nghiệm như vậy cũng khá mới lạ."
Nửa canh giờ sớm đã trôi qua, nhưng hôm nay gặp chuyện này, cho dù nàng về muộn, Thẩm Tại Dã chắc cũng sẽ không trách nàng đâu nhỉ?
Hộ vệ báo tin chuyển lời đến người gác cổng tướng phủ, người gác cổng không đến Lâm Vũ Viện mà nhanh chóng sai người thông báo đến Lăng Hàn Viện.
"Đúng là ra khỏi nhà không xem lịch Hoàng Đạo mà." Tần Giải Ngữ đứng trong sân của Lăng Hàn Viện, mắt đảo liên tục: "Không cần nói với gia, bảo hộ viện dẫn vài người đến đó là được."
"Vâng." Gia nô đáp lời, khom người lui xuống.
Khương Đào Hoa đi vào giờ Thân, giờ đã sắp sang giờ Dậu rồi. Một canh giờ chưa về, làm trái lời dặn của tướng gia, khi về chắc chắn sẽ bị phạt gia pháp.
Lâm Vũ Viện.
Thẩm Tại Dã xem thời gian, hỏi Trạm Lư: "Vẫn chưa về?"
Trạm Lư cúi đầu: "Gia bớt giận, mối quan hệ giữa Khương nương tử và vương gia trước giờ rất thân thiết, chắc là chơi thêm một lúc thôi."
Thân thiết? Thẩm Tại Dã cười lạnh, lấy cuốn gia quy đặt bên cạnh ném trước mặt Trạm Lư: "Ngươi lật xem trong đó viết gì?"
Cái này còn cần phải xem sao, hắn thuộc lòng cả rồi. Trạm Lư thở dài: "Khương nương tử ở chỗ ngài trước giờ chưa từng giữ thứ này, trước kia gia cũng không hề tính toán với nàng ấy..."
"Cho nên mới nuông chiều nàng ấy thành bộ dạng vô pháp vô thiên như vậy!" Thẩm Tại Dã nhíu mày, không vui nói: "Ngươi đi canh cửa, đợi nàng ấy về, lập tức nhốt vào Tĩnh Dạ Đường."
Trạm Lư sững sờ: "Lại nhốt?"
Ngẩng đầu nhìn hắn, Thẩm Tại Dã ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Cũng đúng, lần trước nhốt cũng không thấy nàng ấy có giác ngộ gì, lần này không chỉ nhốt, cả cải thảo đậu phụ cũng đừng cho, bỏ đói hai ngày rồi thả ra!"
"... Vâng."
Trước đó còn lo lắng phải chăng phủ đã cắt xén đồ ăn của Khương nương tử, giờ thì chính vị chủ tử này không cho người ta ăn, rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Trạm Lư mím môi, dù sao đi nữa cũng vẫn phải làm theo lệnh của chủ tử nhà mình.
Trời hơi tối rồi, Đào Hoa và Mục Vô Hạ bị kẹt trong khu ổ chuột rất lâu mới được người của tướng phủ cứu ra. Hai người tạm biệt nhau ở cổng tướng phủ, Đào Hoa cười tít mắt nhìn Nam vương: "Ngài về không cần nghĩ nhiều, cứ tiếp tục làm những việc ngài muốn làm đi."
Tay Mục Vô Hạ giữ lấy rèm xe, nhìn nàng thật sâu, nghiêm túc gật đầu.
Xe ngựa đi rồi, Đào Hoa cũng quay người định vào phủ, nhưng vừa vào cửa phụ thì Trạm Lư dẫn người đến bắt nàng lại.
"Sao thế?" Đào Hoa giật mình, cau mày nhìn hắn: "Lại làm gì nữa đây?"
"Khương nương tử, đắc tội rồi." Trạm Lư bấm bụng nói: "Tướng gia tâm trạng không tốt, bảo người phạm gia quy, phải đến Tĩnh Dạ Đường sám hối hai ngày."
Hả? Đào Hoa không thể hiểu nổi: "Ta lại phạm gia quy gì nữa?"
"Làm trái lời dặn của tướng gia, chính là phạm gia quy." Trạm Lư nhỏ giọng giải thích cho nàng: "Hành động của người hôm nay, đều là chống lại gia."
... Đào Hoa cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy hình như là có chuyện như vậy, suy cho cùng y không cho nàng đến hoa viên nhưng nàng vẫn đi, trông có vẻ không muốn cho nàng xuất phủ nhưng nàng cũng đã đi, giao hẹn nửa canh giờ sau phải về mà cuối cùng cũng về muộn.
Nhưng những chuyện này đều có lý do mà, y không thể không phân rõ phải trái mà đổ toàn bộ lỗi cho nàng được?
"Ta có thể trực tiếp giải thích với gia không?" Đào Hoa hỏi.
Trạm Lư lắc đầu, vẫy tay bảo người nhốt nàng vào Tĩnh Dạ Đường. Cửa chính đóng chặt, bên trong không một bóng người, lần trước ít nhất còn có Thanh Đài, nhưng lần này Thanh Đài vẫn còn ở Tranh Xuân Các, có lẽ còn không biết chuyện nàng bị nhốt.
Thẩm Tại Dã quả là người không thể lý giải!
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
← Ch. 074 | Ch. 076 → |