Không nên tin nàng
← Ch.070 | Ch.072 → |
Mỗi người đều có bí mật riêng, đặc biệt là những người nắm giữ địa vị như thừa tướng thì bí mật lại càng nhiều hơn, vậy nên Đào Hoa cũng không định đào sâu, tối nay coi như không thấy gì.
Trở về Tranh Xuân Các đánh một giấc thật ngon. Ngày hôm sau thức dậy trang điểm rồi đến Lăng Hàn Viện thỉnh an.
Quy tắc thỉnh an trong phủ vẫn luôn bắt buộc, nhưng Khương Đào Hoa chẳng mấy khi đi, hoặc là không ở trong phủ, hoặc là bị thương, nên không thỉnh an được. Vì vậy lần này đến thỉnh an lại khiến cho những người có mặt cảm thấy mới lạ.
"Ôi chao, vậy mà Khương nương tử lại đến cơ đấy." Tần Giải Ngữ liếc nhìn nàng, cười cười: "Chắc hôm nay mặt trời mọc đằng tây rồi."
Bao gồm cả Mai Chiếu Tuyết, trong phòng có tổng cộng bốn người đang ngồi, Liễu Hương Quân đến từ sớm, đang mỉm cười nhìn nàng. Bên cạnh còn một người, chính là Đoàn Vân Tâm mà nàng gặp ở vườn hoa hôm qua.
Đào Hoa chưa kịp nhìn kỹ nàng ta, vẫn nên hành lễ với phu nhân trước: "Thiếp thân thỉnh an phu nhân."
Mai Chiếu Tuyết cười phất tay: "Hiếm khi muội đến một lần, ngồi xuống trước đi."
"Vâng."
Chỗ ngồi bên cạnh Đoàn Vân Tâm còn trống. Đào Hoa đi qua, khẽ gật đầu với nàng ta trước: "Chào Đoàn nương tử."
"Chào Khương nương tử." Đoàn Vân Tâm nhỏ nhẹ: "Trước giờ chưa nhìn kỹ, hôm nay mới được gặp mặt, nương tử đúng là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành."
Trước đó Thanh Đài đã nói gì nhỉ? Đoàn Vân Tâm sức khỏe không tốt, không thích giao thiệp với người khác? Đào Hoa vừa cười ngồi xuống vừa chửi thầm trong bụng, xem miệng lưỡi ngọt chưa kìa, đâu có giống như người không giỏi giao tiếp?
"Trong viện này còn nhiều tỷ muội khác chưa nhìn kỹ Khương nương tử của chúng ta đâu nhỉ?" Tần Giải Ngữ che miệng cười: "Thật nên để mọi người cùng nhìn xem, cũng để tự động viên mình, không có dung nhan nghiêng nước nghiêng thành như vậy thì phải cố gắng hơn ở những khía cạnh khác, mới có thể được lòng gia."
Liễu Hương Quân bật cười: "Nghe xem nương tử nói kìa? Hôm qua gia còn nghỉ ở chỗ nương tử cơ mà."
Nhắc đến chuyện này, Đào Hoa không khỏi liếc nhìn Tần Giải Ngữ hai cái.
Tối hôm qua cũng không biết Thẩm Tại Dã ra ngoài vào lúc nào, nên rốt cuộc là có sủng hạnh nàng ta hay không?
Tần Giải Ngữ mỉm cười duyên dáng, vò chiếc khăn tay: "Vận may nhất thời thôi. Chắc gia cũng nhớ ra đã lâu rồi không đến viện của ta nên nhân tiện đến xem cỏ dại mọc cao đến đâu ấy mà."
"Nương tử chớ khiêm tốn." Liễu Hương Quân nói: "Ai không biết hôm qua lần đầu tiên gia ở lại Hải Đường Các đến canh năm? Thường ngày thị tẩm đều đến canh ba là trở về Lâm Vũ Viện rồi."
Nói đến đây, lại nhìn Khương Đào Hoa một cái, che miệng nói: "Thiếp thân nói thường ngày là không bao gồm Khương nương tử đâu, gia ở Tranh Xuân Các liên tục mấy ngày cũng là chuyện thường tình."
Trên mặt Tần Giải Ngữ giống như cười như không, nhìn Đào Hoa: "Đúng vậy, gia ở chỗ ta đến canh năm đã là chuyện hiếm rồi, trong mắt Khương nương tử sợ rằng là chuyện thường tình không thể thường tình hơn."
Đào Hoa hơi ngạc nhiên, nhìn Tần Giải Ngữ mấy lần, thăm dò hỏi: "Gia thật sự ở Hải Đường Các đến canh năm ư? Vẫn luôn ở đó?"
"Nương tử hỏi cái gì vậy?" Tần Giải Ngữ bĩu môi: "Chẳng lẽ giữa chừng gia còn đi đâu sao?"
"..." Đào Hoa im lặng.
Tần nương tử không phải kẻ ngốc, dù cho Thẩm Tại Dã có lý do hợp lý đến đâu thì việc bỏ đi giữa chừng nàng ta cũng nên biết mới đúng, sao lại không phát hiện ra điều gì? Hơn nữa nhìn bộ dạng này, chắc chắn là đã được ân sủng, sắc mặt hồng hào hơn hẳn so với ngày thường, trong mắt cũng đầy tình ý.
Chẳng lẽ Thẩm Tại Dã biết thuật phân thân?
"Mới sáng sớm, không thể đổi chủ đề khác sao?" Mai Chiếu Tuyết lên tiếng, hờ hững nói: "Trong phòng toàn mùi chua, cũng nên thông gió thôi."
Tần Giải Ngữ sững người, vội ngồi thẳng dậy, cười nói: "Phu nhân nói phải, thiếp thân chỉ đùa với họ thôi. Gia là của mọi người, sủng ai không sủng ai, chúng ta có gì phải tranh giành?"
Đào Hoa cũng gật đầu, cung kính nói: "Tần nương tử nói đúng."
Tần Giải Ngữ lén lút trợn mắt với nàng, trên mặt có vẻ đắc ý, lại có chút kiêu ngạo, hếch cằm thật cao, giống hệt một con công.
Mấy ngày trước, trên trán nàng ta còn đầy oán khí, bây giờ khí thế này chắc chắn cũng chỉ có thể là Thẩm Tại Dã cho thôi. Vậy vấn đề là, bằng cách nào Thẩm Tại Dã có thể nửa đêm rời Hải Đường Các mà Tần Giải Ngữ lại không phát hiện ra?
Thẩm Tại Dã đang ở trên triều đường, im lặng nhìn đế vương ở trên cao.
Cảnh vương và Du vương đều quỳ giữa đại điện, cánh tay Du vương bị thương, trên mặt cũng có vết xước, Cảnh vương cúi đầu mặt không cảm xúc. Hai người đã tranh luận một vòng, bây giờ là lúc hoàng đế đưa ra phán quyết.
Du vương phủ đêm qua bị ám sát, có chứng cứ chỉ thẳng vào Cảnh vương, Cảnh vương lớn tiếng kêu oan và đã chứng minh mình trong sạch dựa vào chứng cứ y đưa cho. Bây giờ có thần tử đặt ra vấn đề là - Du vương bị giam lỏng, hộ vệ khó tránh khỏi sơ suất, e rằng chưa đến ba tháng là đã không đảm bảo giữ được tính mạng.
Sắc mặt hoàng đế rất khó coi, trong lòng chắc chắn đang cân nhắc.
Thẩm Tại Dã biết, hoàng đế rất muốn khoan hồng cho Du vương, nhưng Cảnh vương cố chấp không chịu buông tha, khiến ông vừa không vui vừa bắt đầu nghi ngờ người muốn hại Du vương có thật sự liên quan đến Cảnh vương hay không.
Đối với vị hoàng đế thích bao bọc con cái này, hai con trai của ông tàn sát lẫn nhau là điều đáng sợ nhất, nhưng ngôi vị thái tử quá mức hấp dẫn, gây ra tranh giành là điều không thể tránh khỏi.
"Thôi đi." Sau một hồi lâu, Minh Đức đế cuối cùng cũng lên tiếng, nhìn hai vương gia phía dưới nói: "Trẫm sẽ điều người tăng cường hộ vệ cho Du vương phủ, Vô Cấu về trước đi. Còn Vô Ngần, nếu không liên quan đến chuyện này thì không cần nói gì thêm."
"Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!" Hai vị hoàng tử cùng hành lễ, Cảnh vương không vui cho lắm, Du vương cũng không quá đau buồn, dù sao mỗi người cũng đều có được và mất.
Sau khi tan triều, hoàng đế giữ một mình Thẩm Tại Dã lại ngự thư phòng.
"Ái khanh cảm thấy trẫm có nên sớm lập thái tử hay không?" Hoàng đế lo lắng hỏi: "Nếu cứ để chúng nó tranh giành như vậy, e rằng sẽ dẫn đến huynh đệ tương tàn."
"Trong lòng bệ hạ có người thích hợp hay chưa?" Thẩm Tại Dã chắp tay hỏi.
Đế vương khẽ thở dài: "Trước đây trẫm cảm thấy Vô Ngần là người tài, nhưng gần đây phát hiện ra tâm tư của nó không trong sáng, thường xuyên đi những con đường tà đạo, thậm chí còn ra tay với chính huynh đệ của mình. Người như vậy, e rằng không thể làm một vị vua nhân từ."
"Nhưng ngoài Cảnh vương thì dường như những vị vương gia khác trong triều cũng không có ai thích hợp." Thẩm Tại Dã mỉm cười: "Trong lòng bệ hạ nên có cán cân."
"Đúng thế." Minh Đức đế vỗ nhẹ lên đầu gối mình, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chi bằng để Vô Ngần giám quốc trước thử xem sao, thừa tướng thấy thế nào?"
Thẩm Tại Dã cúi đầu: "Thần thấy được đấy."
Vương gia giám quốc thì địa vị cũng chẳng khác gì thái tử, chỉ ý này mà ban xuống thì Du vương sao có thể ngồi yên.
Minh Đức đế ngẩng đầu lên, nhìn cửa sổ được ánh trăng chiếu sáng, sau đó đứng dậy đến trước bàn, bắt đầu cầm bút viết chiếu chỉ.
Nửa canh giờ sau, Thẩm Tại Dã bước ra khỏi ngự thư phòng, Cảnh vương đã đi rồi nhưng điều kỳ lạ là Du vương lại đang đứng chờ y ở cách đó không xa.
"Vương gia vẫn chưa hồi phủ?"
Mục Vô Cấu chắp tay cười như không cười: "Bổn vương cố ý chờ thừa tướng đấy."
"Ồ?" Thẩm Tại Dã giật mình nhìn hắn: "Có chuyện gì quan trọng sao?"
"Bổn vương cảm thấy thừa tướng là bậc trung thần số một của Đại Ngụy, vô cùng trung thành với phụ hoàng." Ánh mắt Mục Vô Cấu sâu thẳm, nhìn chằm chằm người trước mặt, thái độ có chút kỳ lạ: "Chỉ là, hảo nô không phụng sự hai chủ, đừng nói phụ hoàng đang ở thời kỳ thịnh vượng, cho dù người đã ở tuổi xế chiều, muốn kế vị đông cung thì cũng phải đợi sau khi tân đế lên ngôi, ngài mới trung thành với chủ mới. Nếu bề ngoài trung thành với phụ hoàng mà lại âm thầm có ý nghiêng về một vị vương gia nào đó, e rằng không thỏa đáng."
Dù hắn không nói rõ vị vương gia nào đó là ai nhưng cũng chỉ có thể là Cảnh vương.
Thẩm Tại Dã khẽ nheo mắt, kỹ năng diễn xuất của y đã được đầu tư kỹ lưỡng, trong mắt người ngoài, y đối với các vị hoàng tử đều một lòng một dạ, lần trước Du vương cũng nhận ơn cứu mạng của y, bây giờ sao lại đột nhiên nói những lời này?
"Thẩm mỗ không hiểu ý của vương gia." Y cười cười, hỏi: "Vương gia có thể nói rõ hơn một chút không?"
Du vương cười khẽ, tiến lại gần y hơn: "Nói rõ hơn chính là, đêm qua nếu không có thừa tướng giúp đỡ thì hôm nay bổn vương đã không bị Cảnh vương huynh chèn ép ở trong phủ, tiếp tục bị giam lỏng. Bổn vương cảm thấy thừa tướng có thể là do bị Cảnh vương huynh uy hiếp nên mới phải giúp đỡ, cũng không định tính toán với thừa tướng. Nhưng mong thừa tướng làm gương cho bá quan, đừng tham gia vào cuộc chiến giành ngôi vị."
Lòng Thẩm Tại Dã trĩu xuống, cúi đầu.
Sao Du vương biết tối qua y đã đi giúp Cảnh vương?
"Nói nhiều cũng vô nghĩa, nhưng bổn vương thật lòng ngưỡng mộ đức độ cao cả của thừa tướng nên mới đợi ở đây." Mục Vô Cấu nhìn y thật sâu: "Hoàng vị tương lai sẽ thuộc về ai vẫn còn chưa biết, thừa tướng cần gì nhất định phải treo cổ trên cây mà chết?"
"Thẩm mỗ hiểu rồi, đa tạ vương gia khoan thứ." Thẩm Tại Dã chắp tay, mặt đầy áy náy: "Có một số lời Thẩm mỗ cũng không thể nói quá rõ ràng, nhưng vương gia phải hiểu, Thẩm mỗ chỉ trung thành với một người là hoàng thượng."
Mục Vô Cấu khẽ gật đầu: "Bổn vương tin thừa tướng."
Hai người hành lễ với nhau, Du vương liền quay người đi trước. Thẩm Tại Dã đứng yên tại chỗ, nụ cười trên mặt nhanh chóng biến mất, nắm tay cũng dần nắm chặt.
Từ lâu y đã biết trên đời này chỉ có thể tin tưởng bản thân, nhưng bây giờ lại ngu ngốc đến mức đi tin tưởng một nữ nhân.
Việc y xuất phủ tối qua, ngoại trừ Khương Đào Hoa thì không còn ai biết. Một khi đã tính toán thì Khương Đào Hoa còn hơn tinh ranh hơn cả y, bây giờ lại đang toan tính điều gì?
Mang theo cơn tức giận về phủ, Thẩm Tại Dã rất muốn trực tiếp xông vào Tranh Xuân Các để hỏi cho ra nhẽ. Nhưng khi xuống xe, bị gió lạnh thổi vào, y lại tỉnh táo hơn một chút.
Liệu có phải y đã đổ oan cho nàng? Dù sao nàng cũng không quen biết Du vương, lại không có bất kỳ mối quan hệ nào ở kinh thành này, làm sao có thể truyền tin ra ngoài?
Suy nghĩ kỹ, Thẩm Tại Dã vẫn quay người đến Thủ Vân Các trước.
Đoàn Vân Tâm hơi bất ngờ, đón y vào, nhỏ nhẹ hỏi: "Sao gia tan triều liền đến đây?"
"Lâu rồi không đến thăm nàng, tiện đường ghé qua xem." Thẩm Tại Dã khẽ mỉm cười, nhìn nàng ta: "Thân thể khá hơn chưa?"
"Khá hơn nhiều rồi, tạ ơn gia quan tâm." Đoàn Vân Tâm cười cười, trông có vẻ hơi bất an.
Thẩm Tại Dã không nói gì, cứ nhìn chằm chằm nàng ta, trong mắt đầy vẻ thăm dò.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Zhenhunxiaoshuo
← Ch. 070 | Ch. 072 → |