← Ch.03 | Ch.05 → |
Chung Giai Giai được hôm thức dậy thật sớm.
Cô cũng không phải là một người quá tích cực gì, cũng không phải là người có thói quen đi học sớm.
Nhưng là bởi vì chuyện hôm qua quá mới lạ, Tô Đào lại vẫn luôn không trả lời Wechat, cô trong lòng lại khó chịu lại vừa tò mò, liền đi học thật sớm.
Thời điểm cô đến, Tô Đào đã ngồi vào chỗ đang mở sách giáo khoa học bài.
Trong phòng học không tính là có quá nhiều bạn học, mọi người đều yên tĩnh làm bài.
Chung Giai Giai ngượng ngùng lên tiếng quấy rầy, buông cặp sách, liền hướng Tô Đào khoa tay múa chân đủ kiểu, kêu cô theo mình đi ra ngoài.
Tô Đào có chút không rõ lí do, nhưng vẫn ngoan ngoãn cùng Chung Giai Giai ra khỏi phòng học.
Vừa bước ra khỏi cửa chưa tới hai bước, Chung Giai Giai cũng không có giấu giếm, cũng không đè nặng giọng, đem toàn bộ tò mò trong lòng hỏi tới tấp.
"Người đàn ông qua kia rốt cuộc là ai?"
"Sao ba cậu bỗng nhiên quen biết một người giàu có như vậy hả?"
"Còn có tiểu quả đào, ngày hôm qua tại sao cậu không phản hồi Wechat của tớ?"
.... !
Trong khi cô đang nói chuyện, Tô Đào đang ở bên cạnh cài nút áo khoác.
Bởi vì hiểu tính cách của Chung Giai Giai, cô nàng sẽ không ngừng bày tỏ những điều trong lòng, cho nên Tô Đào cũng không vội mà trả lời.
Cô hơi cúi đầu, mặt mày xinh đẹp buông xuống, tay nhỏ chậm rì rì, từ trên xuống dưới, động tác ngoan ngoan, một nút cũng không cài sót.
Lúc tới hạt cuối cùng, Chung Giai Giai ở bên cạnh bỗng nhiên nói một câu ----
"A? Dựa theo giống kịch bản phim truyền hình, cậu cùng vị Ninh thiếu gia kia, hẳn là có hôn ước đi!"
Tô Đào hốt hoảng, thiếu chút nữa đã té tại chỗ.
"Hôn ước cái gì cơ? Căn bản không có! Giai Giai, cậu không được nói bậy!"
Cô không nhịn được nổi nóng, cô rất ít khi biểu lộ vẻ khó chịu trước mặt bạn bè, mặt khác, Chung Giai Giai cũng không quá để ý, ngược lại kéo tay cô, cười càng tươi hơn.
"Tốt, không có liền không có, tớ đoán mò thôi."
Tô Đào cảm thấy lời Chung Giai Giai nói thật sự rất kỳ quá, trầm mặc đi về phía trước, trong đầu bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh tối hôm qua Ninh Dã rời đi.
Dưới ánh trăng lạnh lẽ, cô bị câu nói của anh "Như thế nào đây? Coi trong anh sao?" làm cho choáng ngợp.
Có lẽ là phản ứng của cô không quá thú vị, Ninh Dã liền lười biếng đứng thẳng người.
"Đừng khẩn trương, anh chỉ đùa một chút thôi."
Anh vừa nói, vừa đi về hướng bên kia, đầu cũng không quay lại, "Được rồi, trở về đi."
Kỳ thật, Tô Đào đã vì khoảnh khắc nhỏ này mà phải rối rắm một hồi lâu, cuối cùng cô nhận ra, Ninh Dã bây giờ hẳn cũng giống như khi còn nhỏ cảm thấy cô vẫn là một đứa trẻ, cho nên không ngần ngại mà đùa giỡn.
Cô cũng không quá để ý, nếu không phải Chung Giai Giai vừa nói ra những lời không thể hiểu nổi này, cô phỏng chừng cũng không nghĩ tới.
Chung Giai Giai bên cạnh còn lầm bầm, bởi vì cô biết Ninh Dã và Tô Đào có quan hệ gì, cho rằng, hắn đối với bạn tốt chỉ là vài người xa lại vừa gặp mặt, cho nên nói chuyện cũng không có gì ngại ngùng.
"Bất quá tớ cũng không hi vọng cậu cùng Ninh đại thiếu gia kia có quan hệ gì, anh ta hiện tại tai tiếng bay đầy trời, hơn nữa cái tướng mạo nhìn liền biết không giống người tốt đó, anh...."
Tô Đào trước giờ vẫn luôn trầm mặc, chỉ là khi nghe đến đó, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
"Không phải, anh ấy rất tốt."
Cô hiếm khi dùng ngữ điệu kiên định như vậy nói chuyện, quay đầu nhìn Chung Giai Giai, trong đôi mắt đen nhánh thể hiện một sự nghiêm túc.
"Anh Ninh Dã là người rất rất tốt."
-
Lúc tan học, Chung Gia Giai trong nhà có việc, thu dọn đồ dùng đi trước.
Tô Đào cũng không vội, bà Ninh đã sắp xếp cho cô một tài xế, chịu trách nhiệm đưa đón cô.
Vẫn còn một chút thời gian trước khi tài xế tới, cô đem tất cả đồ vật bỏ vào cặp vô cùng nghiêm túc, không nhanh không chậm đi xuống lầu.
Bên ngoài trời cũng hơi tối, gió lạnh hơn nhiều so với ban ngày.
Sân thể dục phủ đầy tuyết, giày của Tô Đào giẫm lên trên, âm thanh xào xạc vẫn luôn vang lên không ngừng.
Lúc cô đi ngang qua phòng thư ở cổng trường, bảo vệ gọi cô lại.
"Cô bé, có người chuyển phát nhanh cho cháu."
Lúc trước Tô Đào còn ở trong trường có ra lấy đồ vài lần, bảo vệ đối với cô có ấn tượng rất sâu, lúc này thấy cô đi ngang quan, liền chạy lại gọi cô.
Tô Đào có chút ngoài ý muốn, nhưng vừa quay đầu lại thì như nghĩ đến điều gì, vừa đi vào phòng thư, vừa lấy điện thoại nhắn tin.
Tô Đào: [Ba, ba gửi chuyển phát nhanh đến trường học sao?]
Tô Quốc Vĩ bên kia phản hồi rất nhanh.
Tô Quốc Vĩ: [ Đó là trái cây ba nhờ đồng nghiệp mua ở thành phố R, ở bên Thành Bắc này rất ít thấy, con mang về cho bà Ninh, xem như một chút cảm tạ của ba. ]
Tô Đào lúc nãy đã ở chỗ quầy tiếp tân, nhìn đồ vật trong hộ, ngoan ngoãn gõ vài chữ.
Tô Đào: [Con biết rồi, ba đừng lo lắng cho con, bà Ninh là một người rất tốt, chăm sóc cũng rất chu đáo. ]
Tô Quốc Vĩ: [ Ba biết, cho nên càng muốn cảm ơn nhiều hơn.
Nếu người nhà họ Ninh nếm thử thấy ngon, ba lại nhờ người mua tiếp. ]
Tô Quốc Vĩ: [Còn có cháu nội của bà Ninh, gọi là Ninh Dã đúng không? Đừng quên cho anh ấy ăn thử nhé. ]
Tô Đào vốn dĩ trong lòng không có ý nghĩ dư thừa gì, nhưng nhìn đến tin nhắn của ba cô, đầu ngón tay hơn dừng lại một chút.
Cô nhanh chóng nói phản hồi mấy câu, sau đó mở danh bạ.
Lúc sau tìm được mấy chữ "Ninh Dã ca ca", Tô Đào do dự một lát, cuối cùng vẫn nhấn gửi.
[Anh Ninh Dã, ba em gửi một ít đặc sản rất ngon của thành phố R, em muốn gửi cho anh một ít.
Thuận tiện cho em biết, anh đang ở đâu?]
Lúc gửi xong tin nhắn này, cô liền nhay chóng chạy ra khỏi phòng thư.
Đối diện trường học có rất nhiều văn phòng phẩm và quà tặng, cô tùy tiện đi vào một cửa hàng, mua đại một cái túi lớn.
Túi làm bằng giấy, màu hồng, có in vài dòng chữ tiếng Anh.
Quét mã trả tiền xong, Tô Đào lại chạy về phòng thư.
Cô lần lượt cho trái cây vào túi, túi không tính là quá chắc, Tô Đào không dám bỏ quá nhiều, cô cân thử thấy cũng tạm được, liền gói lại, một lần nữa đem chuyển phát nhanh.
Làm xong, Ninh Dã bên kia rốt cuộc cũng trả lời.
[Chung cư xx, đường Hoài An]
Cũng không khác với lúc trước là mấy, không hề có một lời dư thừa.
Nhưng chỉ cần mấy từ này, cũng đủ khiến Tô Đào vui vẻ
Khóe mắt, đuôi lông mày của cô đều tràn đầy ý cười, cảm ơn bác bảo vệ vài câu, liền vội vã chạy ra ngoài.
Lúc này ngoài trời đã tối, Tô Đào bắt một chiếc taxi ngồi vào, sau đó lại gọi cho tài xế của Ninh Gia.
Hôm nay kẹt xe nghiêm trọng, tài xế còn cho rằng cô sốt ruột, còn ở đầu kia liên tục xin lỗi.
Tô Đào nói không sao, lúc sau lại có chút ngượng ngùng, cùng có một chút chột dạ, nói một cách trống rỗng.
"Bác ơi, cháu bên này có một số chuyện, không thể trở về nhà bà Ninh trước được.
Trong phòng thư ở trường cháu có một thùng đặc sản của thành phố R của ba cháu gửi tới, phiền bác mang về cho bà Ninh giúp cháu với ạ."
Tô Đào rất ít nói dối, cho nên thời điểm nghe điện thoại, tim đập nhanh liên hồi.
Cô gắt gao nắm chặt túi quà, nhìn những bóng đêm xẹt qua cửa sổ xe, bình tĩnh nữa ngày, rốt cuộc khóe miệng không khống chế được mà lặng lẽ giương lên.
-
Khi Ninh Dã đi ra từ câu lạc bộ, đã hơn 10 giờ tối.
Theo sau anh là một cô gái, người mới nổi trên mạng- Chu Can Can.
(Bống: Theo convert thì cô này tên là Sở Xán Xán.
Nhưng trong bản gốc "楚灿灿" mình lại dịch ra là Chu Can Can. )
Chu Can Can xinh đẹp nhưng có tham vọng cũng không nhỏ
Cô ta biết scandal của Ninh Dã như bông tuyết, bay đầy trời, nhưng cô ta không để bụng.
Đêm nay tới đây, cũng là cô chủ động tìm cơ hội.
"Anh Ninh, em vừa mới uống rất nhiều rượu, sợ là không thể lái xe, anh có thể, đưa em về một chuyến được không?"
Ninh Dã lúc này đang đứng ở bậc thang, nghe lời cô ta nói không một chút để ý, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc uể oải chỉ về hướng chiếc xe thể thao của mình.
"Tự đi qua chờ."
Chu Can Can trong lòng vô cùng hưng phấn, nụ cười càng trên môi càng thêm sâu, nói "vâng" rồi liền lắc mông đi qua.
Ninh Dã trong câu lạc bộ quá lâu, lại bị đám người kia ồn ào, lúc này gió lạnh thổi qua, cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Hút xong một điếu, anh đem tàn thuốc bỏ vào thùng rác bên cạnh, từng bước đi xuống bậc thang.
Một chiếc ô tô dừng bên đường, Ninh Dã tùy ý hiểu rõ, liếc mắt một cái, thản nhiên nhìn máy ảnh ló ra từ cửa sổ chiếc xe kia, rồi trực tiếp ngồi vào xe mình.
Chu Can Can dọc đường đi tim đập rất nhanh, cô nhìn quan sát chiếc xe phía sau không còn dấu vết, trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương.
Xe thể thao cuối cùng cũng dường lại bên ngoài tiểu khu, Ninh Dã còn chưa dập lửa, thản nhiên nói.
"Xuống xe."
Chu Can Can nhìn ra kính chiếu hậu phía sau, có chút không cam lòng cắn môi, thân hình mềm nhũn đi tới gần anh.
"Anh Ninh, nhà em có người quen từ nước ngoài mang về một ít cà phê, uống rất ngon, anh có muốn lên lầu nếm thử không?"
Ninh Dã vẫn để khuỷu tay ở cửa sổ xe lười nhác chống đầu, lúc này cảm thấy cô ta tới gần, cong môi cười.
Anh cười vô tư, đôi mắt đào hoa vốn đã xinh đẹp, lúc này càng thêm lãng tử và có chút phù phiếm.
Chu Can Can bị nụ cười của Ninh Dã làm cho chói mắt, không khỏi càng dựa vào gần, muốn tiếp xúc thân mật.
Nhưng lúc môi hai người chỉ còn cách nhau mấy cm, Ninh Dã bỗng nhiên nói.
"Tham vọng là một điều tốt."
Anh nói xong, còn vỗ nhẹ sườn mặt Chu Can Can, "Nhưng một tấc cô cũng không thể bước tới."
Sắc mặt Chu Can Can trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Ninh Dã không kiên nhân, một lần nữa ngồi thẳng dậy, ngữ khí trở nên lạnh hơn.
"Nói một lần cuối cùng, xuống xe."
-
Trên đường về, thời điểm Ninh Dã đang đợi đèn đỏ, mở điện thoại ra nhìn một tin nhắn chưa đọc.
[Ninh Dã ca ca, em đến dưới lầu chung cư của anh rồi, nhưng cần phải quẹt thẻ mới được vào, anh xuống đón em được không?]
[Ninh Dã ca ca, bảo vệ tiểu khu đã đưa em vào, nếu có việc gấp thì đừng vội, em ở phòng an ninh đợi một chút cũng được. ]
[Ninh Dã ca ca... !anh còn bao lâu nữa? Em không thể chờ quá muộn, bà Ninh sẽ lo lắng. ]
Cuối cùng là một tin nhắn vừa chuyển tới hai phút trước.
[Ninh Dã ca ca... !em có thể phải về trước. ]
Biểu cảm của Ninh Dã mang theo một chút nghiền ngẫm nhưng cũng hơi vui, một lát, đèn xanh phía trước sáng lên, anh uể oải ném về hướng ghế phụ, không hề có một chút ý định phản hồi, lại có người gọi điện thoại cho anh.
Ninh Dã bắt máy, mở loa.
"Nói."
"Tiểu thiếu gia, Ninh Đổng ở nước ngoài đã thấy vụ bê bối gần đây của anh.
Ninh Dã không chút để ý, trong giọng nói thậm chí còn mang theo một chút ý cười.
"Thấy thì làm sao? Tôi còn sợ ông ta không thấy đấy."
"Chính là ông ấy thật sự rất tức giận, còn nói..."
"Có gì thì nói nhanh, đừng dông dài."
"Ninh Đổng ở nước ngoài chỉ thị, lần này muốn giáo huấn anh, đã kêu thiếu gia Ninh Hoài bắt đầu động tay động chân lên hạng múc mới ở công ty anh."
Vẻ mặt của Ninh Dã rất trầm, nhưng nghe thấy tên Ninh Hoài, ý cười trên mặt anh càng ngày càng sâu, đáy mắt cũng bắt đầu trở nên lạnh lùng.
"Được rồi, để xem, anh ta động vào tôi như thế nào."
-
Sau khi Tô Đào gửi tin nhắn cuối cùng, lại ở dưới phòng anh ninh đợi Ninh Dã thêm mười phút.
Bà Ninh đã gọi điện ba lần thúc giục cô về nhà, cô không thể trì hoãn thêm, cuối cùng chỉ có thể tạm biệt bác bảo vệ đang chiêu đãi cô, còn để lại cho anh ta hai quả xem như lời cảm ơn.
An ninh công cộng ở Bắc Thành rất tốt, các khu vực lân cận đều là tiểu khu xa hoa, việc giám sát gần như liền kề nhau nên khi ra về, Tô Đào cũng không quá sợ hãi.
Cô chậm rì rì hướng bên kia đường, bỗng nhiên, từ xa truyền đến tiếng gầm rú của một chiếc xe thể thao đang phi nước đại.
Tô Đào nhìn chăm chú, nhận ra đó là xe của Ninh Dã.
Cô trong nháy mắt liền trở nên hưng phấn, tất cả suy nghĩ rầu rĩ đè nặng trong lòng nãy giờ đều tan biến, không khỏi chạy nhanh qua hướng bên kia.
"Anh Ninh Dã."
Cô nhỏ giọng kêu, bước chân chạy qua càng lúc càng nhanh, túi quà treo trên tay tạm thời bị bỏ qua, cũng không cẩn thận như trước.
Trái cây nặng trĩu bên trong lúc này va đập lên xuống, chỉ trong vài giây, lớp kêu bên dưới bị bung ra, trái cây lăn tròn nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Tô Đào có chút hậu tri hậu giác, ngừng tại chỗ không biết làm sao, xe của Ninh Dã chạy nhanh qua, cũng không có ý định dừng lại.
(Hậu tri hậu giác: quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm. )
Tô Đào sửng sốt tại chỗ, yên lặng vài giây, nụ cười trên mặt cứng đờ, chậm rãi đè xuống.
Cô ngồi xổm xuống, đầu tiên là gấp lại túi giấy theo dấu vết ban đầu, sau đó chậm rãi tiến lên, nhặt từng quả bỏ vào trong túi.
Ánh trăng băng giá, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Đào vẫn luôn cảm thấy độ ấm ban nãy đã giảm đi vài phần.
Quả cuối cùng lăn khá xa, thời điểm Tô Đào ngồi xổm cúi người vươn tay ra, trước mắt bỗng xuất hiện một đôi giày.
Cô giật mình, đưa mắt nhìn từ dưới lên, cuối cùng, gương mặt của Ninh Dã cũng xuất hiện trong mắt cô.
Anh đưa lưng về phía ánh trắng, từ trên cao nhìn xuống Tô Đào, trên mặt không có phản ứng gì.
"Em đang làm gì?"
Ngữ khí của anh rất lạnh, đôi mắt đen giống như đông cứng lại.
Nhưng Tô Đào dường như không cảm nhận được gì, khuôn mặt trắng như sứ hơi ngẩn lên, đôi mắt xinh đẹp như những vì sao đang tỏa sáng.
"Anh Ninh Dã!"
Trong đêm tuyết lặng lẽ, nụ cười trên khuôn mặt cô gái cùng giọng nói đều ngọt ngào.
Đôi mắt đen của Ninh Dã nheo lại, không phát ra âm thanh.
-
Bống Bống Bang Bang: Hmu hmu:> Quên tui cũng được chứ đừng quên đeo khẩu trang nha mọi người ơi.
3:47 P. M / 16. 08. 2021.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |