Vị khách quý trao giải
← Ch.476 | Ch.478 → |
Edit: Cáo Ngây Ngô
Chủ trọng tài sau năm chiêu liên kích của Lăng Lan lập tức huy cờ đỏ tỏ vẻ thi đấu kết thúc, ông đã thu được kết quả thi đấu đến từ đoàn trọng tài đoàn, năm chiêu liên kích của Lăng Lan trực tiếp đem điểm của đối thủ trừ đến số không, thắng lợi thuộc về Lăng Lan không thể hoài nghi.
Ván thứ ba lại lần nữa bại trận, kết quả này xuất hiện, học sinh trường quân đội Tổng Hợp Đệ Nhất đầy mặt đều là mất mát, đoàn trưởng mạnh nhất của bọn họ là Lâm Tiêu còn chưa xuất chiến thì đã bị đối thủ đoạt ba trận thắng lợi, điều này làm cho bọn họ có ảo giác có sức mà không thể dùng.
Lâm Tiêu thấy thế không khỏi mà cười khổ nói: "Kỳ thật, trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh bài binh bố trận kiểu này cũng rất hay, ba người mạnh nhất dành lấy ba trận đầu, về bày binh bố trận, chúng ta vẫn là còn bảo thủ, thua không oan."
Lâm Tiêu thán phục, có thể làm như vậy thì gan lớn bao nhiêu đây. Hắn cũng không dám làm cho nên vẫn bài binh bố trận bảo thủ, để cho đối phương được tiện nghi, cũng làm cho chính mình không có cơ hội lên sân khấu.
Trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh bên này, nhìn Lăng Lan rốt cuộc thắng trận thi đấu, Mục Thiếu Vũ đột nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nếu Lăng Lan thua trận này, hai trận thi đấu sau đành dựa vào hắn cùng Hàn Dục bắt một trận, thật đúng là huyền huyễn. Không phải hắn tự coi nhẹ mình mà thật sự đối phương là Vương bài sư sĩ Lâm Tiêu khiến cho người ta có áp lực quá lớn.
Bất quá, Lăng Lan vận khí thật không sai! Mục Thiếu Vũ cảm thán nói: "Không nghĩ tới ở thời khắc mấu chốt, Lăng Lan thế nhưng đánh bại đối phương, làm cho cậu ta có cơ hội một súng định thắng bại, vận khí chuẩn cmnr!"
Triệu Tuấn nghe vậy bĩu môi —— đó là vận khí sao? Anh tin tưởng, đây tuyệt đối là do lão đại của anh cố ý.
Không nghĩ tới Lan lão đại cũng là một diễn viên xuất sắc như vậy, đem một vai diễn Cơ giáp sư bị áp chế biểu hiện chuẩn xác tự nhiên như thế. Nếu không phải anh thường xuyên bị Lăng Lan ngược chỉ sợ cũng sẽ bị Lan lão đại lừa. Bất quá Lan lão đại biểu hiện như vậy khiến cho anh ngoài dự kiến, nguyên bản cho rằng Lan lão đại sẽ ngược đối thủ một phen, hiện tại xem ra anh vẫn là nghĩ quá mức đơn giản, xem thường Lan lão đại rồi. Lan lão đại sẽ không xúc động như vậy, cậu ấy rõ ràng sẽ làm tốt hơn như thế.
Kiều Đình nhìn chằm chằm hình ảnh Lăng Lan bên trong màn hình mà cau mày, trong mắt càng lộ ra một tia hoang mang. Trên thực tế, anh cảm giác cận chiến của Lăng Lan không biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, lúc trước, hình ảnh một chiêu hạn gục mình vẫn còn rất mới mẻ...... Lúc ấy, Lăng Lan khí thế thập phần bức người, có loại cảm giác không thể nào chống cự...... Chẳng lẽ thật sự là bởi vì lúc trước Cơ Giáp tổn hại quá mức cho nên mới không có biện pháp ngăn cản sao?
Kiều Đình trong khoảng thời gian ngắn tìm không thấy đáp án, chỉ có thể đem nghi vấn này trước hết đặt ra sau đầu, có lẽ một năm sau, khi cùng Lăng Lan tái chiến một hồi, anh có thể tìm được đáp án chân chính đi.
Lăng Lan thắng lợi, cũng đại biểu cho đại chiến Cơ Giáp đoàn thể cách đấu kết thúc. Bất quá, bọn Lăng Lan còn không thể rời đi đài cách đấu, bởi vì còn có nghi thức trao giải, bốn đội tuyển mạnh nhất đều có phần lên đài lãnh thưởng.
Lãnh thưởng là một đoàn đội, một đoàn đội tiến lên lãnh thưởng, trước tiên phát thưởng chính là danh hiệu đoàn mạnh nhất thứ tư, tiếp theo là thứ ba, sau đó là thứ hai, cả ba giải đều do Phó Tổng thống Liên Bang làm khách quý trao giải.
Cuối cùng đến lượt danh hiệu quán quân của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh lên, năm đội viên xếp thành một hàng đi lên đài nhận thưởng, vừa mới đứng tốt, người chủ trì liền tuyên bố, khách quý trao giải cho bọn họ là Lăng Tiêu đại tướng.
Lời này vừa ra, toàn trường oanh động.
Khi Lăng Lan nghe được khách quý trao giải cho bọn họ là Lăng Tiêu thì trái tim đột nhiên nhảy dựng, cô nhớ rõ, vị khách quý vốn phải trao giải cho bọn họ vẫn là Phó Tổng thống như cũ, biến hóa đột ngột này có phải vì Lăng Tiêu chính mình yêu cầu hay không? Lăng Lan tức khắc đầy đầu hắc tuyến, cha già nhà cô vì muốn thường xuyên ở trước mặt cô kiểm xoát cảm giác tồn tại cái gì cũng làm được a.
Đứng ở bên cạnh Lăng Lan - Triệu Tuấn nghe thấy cái tin tức này kích động: "Lan lão đại, là, là, là Lăng Tiêu đại tướng......"
"Trấn định! Đừng làm cho tôi mất mặt!" Lăng Lan âm thầm trợn trắng mắt, trong miệng lạnh lùng nói.
Cha già nhà cô cũng không phải nhiều thêm một cái đầu, làm gì mà phải kích động đến nỗi như vậy?
Bởi vì Lăng Lan không có cách nào lý giải loại cảm giác cùng thần tượng tiếp xúc gần gũi nên Triệu Tuấn chỉ có thể đáng thương chịu giáo huấn.
Nhìn ánh mắt Lan lão đại một mảnh bình tĩnh đạm nhiên, Triệu Tuấn trong lòng cảm thấy hổ thẹn, thật cảm thấy khiến cho lão đại nhà mình mất mặt. Trong lúc vô ý, anh quay đầu nhìn về phía ba người bên cạnh mình, phát hiện Hàn Dục Mục Thiếu Vũ hai người cùng anh cảm xúc còn thiếu không chạy đến, kích động mặt đều đỏ. Mà Kiều Đình tuy rằng tận lực bảo trì bình tĩnh, nhưng thỉnh thoảng nắm tay, dáng vẻ hít sâu, tỏ vẻ anh ta thập phần không bình tĩnh.
Cảm giác hổ thẹn của Triệu Tuấn lập tức biến đi không còn, nha, nguyên lai không phải mình anh làm mất mặt, mà là Lan lão đại nhà anh căn bản không phải người, cho nên mới có thể làm lơ Lăng Tiêu này.
Thực mau, Lăng Tiêu sấm rền gió cuốn mà bước lên, đi theo bên người ông là đệ nhất tham mưu Hà Húc Dương. Vì bảo đảm an toàn cho Lăng Tiêu, nhân viên công tác không được cho phép tới gần Lăng Tiêu, chỉ có thể đem cúp đưa cho Hà Húc Dương, lại từ Hà Húc Dương chuyển đến trong tay Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu diện mạo thập phần tuấn mỹ, lại đối với một hàng năm người nở nụ cười ôn hòa, hơi thở ấm áp đầy người làm mấy người có tâm tình khẩn trương tức khắc giảm bớt rất nhiều.
Lăng Tiêu một đường thẳng hành, đi đến đứng ở vị trí thứ nhất Kiều Đình. Vừa đứng yên, Kiều Đình liền trấn định làm nghi thức chào. Lăng Tiêu mỉm cười mà chào lại theo nghi thức quân đội, xoay người đem cúp cùng giấy khen Hà Húc Dương cầm lấy rồi thận trọng mà giao cho Kiều Đình, trong miệng nói: "Kiều Đình, tiếp tục nỗ lực nhé! Chờ mong cậu biểu hiện khi tiến vào quân đoàn!"
"Vâng, đại tướng!" Kiều Đình lập tức ưỡn ngực trả lời, trong lòng kích động không thôi. Nếu anh không sớm bị an bài tiến vào Quân đoàn 03, anh thật muốn ghi danh Quân đoàn 23, trở thành đoàn viên dưới trướng của Lăng Tiêu đại tướng.
Lăng Tiêu tiếp theo lại trao giải cho ba người Mục Thiếu Vũ, Hàn Dục, Triệu Tuấn, cũng cổ vũ ba người mỗi người một câu, cuối cùng đến phiên Lăng Lan.
Lăng Lan mặt không có biểu cảm mà cho cha Lăng một lễ chào, Lăng Tiêu chào trở lại theo nghi thức quân đội, ông đem cúp và giấy khen đưa cho Lăng Lan, Lăng Lan duỗi tay cung kính mà tiếp nhận.
Đúng lúc này, Lăng Tiêu mở miệng cười nói: "Con, biểu hiện không tồi, tiếp tục nỗ lực!"
Con ...... con!!!! Lăng Tiêu thế nhưng ở trên đài trao giải không cố kỵ bốn người Kiều Đình mà công bố quan hệ của ông cùng mình, Lăng Lan cả người choáng váng.
Lăng Lan dại ra làm Lăng Tiêu vô cùng vui vẻ, Lăng Tiêu ý cười càng đậm, ông đột nhiên a một tiếng, ảo não nói: "Một chút kích động, cha quên đã đồng ý với con không nói chuyện này!" Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía mấy người Kiều Đình bởi vì những lời này làm kinh ngạc đến ngây người cười khổ nói: "Các chấu phải hỗ trợ dấu diếm nhen."
"Vâng vâng vâng......" Bốn người theo bản năng gật đầu, Kiều Đình là người thứ nhất lấy lại tinh thần, anh kiên định trả lời: "Vâng, đại tướng!"
Nói xong câu này, Kiều Đình liếc mắt nhìn Lăng Lan một cái, trong mắt mang theo khiếp sợ cũng mang theo một tia bừng tỉnh, Lăng Lan tuổi trẻ như vậy liền có được thực lực mạnh, nguyên lai cha cậu ta là Thần Cấp Sư Sĩ Lăng Tiêu, chỉ sợ vì làm cho Lăng Lan mạnh mẽ, Lăng Tiêu dùng không ít thủ đoạn.
Lăng Lan lúc này cảm thấy hàm răng từng đợt phát ngứa, cô cố tình dấu diếm, vài tên đoàn viên gia nhập tiểu đội sau cũng không báo cho bí mật này thế mà lại bị cha Lăng thần không biết quỷ không hay tới huỷ hoại hoàn toàn. Cái này, liền tính bên ngoài không nói ra, chuyện Lăng Tiêu là cha của cô cũng sẽ truyền lưu giữa giới cao tầng của các đoàn cơ giáp, trở thành một bí mật nửa công khai của trường quân đội.
Lăng Lan tức giận hàm răng hung hăng mà ma sát vài cái, lúc này mới nói ra một câu: "Cha, người có thể đi xuống."
Lời nói không chút khách khí đuổi người làm cho Hà Húc Dương đứng bên cạnh phì cười ra tiếng, Lan thiếu gia cùng trước kia vẫn giống nhau, một chút mặt mũi đều không cho Lăng Tiêu đại tướng a!
Lăng Tiêu ánh mắt liếc qua, Hà Húc Dương lập tức bày tỏ thật tình chính mình vừa rồi không có cười. Ông lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Lăng Lan, Lăng Tiêu ánh mắt mang theo một chút ủy khuất, ông không phải muốn quang minh chính đại có được một cái thân phận là cha của Lăng Lan hay sao. Còn có, con gái bảo bối a, con chừng nào thì kêu ta một tiếng ba ba đây?
Nhìn Lăng Tiêu vô lại mà đứng ở trước mặt mình, Lăng Lan đầu đều là hắc tuyến: Ngài chính là đại tướng a, có thể bảo trì một chút uy nghiêm đại tướng của ngài không, biểu tình ủy khuất như vậy là vì sao? Con cũng không phải là mẹ Lam, không ăn nổi bộ dáng này!
Lăng Tiêu cùng Lăng Lan hai người tầm mắt đấu sức, ai cũng không chịu nhận thua, Lăng Tiêu đứng ở bên cạnh Lăng Lan có chút dài, dưới đài, mọi người bắt đầu nghị luận sôi nổi, không biết trên đài đã xảy ra chuyện gì.
Lăng Lan hận nghiến răng nghiến lợi, cha già nhà cô quá gian trá, thế nhưng uy hiếp cô không gọi không đi xuống...... cô lại lần nữa nói một câu: "Ba ba, người có thể đi xuống rồi."
Lăng Tiêu thỏa mãn mà cười, lúc này mới mang theo Hà Húc Dương rời đài nhận thưởng, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, Lăng Lan tràn ngập tức giận từng bước một đi xuống đài.
Nha, lần này quá mệt, cô nhất định phải trả thù!
Lăng Lan quyết định, đêm nay liền tìm Lam Lạc Phượng khóc lóc kể lể, làm cho Lăng Tiêu rõ ràng, vũ khí chung cực vẫn luôn nắm giữ ở trong tay cô.
So sánh với Lăng Lan trong lòng nghẹn khuất, Triệu Tuấn có vẻ mặt mộng ảo, thời điểm đi xuống đài cơ hồ là tay chân rối loạn. Hàn Dục cùng Mục Thiếu Vũ cũng là thất hồn lạc phách, thế nhưng đụng vào nhau, biểu hiện buồn cười này của bọn họ làm cho người xem phía dưới cười vang. Bất quá cũng đều có thể lý giải, ai kêu người trao giải là Lăng Tiêu đại tướng chứ, đó chính là thần tượng siêu cấp Liên Bang của mọi người a.
"Các cậu nói Lăng Tiêu đại tướng rốt cuộc nói cái gì làm cho bọn Triệu Tuấn biểu hiện đến không xong như vậy?" Ở khu vực theo dõi, Thường Tân Nguyên không cho rằng Triệu Tuấn chỉ đơn thuần vì gặp Lăng Tiêu đại tướng mà thất thường như vậy nên thập phần tò mò hỏi.
Biết Lăng Tiêu là cha của Lăng Lan chỉ có mấy người, họ nhìn thoáng qua lẫn nhau, bọn họ suy đoán khả năng Lăng Tiêu đại tướng ở trên đài nhận thưởng đã lộ ra tin tức gì cho nên mới làm cho Triệu Tuấn, Hàn Dục, Mục Thiếu Vũ có biểu hiện thất thường như vậy, Kiều Đình tuy rằng không làm lỗi, khá hơn chút nhưng nhìn ra vẫn có chút thất thần tựa hồ bị sự tình nghiêm trọng gì làm cho chấn động. Mà có thể chấn động đến bọn họ, trừ bỏ ngoài chuyện này ra, bọn họ nghĩ không ra chuyện khác có khả năng.
Nhưng chuyện này là việc riêng của Lan lão đại, Lan lão đại không nói, bọn họ cũng không thể đem bí mật này nói cho người khác.
Lý Lan Phong là một người thập phần nhạy bén, mấy người tầm mắt giao nhau bị anh phát hiện, anh cân nhắc một chút, hỏi Hàn Kế Quân nói: "Không thể nói?"
Hàn Kế Quân trầm mặc một chút mới nói: "Chuyện của Lan lão đại, chúng tôi khó mà nói."
Lý Lan Phong ánh mắt sáng ngời, Hàn Kế Quân nói những lời này kỳ thật cho anh nhắc nhở: "Lăng Tiêu đại tướng cùng Lan lão đại, đều họ Lăng, có phải Lăng Tiêu cùng Lan lão đại có quan hệ hay không?"
Hàn Kế Quân không có trả lời, nhưng trầm mặc kỳ thật chính là một loại trả lời, Lý Lan Phong ý nghĩ lập tức mở ra: "Đương nhiên, quan hệ có rất nhiều loại, có thể là con cháu, có thể là họ hàng, nhưng mối quan hệ này tuy rằng làm cho người khác kinh ngạc nhưng sẽ không làm cho người ta khiếp sợ đến luống cuống...... Anh nhớ rõ trước khi xuất chinh một năm, Lăng Tiêu Đại Tướng đã kết hôn, vì kế hoạch niên đại nên "Hy sinh", rất có thể ông có con từ trong bụng mẹ, từ suy đoán, đứa bé kia tuổi tác liền cùng Lan lão đại xấp xỉ......"
Hàn Kế Quân cười khổ, Lý Lan Phong, anh không thể im lặng một chút sao?
"Có thể khiếp sợ bọn Triệu Tuấn ......" Lý Lan Phong ánh mắt lóe sáng, chém đinh chặt sắt nói, "Chỉ có thể là, Lăng Tiêu là cha của Lan lão đại!"
Hàn Kế Quân nhẹ nhàng kéo kéo Lý Lan Phong, thấp giọng nói: "Không cần nói cho người khác, trước khi Lan lão đại không cho phép."
Lý Lan Phong thận trọng gật đầu: "Đã biết!" Nếu như bị người biết Lăng Lan là con trai của Lăng Tiêu, người đối với Lăng Tiêu ghen ghét vì đả kích Lăng Tiêu chỉ sợ sẽ ra tay đối với Lăng Lan, chỉ cần là sự việc đối với thỏ con có nguy hại, anh tuyệt đối sẽ không làm.
Hàn Kế Quân thật sâu mà nhìn Lý Lan Phong một cái, đối phương trong mắt có vẻ thận trọng cùng thản nhiên, điều này tỏ vẻ Lý Lan Phong nói chính là lời nói thật chứ không phải là có lệ. Hàn Kế Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt, cậu vẫn không làm sai gì quá lớn, Lý Lan Phong người này đích xác đáng giá để tín nhiệm.
← Ch. 476 | Ch. 478 → |