Lời nói dối bất đắc dĩ!
← Ch.423 | Ch.425 → |
Editor: Cáo ngây ngô
Tổng bộ của thế lực Đệ nhất lúc sau liền thành Lăng Thiên, Lăng Lan cũng không giống mọi người tưởng sẽ lưu tại tổng bộ, ngược lại cô đem tất cả mọi việc của Lăng Thiên ném cho Vũ Cảnh, sau đó trở về cuộc sống hai điểm trước đây, lớp học và nhà.
Bất quá, thời gian an tĩnh sinh hoạt của Lăng Lan cũng nhanh chóng kết thúc, chương trình học tập cơ giáp thực tập chính thức rốt cuộc tới. Lăng Lan nhận được thời gian cùng địa điểm tập hợp trên máy truyền tin liền mang theo ba người Tề Long, Lạc Lãng, Tạ Nghi cùng nhau đi qua.
Tề Long, Lạc Lãng lựa chọn đạo sư cùng Lăng Lan giống nhau là Đường Ngọc, Tạ Nghi lựa chọn đạo sư cũng là một đạo sư vương bài số một số hai trong cơ giáp viễn trình, địa điểm cùng thời gian tụ tập của bốn người bọn họ đều giống nhau cho nên bốn người ngồi một chiếc huyền phù xe liền tiến đến một mục đích.
Địa điểm học thực tập không ngoài dự kiến của mọi người chính là nơi lần trước khi địch quốc không kích bọn họ tới nơi này lấy cơ giáp. Hôm nay là tiết đầu tiên của khoa thao tác cơ giáp, một đường tới đây gặp phải không ít đồng học cùng Lăng Lan giống nhau.
Đi vào kho hàng liền nhìn thấy không ít đồng học chờ ở nơi đó, nơi này là khu vực cơ giáp sơ cấp, bọn Lăng Lan đều đã tới Cơ giáp sĩ cao cấp cho nên địa điểm học tập cũng không ở chỗ này.
Là tâm điểm cho các đồng học hâm mộ, bốn người Lăng Lan một đường đi tới khu vực cơ giáp cao cấp, vừa đến nơi này liền thấy một đám Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt cùng với các đội trưởng đoàn cơ giáp Lăng Thiên đã đạt tới cao cấp Cơ giáp sĩ, đương nhiên cũng có mấy gương mặt xa lạ, phỏng chừng là nhóm người mới thiên tài của các thế lực khác.
Lúc này mọi người đều mặt đầy hưng phấn mà nhìn một cái cơ giáp cao cấp to lớn trước mắt, các bạn nhỏ đều xoa tay hầm hè, hận không thể lập tức bước lên cơ giáp, thử thao tác một phen. Tuy rằng đoàn Lăng Thiên ở thời điểm người của địch quốc không kích đã từng ngồi qủa cơ giáp, nhưng lúc đó dù sao cũng là lén lút, hơn nữa đêm đó tình thế khẩn trương, tinh thần bọn họ khẩn trương, vừa đi ra liền lâm vào khổ chiến, lo lắng hãi hùng sợ chính mình không cẩn thận liền chết ở bên trong trận chiến. Mà hôm nay mới chân chính làm cho bọn họ cảm thụ cảm giác có thể thao tác cơ giáp, cảm giác hưng phấn cùng kích động chỉ còn kém không nhào lên hung hăng mà vuốt ve một chút cơ giáp mà chính mình ái mộ.
"Lão đại!" Một thanh âm quen thuộc ở phía sau Lăng Lan vang lên. Lăng Lan ngạc nhiên mà quay đầu lại: "Lâm Trung Khanh. Sao cậu lại tới đây?" Lâm Trung Khanh học chính là hậu cần, theo tin tức mà Lăng Lan có được, là học sinh chuyên nghiệp hậu cần, khóa thực tập cơ giáp là lùi lại đến năm ba mới bắt đầu.
Lâm Trung Khanh lúc này hoang mang: "Tớ cũng không biết, vừa mới lúc nãy nhận được thông báo, tớ lập tức tới nơi này báo danh." Nói xong, Lâm Trung Khanh vươn cổ tay phải của chính mình cho thấy dòng tin nhắn thông báo trên máy liên lạc.
Lăng Lan nhìn thoáng qua phát hiện cùng thông báo của mình không có chút nào khác nhau. Cô tâm thần vừa động, liền nói: "Phỏng chừng là chuyện tốt."
Lâm Trung Khanh nghe vậy cười: "Ừm, vừa rồi nhìn thấy lão đại tớ liền cảm thấy không phải chuyện xấu."
Lăng Lan vừa muốn nói gì nhưng vành tai cô đột nhiên giật giật, nhìn thoáng qua mọi người hưng phấn trước mắt bên, quyết định vẫn là thuận theo tự nhiên.
Vài giây sau, tiếng vỗ tay "bạch bạch" vang lên ngay sau lưng bọn họ. Mọi người trong lòng cả kinh đồng thời quay đầu lại, nhìn đến một nhóm đạo sư đã đứng ở phía sau bọn họ đi đầu đúng là Đường Ngọc, lúc này ông đang chậm rãi vỗ tay, tiếng vỗ tay vừa rồi bọn họ nghe được chính là của Đường Ngọc.
Tề Long thấy thế không khỏi mà ngẩn người, thú giác của cậu thế nhưng không có nhắc nhở có người tiếp cận, xem ra nhóm đạo sư thủ đoạn thật bất phàm. Vũ Cảnh đồng dạng nhíu nhíu mày, từ bắt đầu rèn luyện đến khi tới cảnh giới thế nhưng không cảm nhận được gì, cái này làm cho cậu tâm sinh ảo não.
"Lăng Lan, Tề Long, Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt, Lạc Lãng, còn có Lâm Trung Khanh, các em đi cùng tôi!" Đường Ngọc là người thứ nhất mở miệng nói. Ông ý bảo sáu người Lăng Lan đi theo mình, Lăng Lan quay đầu vừa lúc thấy những người khác cũng đi theo các đạo sư của mình.
Đường Ngọc mang theo sáu người Lăng Lan đi vào một nơi cực kì yên tĩnh, sau đó mở miệng nói: "Sáu người các em về sau liền đi theo tôi học tập." Nhìn thấy đám người Tề Long nhìn Lâm Trung Khanh mắt lộ vẻ tò mò liền giải thích nói, "Lâm Trung Khanh là học sinh tôi đặc biệt thu nhận, em ấy về sau liền cùng các em học tập, hy vọng mấy người các em có thể học tập lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."
"Vâng, đạo sư!" Mấy người Tề Long cao giọng đáp, đều vì Lâm Trung Khanh mà cao hứng.
Ngay cả Lăng Lan cũng nhịn không được khóe miệng hơi hơi nhếch lên, Lâm Trung Khanh có thể được Đường Ngọc nhìn trúng không thể nghi ngờ là cơ duyên của cậu ấy, điều này cũng làm trong lòng Lăng Lan buông lỏng. Phải biết rằng Lâm Trung Khanh vì toàn bộ chiến đội, hy sinh yêu thích của chính mình chuyển đến học hậu cần chuyên nghiệp, việc này làm cho Lăng Lan vẫn luôn cảm thấy có chút thực xin lỗi Lâm Trung Khanh, Lâm Trung Khanh có thiên phú thập phần ưu tú về thao tác cơ giáp, lại vì mọi người mà lãng phí. Hiện tại Lâm Trung Khanh có thể được Đường Ngọc nhìn thấy, nghĩ đến con đường thao tác cơ giáp ở phía trước, hẳn là rộng mở vô lượng.
Đường Ngọc phân phó một câu liền trực tiếp tiến vào chương trình học hôm nay, ông đầu tiên để năm người Tề Long, Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt, Lạc Lãng, Lâm Trung Khanh lựa chọn tốt cơ giáp của mình, cơ giáp cao cấp mà bản thân mong muốn cũng dựa theo loại hình cơ giáp của bọn họ ở thế giới cơ giáp, chỉ cần đưa một phần số liệu vào máy liên lạc thì bọn họ có thể lựa chọn được cơ giáp phù hợp.
Sau đó cho bọn họ tiến vào cơ giáp, nghiên cứu đối với đài thao tác, Đường Ngọc yêu cầu bọn họ trong nửa giờ phải nắm được vị trí công năng của các nút trên bàn điều khiển.
Nhìn năm người đã tiến vào cơ giáp bắt đầu nghiên cứu và quen thuộc, Đường Ngọc lúc này mới nởi với Lăng Lan: "Còn em thì đi cùng tôi."
Đường Ngọc mang theo Lăng Lan đi tới tận cùng bên trong kho hàng, Lăng Lan biết Đường Ngọc là muốn mang cô tiến vào mật thất kia, lựa chọn đặc cấp cơ giáp tiến hành thao tác.
Quả nhiên, Đường Ngọc mở cửa mật thất đi vào mật thất kia, đi tới khu đặc cấp cơ giáp Đường Ngọc vẫn chưa như Lăng Lan suy nghĩ dừng bước chân mà trực tiếp lướt qua khu đặc cấp cơ giáp, đi đến tận cùng bên trong, nơi đó có năm Vương bài cơ giáp bất đồng loại hình.
Lăng Lan theo sát sau đó, trong lòng lại âm thầm kinh nghi, không rõ Đường Ngọc vì sao phải mang cô đi vào nơi này, chẳng lẽ cô cố tình che dấu cấp bậc cơ giáp đã bị đối phương phát hiện?
"Em ở thế giới cơ giáp lựa chọn cơ giáp thiên hướng với cận chiến, bất quá, ở hiện thực tôi hy vọng em lựa chọn thận trọng một chút, tuy rằng cơ giáp cận chiến uy lực vô cùng lớn, ở trong thế giới cơ giáp là có chiến lực số một số hai, nhưng đồng dạng, nó nguy hiểm rất lớn. Ở trên chiến trường, cơ giáp cận chiến tỉ lệ hy sinh cũng là cao nhất."
Đường Ngọc nhắc nhở làm Lăng Lan nhướng mày, cô không đáp lại câu hỏi mà hỏi ngược lại: "Ở trong quân đội Liên Bang, loại hình nào là loại có số Cơ giáp sĩ nhiều nhất đâu?"
Lăng Lan hỏi vấn đề làm Đường Ngọc ngẩn người, ông mau chóng lộ ra vẻ tươi cười, trả lời: "Là cận chiến Cơ giáp sĩ."
"Liền như đạo sư nói, nếu cận chiến Cơ giáp sĩ hy tỉ lệ cao nhất, vậy vì sao tất cả mọi người đều lựa chọn cận chiến cơ giáp chứ?" Lăng Lan lại hỏi.
Đường Ngọc không có trả lời, ngược lại hỏi: "Tôi tưởng em biết đáp án là cái gì."
"Bởi vì cơ giáp cận chiến được xưng là cơ giáp bảo hộ, mà bảo hộ đồng đội lựa chọn đầu tiên là làm lá chắn. Cho nên, em tưởng bảo hộ những người đem tín nhiệm ký thác ở trên người mình." Lăng Lan nói đạm nhiên nhưng khó nén nội tâm kiên định.
Vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, toàn thân toàn tâm tin tưởng cô là nhóm thanh mai trúc mã, vì những cái đó không tiếc hy sinh yêu thích của chính mình, cũng muốn trợ giúp cô đạt được ích lợi lớn nhất mà các bạn nhỏ đã lựa chọn các học tập chuyên nghiệp khác, giống như Lâm Trung Khanh, giống như Hàn Kế Quân, bao gồm Lạc Triều cũng khảo nhập trường quân đội tổng hợp Liên Bang , cùng với người kia tín nhiệm cô, nguyện ý cùng cô cùng nhau nỗ lực phấn đấu Lý Lan Phong......
Nặng trĩu tín nhiệm làm Lăng Lan không dám thả lỏng, giống như cơ hồ thời khắc đều sẽ phát sinh chiến tranh, cho nên cô cần phải mạnh mẽ hơn nữa, bảo hộ bọn họ.
Những lời Lăng Lan nói làm tia sáng trong mắt Đường Ngọc thoáng hiện vẻ kỳ dị, khóe miệng lộ ra tươi cười vừa lòng, ông hỏi qua rất nhiều học sinh, mỗi học sinh trả lời đều không giống nhau, nhưng không thể nghi ngờ câu trả lời của Lăng Lan để cho ông thật vừa lòng, chỉ có trong lòng có đối tượng muốn bảo hộ mới có thể không sợ hy sinh, lựa chọn loại hình được xưng là cơ giáp tử vong - cơ giáp cận chiến.
"Nếu em đã hiểu rõ về ý nghĩa của cơ giáp cận chiến, như vậy giá cơ giáp bác mệnh cận chiến liền giao cho em." Đường Ngọc chỉ vào kia giá Vương bài cơ giáp chính giữa, tươi cười đầy mặt mà nới với Lăng Lan.
"Đó là Vương bài cơ giáp." Đường Ngọc đạo sư ngoài dự đoán an bài làm Lăng Lan kinh ngạc.
"Em ở thế giới cơ giáp cấp bậc không phải là Vương bài sư sĩ sao?" Đường Ngọc lại cười như không cười mà nhìn Lăng Lan liếc mắt một cái.
Lăng Lan trong lòng lộp bộp một chút, không nghĩ tới cô đã lừa gạt toàn bộ quân giáo sinh và đạo sư, lại bất quá không thể lừa hoả nhãn kim tinh của Đường Ngọc đạo sư.
"Em yên tâm, chuyện này, chỉ có tôi cùng với hiệu trưởng biết. Trước khi em còn không có năng lực tự bảo vệ mình, chuyện này cũng dừng lại ở nơi này của tôi cùng với hiệu trưởng." Đường Ngọc bổ sung nói. Ông có thể lý giải ý tưởng của Lăng Lan, trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh phòng thủ nghiêm ngặt, nhưng có sự kiện địch quốc không kích kia, hiệu trưởng cũng không nắm chắc đối với tin tức Lăng Lan mới học hai năm liền thăng cấp Vương bài sư sĩ bị công bố ra ánh sáng, trường quân đội có thể hay không lại bị địch quốc tới không kích, hiệu trưởng không có năng lực đánh cuộc điều này, cũng không nghĩ sẽ đánh cuộc.
"Cám ơn đạo sư." Đường Ngọc cùng hiệu trưởng đưa ra quyết định này không hề nghi ngờ là vì bảo hộ Lăng Lan, Lăng Lan cảm nhận được ý tốt của bọn họ, cũng tiếp thu phần ý tốt này, vì thế liền chân thành tha thiết hướng về phía Đường Ngọc đạo sư nói lời cảm tạ.
"Một khi tiến vào Vương bài, tôi cũng không có gì có thể dạy em, mỗi Vương bài sư sĩ đều có thủ pháp thao tác độc đáo của chính mình, cái này đều phải dựa vào chính mình nghiên cứu, tôi liền không nói nhiều lắm lời chậm trễ em, nếu là em có cái gì khó hiểu hoặc là nghi hoặc thì có thể tìm tôi tâm sự, có lẽ kinh nghiệm của tôi có thể cho em một chút lời khuyên." Đường Ngọc nói tới đây nhịn không được cười khổ một tiếng, ông oán trách nói, "Thật nghĩ không được Đường Ngọc tôi đây cũng có lúc không có gì để dạy cho học sinh, thu học sinh như em làm tôi một chút cảm giác thành tựu đều không có."
Lăng Lan chỉ có thể xấu hổ mà nghe, lúc này cô thực cảm kích khuôn mặt băng lãnh của mình, không bại lộ ra ý tưởng chân thật, không nghĩ tới Đường Ngọc đạo sư trong ấn tượng thành thục ổn trọng cũng có lúc ấu trĩ như vậy, hình tượng bắt đầu sụp đổ.
Đường Ngọc cũng không biết lời nói của ông làm hình tượng mình ở bên trong cảm nhận của Lăng Lan tràn ngập nguy cơ, ông nhìn Lăng Lan bước lên Vương bài cơ giáp, chính mình nghiên cứu liền rời đi mật thất, so sánh với Lăng Lan, năm người bên ngoài càng làm cho ông để ở trong lòng.
Vì thế, Lăng Lan một mình nghiên cứu thao tác thủ pháp thuộc về chính mình, mà Tề Long bọn họ đang lâm vào núi đao biển lửa, mỗi ngày bị Đường Ngọc ngược nửa chết nửa sống, nhưng hiệu quả lại cực tốt, không bao lâu, tốc độ tay Tề Long dần dần tiếp cận Đặc cấp sư sĩ, hơn nữa thao tác của cậu bắt đầu có phong cách độc đáo của Tê Long —— dã man bạo lực
← Ch. 423 | Ch. 425 → |