Yếu đuối
← Ch.386 | Ch.388 → |
Edit: Tuyết Dung Hoa
Trong tiểu đội Lăng Lan, mấy người Tề Long đều biết mối quan hệ giữa lão đại nhà mình với Lăng Tiêu đại tướng, cũng biết được đôi cha con này khi ở chung có chút kỳ lạ, tuyệt đối không có loại thân mật cha con như bình thường, cho nên đối với việc lão đại nhà mình lạnh nhạt đáp lại cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.
Mà hai người Lý Lan Phong và Lý Thì Du không biết được mối quan hệ của hai người, bọn họ chỉ có chút kinh ngạc khi Lăng Lan có thể bảo trì sự bình tĩnh lúc đối mặt với thần tượng của toàn quân nhân- Lăng Tiêu đại tướng, nhưng mà nghĩ đến Lăng Lan trước giờ đều là lãnh lạnh nhạt đạm nên cũng không tiếp tục để trong lòng, chỉ cho là do tính cách của Lăng Lan, cũng không bởi vậy mà suy nghĩ nhiều.
Lăng Lan bình tĩnh không mang theo cảm tình trả lời làm cho hiện trường xuất hiện một thoáng im lặng, Lăng Tiêu đột nhiên không biết nên dùng thái độ gì để đối đãi với con gái bảo bối của mình. Nếu là dùng khẩu khí để ra lệnh cho cấp dưới, cho dù ông nhẫn tâm làm được thì chỉ cần để vợ ông Lam Lạc Phượng biết, ông tuyệt đối chết chắc... Nếu như biểu hiện thân thiết một chút, không biết chừng lại chọc con gái tức giận, bởi vì theo biểu hiện của con gái thì nó cũng không muốn công khai quan hệ của hai người.
Lăng Tiêu lại lần nữa sâu sắc cảm giác được làm một người cha để con gái hài lòng thật sự rất khó......
Đúng lúc này, Kiều Đình đã mang theo đội viên của hắn chạy đến đây. Hắn đứng bên người Lăng Lan, vẻ mặt kích động nói: "Lăng Tiêu đại tướng, chào ngài, tôi là Kiều Đình, quân giáo sinh năm tư của trường quân đội Đệ Nhất Nam Sinh, thật vinh hạnh khi được nhìn thấy ngài." Tuy rằng lời nói Kiều Đình và Lăng Lan đều mang ngụ ý chào đón giống nhau, nhưng rõ ràng so với sự lạnh nhạt của Lăng Lan, giọng điệu của Kiều Đình kích động và nhiệt tình hơn nhiều.
Lăng Tiêu đối với thái độ của Kiều Đình cũng phản ứng cực kỳ bình thường, cho dù Kiều Đình là học sinh kiệt xuất của trường quân đội, nhưng loại thiên tài như vậy, Lăng Tiêu cũng đã thấy nhiều, lấy thực lực hiện tại của Kiều Đình cũng không thể làm Lăng Tiêu phải lau mắt mà nhìn. Lăng Tiêu là vị thần cấp sư sĩ thứ mười hai của Liên Bang, là đại tướng của Quân Bộ, không thể nghi ngờ ánh mắt của ông là cực cao.
Nhưng mà, Kiều Đình đối diện lại không cho là như vậy, giống nhau đều là cơ giáp sĩ thực tập của trường quân đội, nhưng thái độ Lăng Tiêu đối với vị Vương bài sư sĩ kia nhiệt tình hơn rất nhiều, điều này làm cho trong lòng Kiều Đình có một tia nam kham, hắn cảm giác chính mình bị lạnh nhạt. Ở trong trường quân đội, hắn được thầy cô ký thác kỳ vọng rất cao, được học sinh tung hô, Kiều Đình tự nhiên cho rằng hắn có đủ tư cách để có được sự đãi ngộ như vị Vương bài sư sĩ kia...
Suy nghĩ của Kiều Đình Lăng Tiêu đương nhiên không biết, hiện tại trong mắt ông đều là con gái nhà mình, nếu không có người khác ở đây, ông hận không thể trực tiếp lột cơ giáp của Lăng Lan, tận mắt nhìn xem con gái của mình có bị thương ở đâu không, có bình an vô sự không? Nhưng mà, Lăng Tiêu dù sao cũng là Lăng Tiêu, ông hiểu rõ tình huống hiện tại không cho phép ông làm như vậy, để sớm biết tình trạng của Lăng Lan, Lăng Tiêu quyết định phải nhanh chóng kết thúc trận chiến này.
Lăng Lan nhìn thấy Lăng Tiêu rời đi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này, Tiểu Tứ rốt cuộc cũng từ trong phòng tối nhảy ra, tức giận mà hô: "Lão đại, chị quả là một người nhu nhược! Liền ba ba cũng không dám kêu! Em khinh bỉ chị!" Thì ra, Lăng Lan sợ Tiểu Tứ nhìn thấy Lăng Tiêu sẽ quá mức kích động mà sẽảnh hưởng đến cảm xúc của mình cho nên lúc Lăng Tiêu tới gần, cô liền trực tiếp ném Tiểu Tứ vào trong phòng tối bế quan.
Lăng Lan bất đắc dĩ nói: "Đây là chiến trường, cũng không thích hợp để xưng hô như vậy."
... "Không nghe, không nghe, chị chính là né tránh, chẳng lẽ ba ba là Lăng Tiêu làm chị cảm thấy mất mặt sao?" Tiểu Tứ che lại lỗ tai của mình, tỏ vẻ không tiếp nhận Lăng Lan giải thích, ngược lại càng thêm phận nỗ chất vấn.
"Sao có thể mất mặt đâu, có thể trở thành con gái của Lăng Tiêu, chị cảm thấy rất kiêu ngạo! Chỉ là chị sợ bản thân mình sẽ làm ba ba mất mặt." Lăng Lan chua xót mà trả lời Tiểu Tứ, biểu tình thế nhưng có chút mê mang.
Cô sở dĩ có thể tiếp nhận Lăng Tiêu ở thế giới giả thuyết là bởi vì cô hiểu rõ, Lăng Tiêu kia là giả, chỉ là một tinh thần ảo tưởng mà Lăng Tiêu lưu lại, cô có thể mặc kệ tình cảm của chính mình, kêu đối phương một tiếng ba ba, đối phương cũng sẽ đáp lại vui vẻ thỏa mãn, sau đó trực tiếp kết thúc, không hề có tương lai.
Nhưng hiện tại không giống, hiện tại Lăng Tiêu là một người thực sự tồn tại, ông có cảm giác, có thất tình lục dục, hiện tại ông có thể cho ngươi bao dung, vô tư cho người tình yêu thương của cha, nhưng tương lai cũng có thể xuất hiện thất vọng, phẫn nộ cùng căm hận... Lăng Lan lo sợ một khi mình tiếp nhận Lăng Tiêu liền sẽ trở nên mềm yếu, liền xa cầu càng nhiều.
Phải biết rằng mười sáu năm qua, vì gánh vác toàn bộ Lăng gia, Lăng Lan đã học xong phải kiên cường như thế nào, cùng với thói quen mọi thứ đều phải chính mình lo lấy. Lăng Tiêu trở về, làm cho tất cả thói quen của cô xảy ra thay đổi thật lớn, điều này làm cho Lăng Lan có chút luống cuống.
Càng làm cho Lăng Lan hoảng hốt chính là tình yêu thương ngập tràn của Lăng Tiêu dành cho cô, so với người cha kiếp trước luôn mệt mỏi chán ghét cô, quả thực là một trời một vực, đây cũng là lí do Lăng Lan vẫn luôn trốn tránh, không có cách nào đối diện với nội tâm của chính mình.
Đúng vậy, Lăng Lan không phải không nghĩ tiếp nhận Lăng Tiêu, cô chỉ là sợ hãi, ánh mắt luôn ngập tràn tình thương của Lăng Tiêu một ngày nào đó sẽ biến thành mệt mỏi cùng chán ghét giống như người cha kiếp trước... Lăng Lan không muốn lại phải chịu tổn thương như vậy.
"Người như chị, có thể trở thành con mà Lăng Tiêu vừa lòng sao?" Lăng Lan cười khổ hỏi Tiểu Tứ, đã bị không gian học tập dạy dỗ thành một người máu lạnh vô tình giết chóc, cô sẽ không bao giờ trở thành con gái bảo bối nũng nịu, lương thiện như trong suy nghĩ của Lăng Tiêu.
Vấn đề của Lăng Lan làm cho Tiểu Tứ sửng sốt, sau đó cả khuôn mặt của nó đều ỉu xìu xuống. Nó phát hiện, lão đại nhà mình nói không sai, nó đã quen lão đại lãnh khốc bá đạo hành động, thật sự không thể nào tưởng tượng được lão đại nhà mình lại gắn với dáng vẻ nũng nịu đại tiểu thư, vì thế nó đầy mặt tiếc nuối mà an ủi nói: "Lão đại, thỉnh nén bi thương!"
Lăng Lan bất đắc dĩ mà bắn trán Tiểu Tứ một cái, làm lơ ánh mắt khiển trách của Tiểu Tứ, có chút mất mát nói: "Chỉ có thể đi một bước, tính một bước, nếu là......" Cô không có nói tiếp, nếu một ngày nào đó chướng ngại trong lòng cô bị phá tan, có lẽ cô sẽ chính miệng kêu Lăng Tiêu một tiếng ba ba.
Lăng Lan thực mau thu thập tâm tình, cô nhanh chóng tìm hiểu tình huống của những người khác trong tiểu đội, sau khi biết tất cả mọi người đều không bị thương liền chuẩn bị mang theo tiểu đội tới khu dừng chân. Lăng Lan hiểu rõ, Lão ba nhà mình tuyệt đối đã chạy tới nơi đó để kết thúc mọi chuyện.
Đúng lúc này, tiểu đội của Kiều Đình cũng đã chỉnh đón xong, đột nhiên gọi lại cô: "Xin chờ chút!"
"Có việc?" Lăng Lan dừng bước quay đầu hỏi. Kiều Đình ở thời khắc mấu chốt lựa chọn không xuống tay với đồng bạn, điều này làm cho ấn tượng của Lăng Lan đối với Kiều Đình thực không tồi.
"Xin hỏi, cậu là niên cấp nào của học sinh chuyên nghiệp?" Kiều Đình rất muốn biết Vương bài sư sĩ đối diện này đến tột cùng là ai, rốt cuộc là ai cũng có thể giống như hắn thành công thăng cấp Vương bài sư sĩ.
Vấn đề của Kiều Đình chỉ làm Lăng Lan hơi hơi nhướng mày, lại không có trả lời.
Lăng Lan trầm mặc làm cho tâm tình Kiều Đình càng thêm khó chịu, bị Lăng Tiêu lạnh nhạt cùng với cảm xúc nghẹn khuất lúc nảy làm cho đầu óc của hắn nóng lên, thốt ra mà ra hỏi: "Có phải cậu biết Lăng Tiêu đại tướng?" Nếu không vì sao Lăng Tiêu đại tướng lại đối xử với ngươi nhiệt tình mà lại đối đãi với ta lạnh nhạt như vậy? Đây là nguyên nhân duy nhất mà Kiều Đình có thể nghĩ ra....
Lăng Lan nghe vậy nhịn không được nở nụ cười, cho dù cô lạnh nhạt nhưng biểu hiện của Lăng Tiêu vẫn làm cho người khác nhìn ra một ít manh mối, không biết vì cái gì, tâm tình Lăng Lan lại trở nên rất tốt, cô vốn không nghĩ trả lời, nhưng bởi vì tâm tình tốt này mà mở miệng hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh không biết Lăng Tiêu đại tướng sao?"
Lăng Lan hỏi lại làm Kiều Đình tức khắc á khẩu không trả lời được, phải biết rằng ở Liên Bang, trừ bỏ những trẻ em mới vừa sinh ra, chỉ cần là thần chí bình thường Hoa Hạ người đều sẽ biết về Lăng Tiêu đại tướng, vấn đề hắn vừa hỏi thật sự là quá dư thừa.
Kiều Đình đang muốn đổi một phương thức dò hỏi khác liền nghe được Lăng Lan nhàn nhạt mà nói: "Lăng Tiêu đại tướng vừa rồi ra lệnh cho chúng ta lập tức quay về khu dừng chân, tôi nghĩ, Lăng Tiêu đại tướng sẽ không hi vọng chúng ta đến trễ."
Lăng Lan nói làm trong lòng Kiều Đình cả kinh, hắn nuốt vào câu hỏi muốn nói, liền quay đầu mệnh lệnh cho nhóm đoàn viên chạy nhanh đến khu dừng chân.
Nhìn thấy đám người Kiều Đình nhanh chóng rời đi, Lý Lan Phong vẫn luôn trầm mặc đột nhiên hỏi: "Thỏ con, cứ như vậy thôi sao?" Hành vi bá đạo của Kiều Đình vừa rồi làm cho Lý Lan Phong mười phần khó chịu, đương nhiên đây cũng là do Lý Lan Phong vốn đã có kỳ thị với Kiều Đình, cho nên đối với hành vi không tốt của Kiều Đình liền phóng đại vô hạn.
"Về sau sẽ gặp lại, Lôi Đình sẽ không quên thù của năm nay, nhiều nhất hai năm, bọn họ sẽ hạ chiến thư." Khóe miệng Lăng Lan lộ ra cười lạnh, Kiều Đình không ra tay với đồng bạn quả thật làm cho ấn tượng của Lăng Lan đối với Kiều Đình tốt lên rất nhiều, nhưng đối phương quá cường thế bá đạo vẫn làm cho Lăng Lan cảm thấy không vui.
Phải nói Lăng Lan bị không gian học tập bồi dưỡng ra một thân bá đạo hơi thở, chỉ là bá đạo của cô là ẩn giấu trong xương cốt, cũng không có lộ ra ngoài, bởi vậy đối với những người bá đạo giống như Kiều Đình, trời sinh có chút bài xích, này có lẽ chính là một nước không thể có hai vua đi.
Lăng Lan nói làm Lý Lan Phong nhớ tới khoảng thời gian trước đoàn Tân Sinh cùng Lôi Đình khiêu chiến lôi đài, anh biết Lôi Đình tất nhiên sẽ ở thời cơ thích hợp tiến hành hành động báo thù, vì thế liền nói: "Tới lúc đó, tôi cũng muốn tham gia."
Lăng Lan kinh ngạc: "Anh không phải là người của Vô Cực sao?"
Lý Lan Phong nở nụ cười: "Chỉ là quan hệ hợp tác, mà người của Vô Cực cũng không thích người ngoài như tôi gia nhập." Giống như Triệu Thuân cũng đồng dạng bị bài xích ra bên ngoài, Lý Lan Phong sờ sờ cằm không khỏi nghĩ đến: Có lẽ sang năm, nên thuận tiện bắt cóc Triệu Thuân qua đây......
Triệu Thuân vốn đang ở khu dừng chân đột nhiên cảm giác trên người một trận rét lạnh, anh khẩn trương xem xét cảnh vật chung quanh, trừ bỏ quân giáo sinh vẫn chỉ có quân giáo sinh, căn bản không có gì nguy hiểm, anh khó hiểu mà sờ sờ đầu, không hiểu được cảm giác nguy hiểm này từ đâu mà đến...
← Ch. 386 | Ch. 388 → |