Đừng bại bởi chính mình!
← Ch.375 | Ch.377 → |
Tiểu Tứ nói làm Lăng Lan khẽ cau mày, quả thật lúc chiến đội làm nhiệm vụ ở thế giới ảo, cô cũng phát hiện Báo con có nhược điểm này, thể chất Báo con tựa hồ kém hơn cả người thường, đến tột cùng là có chuyện như thế nào?
Phải biết rằng hiện tại ở Liên Bang, cho dù người có thể chất bình thường thì chỉ cần hấp thụ thuốc kích phát gen cấp C trở lên cũng có thể duy trì chiến đấu ở cường độ cao trong vòng nửa giờ, nhưng Báo con từ lúc bắt đầu chiến đấu đến bây giờ cộng thêm thời gian bay đến đây thì nhiều nhất cũng chí mới mười phút..
Lại nói, Báo con trước mắt chỉ điều khiển một cơ giáp cao cấp, những cơ giáp dưới cao cấp (bao gồm cơ giáp cao cấp) thì lực cắn trả lại cơ thể người điều khiển là rất nhỏ. Nó không giống đặc cấp trở lên, bởi vì có được phong cách chiến đấu của riêng mình nên lực phản phệ sẽ tùy thuộc vào độ thuần thục...... Đây cũng là lý do vì sao càng lên cao, yêu cầu đối với thể chất của người điều khiển cơ giáp càng cao.
Nếu là không giải quyết vấn đề này, cho dù Báo con có được thực lực điều khiển Vương bài sư sĩ thì cũng không có biện pháp điều khiển Vương bài cơ giáp...... Lăng Lan nghĩ đến khả năng này mày nhăn càng chặt.
Lúc này, trong khoang điều khiển, Lý Lan Phong cả người đã mồ hôi đầm đìa, giống như người mới từ trong nước bò ra, cả người ướt đẫm, bởi vì trong khoang điều khiển có thiết bị tự động điều khiển nhiệt độ nên mồ hôi mà anh đổ ra rất nhanh bị bốc hơi, toàn bộ khoang điều khiển bị sương mù mồ hôi bao phủ. Anh kịch liệt thở phì phò, tinh thần bắt đầu mỏi mệt, không chỉ có như thế, thân thể anh cũng mệt mỏi vô lực. Vừa rồi phải điều khiển cơ giáp trong trạng thái chiến đấu ở cường độ cao vài phút mà thể lực của anh đã tiêu hao gần hết.
"Đáng giận!" Lý Lan Phong nhịn không được mở miệng mắng một tiếng, đã chiến đấu đến trình độ này, anh thật sự không nghĩ bởi vì vấn đề thể lực mà thất bại. Anh lúc này so với trước kia càng thống hận thân thể rách nát bẩm sinh của chính mình, nếu có thể lựa chọn, anh tuyệt đối không muốn trở thành Hư năng lực giả, anh càng muốn có được thân thể khỏe mạnh, trở thành một người điều khiển cơ giáp ưu tú, được trở thành chiến sĩ tự do, vĩnh viễn đứng ở bên người của Thỏ con.
"Không được sao?" Lý Lan Phong cảm giác đôi tay chính mình bắt đầu mất khống chế, có mấy động tác anh muốn làm nhưng ngón tay lại không nghe mệnh lệnh mà bãi công. Anh theo bản năng nhìn phía dưới màn hình, ở nơi đó lúc này đang có một cơ giáp yên lặng mà nhìn bọn họ chiến đấu.
Lý Lan Phong biết đó là cơ giáp của Thỏ con, ngoại hình quen thuộc đến mức anh có thể nói ra tất cả những trang bị được thiết kế bên trong, bởi vìcơ giáp kia chính là cơ giáp mà anh khát vọng có được nhất—— Cận Chiến Bác Mệnh Chi Cương! Không nghĩ tới Thỏ con của anh đã đạt tới trình độ này......
Trong lòng Lý Lan Phong nhanh chóng thổi qua tia chua xót, ngẫm lại cũng phải, thời gian bảy năm, dựa theo thiên phú điều khiển cơ giáp do ông trời cơ giáp, Thỏ con sao có thể chỉ điều khiển cơ giáp trung cấp cấp thấp như trong thế giới ảo chứ....
"Khoảng cách giữa mình và Thỏ con càng ngày càng xa......" Lý Lan Phong đột nhiên nản lòng, anh thật sự có tư cách đứng ở bên Thỏ con sao? Có lẽ đây chỉ là hy vọng xa vời mà thôi, là một giấc mộng đẹp giữa ban ngày, kỳ thật, anh căn bản là không xứng......
Đang lúc Lý Lan Phong nản lòng tang chí muốn từ bỏ thì kênh đối thoại cơ giáp đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng của Thỏ con: "Đừng bại bởi chính mình."
Đừng bại bởi chính mình...... Những lời nói này như tiếng sấm kinh thiên động địa dội vào bên tai Lý Lan Phong, anh tựa hồ trở về thời điểm lúc bọn họ mới quen nhau, lúc ấy mỗi ngày bọn họ đều luyện tập những động tác cơ bản buồn tẻ, vĩnh viễn là chạy vội, tránh né, bay vọt...... Cho dù là người có nghị lực đến thế nào, hay tính tình bình tĩnh bình tĩnh như Thỏ con cũng sẽ ở thời khắc nào đó mà trở nên bực bội, thường thường ở lúc ấy, Thỏ con sẽ nóng giận hô: A, đừng bại bởi chính mình. Mình có thể làm được!
Ngay sau đó, Thỏ con sẽ càng điên cuồng mà tiến hành những động tác đó, mà anh chính là bởi vì những hành động đó của Thỏ con mà kiên trì tiếp, đi theo Thỏ con tiếp tục rèn luyện. Có lẽ câu nói kia là Thỏ con tự nói với chính mình, nhưng đối với Lý Lan Phong, anh đem những lời này trở thành là câu nói mà Thỏ con muốn nói với anh. Mấy năm gần đây, mỗi lần anh phiền lòng muốn từ bỏ thì đáy lòng tự nhiên mà hiện lên những lời này, những lời này thúc giục anh tiếp tục đi trước, gặp khó khăn cũng không dám có ý niệm từ bỏ.
Sau bảy năm, lúc này lại lần nữa nghe câu nói đó từ miệng Thỏ con, tâm Lý Lan Phong đột nhiên chấn động, một dòng nước ấm chạy toàn thân, anh cảm giác sự mỏi mệt vừa rồi đem anh áp đảo tựa hồ bị làn nước này đuổi đi, toàn thân tràn ngập động lực......
"Đúng vậy, mình làm sao có thể bại trong tay chính mình chứ, nếu chính mình nhận thua, mình làm sao có tư cách nói muốn nghịch thiên sửa mệnh, muốn đường đường chính chính mà đứng ở bên người Thỏ con chứ." trong lòng Lý Lan Phong phỉ nhổ chính mình mềm yếu, đôi mắt nguyên bản mê mang tức khắc trở nên kiên định, tốc độ tay vốn đã chậm lại lại được đề cao, thậm chí càng lúc càng nhanh, cuối cùng thế nhưng nhanh đến mức không thấy rõ ngón tay nữa, chỉ còn thấy tầng tầng điệp ảnh như một bông hoa chậm rãi nở rộ.
Vốn đang đánh cân sức với hai chiếc cơ giáp kia nhưng bởi vì một khắc Lý Lan Phong muốn từ mà cơ giáp Lý Lan Phong liền rơi vào thế bị động, không còn có thể tranh phong như ban đầu nữa mà dần dần rơi vào thế hạ phong, thậm chí rất nhanh chỉ có thể toàn diện phòng thủ, mà không thể trở tay.
Lý Thì Du, Hàn Kế Quân, Lâm Trung Khanh tuy rằng không biết vì sao Lý Lan Phong lập tức diệt khí thế, trở nên chật vật nhưng nhìn tình huống này cũng biết tình huống của Lý Lan Phong chỉ sợ không ổn, trong lòng bọn họ trầm xuống, nguyên bản bình tĩnh xạ kích, lúc này cũng bắt đầu trở nên hấp tấp.
Đối thủ của Lý Lan Phong là một cơ giáp sư đặc cấp có kinh nghiệm vô cùng phong phú, hắn vừa nhìn thấy đối thủ đột nhiên dừng công kích thì sững sốt nhưng rất nhanh liền nhận ra đối phương khả năng không còn thể lực nữa. Tuy rằng tình huống này tới có chút nhanh khiến hắn còn chuẩn bị không đủ, nhưng hắn tin tưởng vào phán đoán của chính mình, không thể bỏ lỡ cơ hội này, hắn bắt đầu điên cuồng tấn công.
Cơ giáp của Lý Lan Phong dù đã phòng thủ toàn diện nhưng đối mặt với đặc cấp cơ giáp cao hơn mình một bậc đang điên cuồng công kích thì anh cũng chỉ có thể duy trì mấy chục giây rồi cũng không duy trì nổi nữa.
Toàn bộ cơ giáp bị đối phương công kích đến mức lung lay sắp đổ, mắt thấy sắp bị đánh bại, trong lòng ba người Lý Thì Du nôn nóng nhưng lại không có biện pháp gì tới giúp Lý Lan Phong giải quyết khốn cảnh này, bọn họ chỉ có thể liều mạng xạ kích, ý đồ vãn hồi bại cục của Lý Lan Phong ......
"Dừng ở đây!" Dưới sự tấn công điên cuồng, cơ giáp của Lý Lan Phong rốt cuộc lộ ra một nhược điểm trí mạng, Đặc cấp sư sĩ đã sớm chờ đợi giờ khắc này thấy thế khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh tàn khốc, hắn vô tình mà giơ kiếm quang lên, hung hãn chém về phía Lý Lan Phong.
"Cẩn thận!" Các đội viên chung quanh thấy thế chỉ có thể hô lên một tiếng nhắc nhở này. Mà Lý Thì Du càng kinh đến nhịn không được nhắm hai mắt lại, anh không dám nhìn đồng đội của mình, thậm chí còn là con cháu Lý gia nhà anh cứ như thế bị chiết cánh......
"Phanh!" Hai thanh kiếm quang hung hăng mà va chạm rồi bắn ra vô số tia lửa điện, nguyên bản cơ giáp cao cấp phản ứng trì độn nhưng tại thời khắc nguy hiểm này lại phản ứng cực kỳ nhanh chóng, tốc độ đó tuyệt đối vượt qua tốc độ bình thường của anh đến hai lần, cũng bởi vì như thế mà Lý Lan Phong có thể chặn lại chiêu nguy hiểm nhất này, tự cứu chính mình.
"Quá tuyệt vời, Lan Phong học trưởng!" Mấy người Tề Long đang xem trận chiến thấy một màn như vậy tức khắc hưng phấn mà khen hay.
Lý Thì Du nghe được tiếng hoan hô của mọi người liền vội mở to mắt, nhìn Lý Lan Phong vẫn như cũ không việc gì tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nháy mắt vừa rồi Lý Thì Du thật sự cảm giác tuyệt vọng.
"Cho dù tiêu hao hết thể năng, vô pháp tiếp tục chiến đấu, mày cũng phải chiến thắng đối thủ, dùng sự thật nói cho Thỏ con, Lý Lan Phong mày tuyệt đối không phải kẻ yếu." trong mắt Lý Lan Phong bốc cháy lên chiến ý vô tận, nản lòng tang chí lúc trước sớm đã biến mất vô tung vô ảnh, anh đột nhiên hét lớn một tiếng, đem động cơ kéo lên tới mức tối đa rồi hung hăng lao về phía đối phương...
"Đáng chết." Đối phương nhìn đến đòn công kích không cần sống của Lý Lan Phong thì trong miệng nhịn không được mắng một tiếng, đồng thời điều khiển cơ giáp tiến hành né tránh, hắn không nghĩ tới cục diện sẽ trở nên như vậy, cùng đối phương đồng quy vu tận.
Nếu là có thể, hắn hy vọng sau khi thành công giết chết đối phương thì nhanh chóng đào tẩu...... Hắn không quên cơ giáp vương cấp phía dưới đang như hổ rình mồi trông lên đây, đội trưởng của hắn cũng đã chết trong tay đối phương, hắn chỉ hy vọng giá Vương bài cơ giáp cận chiến phía dưới không có đủ năng lượng để tiến hành bay lên không trung.
Đặc cấp cơ giáp chủ ý vô cùng tốt, nghĩ sau khi né tránh đòn va chạm của Lý Lan Phong thì lại tiến hành phản kích lần nữa, nhưng hắn không nghĩ tới ngay lúc hắn lựa chọn né tránh thì ưu thế của hắn đã không còn sót chút nào.
Lý Lan Phong nhìn đối phương né tránh, trong mắt hiện lên tia hàn quang, anh thao tác cơ giáp đột nhiên thay đổi phương hướng, Như Ảnh Theo Gió xuất hiện bám sát theo phương hướng của đặc cấp sư sĩ. Đặc cấp sư sĩ thấy một màn như vậy lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, biết chính mình trúng kế, đối phương nhìn như muốn hung mãnh va chạm kỳ thật chỉ là dụ chiêu, mục đích thật sự của đối phương kỳ thật chính là muốn nắm giữ quyền chủ động.
Cứ như vậy, Lý Lan Phong thành công mà dán sát vào đặc cấp cơ giáp, không chút khách khí mà giơ kiếm quang lên hướng đối phương tiến hành công kích như cuồng phong mưa rào, có lẽ do tốc độ tay đã đột phá nên tần suất tấn công và tốc độ của cơ giáp đã vượt qua lúc này, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho đặc cấp cơ giáp kia bó tay không biện pháp, luống cuống tay chân, đặc cấp sư sĩ giờ phút này chỉ cảm thấy trước mắt đều là bóng dáng kiếm quang, hắn chỉ có liều mạng né tránh, ngăn cản, lại né tránh, lại ngăn cản.
Tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn đặc cấp cơ giáp lâm vào khốn cảnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn quả thật vô cùng phong phú, biết giờ phút này chính mình thập phần nguy hiểm nên vừa chống đỡ đồng thời đem năng lượng quang thuẫn cơ giáp mở đến lớn nhất, như vậy cho dù không cẩn thận trúng kiếm của đối phương thì bằng giá trị phòng ngự của quang thuẫn vẫn có thể nhẹ nhàng kháng được.
"Phanh" một tiếng, đặc cấp sư sĩ chỉ cảm thấy khoang điều khiển của mình bị đánh một đòn cực mạnh, lực quá mạnh làm cho ngực hắn như bị đá đánh trúng, trước mắt bỗng nhiên tối sầm, cảm giác tanh ngọt trào lên yết hầu......
'Oa' một tiếng, đặc cấp sư sĩ phun ra một ngụm máu tươi nhiễm hồng cả bàn điều khiển trước mặt.
← Ch. 375 | Ch. 377 → |