Tranh thủ thời gian!
← Ch.049 | Ch.051 → |
Tiểu Tứ, đưa chiếc H-Bahn thứ hai lên. Lăng Lan bình tĩnh nhìn quỹ đạo tấn công của cơ giáp B, nguy hiểm càng lớn thì càng phải bình tĩnh, an nguy của Tần quản gia đều dựa vào cô để bảo vệ.
Lúc này, trong lòng Lăng Lan cảm thấy vô cùng may mắn vì có tiểu Tứ luôn ở bên cạnh hết sức hỗ trợ, sau khi điều khiển được chiếc H-Bahn đangáp trận, tiểu Tứ liền báo cho cô biết mình cũng đã khống chế thành công hai chiếc H-Bahn còn lại. Tin tức này khiến Lăng Lan đang ngụp lặn trong nguy hiểm như tìm được đường sống trân quý cuối cùng, như vậy cô và Lăng Tần hẳn có thể chống đỡ đến lúc cứu viện.
Lăng Lan vừa cảm thấy may mắn cũng cảm thấy thập phần bất lực, lần đầu tiên cảm giác bản thân quá yếu ớt, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mà mình coi trọng gặp nạn, lần này nếu không có tiểu Tứ chỉ sợ bác Tần đã máu chảy thành sông rồi.
Lúc này Lăng Lan cũng không chú ý một hạt giống biến cường (muốn trở nên cường đại, mãnh mẽ) đang bắt đầu đâm chồi phát triển mạnh mẽ trong trái tim cô, để cho trong tương lai mỗi khi cô mệt mỏi hay suy sụp cô vẫn sẽ tiếp tục lựa chọn kiên trì mà không dừng bước.
Tiểu Tứ biểu hiện thật cố gắng, không chỉ chiếu quỹ đạo của phát súng, còn tự động di chuyển chiếc H-Bahn tới vị trí chặn trước cả khi Lăng Lan nhắc nhở.
Tiểu Tứ là một đứa nhỏ yêu học tập, Lăng Lan phân phó một lần, nó liền ghi nhớ lại trong bộ nhớ không cẩn Lăng Lan nhắc lần thứ hai nó cũng có thể hoàn thành hoàn mỹ những việc mà Lăng Lan cần làm.
Tiểu Tứ, làm rất tốt. Cho dù chưa từng có con nhưng Lăng Lan cũng biết trẻ nhỏ đều thích được khích lệ, vì vậy cô cũng không chút keo kiệt khen ngợi đứa trẻ Tiểu Tứ này, chỉ nhận được một câu khen thôi mà khuôn mặt bé nhỏ của tiểu Tứ nhất thời hồng lên, mắt cười híp lại thành một đường thẳng.
H-Bahn lại lần nữa ngăn trở đường bắn của đối phương, cho dù là người không thông minh thì cũng có thể nhìn ra có điều không thích hợp.
Không đúng! Nhất định có vấn đề. Cơ giáp B buông súng ngắm trong tay, sắc mặt nghiêm túc.
Đội trưởng, tôi nhớ người ở hai chiếc H-Bahn kia đều ra ngoài hết mà, bên trong căn bản không có người. Lúc này cơ giáp A liền phát hiện chân tướng, trong xe căn bản không có người.
Không tốt, chúng ta bị phát hiện. Nghĩ đến hai lần công kích đều bị người khác chặn lại, cơ giáp B đỗ mồ hôi lạnh, biết nhất cử nhất động của bản thân đã bị đối phương theo dỏi hoàn toàn.
A... Vậy chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cơ giáp A lo lắng, nếu thân phận của bọn họ thật sự bị bại lộ, bọn họ tuyệt đối không có đường sống. Tuy không biết những người cấp trên của mình là ai, nhưng dựa vào cách nói của đội trưởng, người đó nhất định là một nhân vật rất có tầm ảnh hưởng, như vậy muốn xử lý mấy kẻ như bọn họ thật là dễ dàng như đè chết một con kiến.
Bắn hạ hai chiếc H-Bahn kia. Cơ giáp B cắn răng nói. Cho dù hiện tại thu tay lại thì thứ chờ bọn họ cũng không gì tốt lành, không bằng cố một lần, có lẽ còn lập được công lớn.
Được. Cơ giáp A không dám không nghe, lại lần nữa giơ súng ngắm lên nhắm vào một chiếc H-Bahn.
Tiểu Tứ, mau trở lại. Lăng Lan nhìn đối phương tiếp tục giơ súng thì biết họ nhất định không từ bỏ ý định. Cô lo lắng tiểu Tứ sẽ gặp nguy hiểm nên nhanh chóng gọi nó trở về.
Đương nhiên, trong lòng Lăng Lan cũng có chút tiếc nuối, dù sao thì cô cũng định dùng cách này để cảnh cáo đối phương, để cho bọn họ biết bản thân đã bị theo dõi, hi vọng bọn họ có thể cố kỵ mà lựa chọn lui lại. Không nghĩ tới kế sách này lại không có chút tác dụng, đối phương quả nhiên là kẻ ngoan tâm, vẫn muốn kiên trì đến bước cuối cùng.
Một khi đã như vậy thi đến đây đi! Lăng Lan khẽ nắm chặt bàn tay nhỏ, trên mặt mang theo vẻ kiên quyết: Tiểu Tứ, đem chiếc H-Bahn cuối cùng lên cao chặn đường tấn công của hai cơ giáp đó."
Lăng Lan còn chưa dứt lời thì hai tiếng nổ lớn chợt vang lên.
Oành! Oành!
Hai tiếng nổ này gần như đồng thời vang lên, đối phương quả nhiên ra tay bắn về phía hai chiếc H-Bahn, nhưng hai chiếc H-Bahn này đâu phải xe thường, nó là những chiếc xe được làm giả thành H-Bahn nên chắc chắn cực kỳ. Tuy thân xe bị súng bắn trúng tạo thành vếtlõm sâu nhưng lại không ảnh hưởng được đến quang não bên trong, chiếc xe vẫn kiên cố đứng như cũ.
Thật tốt quá, xe thật là chắc chắn. Lăng Lan nhìn chiếc H-Bahn vẫn kiên cố như cũ trên không trung chắn cho Lăng Tần thì vui vẻ, cô còn lo lắng chiếc xe này không thể chịu quá một lượt tấn công của đối phương chứ, xem ra hiển tại có thể an toàn thêm một thời gian.
Tính từ lúc Tần quản gia bắn đạn tín hiệu tới giờ cũng đã được 4 phút, Lăng Lan nghĩ hẳn viện quân cũng sắp tới rồi.
H-Bahn, mày phải cố gắng giữ vững một chút biết chưa, Lăng Lan không tự chủ được thầm cầu nguyện.
Chết tiệt, ai đem mấy chiếc này H-Bahn cải tạo chắc chắn như vậy? Cơ giáp B nhịn không được mở miệng mắng, hắn quay đầu tiếp tục ra lệnh: Đừng dừng lại, tiếp tục bắn, nhất định phải nhanh chóng bắn hạ nó."
Dạ! Cơ giáp A trả lời, sau đó nhanh chóng nhấn cò súng.
Oành! Oành! Oành! Tiếng súng vẫn tiếp tục nổ giòn tai, không biết đến phát thứ mấy thì chiếc H-Bahn bắt đầu xuất hiện vết rách. Oành! Nó lại lần nữa bị súng ngắm bắn trúng, lần này nó đã hoàn thành sứ mệnh của mình, sau khi bị bắn trúng, nổ lập tức nổ tung rồi rơi xuống đất trở thành một đống sắt vụ.
Chiếc H-Bahn còn lại sau khi bị bắn trúng vài lần cũng có cùng số phận giống chiếc H-Bahn trước, nổ tung trong biển lửa rồi trở thành đống sắt vụn rơi xuống đất.
Cơ giáp B sau khi giải quyết xong chiếc H-Bahn đang chặn tằm bắn của mình thì thở phào nhẹ nhỏm, khi hắn chuẩn bị ngắm súng về phía Lăng Tần thì hoảng sợ khi phát hiện Lăng Tần đã không nằm trong màn hình của mình nữa, bởi vì ở vị trí mà Lăng Tần vừa đứng một chiếc H-Bahn lại xuất hiện.
"Chết tiệt, sao lại có thêm một chiếc H-Bahn nữa chứ."
Nhưng bên trong chiếc này H-Bahn này không phải không người, những người bên trong khi nhìn thấy kết cục của hai chiếc H-Bahn trước chính là nổ tung trong biển lửa thì vô cùng sợ hãi, làm sao không biết kết cục của mình, họ nhanh chóng đá về phía cánh của, đáng tiếc chiếc H-Bahn này đã nằm trong phạm vị điều khiển của tiểu Tứ, cho dù bọn họ có muốn thì cũng không cách nào mở ra được.
Đương nhiên bọn họ cũng muốn phá vỡ kính để nhảy ra, nhưng chiếc xe này đã trải qua nâng cấp và chỉnh sửa, cho dù bị bắn từ súng của cơ giáp thì cũng phải mất mười lần bắn mới có thể phá hủy được, huống chi bọn họ chỉ dùng tay và chân trần.
Trong khoảng thời gian này, Lăng Tần cũng đã nhanh chóng xử lý thêm hai người, chỉ còn lại tên đội trưởng và người thủ hạ thân cận của hắn.
Lăng Lan khẩn trương, cô hi vọng chiếc H-Bahn này có thể tiếp tục đứng vững trước các loại công kích để Tần quản gia có nhiều thời gian hơn đi giải quyết hai kẻ địch cuối cùng, tới lúc đó cho dù không có gì để ngăn súng của cơ giáp nữa thì cô cùng Tần quản gia có thể tìm một nơi khác để trốn, giống như trong rừng chẳng hạn.
Mà giờ phút này, H-Bahn đột nhiên đảo ngược phương hướng, hai quả pháo laser đột nhiên phóng ra, nhanh chóng bay về phía trước.
Lăng Lan thấy thế kinh hãi: Tiểu Tứ, sao lại thế này?
Tiểu Tứ lập tức trả lời: Hắc hắc, quả không lãng phí thời gian, vừa rồi ta đã thành công phá giải quang não ở thế giới này đó. Thật không nghĩ tới nhân loại các ngươi có thể nghĩ đến dùng phương pháp sáng tạo chữ số để tạo sinh mệnh của cách thể trí năng, khá giống với ta, đương nhiên cho dù là cùng loại trí năng, nhưng nếu so sánh với chúng ta thì còn kém xa..." Tiểu Tứmặt hất lên trời, trên khuôn mặt đều là vẻ kiêu ngạo, vì mình là thứ độc nhất vô nhị mà tự hào.
Lăng Lan đen mặt không hiểu tiểu Tứ đang nói gì, cả giận nói: Nói điểm mấu chốt cho tôi! Cũng không biết bây giờ là lúc nào mà còn rãnh rỗi nói những lời vô nghĩa như vậy.
Chính là tôi thiết kế ra một hệ thống trí năng, đè lên hệ thống cũ đồng thời điều khiển luôn hệ thống tấn công bằng tia laser." Tiểu Tứ ai oán, ủy khuất trả lời hai câu rồi sau đó xoay người không thèm nhìn Lăng Lan nữa. Được lắm, dám ăn hiếp ta, mặc dù ta đây còn nhỏ nhưng ta đây cũng có kiêu ngạo đó.
[/size]
← Ch. 049 | Ch. 051 → |