Ngoại truyện: Tống mỹ nhân yêu thầm
← Ch.17 | Ch.19 → |
Tống Tư Dật mới sáu tuổi đã thông minh đáng yêu, người gặp người thích, là cậu bé ngoan ngoãn lễ phép. Nhưng mà bản chất quái dị thì kể cả ba mẹ cậu cũng không phát hiện.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy An Thuần Thuần là lúc mới vào lớp mẫu giáo, đôi mắt mơ màng, đôi mắt trong veo nhưng giống như có che dấu gì đó.
Đồng phục xanh đáng yêu, dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng mà cứ ở bên cạnh của cô bạn nhỏ cái gì Vy đó thì cứ cười tít mắt, trong lòng của Tống Tư Dật có gì đó rất khó chịu muốn tách hai người đó ra.
Lần đầu tiên nghe thấy cậu bạn thân Trần Hạo nhờ vả mà cậu Tống của chúng ta không hề phàn nàn từ chối.
Về sự việc nụ hôn đầu thì... cũng không hẳn là tai nạn chỉ là do... hôm trước bị mẹ Tống đầu độc bằng bộ phim 'Chinh phục thiên tài' thấy nam chính hôn nữ chính mà mẹ Tống thì cực kì hưng phấn xem đến 2 mắt tỏa sáng như đèn pha.
Vấn đề không phải là do bộ phim đó mà là do cậu Tống đẹp trai của chúng ta tinh thần bất ổn mới làm chuyện sai trái.
Sau đó cậu cứ quấy phá làm cô bé đó để ý tới mình, nhưng mà hình như Tư Dật đã sai ở đâu đó. Càng làm càng khiến cô bé lộ vẻ bình tĩnh.
Cậu thử học theo Conan, rồi dụ dỗ cô đọc nhưng mà thần kinh cô đúng là quá thô. Ám chỉ rõ ràng vậy mà cô cứ không hiểu.
Đúng là cậu còn quá nhỏ để biết cái gì là tình yêu nhưng mà... tình cảm không nghe theo lý trí.
Mỗi lần cô ngây ngốc khiến cậu trực tiếp muốn đem cô đi giấu không để cho mấy đứa con trai khác nhìn thấy. Để cách ly cô khỏi mấy đứa con trai khác cậu đã khiến cô nhìn thấy bộ mặt điên khùng của họ. Làm dẫn đến hệ lụy là An Thuần Thuần về sau không hề bị vẻ bề ngoài ngoài của con trai dụ đi mất.
Tám tuổi Tống Tư Dật cố tình chọc giận Thuần Thuần, mười tuổi giúp cô bạn thân là Tử Ny dắt tên trúc mã của Thuần Thuần về nhà, mười một tuổi ép Trần Tuấn Anh canh chừng cô. Từ mười hai tuổi trở đi cậu vừa cố gắng học tập vừa sắp xếp kế hoạch ở bên cô.
Năm mười bốn tuổi anh đã hiểu rõ trái tim mình, nhưng anh không dám nói với cô. Thật ra là khi ấy An Thuần Thuần ngu ngốc cũng có chút phản ứng rồi. Cho dù cố gắng như vậy nhưng mà lỡ có 1 xíu nào đó cô không hề thích anh thì sao?!
Một Tống Tư Dật tự tin như vậy nhưng lại không tự tin trước cô gái mình thích. Nhìn thấy có kẻ tặng quà cho cô làm anh tức điên nhưng vẫn cói giữ bình tĩnh trước mắt cô, nhưng cô trực tiếp đem quà ra trước lớp mà hỏi không có được tin tức cô lập tức ' hủy thi diệt tích' dằn mặt kẻ đã mang quà đến.
Lúc đó anh cũng giật mình, An Thuần Thuần gương mặt lạnh lùng hủy bỏ món quà, anh cũng thấy được trong mắt cô có sự tiếc nuối nhưng chỉ vụt qua. Hỏi cô thì chỉ một câu làm anh sửng sốt 'Người không có can đảm mới như vậy, tặng quà là có ý gì. Không rõ nguồn gốc không thể nhận, nếu không sẽ hối hận!'
Anh chợt nghĩ đến nếu người tặng là anh thì nó cũng bị tàn nhẫn quăng bỏ sao!? Trong lòng của cô ai quan trọng chỉ cô mới biết.
Năm anh mười bốn tuổi, anh đã đánh một đứa con trai khi đó anh cũng bị đáng trả bầm cả mặt. An Thuần Thuần nhìn gương mặt tím như 'trái cà đốm' của anh mà nhíu mày. Cô vừa thoa thuốc, lăn hột gà giúp anh tan máu bầm vừa cằn nhằn.
Cô không biết rằng người đánh nhau với anh là tên bạn muốn yêu đương với cô. Anh rất không muốn cô vừa chăm sóc vừa cằng nhằng hắn ta. Cô không nên biểu hiện tất cả những cảm xúc trước mắt người khác trừ anh.
Tống Tư Dật anh hôm nay có được cô là bạn gái thật sự rất may mắn. Cô không hề rời khỏi anh, không cười với tên khác lòng của anh giống như đã được lấp đầy.
Đó có thể gọi là hạnh phúc, anh muốn cô chỉ là của anh, cuộc sống của cô gắn liền với anh, cô sẽ là cô dâu xinh đẹp của anh, là vợ anh và là mẹ của các con anh.
Anh cũng không rõ yêu là gì!? Nhưng yêu cô đối với anh mà nói là một cuộc chiến có luôn phải cố gắng giữ, phải tìm thời cơ để ra tay chiếm tiện nghi trước. Cuộc chiến day dẵn có vui vẻ có thú vị có khó chịu có đau lòng tuy nhiên phần thưởng anh được nhận là rất lớn- đó là cô An Thuần Thuần.
Có lẽ bản thân cô cũng không tự giác mà vô tình yêu anh, trải qua nhiều năm mà họ có thể bên nhau đó là định mệnh.
Chắc chắn là sẽ có ngày cô bé năm ấy biết được hoàn toàn tấm lòng của cậu nhóc ngốc nghếch ấy.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |