Vay nóng Tinvay

Truyện:Ý Tưởng Không An Phận - Chương 083

Ý Tưởng Không An Phận
Trọn bộ 163 chương
Chương 083
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Shopee


Một chiêu này của Trần Kính Chiêu không phát ra tiếng động nào, động tác tấn công của hắn ta chuyên nghiệp, chủ yếu là muốn đánh cho hả giận, chỉ cần khiến bộ tây trang kia xuất hiện vết máu, khiến người phụ nữ kia nhìn thấy được.

Nhưng khi mũi kiếm của hắn ta muốn đâm sâu vào lớp tây trang đen trên người đàn ông, đầu của Thẩm Diên Phi cũng không xoay lại, anh nhanh nhẹn đổi qua tay trái để ôm Khương Thời Niệm, rồi thuận tiện nhận lấy cây trọng kiếm màu bạc mà cô đã quên buông xuống kia, rồi đặt cô ra phía sau, anh mới xoay người lại.

Anh nghiêm nghị nâng cánh tay lên, xương ngón tay anh cầm lấy chỗ sắc bén của chuôi kiếm, hai thanh kiếm va chạm nhau giữa không trung, phát ra âm thanh chói tau, trong chớp mắt nửa giây, kiếm của anh đã nhanh chóng đâm trúng chỗ trái tim đang điên cuồng đập của Trần Kính Chiêu.

Tuy rằng mũi kiếm có đồ bảo hộ tránh gây thương tích cho người khác, nhưng vẫn không kiềm chế được sự hung hãn khi công kích mãnh liệt, vẫn tạo cơn đau cho đối thủ.

Trần Kính Chiêu ngạc nhiên sửng sốt, không thể tin nổi mà nhìn gương mặt không có chút cảm xúc nào của Thẩm Diên Phi, gương mặt hắn ta tái nhợt.

Nhưng trong giây tiếp theo, sự độc ác trong xương cốt của hắn ta nổi lên, hắn ta giả vờ thở dốc, rồi đột nhiên tấn công, muốn dùng trọng kiếm trong tay đánh vào tim phổi ngũ tạng không có đồ phòng hộ của Thẩm Diên Phi.

Trần Kính Chiêu vừa có động tác mới, trọng kiếm trong tay Thẩm Diên Phi giống như có mắt, đâm thẳng vào cổ họng của hắn ta.

Mồ hôi lạnh trên trán hắn ta trào ra, đôi mắt hắn ta thấy thanh trọng kiếm đối diện muốn đâm thẳng vào mặt nạ bảo hộ của hắn ta, khiến hắn ta hoảng sợ mà lùi về phía sau.

Trần Kính Chiêu lùi về phía sau một bước, thì Thẩm Diên Phi không nhanh không chậm mà tiến lên một bước, mũi kiếm trên tay anh vẫn không rời khỏi chỗ yếu hại có thể khiến hắn ta bỏ mạng, cuối cùng mũi kiếm dừng đến trước tròng mắt hắn ta không đến một centimet.

Trần Kính Chiêu hoàn toàn không thở nổi, cũng không phát ra thanh âm nào, sắc mặt hắn ta trắng bệnh, thanh trọng kiếm trên tay rơi xuống đất, hắn ta cũng lảo đảo ngã xuống đất.

Thẩm Diên Phi khống chế chuôi kiếm không có chút sứt mẻ nào, tiến gần tròng mắt hắn ta nửa bước, khiến phòng tuyến của Trần Kính Chiêu muốn hỏng mất, hắn ta phì phò thở dốc, khóe môi Thẩm Diên Phi mới nâng lên: "Đáng tiếc quá, vợ của tôi không thích nhìn thấy máu."

Anh ném cây kiếm trên tay xuống, lúc Trần Kính Chiêu ngã về phía sau, mấy người đàn ông ở trong tối với sắc mặt tái nhợt kịp thời lao đến, khom lưng cúi người xin lỗi Thẩm Diên Phi và Khương Thời Niệm, lúng túng luống cuống kéo Trần Kính Chiêu về phòng nghỉ ngơi phía sau.

Toàn bộ quá trình Khương Thời Niệm đều nín thở theo dõi, lúc này cô mới miễn cưỡng thở phào một hơi, vội vàng đi lên nắm chặt lấy tay Thẩm Diên Phi, không suy nghĩ mà gọi ra tiếng: "Học trưởng."

Thẩm Diên Phi đưa tay sờ lên tóc cô, sắc mặt anh tối tăm lại bình tĩnh, cẩn thận mà quan sát cô vài lần, nhưng lại không kiềm chế được, hôn lên đuôi mắt của cô: "Lúc trước em không nghiêm túc học ở Xã đoàn, chỉ biết trốn anh."

Khương Thời Niệm thấy anh chủ động nhắc lại chuyện này, khiến cổ họng cô nghẹn đắng, muốn đáp lại lời anh, thì đúng lúc này ở chỗ cửa Đồng Lam thò đầu vào nhìn, trùng hợp lại nhìn thấy hành động thân mật của hai người, cô ấy đỏ mặt che mắt mình lại: "Chị Niệm Niệm..."

Đồng Lam nhỏ giọng nói: "Thẩm tổng không gọi điện thoại cho chị được, nên gọi cho em, em nói cho ngài ấy biết là chị ở hội quán đấu kiếm, em không định đến đây quấy rầy anh chị, đạo diện nói trước khi mở mấy sẽ làm một nghi thức nhỏ, kêu chị qua bên đó nhanh chút."

Thẩm Diên Phi ôm lấy vai Khương Thời Niệm, cúi sát người vào mái tóc dài của cô, rồi thấp giọng nói: "Em đi trước đi, công việc thì không nên chậm trễ, đúng lúc anh có điện thoại tìm tới, một lát anh sẽ đến tìm em."

Trước khi Khương Thời Niệm rời đi, cô đột nhiên quay đầu lại hỏi anh: "Ông xã, anh quen biết người đó phải không, hắn ta có phải là người nhà họ Tưởng không?"

"Anh không quen biết, theo anh được biết thì người này không phải." Thẩm Diên Phi bình tĩnh mỉm cười, xoa vành tai của cô, nói: "Em đừng sợ, người nhà đó sẽ không khiến em bị thương nữa, anh đảm bảo với em."

Đợi đến khi Khương Thời Niệm bị Đồng Lam kéo đi, Thẩm Diên Phi mới thu hồi sự dịu dàng trong đôi mắt, anh thong thả ung dung cởi nút áo sơ mi và trên tay áo, đi đến bên cửa sổ, rũ mắt nhìn xuống xác nhận cô đã rời khỏi nơi này, tụ họp với tổ tiết mục, anh tiếp tục tham lam mà nhìn chằm chằm cô vài giây nữa, sau đó mới thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nhìn về phương hướng Trần Kính Chiêu bị kéo đi.

Bầu trời trên ngoài đã tối, bên ngoài là tiếng người ồn ào náo nhiệt, cách đó không xa là từng dãy đèn treo trên không trung nối tiếp nhau.

Trần Kính Chiêu được đỡ đến phòng nghỉ ngơi, hắn ta vẫn còn kinh hoàng sợ sệt, người bên cạnh ngồi xổm xuống bên cạnh hắn ta, run giọng nói: "Trần Sinh, người kia, hình như là Thẩm Diên Phi."

Huyệt thái dương trên trán Trần Kính Chiêu vẫn còn giật giật, trong lúc nhất thời không nhận ra cái tên này đại biểu cho cái gì đối với nhà họ Tưởng, hắn ta nóng giận đẩy người này ra: "Cút! Con mẹ nó, cút hết cho tôi!"

Đám người xung quanh rời đi, hắn ta đưa lưng về phía cửa phòng nghỉ ngơi, lộ ra bộ mặt dữ tợn ngồi trên cái ghế dài bằng da, đôi tay run rẩy lấy ra di động định gọi một cuộc điện thoại, đột nhiên gương mặt hắn ta vặn vẹo mà hét lên thảm thiết, hắn ta không kịp đề phòng thì đã bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tóc, túm lên, thân thể hắn ta ở trên mặt đất không có chút sức lực phản kháng nào mà bị kéo đi, cái đầu hắn ta bị bàn tay của đối phương khống chế, rồi bị đập thẳng vào thanh kim loại hình trụ lớn ở ven tường.

Đôi mắt của Trần Kính Chiêu bị máu tươi bao phủ, kêu rên không thành tiếng, nhưng vẫn không ngừng lại, hắn ta vẫn bị bắt lấy, đối phương dường như muốn nghiền ép tính mạng của hắn ta, vẫn nắm đầu hắn ta, không ngừng đập vào thanh kim loại đó.

"Bỏ qua cho tôi..." Cổ họng của hắn ta như bị phá hỏng, phát ra tiếng rên rỉ bén nhọn: "Thả tôi ra..."

Đối phương nới lỏng tay, cả người hắn ta từ thanh kim loại mà trượt xuống, hắn ta run rẩy xoay người lại, cả gương mặt hắn đều là máu, nhìn thấy người đàn ông tao nhã lại tự phụ mặc trên người tây trang giày da, anh nâng một chân lên đá vào ngực hắn ta, khiến hắn ta giống như một con chó hoang, "rầm" một tiếng lao thẳng vào vách tường bên cạnh, văng đi như một thứ rác rưởi.

Trần Kính Chiêu lại muốn xin tha, nhưng một cái âm tiết hắn ta cũng không nói ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông thuận tay cầm bình nước đựng nước soda ở trên bàn, anh cúi người nắm lấy cổ áo đã nhiễm máu của Trần Kính Chiêu lên, đôi tay anh nâng lên, chiếc bình thủy tinh dùng một cách hung bạo mà đập thẳng đầu hắn ta khiến chiếc bình bị vỡ nứt ra, hàm lượng muối trong nước rơi ra khiến lớp da tróc thịt bong ở đỉnh đầu hắn ta đau rát, hắn ta rống to, miệng mũi đều đổ máu, đúng là sống không bằng chết.

"Sao người nhà các người, đều muốn chạm vào vợ của tôi vậy."

Tây trang trên người Thẩm Diên Phi đều ngay ngắn, sâu trong đôi mắt anh là sự tàn bạo xen lẫn sự lý trí, dáng vẻ của anh vẫn lãnh đạm, lạnh nhạt đến mức chỉ cần anh dùng tí sức, ngón tay có thể bẻ gãy cổ họng của hắn ta, nhưng anh vẫn bình tĩnh rũ mắt mỉm cười.

"Em trai ruột của cậu, năm đó tại sao lại ra nước ngoài, tám nay đều hôn mê không tỉnh lại, biến thành một phế vật, cậu muốn tự mình trải nghiệm không?"

Ở dưới lầu, Khương Thời Niệm vẫn không yên tâm lắm, cô không ngừng ngửa đầu lên nhìn xung quanh, vẫn không thấy Thẩm Diên Phi đi xuống, cô không còn kiên nhẫn để chờ anh nữa, vội vàng xin phép đạo diễn tạm thời rời đi, rồi chạy lên lầu hội quán đấu kiếm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Thẩm Diên Phi đâu, cô tìm hai vòng, xác định chắc chắn rằng anh vẫn chưa rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đi đến khu vực nghỉ ngơi.

Cô đi về phía bên trong, đi lướt qua dãy hành lang, tiến đến cửa phòng nghỉ ngơi, bước chân nhẹ nhàng của cô đột nhiên dừng lại, cô mơ hồ nghe thấy câu nói cuối cùng của Thẩm Diên Phi.

"Em trai ruột", "ở nước ngoài...hôn mê không tỉnh"...?

Khương Thời Niệm dán sát vào vách tường, chỗ sâu trong cổ họng cô giống như bị một bàn tay vô hình nào đó nắm chặt, khiến cô quên cả việc chớp mắt, cũng không thể bước lên phía trước, thậm chí cô không xác định được những lời này của Thẩm Diên Phi đang nói cho ai nghe.

Bên trong có người đàn ông muốn làm nhục cô.

Hay anh đang gọi điện thoại.

Khi Khương Thời Niệm đang kinh ngạc, cô cảm giác Thẩm Diên Phi cử động, quần áo trên người phát ra tiếng động khi cọ xát, âm thanh này rõ ràng truyền vào tai cô, cô không biết phản ứng tiếp theo của mình xuất phát từ bản năng gì, cô vội vàng xoay người đi, đôi tay che lại miệng ngăn cản mọi thanh âm có thể phát ra, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống lầu, coi như chưa từng đi lên.

Vì cô vội vàng quay lại, nên không phát hiện có mùi máu trong không khí.

Khương Thời Niệm không biết vì sao cô lại vì chuyện này mà căng thẳng như vậy, cô dựa vào trực giác mờ ảo lại không thực tế của bản thân, chuyện thứ nhất sau khi cô xuống lầu là nhờ Đồng Lam, người am hiểu điều tra thông tin, kiểm tra thân phận phía sau một người họ Trần, lúc này cô mới hối hận, sao không nhìn rõ tên hắn ta.

Trái tim cô như nổi trống, cô hơi si ngốc mà ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã đến giờ, hàng ngàn chiếc đèn được thả bay lên không trung, giữa bầu trời đêm là những chiếc đèn chứa đầy tâm nguyện được trải dài như dòng sông ngân hà.

Khương Thời Niệm nắm chặt cánh tay, ở với mọi người xung quanh, đứng bên trong một đám người ồn ào, nhìn không thấy điểm cuối.

Đột nhiên một đôi tay duỗi qua người cô, dính hơi lạnh của gió đêm, ôm lấy cả người cô.

Bốn phía xung quanh đều là người người ồn ào, mọi người rống to hoan hô, cô xoay người lại ôm lấy anh, bên tai không còn nghe thấy gì nữa, chỉ còn nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ của Thẩm Diên Phi.

Hai cánh tay của anh dùng sức ôm lấy cô, chiếc cằm anh đặt ở cái trán mềm mại của cô, anh rũ mắt xuống, lặng lẽ nhìn đầu ngón tay vẫn còn dính chút máu của bản thân và vết máu nhỏ vẫn còn dính trên chiếc cà vạt, ở phía sau lưng cô, nơi cô không nhìn thấy được, anh lau vết máu trên đầu ngón tay đi.

"Tuệ Tuệ." Anh thầm thì gọi tên cô: "Tuệ Tuệ à."

Cái tên giống như được khắc trong xương cốt, không hiểu vì sao lại chứa đầy tình yêu như vậy.

Khương Thời Niệm thật muốn khóc khi nghe tiếng anh gọi, cô ngước mặt lên, nói bên tai anh: "Học trưởng à, anh nhìn bầu trời kìa, thật đẹp."

Thẩm Diên Phi cầm lấy chiếc cà vạt dính đầy máu, anh cố ý cúi người, dùng cánh tay phải bế cô lên cao, giữa dòng người ồn ào náo nhiệt, để cô nhìn được xa hơn.

Khương Thời Niệm loạng choạng ôm lấy cổ anh, cúi đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh.

Thẩm Diên Phi ngửa đầu lên hôn cô, dưới bầu trời vô tận, môi lưỡi hai người quấn quýt lấy nhau, hô hấp cả hai từ từ nóng lên, không khí xung quanh như muốn nổ tung khiến người ta muốn bộ lộ những ham muốn dục vọng bên trong, hầu kết của anh hơi lên xuống, anh cắn chóp mũi của cô.

"Đẹp chứ."

"Nhưng theo như anh thấy, tất cả đều không đẹp bằng em."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-163)