← Ch.020 | Ch.022 → |
Vốn dĩ anh cưới cô là ra mặt chống đối nhà họ Thẩm, làm càng ầm ĩ càng tốt, nếu không có hôn môi thì mọi thứ đều phí công chuẩn bị.
Khương Thời Niệm đấu tranh trong chốc lát cuối cùng buông bỏ lòng tự trọng đến không đúng lúc, nhỏ giọng hỏi: "Vậy thì chỉ cần chạm môi thôi là được rồi. Không cần phải quá... nghiêm túc trong hôn lễ."
Thẩm Diên Phi không nói anh dùng vẻ mặt khó đoán nhìn cô, cô chỉ có thể căng da đầu phân tích: "Giống như chuồn chuồn lướt nước hành động này rất nhanh kết thúc, anh không cần quá khó xử, anh chắc chắn có kinh nghiệm hôn, vậy nên là..."
Đang nói giữa chừng, bắt gặp Thẩm Diên Phi hơi nhướng mày, cô kinh ngạc dừng lại, thận trọng nói: "Chưa từng có sao? Với người anh thích cũng chưa hôn sao?"
Đôi mắt đen láy của Thẩm Diên Phi tối đến mức không phản chiếu chút ánh sáng nào, chỉ nhìn cô chằm chằm mà không nói lời nào, như thể cô đang tiến sâu hơn vào một nơi mà chính cô không thể khám phá.
Khương Thời Niệm hoảng sợ phát giác bản thân đã vượt quá giới hạn, hỏi vấn đề mà cô không nên tò mò.
Thẩm Diên Phi luôn sống ẩn dật khó mà tiếp cận, người có thể khiến anh chú ý, sinh lòng yêu thương muốn hôn môi ngoại trừ Bạch Nguyệt Quang đã lập gia đình, có lẽ không còn ai nữa.
Chưa từng hôn cũng là chuyện bình thường.
Cô vội vàng cố gắng chữa lời, bởi vì nóng vội nên khó tránh khỏi việc không lựa lời mà nói: "Không sao cả, nếu như anh lo lắng đến lúc đó không thể hiện cho thật tự nhiên, ở phương diện này... tôi có kinh nghiệm hơn anh một chút. Nếu cần thiết tôi có thể... giúp anh diễn tập trước..."
Giọng nói Khương Thời Niệm dần dần thấp xuống, bị ánh mắt Thẩm Diên Phi dọa sợ trong chốc lát nên quên nói chuyện, trong lòng cô bối rối không tả nổi.
Thẩm Diên Phi khẽ cười.
Nếu nói về phương diện này cô có kinh nghiệm và có thể giúp anh.
Nơi bí ẩn nhất trong trái tim anh không chút phòng bị, bị hung hăng đâm vào.
Hóa ra những gì anh nhìn thấy từ xa hay nghe từ miệng người khác về cô đều không chính xác.
Thẩm Diên Phi giơ tay che mắt Khương Thời Niệm ấn cô nằm xuống, kéo chăn lên, trầm giọng nói: "Ngủ đi, nếu không đêm nay em cũng đừng ngủ nữa."
...
Khương Thời Niệm bị anh đè như vậy vốn tưởng rằng sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng có thể là do hơi nóng còn sót lại trên tóc nên ngược lại cô chìm vào giấc ngủ nhanh hơn. Khi đồng hồ báo thức vang lên, lúc tỉnh dậy cô theo phản xạ nhìn sang bên cạnh, Thẩm Diên Phi không còn ở trên giường nữa.
Cô nửa người ngồi dậy ngã lưng ra sau dùng tay che mắt trong ít phút rồi đứng dậy rửa mặt chải đầu. Đi xuống lầu, nghe dì bảo mẫu nói cô mới biết hôm nay Thẩm Diên Phi rời đi từ rất sớm, trời chưa sáng đã đến công ty, kế đó di động của cô nhận được một tin nhắn trên WeChat.
Ông chủ Thẩm dành chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để nói chuyện với cô: "Buổi tối tôi sẽ đến đài truyền hình đón em tan làm."
Khương Thời Niệm nhớ rằng hôm nay tổ chương trình trong đài truyền hình đã lên kế hoạch liên hoan cùng nhau trước Tết Nguyên Đán, buổi tối sau khi tan làm mọi người cùng nhau đi ăn. Cô là đối tượng quan trọng, tất nhiên không thể từ chối nên đã nói đồng ý từ rất lâu.
Cô cân nhắc rồi trả lời: "Tối nay bên đài truyền hình có tiệc, tôi đi với đồng nghiệp, phỏng chừng sẽ rất muộn nên trợ lý sẽ đưa tôi về."
Chờ một hồi, Thẩm Diên Phi cũng không có trả lời, Khương Thời Niệm biết sớm muộn gì anh cũng nhìn thấy cho nên không quan tâm nữa.
Ăn sáng xong đi đến đài truyền hình, quả nhiên các đội đoàn của chương trình trọng điểm đã sớm xuất trận, bọn họ rất háo hức cho buổi liên hoan tối nay.
Cô tình cờ nghe được có người bàn tán về hình phạt mà Kiều Tư Nguyệt đã nhận lãnh vào sáng nay. Theo quy định, cô ta bị đưa đến một đài truyền hình nhỏ của địa phương, không thể ở lại thành phố, qua thời gian dài nếu cô ta biểu hiện tốt và lập công mới có khả năng quay về.
Nhưng tất cả đề tài nói chuyện về Thẩm Diên Phi đều là những âm thanh la hét cố kìm nén phấn khích, nói Thẩm tổng luôn như tuyết trên núi cao, khó có thể tiếp cận, dùng mánh khóe với anh cũng vô ích, không ai qua mắt được anh. Nếu có chắc chỉ trong mấy chương trình ghi hình, tạm chấp nhận là qua được ải.
"Ayda, cũng không phải, ngày hôm qua sau khi tan sở tôi đến phòng đài trưởng đưa tài liệu, hình như có nghe Thẩm tổng nói mời toàn bộ đài truyền hình tham dự hôn lễ của anh vào tháng sau." Giọng nữ thì thầm nói: "Tôi hoảng luôn, chúng ta xứng sao? Chúng ta đi chụp ảnh có lẽ còn chưa đủ tư cách..."
"Mẹ nó, cả đài sao? Không đúng, đợi chút. Thẩm tổng sắp kết hôn?" Người kia suýt nữa làm đổ đồ: "Ai có thể môn đăng hộ đối với nhà họ Thẩm? Trời ạ, giá trị của một con người."
"Hơn nữa còn là cuộc hôn nhân bất ngờ, trước đây chưa bao giờ nghe nói Thẩm tổng có người phụ nữ ở bên cạnh." Người kia cảm thán kéo dài giọng nói: "Tiên nữ may mắn nào vừa giàu vừa quyền lực như vậy..."
Khương Thời Niệm lập tức bỏ đi không nghe nữa, không đủ tự tin để nghe mọi người tán gẫu bát nháo, cô cảm thấy hơi đáng tiếc và không đáng giá thay cho Thẩm Diên Phi.
Có điều tạm thời không ai nghĩ cô và Thẩm Diên Phi có mối quan hệ như vậy.
Khương Thời Niệm hiểu rằng Thẩm Diên Phi vẫn quan tâm đến những gì cô nói trước đây, cho dù hôm qua anh có công khai, cũng xử lý sự việc một cách khiêm tốn không để tin tức chi tiết bị lan truyền rộng rãi.
Gần cuối năm, khối lượng công việc trong đài truyền hình rất nhiều, Khương Thời Niệm bận rộn cho đến khi trời tối mới kết thúc, bị mọi người thúc giục đến nhà hàng.
Khương Thời Niệm hỏi Đồng Lam: "Thay đổi địa điểm rồi?"
Đồng Lam kích động gật đầu: "Chị Niệm Niệm, tiệc tối hôm nay có tài trợ, chuẩn phục vụ của nhà hàng cao hơn lần trước một chút."
Khương Thời Niệm không để tâm, cô và Đồng Lam cùng nhau xuống lầu, vừa mặc áo măng tô vào điện thoại di động lại rung lên, cô không cần nhìn cũng biết là tin nhắn mắng chửi của ba mẹ Khương.
Kể từ khi hình phạt dành cho Kiều Tư Nguyệt được ban hành sáng nay, điện thoại của cô chưa bao giờ yên lặng. Thông báo xuất hiện từng cái liên tục khiến cô đau mắt, và những cuộc điện thoại cứ đến không ngừng, nên cô dứt khoát quyết định tắt điện thoại cho đến bây giờ mới mở lên.
Khương Thời Niệm nhắm mắt bỏ qua những cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, không thèm nhìn kỹ mà xóa thanh thông báo, sau đó chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Vừa đi ra đến cửa tòa nhà đài truyền hình, Đồng Lam nhạy bén đứng trước che chắn cho Khương Thời Niệm ở phía sau, cười tủm tỉm nói: "Chị Niệm Niệm, trời nổi gió lớn rồi, chúng ta đợi lát nữa đi."
Khương Thời Niệm biết không phải như vậy, vừa vặn được đồng nghiệp khác đến đón để lên đường, cô không chút do dự bước qua cửa kính đi ra ngoài. Liếc mắt nhìn thấy Kiều Tư Nguyệt đang đứng ôm đồ đạc của mình ở cuối bậc thang dài bên dưới, tất cả các thành viên của nhà họ Khương đã có mặt tại chỗ, vây quanh ân cần hỏi thăm cô ta.
Đồng Lam là một trong số rất ít người biết rõ sự việc, cô ấy nhỏ giọng khuyên: "Chị đừng buồn, cứ giả vờ như không thấy đi. Chẳng phải buổi liên hoan tối nay chị Tần Chi cũng đi sao? Chúng ta mau đi thôi."
"Chị không sao." Khương Thời Niệm miễn cưỡng mỉm cười: "Yên tâm đi."
Đồng Lam dùng cơ thể che chắn bảo vệ Khương Thời Niệm, lợi dụng đám đông để gia đình họ Khương không chú ý đến cô, nhưng khi đi đến càng gần giọng nói truyền đến càng rõ ràng.
"Tư Nguyệt, con khóc làm gì? Cùng lắm là bỏ cái công việc chết tiệt này đi, dẫn chương trình cũng không phải công việc gì vẻ vang, ba cho con mấy cái công ty, làm không tốt cũng không sao có thể từ từ học."
"Làm công ty cái gì, mệt lắm. Con gái nhỏ ở tuổi này phải thoải mái, nghe lời mẹ đừng đến cái đài truyền hình ở địa phương đó, ba và anh trai không thiếu tiền cho con xài. Sau này con kết bạn nhiều hơn, trang điểm lên phố mua sắm tự do, muốn học tập thì đi nước ngoài du học, nếu Thương Thụy đối xử tệ bạc với con, mẹ sẽ chọn cho con người khác."
Khương Dương không nhiều lời nhưng cũng thấp giọng bày tỏ ý kiến của mình: "Có người trong nhà yêu thương còn sợ cái gì, cái khác không cần lo lắng."
Kiều Tư Nguyệt lẩm bẩm: "Nhưng Thời Niệm..."
"Nhắc đến cô ấy làm gì, không sợ xui xẻo sao?" Một giây trước, giọng nói này còn cẩn thận an ủi như vậy đột nhiên trở nên lạnh lùng: "Xuất thân từ cô nhi viện đã đành, sinh ra gen cũng kém cỏi, phí công nuôi dưỡng mấy năm nay."
Gió thổi tung góc áo Khương Thời Niệm làm cho dũng khí của cô tăng lên không ít, thậm chí muốn xông lên tranh luận cùng với bọn họ cho ra lẽ. Nhưng đám đông qua lại và ánh đèn rực rỡ của đài truyền hình, như nhắc nhở cô rằng nếu muốn thể diện, không thể trở thành cùng một loại người như bọn họ.
Chiếc xe của đài truyền hình đã đợi ở ven đường, Khương Thời Niệm cúi đầu nên không thấy chiếc Maybach đang đậu ở vị trí quen thuộc.
Hứa Nhiên không thể đi lên cướp người, chờ Khương Thời Niệm rời đi, cậu ta lập tức gọi điện thoại, tiếng "Anh ba" đến bên miệng rồi miễn cưỡng đổi thành "anh": "Chị dâu lên xe của đồng nghiệp rời đi rồi, không chú ý đến em, nhưng mà... đám cặn bã nhà họ Khương đang ở trước cửa đài truyền hình, tuy chị dâu rộng lượng mặc kệ bọn họ, nhưng nhất định những người đó chẳng nói được câu nào nghe lọt tai."
Thẩm Diên Phi dừng công việc trước mắt, ánh mắt hướng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Nhà họ Khương thân mình lo chưa xong, còn sống trong ảo mộng."
Hứa Nhiên gật đầu: "Chị dâu là người tử tế biết lý lẽ, sẽ không gây xung đột với bọn họ."
Thẩm Diên Phi cười rất khẽ: "Bà xã tôi là người lương thiện, nhưng tôi không phải người tử tế gì, cũng không bao giờ nói lý."
Anh đóng tài liệu lại ra lệnh cho mọi người trong phòng giải tán, đứng dậy gọi điện thoại cho Hứa Nhiên: "Cậu không cần đi theo nữa, tôi đến đợi em ấy."
...
Địa điểm liên hoan là một thành viên thuộc hội sở có Hải Vực hết sức nổi danh, sức chứa của nó lớn hơn cả Hải Vực, có thể chứa số lượng khách dự tiệc lớn. Tối nay, toàn bộ tầng một đều được bao trọn, mấy tổ trong đài truyền hình cộng lại hơn mười người chưa bao giờ đến nơi đốt tiền như này, họ đi vào bên trong thấy phấn khích nên nhảy múa điên cuồng.
Khương Thời Niệm không thích náo nhiệt nên chỉ lặng lẽ ngồi cùng Đồng Lam trên ghế sô pha cạnh tường uống soda, bữa tối đã ăn xong và bây giờ là thời gian cho tiệc rượu và tráng miệng.
Đồng Lam háo hức nhìn nhóm đồng nghiệp vừa hát vừa chơi board game, Khương Thời Niệm vỗ vỗ vai cô ấy: "Em đi đi, một mình chị không sao."
Thấy vẻ mặt Khương Thời Niệm bình thường, Đồng Lam lập tức an tâm chạy đi chơi. Lúc này Tần Chi đến muộn nhưng rất thong dong vỗ vai cô: "Làm gì mà ngẩn người, quả nhiên trong trường hợp này tớ không đi không được."
Tần Chi và Khương Thời Niệm là bạn cùng lớp đại học, khác ngành, cả hai đều đứng đầu khoa. Ngay cả khi chưa tốt nghiệp, mỗi người đều tạo được vị trí nổi bật trong ngành của riêng mình. Tần Chi làm nghề phóng viên, phải thường xuyên ra nước ngoài, tính cách cô ta mạnh mẽ hoàn toàn không giống tiểu thư nhà quyền thế.
Công việc của cô ấy có liên hệ nhiều với đài truyền hình thành phố nên cô ấy được mời đến buổi liên hoan hôm nay.
Tần Chi vừa mới tăng ca xong lập tức chạy tới, từ xa nhìn thấy Khương Thời Niệm rũ mắt không nói gì. Cô ấy biết Khương Thời Niệm trầm lặng như vậy, ánh mắt không nhìn ai, chính là đang nén cảm xúc xuống đáy lòng.
Đôi khi Tần Chi nghi ngờ chính mình, nhìn bề ngoài có vẻ cô ấy mạnh mẽ hơn Khương Thời Niệm rất nhiều. Nhưng thử tưởng tượng chuyện nhà họ Khương và Thương Thụy cùng lúc xảy ra với cô ấy, chắc chắn cô ta sẽ uất ức đến điên mất. Nhưng Khương Thời Niệm chỉ âm thầm chịu đựng cho đến bây giờ không một lời oán giận.
Tính tình của cô quá nhẫn nại, hoặc có thể nói là năng lực chịu đau thương của cô mạnh đến mức vượt quá giới hạn người thường, không cần hỏi nhiều cũng có thể hiểu được việc cô đã trưởng thành như thế nào sau ngần ấy năm.
Khương Thời Niệm ngẩng đầu mỉm cười với Tần Chi: "Tớ đã đặt bữa tối cho riêng cậu, chờ cậu đến có thể ăn ngay."
Tần Chi chỉ cảm thấy khó chịu trong lòng.
"Ăn cái gì, tớ không đói, trừ phi cậu ăn cùng." Cô ấy làm nũng với Khương Thời Niệm: "Tốt nhất là uống chút rượu trái cây với tớ để thư giãn."
Khương Thời Niệm không thể phản kháng bị Tần Chi kéo đến quầy rượu, bữa tối thịnh soạn cũng được bưng lên, Tần Chi chia cho cô một nửa và yêu cầu phục vụ pha cho cô một ly ngọt vừa nồng độ cồn thấp.
Tần Chi đẩy ly rượu cho Khương Thời Niệm: "Mùi vị này giống như nước trái cây, uống thử đi. Cậu đã là bà Thẩm rồi còn bận tâm gì nữa."
Khương Thời Niệm bật cười nhìn chằm chằm vào ly rượu, theo cảm xúc nếm thử một chút, nó thực sự rất ngọt và không có mùi vị của rượu.
Tần Chi vừa ăn vừa nói: "Cái khác đều không sao cả, tớ chỉ lo nếu có một ngày nào đó con chó Thương Thụy đột nhiên tỉnh ngộ, chạy đến tìm cậu giải thích, cậu có động lòng không?"
Đầu lưỡi Khương Thời Niệm đắng chát cô lại nhấp thêm một ngụm: "Ngày hôm qua Thương Thụy tới đây giải thích những chuyện anh ta làm đều có nguyên nhân, anh ta không lừa gạt cũng không hủy bỏ hôn ước."
Tần Chi suýt chút nữa nghẹn chết, ho khan mấy tiếng, thấp giọng kêu: "Cậu thì sao? Tâm trạng của cậu như thế nào? Đừng nói cậu lại cho hắn cơ hội nữa đấy."
Hai má Khương Thời Niệm nổi lên một tầng hồng phấn, tham lam uống mấy hớp mới chậm rãi nói: "Tớ cảm thấy thật ghê tởm, còn ghê tởm hơn trước kia nhiều, tớ cũng... rất khó chịu."
Cô chống tay lên quầy bar uống cạn rượu trong ly rồi quay đầu áp má lên cánh tay.
Cảm giác không thoải mái, cô thậm chí không biết nên giải thích rõ ràng với người khác như thế nào, giống như cảm giác hôm nay cô nghe được lời của nhà họ Khương ở cửa đài truyền hình.
Vốn tưởng rằng từ lâu cô không còn bị tổn thương nữa, nhưng lại không khỏi nhớ về quá khứ của chính mình. Trong khoảng thời gian dài như vậy, cô thầm mong một ngày nào đó, gia đình họ Khương có thể đối xử với cô như con gái ruột hay là giống em gái, có thể cho cô chút cử chỉ dịu dàng, cô đã tự nói với bản thân về ước nguyện này không biết bao nhiêu lần.
"Cho cô học truyền thông rồi còn không thấy hài lòng sao? Chương trình thời sự có thể tùy ý để cho người có diện mạo không đứng đắn như cô dẫn dắt sao? Có thể làm ở đài truyền hình thì hãy cảm thấy may mắn đi, đừng có đặt chủ ý đến công ty trong nhà, tôi cảnh cáo cô từ lâu rồi đừng mơ mộng viển vông."
"Bạn bè du học nước ngoài thì có liên quan gì đến cô? Tiền nhà họ Khương dễ kiếm như vậy hả? Cô nói gì cơ, trả? Lấy cái gì để trả? Nhà họ Khương nuôi cô khôn lớn thì phải dùng cả đời để báo đáp, trả thế nào?"
"Vào kỳ nghỉ cô không lo tập trung học, chăm sóc hoa ở sân sau, lại bắt chước người khác ra ngoài dạo phố? Đến khi nào cô mới biết thân biết phận, còn thật sự cho rằng mình là thiên kim tiểu thư ở đây."
Có lẽ là do tuổi còn nhỏ, quá khao khát tình cảm, quá trọng ân tình, cô vẫn luôn liều mạng nỗ lực, ngoan ngoãn nghe lời trở thành người thay thế hoàn hảo cho Khương Ngưng, một con rối hoàn mỹ nghĩ rằng một ngày nào đó được gia đình yêu thương.
Nhưng hôm nay chính tai cô đã nghe thấy, cô dùng hết tất cả cũng không đổi được, không phải bọn họ không cho mà vì bọn họ luôn cho rằng cô không xứng. Ngay cả trong mối quan hệ yêu đương, cô vẫn luôn cho rằng nên bao dung và nhượng bộ.
Chỉ có cảm xúc của cô là không hiểu chuyện, không chịu hợp tác với cô. Rõ ràng là Thương Thụy có lỗi nhưng anh ta vẫn kiêu căng ngạo mạn, cuối cùng cô là người nói câu xin lỗi.
Sau một thời gian ngắn ở bên Thẩm Diên Phi, cô ngày càng khám phá rõ bản chất con người thực sự trong quá khứ của mình.
Trên thực tế, cô chưa bao giờ được yêu.
← Ch. 020 | Ch. 022 → |