← Ch.098 | Ch.100 → |
Đầu óc Khương Thời Niệm nhất thời trống rỗng, mũi nóng rát, cô nín thở, nhìn chùm hoa được khắc trên cơ bắp đang căng cứng không chớp mắt. Thoạt nhìn, nó có hình dạng và màu sắc giống ngón tay áp út của anh, nhưng cô vẫn xem xét lại cho cẩn thận, bỗng nhiên cô nhận ra đúng là có một sự khác biệt có thể thấy rõ ràng.
Hình khắc trên ngón tay của anh tao nhã và tinh xảo, nhưng ở đây thì...
Hình khắc này không được thể hiện rõ trong từng chi tiết, nó quái đản ngông cuồng, những bông hoa tuyệt đẹp bung nở một cách tuỳ tiện, trông có vẻ lộn xộn nhưng chúng dường như có sức sống và toả hương thơm ngát.
Nếu hình xăm ở ngón tay là một Khương Tuệ Tuệ mặc váy đồng phục học sinh hoặc sườn xám với mái tóc được cột gọn gàng, thì hình khắc trước mặt này là một Khương Tuệ Tuệ đầu bù tóc rối, đầm đìa mồ hôi, không giữ lễ nghi trốn trong một góc bí mật.
Tai Khương Thời Niệm dần dần ửng đỏ, cô không dám thở nhanh, bởi vì hình xăm đã ở rất gần tầm tay cô, sự thật có nguy cơ được phơi bày đủ để thu hút sự chú ý rồi.
Tim cô thắt lại chạm vào xương sườn, cô không nhịn được ấn ngón tay vào hình xăm, cảm giác dường như có rất nhiều vết sưng nhỏ như vết sẹo trên hầu khắp bông hoa màu xanh nước biển, đặc biệt là nhuỵ hoa hoang dã kia, được khắc rất đẹp và thô bạo, không chút xót thương.
Tay Khương Thời Niệm không nỡ rời, chạm tới chạm lui, trong không trung dường như có thứ gì đó che khuất tầm mắt cô, dần tiến gần cô, hồi hộp đến mức sắp bị nghẹt thở, đáy lòng cô dâng lên chút chua xót, cô ngẩng đầu khàn giọng hỏi: "Hình này... là ai xăm cho anh?"
Điểm xăm đó quá mẫn cảm, chỉ cách nửa lòng bàn tay là có thể chạm vào, cô gần như có thể tưởng tượng rằng giờ phút này có người đang cầm công cụ ở vị trí giống như cô, anh ấy sẽ có biểu cảm và phản ứng như thế nào, có thể che giấu hoàn toàn hay không?
Khoé môi tự giác cong lên, vào thời khắc quan trọng này, cô giống như một cô bé đang yêu cau mày hờn dỗi, nhìn thẳng vào anh, tiếc là ánh đèn không đủ sáng, đường nét thâm thuý của anh được bao phủ trong lớp sương mù mông lung, chỉ có thể khẳng định đôi môi nhạt màu của anh khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ lười biếng hoang dã khác hẳn ngày xưa.
... Anh ấy còn cười được!
Khương Thời Niệm dùng lực ngón tay miết mạnh cành hoa, cảm nhận được sự chấn động không thể kìm nén của anh ấy và sự tức giận nguy hiểm, giọng cô nghẹn lại, vừa đau lòng cho anh ấy vừa không muốn tỏ ra mình nhỏ nhen, cô bình tĩnh lại, giống như chỉ là tò mò mà thuận miệng hỏi một câu: "Thợ xăm... ở đâu vậy, là nam hay nữ?"
Trong tiếng thở nặng nề gấp gáp, giọng nói của Thẩm Diên Phi mang theo sự sần sùi của cát, chầm chậm nhìn cô cười: "Là người trước mặt em, là tay em ấn vào nó... Nam hay nữ, không phải em nhìn thấy rồi sao? Hay là không đủ rõ ràng?"
Khương Thời Niệm sững sờ một lúc mới hiểu được hết ý tứ sâu xa của anh, ra vẻ khó tin rướn người thẳng lên, nhìn đi nhìn lại để xác định mình không bị hoa mắt và đang suy nghĩ nhiều, lảo đảo ngồi xuống bên phía đầu gối chân trái anh, kinh ngạc hỏi: "... Là anh tự mình làm?"
Vị trí này khó xăm và gây hại cho người xăm biết bao, nếu không được ai đó giúp thì làm sao làm được, làm sao xuống tay được.
Cô từng thấy Tần Chi có một vết xăm nhỏ trên vai, do thợ chuyên nghiệp làm và phải thử qua vài lần mới hoàn thành, trong lúc xăm đau đến mức khóc sưng cả mắt, các hạt máu xuyên qua da, trông rất ghê sợ.
Anh ấy tự mình... xăm ở đây?
Thẩm Diên Phi đang ngồi dựa vào thành giường, hai tay không thể với tới Khương Thời Niệm, chỉ có thể nắm chặt chiếc áo len bị xé của cô, lúc nặng lúc nhẹ bóp nắn, anh im lặng không gây tiếng động, yết hầu di chuyển lên xuống, gân xanh nổi lên nhiễm sắc cam nhạt.
Anh khép hờ mắt, bình tĩnh giữ chặt cô lại, một lúc lâu xong mới trầm giọng nói: "Chuyện ngày hôm đó ở trong núi, anh không muốn nói quá rõ ràng với em, sợ em nghe xong rồi nghĩ anh quá hung hăng, cành hoa trên tay được xăm sau ngày đính hôn của em, còn hình xăm trên người thì sớm hơn một chút."
Thẩm Diên Phi nhếch môi, không mang theo ý cười trên đó, mà là chậm rãi nói: "Hồi mới vào đại học, anh luôn có những giấc mơ trái ngược với thực tế, mơ thấy em tìm đến anh, nhào vào người anh, nằm cuộn tròn trên giường của anh trong kí túc xá, tóc phủ kín gối đầu, trốn trong vòng tay của anh, gọi anh là đàn anh, nói rằng sau khi rời xa anh em sẽ rất nhớ anh."
"Em toàn làm chuyện xấu trong giấc mơ của anh." Đôi mắt anh mơ hồ sâu thẳm, anh nhẹ giọng nói: "Đêm khuya anh tỉnh lại, mới biết mình si tâm vọng tưởng đến mức nào. Một mảng ướt đẫm xuất hiện trên đùi anh, có ghê tởm hay không?"
Môi anh chầm chậm nhếch lên tạo thành một vòng cung nhỏ: "Người đàn anh trước mặt em đường hoàng cao giọng, sau lưng lại bẩn thỉu thèm muốn. Anh nghĩ nếu đau thì anh có thể sẽ kiềm chế được, cho nên anh đi học xăm, xem người khác bị chọc thủng da thịt, đau đến nước mắt nước mũi giàn giụa. Anh mua dụng cụ về, trước cái gương trong phòng kí túc xá, cây kim đã đâm vào nơi gần nhất khởi phát những suy nghĩ bẩn thỉu của anh đối với em."
"Vậy kết quả thế nào?" Thẩm Diên Phi nheo mắt nhìn cô, vò chiếc áo lên ôm lấy cơ thể thơm tho ấm áp của cô: "Mới lạ và thô ráp, đường nét tán loạn, dục vọng càng sâu thì đâm vào càng nhiều, hình dạng cành hoa ngày càng nhiều, anh nghĩ anh chính là một kẻ ti tiện từ trong xương tủy, tốt nhất là nên từ bỏ việc làm người tốt đối diện với góc khuất xấu xa của mình, sau đó chầm chậm xăm từng lớp lên trên cành hoa, mỗi phút mỗi giây đều dán chặt với anh, không ai có thể chia cắt, lúc anh trở nên ướt đẫm vẫn có em ở bên cạnh."
Anh cúi đầu, giọng nói như ngâm trong rượu, những cành hoa rực rỡ trên làn da trắng lạnh, nhìn anh hoàn toàn khác biệt với bộ âu phục và đôi giày da, phong thái ưu nhã và vẻ ngoài trang nghiêm của anh, chúng không thể đối sánh bên anh được. Không một ai biết rằng ngài Thẩm quyền cao chức trọng, dưới ống quần sạch sẽ có một thứ gì đó chảy ra nhiễm đầy ái dục.
Anh vẫn cứ hỏi: "Ghê tởm không?"
Thật ra, năm đó khi đến Mỹ, anh bị điếc tai phải, khả năng nghe của tai trái bị ảnh hưởng, bác sĩ đã kết án tử cho anh và khẳng định khả năng hồi phục là rất nhỏ, tình hình sẽ tiếp tục chuyển biến xấu đi cho đến khi cả hai tai không còn nghe được nữa, ảnh hưởng nhiều đến khả năng nói chuyện.
Tin nhắn thoại wechat duy nhất trên điện thoại là cô gửi cho anh, ngoan ngoãn gọi đàn anh, anh không thể nghe được chúng, nhưng ý thức anh thì vẫn còn nhớ rõ.
Anh chỉ có thể lấy một tấm ảnh đem giấu đi, cô đã cùng những người trong câu lạc bộ chụp ảnh, anh sờ vào gò má cô người đang mỉm cười thật tươi.
Một người có cơ thể không hoàn hảo, sẽ không có khả năng quay trở lại bên cô.
Anh muốn cô tương lai xán lạn, cả đời bình an, không cần phải mắc kẹt trong tay một kẻ như mình. Nếu không khỏi bệnh, anh sẽ không thể gặp lại cô. Dưới sự giày vò không ngừng của mặc cảm bệnh tật và tiếng ồn, anh vẫn mơ thấy cô nhiều lần trong đêm, giấc mơ thân mật sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.
Tại sao trái tim lại chết, nhất định phải là cô ấy, không phải cô ấy thì không được, dù đầu rơi máu chảy cũng không bao giờ mở lời? Anh không biết, có lẽ trong nháy mắt mọi chuyện đã là định mệnh, ngày đêm nhớ đến bóng dáng cô, không thể xa rời nữa.
Nếu anh chỉ biết đau thì tốt rồi, nếu không si tình thì trái tim sẽ không đau như vậy nữa. Anh có một khao khát không thể nói ra với cô, anh đấu tranh với nỗi ám ảnh, muốn dùng nỗi đau thể xác để đè nén. Anh vững vàng từng thao tác, nhưng cũng gần như tự làm hại mình, đem cô khắc sâu vào vùng tối xấu xa của mình.
Nhưng anh vẫn không biết hối cải, ngày càng tệ hại hơn, ở nơi không ai biết liên tục dâm loạn cô, cố gắng bóc trần cô trong tâm trí mình.
Chỗ trên ngón tay là sau này người khác xăm lên cho anh, vô cùng đoan trang tao nhã.
Bắp đùi là nơi chứa đựng những ham muốn ích kỷ hỗn loạn của anh, sai lầm cùng tổn thương chồng chất lên nhau, bị bóp méo và nở rộ trong im lặng mờ mịt.
Thẩm Diên Phi âm thầm miêu tả Khương Thời Niệm, đón lấy tất cả các biểu hiện tinh tế của cô, trái tim anh chùng xuống, anh vô cùng đau đớn, đau đến mức không nghĩ rằng có ngày lại bày ra một màn xấu hổ như vậy trước mặt cô.
Năm đó trong lúc tuyệt vọng nhất, chàng trai ngồi trước gương với gương mặt thất thần và bị cây kim đâm vào da thịt thật sự đã nghĩ rằng mình sẽ ngoan cố như vậy và bị cầm tù cho đến hết đời, cho đến khi anh đã chôn ở dưới mồ không còn âm thanh, không còn lại gì, không còn ai nhớ, ngoại trừ chùm hoa tả tơi trên chân chỉ thuộc về mình.
Thẩm Diên Phi thấy Khương Thời Niệm cúi đầu, vẻ mặt không rõ, sau đó co người lại, toàn thân trắng nõn phát sáng, anh chỉ cảm thấy cô không tin, hoặc trong người không khoẻ, anh nhìn lại, nhưng giây tiếp theo đôi môi mềm mại đã dính vào môi anh, quấn với hình xăm cánh hoa kì lạ của anh và hôn lên.
Trong cái bóng của chiếc giường, đôi con ngươi sẫm màu của anh khẽ run rẩy, anh đột ngột nhắm mắt lại, hơi ngửa đầu ra sau, cằm với vai căng cứng đến mức truyền đến anh cảm giác đau nhói, khớp xương trắng bệch, anh gọi cô, giọng khàn khàn không ổn định: "Tuệ Tuệ... đứng dậy mau!"
Khương Thời Niệm nghiêng đầu, hôn dài lên hình xăm cánh hoa, chóp mũi cố ý chạm vào, cô không muốn bỏ qua, cô quay mặt lại đối diện với hơi thở của mình, chạm vào những nơi sưng tấy của vết sẹo.
Cô nói rất nhỏ, vô thức ngước mắt dụ dỗ, tim đập thình thịch thẳng thừng hỏi: "Muốn em nếm thử không?"
Cô vừa mở miệng, liền kích hoạt ngọn lửa trong anh, cô dùng vẻ đẹp thuần khiết của mình để quyến rũ nhưng bản thân cô lại không nhận ra.
Từ đầu đến cuối, cô chỉ chạm nhẹ một cái, thậm chí là chưa hôn, huống chi là an ủi, cô lập tức bị hai cánh tay kéo lên, ấn đầu cô lên gối, cả người xụi lơ nằm xuống nệm.
Yết hầu anh ép xuống, nhẫn nhịn đến mức gân xanh trên trán nổi lên, ôm chặt lấy cô. Môi cô đỏ bừng, cô nắm lấy bàn tay trái anh, giơ lên và hôn vào hình xăm trên ngón áp út, đôi mắt trong veo ngấn nước hỏi: "Không được sao?"
Thẩm Diên Phi nắn bóp đôi môi căng mọng của cô, muốn lờ hết chuyện cũ, nồng nhiệt hôn cô thật sâu, kéo đầu cô ngược hướng chuyển động của vật trong miệng cô, anh áp vào trán cô, hơi thở nóng bỏng trao đổi qua lại, đè nén cảm giác run rẩy, giọng nói nhàn nhạt nghiêm túc: "Hôn nơi nên hôn."
Khương Thời Niệm bất bình, nhẹ giọng oán trách: "Nhưng anh không làm nhiều lần với em..."
"Không giống nhau." anh cố gắng hết sức kiềm chế, vùi đôi môi vào chiếc cổ trắng ngần của cô: "Anh có thể, nhưng em thì không được, đừng như vậy nữa, cơ thể em còn chưa khoẻ hẳn, đừng khiêu khích anh."
Khuôn mặt Khương Thời Niệm nóng bừng như sốt cao, cô vòng tay qua cổ anh, thấy anh trào dâng ham muốn mà vẫn bình tĩnh kiềm chế bản thân, cô thì thầm bên tai anh: "Chồng ơi, em thích hình xăm của anh."
Cô không nghĩ anh hào hứng đáp trả, càng không nghĩ là anh lại dập tắt cơn hứng tình.
Câu nói này làm hao mòn đi chút bình tĩnh cuối cùng, lấp đầy kho ký ức của anh.
Cô bị anh kéo vào lòng, khuôn mặt vốn đã đỏ bừng trở nên bối rối, men theo những chùm hoa anh xăm đến tận xương sườn giống như sóng biển cuộn trào cuốn trôi, đẩy vào bờ.
Khương Thời Niệm ở khách sạn ba ngày, cô phải trở lại bệnh viện để tiêm nốt mũi thuốc còn lại, các triệu chứng bệnh đã biến mất hoàn toàn, cơ thể đã dần hồi phục và phải làm các bài kiểm tra liên quan để xác nhận rằng cô đã khỏe hẳn, nhưng cho đến khi cô sắp rời khỏi Quý Dương, cô vẫn mơ hồ cảm thấy nóng và ngứa ở ngực, những vết mẩn đỏ có xoa như thế nào cũng không hết khiến cô rất xấu hổ và tức giận.
Những chiếc va li còn lại trong cơ sở quan sát sinh học đã được gửi đi và trao cho Thẩm Diên Phi một cách an toàn. Dưới sự sắp xếp của anh ấy, vợ chồng cô Lương cũng được đón về, được chăm sóc bởi bác sĩ và trong cơ sở y tế tốt hơn. Tuy không chắc là có thể cứu sống được nhưng cũng đã cố gắng hết sức, khi Khương Thời Niệm hỏi anh, anh chỉ cười nhẹ nói rằng anh muốn tích đức.
Khi Khương Thời Niệm đang thu dọn hành lí, cô vô tình tìm thấy miếng ngọc trong góc hộp mà mình đã mua vào đêm khuya ở một cửa hàng nhỏ ở Vượng Giác, Hồng Kông, trên đó có khắc dòng chữ "được như mong ước". Có lẽ là xếp đồ quá gấp khi cô ra khỏi nhà vì thế nó bị cuốn vào bộ quần áo khi mang đến.
Khi đó cô nhìn bốn chữ này rồi nhận thấy cũng không cảm động lắm, chỉ muốn xem như là vì có duyên mà mua được món đồ này, nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này càng giống như đã được sắp đặt trước.
Ngày cuối cùng trước khi rời khỏi Quý Dương, cơn mưa dầm cuối cùng cũng tạnh, thời tiết êm đẹp và có độ ẩm không khí vừa phải.
← Ch. 098 | Ch. 100 → |