← Ch.069 | Ch.071 → |
Khương Thời Niệm hoàn toàn từ bỏ tranh luận, cũng xác nhận rằng không cần phải suy nghĩ về việc làm điều gì đó riêng tư dưới mí mắt anh trong tương lai, điều đó đơn giản là không thể.
Thẩm Diên Phi nhìn sườn mặt cô. Lúc cô lái xe từ gara chạy lên mặt đất, ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng nõn, đẹp đến mức hư ảo. Anh nắm tay thật chặt, dựa vào lưng ghế truy cứu: "Khương Tuệ Tuệ, em có chuyện không nói anh biết, không sợ người khác chê cười anh à. Người ta sẽ nghĩ Khương lão sư không coi anh là người nhà đó?"
Khương Thời Niệm nhận thua, câu lấy cổ tay áo anh giải thích: "Nguyên nhân chính là gia đình của quá quý giá, em sợ sẽ không thích hợp, sẽ khiến anh khó chịu."
Trong con ngươi của Thẩm Diên Phi hiện lên tia tươi cười, vô cùng hưởng thụ mà nhéo tay cô: "Tùy em thôi. Lúc em thấy có lỗi với anh, thì có thể bồi thường nhiều thêm cho anh. Anh có thể xem xét tiếp nhận."
Khương Thời Niệm không còn cách nào, vách ngăn hôm nay không hạ xuống. Cô liếc nhìn người lái xe phía trước, xác định rằng người lái xe không quay đầu lại mới âm thầm nắm chặt tay, lặng lẽ nghiêng người về phía Thẩm Diên Phi, hôn lên môi anh, còn dựa vào vai anh thì thầm: "Hôm nay... em trả rồi, anh có nhận không?"
Thẩm Diên Phi đáy mắt trở nên thâm trầm. Anh ôm gáy giữ chặt cô tại chỗ, hơi thở hòa quyện trong xe, hơi nóng lướt qua nhau. Anh cắn đầu lưỡi cô, thấp giọng nhận xét: "Còn thiếu một chút."
Từ đài truyền hình thành phố đến nghĩa trang Vĩnh Sơn Lăng Viên mất gần một giờ. Nhà họ Tần cũng coi như nhà lớn nghiệp lớn, quan khách đến tham gia tang lễ rất đông, đều là những gương mặt quen thuộc trong giới nhà giàu ở Bắc Thành. Nhà họ Tần đơn giản tiếp đãi một vòng, lúc đi vào còn phải xác minh thân phận.
Cũng may phía nam của Vĩnh Sơn này địa thế bằng phẳng, ngoại trừ diện tích nghĩa trang chiếm phần lớn, diện tích bãi đậu xe cũng đủ rộng, xa hơn là một khoảng trống khổng lồ chưa được chính thức phát triển, kéo dài đến bên kia núi Vĩnh Sơn là đường quốc lộ, trên đường thường sẽ có một số dân chơi nhà giàu đến đua xe.
Chiếc Maybach trước khi tiến vào vòng tiếp tân đã giảm tốc độ và đi qua khu vực bên ngoài. Khương Thời Niệm nhìn qua cửa sổ xe, liếc mắt một cái đã thấy được Từ Thanh Việt. Hắn ta mặc một thân đồ tang, sống lưng thẳng tắp quỳ xuống hướng về phía nghĩa trang.
Khương Thời Niệm nhíu mày.
Làm gì vậy, tưởng mình là bạn trai thật của Tần Chi sao? Dựa vào cái gì mà để tang? Hơn nữa quỳ gối nơi này, người qua kẻ lại, trong vòng đều biết nhau, cố ý làm khó Tần Chi là có ý gì?
Khương Thời Niệm tức giận, đang muốn xoay người nói gì đó với Thẩm Diên Phi thì anh đã gọi điện thoại đi, dăm ba câu công đạo bảo người xử lý Từ Thanh Việt. Trong lòng cô dao động, lời nói đến bên môi. Khi ánh mắt xẹt qua, cô chợt thấy thoáng qua bóng dáng Thương Thụy ở bên ngoài, gầy yếu tiều tụy đến mức đáng sợ. Người đó dừng ở bên ngoài, không được vào trong.
Mặt không biểu cảm, Thẩm Diên Phi nâng tay lên lướt qua gáy cô. Năm ngón tay che che huyệt thái dương hướng ra cửa sổ, ép cô quay đầu không được nhìn ra ngoài. Hình như anh mở miệng nhạt nhẽo nói: "Nếu em muốn thì có thể ở lại với Tần Chi, nhưng tối nay phải dành cho anh. Hôm nay anh đã đặt bàn trên tầng cao nhất ở Thụy Nguyệt, đến đó ăn tối."
Khương Thời Niệm nghiêm túc nhìn anh: "Có cái gì đặc biệt à?"
Thụy Nguyệt rất đắt đỏ, nằm ở trung tâm Bắc Thành, ở tầng 52. Cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn 360 độ trong suốt, có thể nhìn ra toàn bộ cảnh đêm. Bữa tối dưới ánh nến rất nổi tiếng, được danh môn thiên kim rất yêu thích. Cô chưa từng đến đó.
Thẩm Diên Phi nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng bâng quơ đáp: "Hẹn hò với vợ, có tính là đặc biệt không?"
Khương Thời Niệm bị lời nói của anh làm cho ngạt thở, không có cơ hội hỏi thêm, xe đã đậu ở bãi đậu xe gần nghĩa trang nhất. Thẩm Diên Phi dẫn đầu xuống xe, một tay khép lại vạt áo âu phục, cài khuy áo rồi duỗi tay với cô.
Cô hít một hơi, nắm chặt ngón tay anh, sánh vai bước vào khu tưởng niệm.
Người nhà họ Tần không nghĩ Thẩm Diên Phi sẽ tới, cả nhà già trẻ kinh sợ mà nghênh đón. Thẩm Diên Phi và vợ đều tỏ lòng kính trọng với di ảnh. Cả hai cùng dâng hương, từ chối lễ phép sự tiếp đón quá mức chu đáo lễ nghĩa của nhà họ Tần: "Không cần để ý, hôm nay tôi chỉ là người nhà của Khương Thời Niệm."
Khương Thời Niệm nắm chặt ngón tay, không thể không sử dụng nhiều lực hơn. Trấn an xong người nhà họ Tần, cô mới đến bên cạnh Tần Chi.
Tần Chi thuyết phục cô: "Thật sự không cần ở lại đâu. Tớ không sao cả, cậu cần làm gì thì cứ làm đi, mọi chuyện đã có người lo liệu. Còn nữa, ông chủ Thẩm rõ ràng không muốn để cậu ở lại, cậu nên quan tâm chu đáo cho anh ấy."
Nói là vậy, nhưng Khương Thời Niệm vẫn để Thẩm Diên Phi đi trước. Cô ở lại với Tần Chi đến khi tang lễ kết thúc. Lúc cô ra ngoài trời đã là buổi chiều, bầu trời u ám khiến cô có chút run rẩy. Cô nhanh chân bước đi đến bãi đậu xe, biết Thẩm Diên Phi để xe lại chờ cô. Không ngờ chiếc Maybach vẫn ở chỗ cũ, từ đầu đến cuối không hề di chuyển chút nào.
Anh vẫn luôn ở đây.
Thẩm Diên Phi mở cửa xuống xe, giơ tay ném cho cô một chiếc chìa khóa xe.
Lồng ngực Khương Thời Niệm thắt lại, theo bản năng tiếp được. Cô mở lòng bàn tay ra thì thấy được trên đó có logo của loại xe mà cô không mua nổi.
Thẩm Diên Phi dẫn cô đến, nắm vai cô và khiến cô quay lại, cô nhìn thấy một chiếc Cullinan màu trắng mới tinh đậu bên cạnh chiếc Maybach, lấp lánh dưới ánh sáng mờ ảo của bầu trời.
"Cô Khương." Tiếng cười nhàn nhạt của Thẩm Diên Phi thoảng trong gió: "Gần đây có địa điểm sát hạch thích hợp, em có thể tùy ý mà lái. Anh nhờ cửa hàng 4S trực tiếp giao xe, không mời anh đi hóng gió à?"
Khương Thời Niệm nắm chặt chìa khóa xe, vật lạnh lẽo không ngừng được sưởi ấm trong lòng bàn tay cô, cô quay đầu nhìn anh chằm chằm, trịnh trọng nói: "Vậy thì coi như...... hôm nay còn sớm, em lái xe đưa anh đi hóng gió, tối đến cùng nhau ăn cơm."
Hai mắt rất gần nhau, dễ dàng dính vào nhau. Chuyện thân mật cỡ nào Khương Thời Niệm cũng đã làm với anh, nhưng nhìn nhau trong gió thế này vẫn có chút khó thở. Xương cốt trong lồng ngực không ngừng va chạm khiến người ta đau nhức.
Cô thu hồi ánh mắt không mấy bằng phẳng của mình và cùng Thẩm Diên Phi lên xe. Khương Thời Niệm ngồi ở ghế lái, Thẩm Diên Phi ngồi ghế phụ. Lần đầu tiên có trải nghiệm này, cô có chút hồi hộp. Thao tác nghiêm túc quen thuộc, xem đường, xác nhận xuất phát bên ngoài nghĩa trang đến thánh địa đua xe bên kia, vòng qua đèo phụ cận rồi trở về, vừa vặn.
Khương Thời Niệm hít sâu, khởi động Cullinan, vững vàng ra khỏi khu vực bãi đậu xe, lái xe ở rìa đường bên ngoài. Dư quang cô nhìn thấy Thẩm Diên Phi hạ cửa sổ xe xuống, ngón trỏ nới lỏng cà vạt. Môi anh nhếch lên, buông lỏng dựa vào thành ghế trên, nhìn cô chăm chú.
Cảm giác tồn tại và áp bức của anh đều quá mạnh, khiến đôi chân cô như thắt lại không nói nên lời, cô luôn cảm thấy sự phong trần nặng nề của anh đang cố ghì chặt cô xuống xe.
Khi tâm trí Khương Thời Niệm quay cuồng, cô không thể không tăng tốc xe một chút và lái thẳng đến không gian rộng lớn, xung quanh không có chiếc xe nào khác. Khương Thời Niệm sẽ có thể thử bất cứ điều gì mình muốn, và dần dần nhận ra niềm vui của lái xe.
Thẩm Diên Phi nhìn theo ánh mắt của cô, đột nhiên cười nói: "Tuệ Tuệ, tìm một chỗ em thích mà dừng xe đi."
"Sao thế? Có việc gì à?"
"Ừm, " anh nhìn cô chằm chằm, nói một cách bình tĩnh: "Anh muốn hôn em."
Tay Khương Thời Niệm run lên, ra vẻ bình tĩnh, trong cổ họng lại không chịu khống chế mà nhẹ nhàng đè xuống. Cảm giác trong xe vốn đã ngập tràn xâm chiếm lại càng trở nên mạnh mẽ. Cô mím môi, cắn ẩn nóng nảy.
Có thể mơ hồ nhìn thấy hàng rào của đường cao tốc. Khoảng trống rộng lớn này được nối với đường cao tốc, nhưng có một số con dốc đi xuống, độ dốc thoai thoải, để đảm bảo an toàn, một hàng rào cao được dựng lên giữa khoảng trống không gian và con đường. Không thể trực tiếp đi qua, mà phía bên kia của con đường là một ngọn núi dốc đứng.
Con đường này tương đương với đường hai làn bị kẹp giữa hai hàng rào, địa hình khá hiểm trở, trước đây được liệt vào danh sách đoạn đường nguy hiểm, có tỷ lệ tai nạn cao ở Bắc Thành, tuy nhiên, cảnh đẹp đến nao lòng thu hút mọi người đến xem nó.
Khương Thời Niệm không có ý định đi quá gần con đường núi quanh co, vì vậy cô định dừng lại ở rìa hàng rào, nơi an toàn và có thể nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài ngọn núi phía trước.
Khi còn cách hàng rào một khoảng nhất định, tốc độ của xe đạt cao nhất, sau đó nên giảm tốc độ từ từ cho đến khi dừng êm ở vị trí đã định trước.
Nhưng mà lúc Khương Thời Niệm bắt đầu phanh xe giảm tốc độ, xe lại không hề phản ứng mà vẫn lao về phía trước với tốc độ cao.
Bên tai cô, ngoài cửa sổ tiếng gió thoảng qua, cả thế giới như đột nhiên đóng băng, ngay sau đó là một âm thanh điên cuồng nổ tung.
Ngón tay cô gắt gao nắm chặt tay lái, theo phản xạ giẫm lên, nhưng vẫn không ích gì, toàn bộ phanh, giống như một màn vô ích, hoàn toàn mất kiểm soát trước thân xe to lớn và nặng nề.
Sao có thể...... Lúc trước cô lái xe một đường, dùng phanh nhiều lần cũng không sao! Sao vừa tăng tốc, phanh xe đã không nhạy nữa!
Trong nháy mắt, từ lúc phát hiện ra tai nạn chỉ mất từ ba đến năm giây. Chạy với tốc độ cao, chiếc xe đã áp sát rào chắn một khoảng khá lớn, bên kia là bầu trời bao la u ám, ngọn núi đang gầm rú về phía đôi mắt như một tấm lưới khổng lồ.
Khuôn mặt của Khương Thời Niệm nháy mắt trở nên trắng bệch. Các đốt ngón tay chảy máu. Cô còn chưa kịp kêu lên một tiếng. Thẩm Diên Phi đã bổ nhào đến bên cạnh cô, một tay khống chế chặt vô lăng, lập tức kéo phanh tay điện tử.
Nhưng mà toàn bộ hệ thống phanh đều không nhạy, cưỡng chế giảm đi cũng không hiệu quả. Nguồn điện không thể ngắt, không có thao tác quyết đoán nào giúp ích được và không có chướng ngại vật xung quanh để giảm tốc độ. Xe giống như mãnh thú điên cuồng thật lớn. Bánh xe rít trên mặt đất, chạy thẳng về phía trước như điên.
Vây chắn đã ở ngay trước mắt, căn bản không cho họ thêm cơ hội.
Nếu có thể chặn lại, như vậy đối mặt chính là tai nạn xe cộ nghiêm trọng. Nhưng thân xe nặng như vậy không có khả năng chống đỡ được, chiếc xe sẽ lao thẳng qua đường không đến một giây, rất nhanh sẽ rơi xuống chân núi.
Gần như đã không còn lại gì trong ý thức Khương Thời Niệm, ý niệm duy nhất chính là có chết cũng không thể hại Thẩm Diên Phi.
Cô hét lớn: "...... Nhảy xe! Thẩm Diên Phi anh mau nhảy ra khỏi xe đi! Anh buông tay, em có thể khống chế tay lái! Còn kịp!"
Trước khi va vào hàng rào, chỉ cần Thẩm Diên Phi kịp thời mở cửa xe ở ghế phụ và nhảy xuống, dù bị thương cũng sẽ không nguy hiểm tính mạng!
Tốc độ xe quá cao, lúc này không được chuyển tay lái. Một khi xảy ra sai sót nhỏ, biên độ lớn mảy may, rất có khả năng sẽ lật xe hoàn toàn. Xe lật rồi thì không thể dừng lại. Cơ thể con người không thể chịu đựng được sự lật ngược dữ dội, và ngay sau đó, chiếc xe sẽ phát nổ với xác suất rất cao.
Cô nhất định phải giữ Thẩm Diên Phi lại. Chỉ cần cô khống chế được tay lái, không khiến xe đột ngột chuyển hướng lật nghiêng, anh sẽ không có chuyện gì!
Khương Thời Niệm gần như phát điên, trong một thời gian ngắn, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến chỉ có những điều này.
Móng tay cô rướm máu, nhìn thấy hàng rào sát bên đường, cô lớn tiếng gọi Thẩm Diên Phi. Lúc nghìn cân treo sợi tóc, cô quay đầu liếc nhìn anh một cái, bắt gặp đôi mắt đen cuồng bạo như lửa.
Anh chỉ hỏi một câu: "Em dám bỏ lại anh một mình xuống âm phủ à."
Khoảnh khắc mà ngay cả một hơi thở cũng không đủ để hoàn thành.
Bàn tay trái như thép của Thẩm Diên Phi bất động. Năm ngón tay tàn nhẫn ấn mạnh vào vô lăng, các đốt ngón tay phát ra âm thanh sắc bén, sau đó đột nhiên hơi dịch sang một bên. Khương Thời Niệm tuyệt vọng thất thanh. Chiếc xe cũng theo đó mà đổi hướng, vòng cung mở đã bị kẹt ở điểm quan trọng khiến thân xe mất kiểm soát, nếu lớn hơn nữa sẽ đảo chiều và lật nhào
Xe lệch khỏi quỹ đạo ban đầu và tiếp tục lao về phía hàng rào theo hướng xéo về phía trước mà không giảm tốc độ, gần như đạt được sự chênh lệch thời gian nhỏ nhất.
So với một đường thẳng, một đường chéo chỉ cách một khoảnh khắc không đáng kể.
Ngay khoảnh khắc không thể lặp lại lần nữa này, Thẩm Diên Phi lưu loát buông tay trái ra, một phen ôm lấy eo Khương Thời Niệm, kéo cô qua khu vực trung tâm tay vịn, xóc nảy kéo cô vào lòng.
Đồng thời, anh dùng tay phải mạnh mẽ đẩy cửa phụ lái ra, trong khoảnh khắc gió thổi vào, anh dùng hai tay ôm chặt lấy Khương Thời Niệm, dùng máu thịt của mình làm vật bảo đảm, hoàn toàn bao vây cô vào giữa mình, kín kẽ bảo vệ đầu cô. không chút do dự, anh nghiêng người và ngã xuống mặt đất đang lui về phía sau cực nhanh.
Trong nháy mắt thân thể anh đập xuống đất, chiếc xe lao ra khỏi hàng rào, nhanh chóng vượt qua con đường núi uốn lượn rộng rãi hai làn xe, trực tiếp đâm xuyên qua hàng rào bên kia ngọn núi, phát ra một tiếng động lớn rồi rơi xuống.
Theo quán tính, người sống không thể lập tức dừng lại, Thẩm Diên Phi gắt gao ôm chặt người trong lồng ngực, không ngừng lăn xuống dốc đường từ mặt đất bằng phẳng đến mép núi gãy bên cạnh, băng qua những tảng đá lởm chởm.
Trong nháy mắt, chiếc xe lao xuống sâu hơn, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.
Thẩm Diên Phi vòng tay ôm lấy Khương Thời Niệm, không để cơ thể cô chạm vào bất kỳ tảng đá nào, luôn lấy mình đỡ cho cô.
Cánh tay anh dường như sắp kẹp đứt cô, một tay dùng sức bám lấy cây cổ thụ vụt qua. Xương ngón tay thon dài căng ra đến rướm máu, ngăn cản xu thế trượt xuống. Sau đó, anh ôm lấy cô, xoay người ngã xuống dốc núi cách con đường phía trên khoảng nửa đường, trên nền đất lởm chởm giống như một cái hang cạn.
Hơi thở của Khương Thời Niệm đã sớm biến mất, toàn bộ đều nhét trong lồng ngực mỏng manh, nội tạng như muốn nổ tung.
Cô không khống chế được bản thân, dường như cơ thể cứng đờ đã tan thành từng mảnh, nhìn thẳng vào Thẩm Diên Phi trước mặt, nhìn máu của anh xối vào đá, sơn đỏ trên nền xanh xám. Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, không để ý đến sống chết mà ôm lấy cô.
Trong màn mây mù mịt, anh tựa lưng vào núi, bộ âu phục đắt tiền xộc xệch, lấm tấm bụi đất..
Đến giờ phút này, anh vẫn giống như sương tuyết trên núi cao, hơi nhếch môi, thở hồng hộc, khàn giọng xin lỗi cô: "Bữa tối dưới ánh nến hôm nay, chắc phải hoãn lại rồi."
Anh lấy trong túi ra chiếc bật lửa bạc cũ, dùng ngón tay cái nhiễm hồng ấn vào.
Giữa tiếng gió, bánh mài phát ra âm thanh nhẹ nhàng và một ngọn lửa nhảy ra.
Ánh lửa phản chiếu đôi mày thâm trầm và và đôi mắt sâu thẳm đen láy của anh, lộ ra vẻ nghiêm nghị. Anh vuốt ve gò má đang khóc ướt át của cô, cụp mắt xuống: "Đừng khóc, dùng cái này đi, được không?"
Cổ họng Khương Thời Niệm toàn là mùi tanh. Cô muốn hô to, muốn lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện, muốn ôm lấy Thẩm Diên Phi điên cuồng mà khóc lớn. Cuối cùng tâm trí cô đều tập trung vào hơi thở của anh, nức nở cự tuyệt: "Không thể thay thế được đâu!"
"Cũng đúng, chỉ có ánh nến, đâu ra bữa tối."
Thẩm Diên Phi đối mặt với ngọn lửa, bình tĩnh nhìn cô.
"Không khác gì đâu, đến đây." Anh ôm lấy cô, cong môi như không có chuyện gì xảy ra. Sức lực dần dần tiêu hao, anh cười nhẹ lướt qua thân thể lấm lem bụi đất của cô, nhẹ nhàng kéo cô: "Cục cưng ăn anh đi."
← Ch. 069 | Ch. 071 → |