← Ch.060 | Ch.062 → |
Khương Thời Niệm vẫn chưa thể mở lòng tới mức có thể hoàn toạn biểu đạt cảm thụ của mình. Nhất là khi đối với động tác của chút bừa bãi nhưng lại vô cùng ôn tồn của anh, cùng với tiếng "cục cưng" rất biết cách chọc vào lòng người kia. Nhất thời mọi quyền phát ngôn của cô chỉ có thể tạm thời giao cho anh. Anh vừa nói cái gì đó, cô chỉ biết ngượng ngùng đưa tay lên che mắt, môi răng đều bị những âm thanh khác không thể ức chế được chiếm cứ.
Huống hồ những gì anh nói... cũng không phải là giả dối.
Thuốc mỡ đã bị nhiệt độ cao làm cho tan ra từ lâu, sau vài lần bôi thoa cảm giác khó chịu cũng dần dần dịu đi, cô vô cùng nhuần nhuyễn thành thục, nhưng quả thật vẫn rất tiêu hao tinh lực.
Bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật, cô giống như được lên dây cót, một khắc cũng chưa từng dừng lại. Vừa lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, thì chạy tới Vân Nam ghi hình chương trình, vào trong núi thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiếp theo lại phóng túng quá mức ở khách sạn suối nước nóng, sáng nay cũng bởi vì bất an mà tỉnh dậy sớm, đến giờ phút này, tất cả sự mệt mỏi đều cùng nhau tìm tới cửa. Cô không muốn nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, mặc cho anh ôm thật chặt, vùi vào lòng ngực anh tiếp tục ngủ.
Khương Thời Niệm rất hay mơ, trước kia còn thường xuyên có những thước phim ngắn về cuộc sống của nhà họ Khương và tình yêu với Thương Thụy, nhưng lần này hình như tất cả đều bị quét sạch. Giấc mộng dài đằng đẵng đi qua, trong đó đều là những hình ảnh liên quan đến Thẩm Diên Phi trước kia, có một vài đoạn chỉ là một góc mặt nghiêng, thậm chí là ánh mắt chứa đầy thâm ý không cách nào hiểu được, ấy vậy mà cô vẫn còn nhớ rất rõ ràng.
Ngay cả trong giấc mơ, nỗi sợ hãi của cô đối với anh cũng rất rõ ràng.
Đến cuối cùng, cô mông lung trở lại trại hè kết thúc kỳ nghỉ hè năm lớp 11, một trăm học sinh đứng đầu trong toàn khối được nhà trường tổ chức cùng nhau lên núi chơi, cô đứng đầu bảng xếp hạng, được yêu cầu đảm nhận rất nhiều trách nhiệm và nhiệm vụ biểu diễn.
Nhưng chỉ có chính cô mới biết, ngày đó cô gắt gao cầm lấy con dao, trong lòng sợ hãi tuyệt vọng đến mức độ nào.
Sau đó, đêm thấp thỏm nhất trôi qua, cô kéo cửa lều trại của mình ra, trong sự ẩm ướt sau cơn mưa, cô phát hiện ra một cụm hoa dại được bó lại, hoa dại nở trên núi đặt ở ngoài cửa lều trại của cô, ở gốc cuống hoa còn dính một chút màu đỏ sậm đã khô, giống như nguyên liệu tạo màu cũ đã được pha loãng vậy.
Bó hoa kia có thể là bị người nào đó vô tình đánh rơi xuống đó, cô không hiểu sao lại nhặt lên mang về, sau đó còn kẹp vào một quyển sách giáo khoa nào đó, cứ thế kẹp như vậy trong rất nhiều năm, trang cuối cùng của cuốn sách giáo khoa kia, còn có một câu chúc phúc không biết là ai viết ra.
—— "Tiền đồ như gấm, một đời bình an."
Viết ẩu đến nỗi nhìn không ra nét chữ thật sự, không nhìn ra cảm xúc hay tâm tư tình cảm, giống như dùng một chút thời gian cuối cùng và thời cơ để lưu lại mấy chữ, sau đó thì phải đi tới cuộc sống cách xa nghìn đèo vạn suối.
Khương Thời Niệm đang ngủ, trong giấc mơ, cô theo bản năng nhíu mày mà chính bản thân cô cũng không thể nói rõ được là cảm thấy đau nhức ở nơi nào. Chợt trên mi tâm của cô liên tục có thứ gì đó ấm áp hạ xuống, hồi lâu mới chậm rãi giãn ra, hình ảnh vụn vặt lại trở lại trên người Thẩm Diên Phi, anh tản mạn mặc đồng phục học sinh trung học, cổ áo buông ra, ống tay áo gấp đến khuỷu tay, cả người thờ ơ, phóng khoáng giữ chặt lấy quả bóng rổ mà lớp thể dục của cô sống chết cũng không thể ném vào rổ được, cổ tay vừa nhấc lên đã dễ dàng đưa vào khung rổ.
Đùng một tiếng vang lên, chấn động làm cho Khương Thời Niệm tỉnh lại. Cô mở mắt, nhìn thấy Thẩm Diên Phi lần này không rời đi mà còn đang ôm cô giống như trước khi ngủ, bàn tay không ngừng vuốt ve mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cô.
Ý thức Khương Thời Niệm vẫn còn một nửa là đang đắm chìm trong mộng, hỗn loạn cổ động. Cô hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh mắt của anh, nhất thời có chút không phân biệt được đây là quá khứ hay là hiện thực.
Có nơi nào đó tận đáy lòng không thể vững vàng ở đáy thung lũng, có một thanh âm mà cô khó có thể đối mặt đang nói, trước kia cô có nỗi sợ hãi thâm căn cố đế (1) đối với anh, có lẽ cho tới bây giờ, thứ cảm giác đó cũng không phải là thứ cảm giác sợ hãi chân chính.
Điều mà cô sợ hãi không hoàn toàn là bản thân Thẩm Diên Phi, còn có khúc chiết của chính cô khi đó nữa.
Khương Thời Niệm không thể suy nghĩ nhiều, cố để cho đầu óc trở nên thanh tỉnh, rõ ràng trở lại, khàn khàn hỏi: "Mấy giờ rồi?"
Thẩm Diên Phi trả lời: "Gần bốn giờ, em lại bỏ lỡ bữa trưa rồi."
Khương Thời Niệm cười một cái, giọng mũi còn rất nặng: "Anh không bỏ lỡ là tốt rồi."
Anh "Ừ" một tiếng, giọng điệu cuối câu hơi tăng lên, vô cùng đương nhiên nói: "Anh cẩn thận tận tụy làm gối tựa cho Tuệ Tuệ, nhiệm vụ gian nan và lớn lao như vậy, làm sao có thể tự tiện đứng lên được, Khương Tuệ Tuệ còn chưa ăn cơm, anh tất nhiên là không thể ăn trước được."
Khương Thời Niệm nói không rõ là nên xin lỗi hay nên cười, lúc này mới ý thức được tư thế của cô vẫn chưa thay đổi, thủy chung đè lên vai anh, cô vội vàng nâng lên, xoa bóp cho anh mấy cái, lại bị anh kéo về phía trước ngực, ôm vào phòng tắm để rửa mặt.
Đợi đến lúc chỉnh trang lại cho sạch sẽ rồi, tinh thần của Khương Thời Niệm cũng tốt hơn không ít, lúc xuống lầu đã sắp đến giờ ăn tối.
Một bữa cơm, cô ăn vô cùng chậm rãi, là sự quấn quýt mà trước kia Khương Thời Niệm hoàn toàn không thể tưởng tượng ra được, thậm chí có đôi khi cô còn có loại ảo giác bản thân mình giống như là đang thật lòng yêu đương với Thẩm Diên Phi, nghĩ tới đây, Khương Thời Niệm lại kịp thời ngăn chặn ý niệm hoang đường trong đầu mình.
Thẩm Diên Phi chỉ là quá mức biết cách mê hoặc lòng người.
Đây chắc chắn không phải là tình yêu.
Cô cũng không thể nào yêu anh.
Nhưng đó cũng là chuyện bình thường, bọn họ đều cần nhau và đòi hỏi lẫn nhau, một cuộc hôn nhân hài hòa không liên quan gì đến tình cảm. Trong thời gian tồn tại, anh nguyện ý cho đi sự ôn tồn bạo liệt, cô thì có thể hưởng thụ và sở hữu.
Thỏa thuận trước hôn nhân đã nói qua một cách vô cùng nghiêm túc rằng, muốn làm cái gì cũng được, nhưng cả hai tuyệt đối không được phép động lòng.
Động lòng với anh chính là đường cùng của cô.
Loại người như Thẩm Diên Phi, cũng giống như trước kia, sống ở hai thế giới hoàn toàn bất đồng với cô. Anh ở đó quyền cao chức trọng, chúng tinh phủng nguyệt, cho dù là gia cảnh như nhà họ Khương đối với anh mà nói chẳng qua cũng chỉ là hạt bụi trên mũi giày mà thôi.
Anh cách cô thật sự quá xa, ngay cả chạm vào trái tim anh cũng giống như là đang lạm dụng quy quyền để vượt qua ranh giới và không biết tự lượng sức mình. Càng không nói đến những thứ khác, cô chỉ là vừa vặn thích hợp làm người vợ hiện tại của anh, nếu như phần cân bằng này bị phá vỡ vậy thì kết cục duy nhất chính là tăng tốc tách rời.
Cô tự biết thân phận và khả năng của mình, cô cũng thật sự... không thể gánh vác sự vô vọng và những thương tổn lớn hơn nữa, cô có thể hoàn toàn bước ra khỏi những hồi ức liên quan đến Thương Thụy, nhưng nếu đổi thành Thẩm Diên Phi thì cô không thể, một khi ngã xuống, cả đời này có khả năng đều sẽ trở thành tuyệt lộ.
Những gì cô sở hữu là một người chồng với thời hạn có hiệu lực.
Có lẽ cũng không cần quá lâu, chỉ cần từ Đằng Xung trở về Bắc Thành, chấm dứt tuần trăng mật, trong tập đoàn có vô số công việc đang chờ anh, cô cũng phải trở về đài truyền hình để bổ sung tiến độ của chương trình. Anh là gia chủ của nhà họ Thẩm, cô là người dẫn chương trình họ Khương, có lẽ thời gian gặp mặt cũng sẽ không nhiều, cũng không phải chỉ đơn thuần là một cặp vợ chồng mới cưới trong suốt cả ngày nữa.
Những khoảnh khắc tốt đẹp trong khoảng thời gian này, là vô cùng ngắn ngủi và có giới hạn, cả đời này sẽ không có nữa.
Buông thả bản thân, bất luận là tinh thần hay là thể xác, cho đi hay là đạt được thì liều mạng hưởng thụ là đủ rồi, ở bên cạnh anh trong những khoảng thời gian này, cô có thể liều lĩnh đi làm Khương Tuệ Tuệ thật sự.
Cho nên khi Thẩm Diên Phi vào phòng bếp để cắt trái cây, ôm cô kẹp giữa thân thể và bàn nấu ăn, cô rũ mi nhìn bàn tay xương khớp rõ ràng của anh, biết anh vì thông cảm cho cô nên vẫn đang thu liễm và ức chế.
Khương Thời niệm hạ quyết tâm, nhẹ nhàng xoay người đối mặt thẩm Diên Phi, giơ tay ôm lấy cổ của anh, ngửa mặt lên hôn lên cánh môi hơi lạnh của anh, lần đầu tiên chủ động chạm vào đầu lưỡi của anh, cẩn thận câu lấy.
Sau đó, con dao gọt trái cây được đặt xuống, hơi thở ngập nước, trái cam tươi ngon bổ sung đủ nước đang ở ngay trên bàn, bị anh tự mình xay nghiền thành nước ép.
Khương Thời Niệm hoài nghi mình có lẽ là có chút phát điên, trước kia cô chưa từng nghĩ tới mình lại là người ham mê như vậy, từ nhiệt độ trên người anh, đến rất nhiều niềm vui khác.
Có lẽ bởi vì lúc trước cô do dự quá lâu, bị anh dẫn dắt một cách quá đỗi kiên nhẫn và có mức độ nhất định, vậy nên cho đến lúc này, cô ngược lại không muốn làm ra tư thái từ chối nhăn nhó nữa, muốn rồi thì cứ muốn thôi, đắm chìm chính là đắm chìm, sẽ mỏi sẽ mệt sẽ đau, nhưng hưởng thụ phóng túng cũng không thể dùng lại được (2) dù sao đi chăng nữa thì hết thảy đều thuần túy là thân thể và nhu cầu tình dục, cô cho phép anh, ngoại trừ thật sự chịu không nổi dẫn đến hôn mê ra, cô đều để cho anh làm bất cứ việc gì mà anh muốn.
Chiếc chiến hạm khổng lồ kia là kẻ thường trú trong thâm cốc không bao giờ lui, nó thích nước chảy xiết, ngược dòng mà lên.
Thẩm Diên Phi tỉnh táo biết rằng, có cái gì đang sụp đổ nhắc nhở anh phải nhanh chóng điều chỉnh tốc độ cho thích hợp, nhưng cho dù có lý trí và tự kỷ luật đến đâu đi chăng nữa thì trên người Khương Thời Niệm đều giống như không có hiệu lực. Anh là người chủ đạo ở vị trí cao cao tại thượng, anh cũng là người bị dẫn dắt, không thể kháng cự, cũng không muốn kháng cự mà chìm xuống biển sâu, làm càn vô độ với cô.
Thời gian khởi hành trở về là vào ngày thứ năm ở khách sạn suối nước nóng, Bạch Quân có quá nhiều việc không thể tách khỏi Thẩm Diên Phi trong thời gian dài, anh rút lui cũng đã đủ lâu, thời hạn nghỉ phép để kết hôn bên đài truyền hình của Khương Thời Niệm cũng đã đến hạn.
Một khoảng thời gian ngắn cuối cùng, trên cơ bản Khương Thời Niệm đều đúng giờ ngâm mình trong suối nước nóng, giảm bớt sự mệt mỏi trong vài ngày này, chủ yếu còn có cơn cảm lạnh khi ở trong núi, phải dựa vào nhiệt độ của nước suối để giải tỏa.
Ngày mai đã phải rời đi rồi, đến tối trước khi đi, Khương Thời Niệm thừa dịp Thẩm Diên Phi ở phòng khách nghe điện thoại làm việc, mới bỏ ra tâm tư mà nằm sấp bên cạnh bể tắm suối nước nóng lướt xem điện thoại di động.
Khi lướt tới tin tức trong hai ngày nay, cô có chút kinh ngạc, hơi nâng người lên.
"Thiếu gia nhà họ Thương của truyền thông Trung Á rơi vào nguy cơ lớn nhất, các vụ bê bối thương mại thường xuyên xảy ra, hôm qua tiều tụy hốc hác xuất hiện ở sân bay, xung đột với các phương tiện truyền thông."
Trong thông cáo mà báo chí viết, truyền thông Trung Á trong khoảng thời gian gần đây lộ ra sơ hở khắp nơi, ứng phó không kịp, Thương Thụy vốn dĩ đã là bốn bề chịu địch, kết quả, ngay cả việc kinh doanh gia đình của nhà họ Thương cũng bị lún sâu vào khốn cảnh. Nhà họ Thương chủ yếu dựa vào thương mại cảng, nhưng mà trước mắt thì mấy cảng lớn trong nước mắt đều xoay chuyển theo hướng gió, không chịu phục tùng anh ta, cổ phiếu của nhà họ Thương liên tục giảm mạnh, không ai dám giúp đỡ.
Tuy rằng việc này không nói ra rõ ràng, nhưng người trong giới đều hiểu, trong thời gian ngắn có thể can thiệp thành như vậy, ngoại trừ vị kia của nhà họ Thẩm ra thì còn có thể là ai khác được nữa? Chuyện liên quan đến anh, người nào dám nghị luận cơ chứ, ai nấy cũng đều đang bo bo giữ mình, xem chuyện cười của nhà họ Thương.
Bản thân Thương Thụy lại càng không còn sự kiêu ngạo của công tử nhà họ Thương trước kia nữa, trong ảnh chụp ở sân bay, anh ta u ám chật vật, thiếu chút nữa đã đánh nhau với đám phóng viên, bị các cư dân mạng điên cuồng giễu cợt trào phúng.
Khương Thời Niệm có hơi thất thần, điện thoại di động của cô bỗng nhiên bị lấy đi. Thẩm Diên Phi cầm lấy, liếc qua, nhìn thấy ảnh của Thương Thụy trên màn hình, xương ngón tay siết chặt lại, như không có việc gì mà tắt đi, bình thản hỏi: "Quan tâm hay là tò mò?"
Khương Thời Niệm đặt cằm lên mu bàn tay, ngước mắt lên nghiêm túc nhìn anh, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đều có."
Thẩm Diên Phi im lặng, đường nét đôi môi khẽ thu liễm lại, điện thoại di động trong lòng bàn tay anh bị nắm nhẹ, toàn thân không có một chút cảm xúc không vui nào, nhưng Khương Thời Niệm vẫn cứ cảm giác được áp lực, mi mắt của anh rũ xuống, con ngươi đều bị che khuất ở bên trong, tâm tình thu lại làm cho người ta nhìn không thấu, cô ngẩng đầu nhìn, vẫn là ông chủ Thẩm không thể dò đoán được.
Tắt đèn, cỗ sức mạnh hoang dã mãnh liệt đang khống chế khế, hiện tại cũng không chịu để lộ ra ngoài.
Ông chủ Thẩm lúc mặc quần áo và lúc cởi quần áo ra, thật sự là hai bộ dáng hoàn toàn khác nhau.
Khương Thời niệm dừng lại một chút, ngày đó ý niệm "Thẩm Diên Phi không để ý quá khứ của cô và Thương Thụy" lại mãnh liệt hiện ra, cô nói rõ ràng: "Em... Quan tâm xem chồng của mình có phải là đang lãng phí thời gian và năng lượng vào vấn đề này hay không, em cũng tò mò rằng anh có thực sự chán ghét anh ta hay không." Lúc này, ánh mắt của Thẩm Diên Phi mới khẽ động, cuối cùng cũng đè lên người cô, khóe môi không khỏi khẽ nâng lên: "Không tính là lãng phí, đều là chuyện mà anh nên làm, về phần cái từ "chán ghét" này, cũng không khỏi xem trọng anh ta quá rồi đi, anh ta không thích hợp xuất hiện thêm nữa, nhất là trước mặt em."
Khương Thời Niệm nghe hiểu thâm ý của anh, hiện tại không phải kết cục, chỉ là lúc mới bắt đầu, cô có chút cảm giác lơ lửng, nhẹ giọng hỏi: "Lúc trước, đối với anh ta, anh không có như vậy..."
"Lúc trước?" Thẩm Diên Phi thấp giọng bật cười nhàn nhạt: "Lúc trước là bận tâm đến tâm tình của em, không muốn tính toán chi ly với một kẻ ở trong thì quá khứ, nhưng hiện tại biết được anh ta lừa gạt em, em và anh ta, ngay từ đầu đã là một trò lừa bịp, anh chỉ vì vợ của mình mà thôi, có gì đáng nói đâu kia chứ?"
Lúc trước, Thẩm Diên Phi sợ rằng cô vẫn còn tình cảm với Thương Thụy, nếu làm quá nhiều thì sẽ lộ ra mặt thô bạo của mình, càng sợ tâm tư chôn giấu thật sâu của mình để lộ ra dấu vết, dọa cô chạy mất.
Hiện tại, nhắm thẳng vào đầu bắn một phát súng cho nổ tung cũng ngại không đủ.
Khương Thời Niệm không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là yên lặng thắt chặt lòng, đối với câu trả lời của Thẩm Diên Phi, cô không có dị nghị gì, đích xác, biết Thẩm phu nhân bị lừa gạt giấu giếm một chuyện lớn như vậy, còn đuổi theo để quấy rầy tuần trăng mật của hai người, Thẩm Diên Phi làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho được.
← Ch. 060 | Ch. 062 → |