Vay nóng Tima

Truyện:Ý Tưởng Không An Phận - Chương 027

Ý Tưởng Không An Phận
Trọn bộ 163 chương
Chương 027
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Shopee


Khương Thời Niệm gần như có thể nghe được tiếng máu chảy của mình từ khắp nơi trên cơ thể, dâng trào tới môi và tai. Sau đó lại "Ào" che phủ sức nóng lên mi mắt cô, làm cho cô nhìn thấy được đôi mắt của Thẩm Diên Phi gần như vậy, cô cảm giác hơi choáng váng, cực kỳ không chân thật.

Trước đó không lâu, ngay cả nói chuyện đơn giản với anh cô cũng phải chuẩn bị trước mới có thể tự nhiên bình tĩnh. Bây giờ vì cô áy náy nên cô tự ý đề xuất hôn lên má anh, không ngờ lại ngoài ý muốn chạm đến khóe miệng anh, tình huống này đủ khiến cô lúng túng, thế nhưng anh lại còn cảm thấy không đạt yêu cầu sao?!

Vậy hôn chỗ nào mới là đúng, anh muốn...... ở chỗ này hôn môi sao?

Làm sao có thể được, Thẩm Diên Phi tác phong thanh chính, luôn giữ mình trong sạch. Sau khi bỏ lỡ bạch nguyệt quang, anh cũng không tùy ý dính dáng với người khác. Ông chủ Thẩm làm như vậy, tất nhiên sẽ coi nụ hôn chính thức rất quan trọng. Cho dù anh là muốn ứng phó với người trong nhà, hẳn là cũng khinh thường dùng nụ hôn đầu tiên để đổi.

Cho nên hai câu kia của anh là đang nói.... . lá gan của cô quá lớn sao?Là ý tứ mang theo chút giễu cợt."Em đã dũng cảm như vậy, vậy tại sao không hôn vào môi luôn?" Ý anh là sao?

Có lẽ trong mắt anh, chủ động ôm một cái cũng đã đủ để cứu vãn, chỉ là do cô nhất thời xúc động làm quá mức lên.

Khương Thời Niệm suy nghĩ lung tung một hồi, da thịt ở lòng bàn tay bị móng tay cào có phần đau nhức, người theo dõi bên ngoài rất có thể vẫn còn ở đó. Bây giờ cô lại không thể đi được, thân thể vô thức căng thẳng.

Cô mím môi, vừa định nhỏ giọng giải thích, vạt áo khoác trên người đã bị Thẩm Diên Phi bắt lấy, kéo về phía trước một chút.

Khương Thời Niệm vốn đang ở trong lòng anh, bị kéo như vậy, chẳng khác nào hai bên thân mật khăng khít với nhau. Cô cảm giác được Thẩm Diên Phi thở dài một tiếng, sau đó kéo tay cô lại

Thẩm Diên Phi hơi cúi đầu, đẩy các đốt ngón tay cứng ngắc cuộn tròn của cô ra xoa nắn từng chút một. Anh dùng ngón tay xoa xoa những dấu móng tay lưu lại trong lòng bàn tay cô, sau đó xoay người, dùng lưng hoàn toàn che khuất cô.

Từ góc nhìn của Khương Thời Niệm, cô hoàn toàn không nhìn thấy khoảng sân bên ngoài, trước mắt cô chỉ có áo sơ mi màu trắng bạc của Thẩm Diên Phi, đang theo nhịp đập của trái tim anh, tạo thành một vòng cong gập ghềnh.

Anh là muốn...

Tay Thẩm Yến Phi di chuyển đến sau gáy cô, nâng đầu cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn lên, sau đó anh lật người lại, hơi thở nhẹ nhàng ấm áp, đôi môi vẫn còn tê dại của cô cũng bị hơi thở của anh chậm chậm quét qua.

Trái tim của Khương Thời Niệm muốn nhảy tới cổ họng, đôi môi cô nóng đến mức mơ hồ lộ ra khô khốc, đôi tay cô không có nơi để cầm nên cô vô thức nắm lấy lớp vải bên hông anh. Khi chỉ còn lại một đường mỏng, cô sắp hít thở không thông thì anh lại đúng lúc lệch đi một chút. Đôi môi như có như không lướt qua mặt cô, cổ họng nở một nụ cười nhạt.

Anh không hề chạm vào cô nhưng Khương Thời Niệm biết rõ rằng tư thê này, trong mắt những người ngoài sân, chắc khác nào là đang ôm hôn.

Cô sững sờ vài giây, máu trên mặt càng thêm nặng.

Có thể lợi dụng góc nhìn...

Sao anh lại không nói sớm!

Là cô cố chấp, là cô muốn bồi thường cho anh cho nên nghĩ đến cái gì liền gấp gáp đi làm, bị chê cười rồi!

Thẩm Diên Phi giơ tay lên cao hơn một chút, vuốt mái tóc buông xõa của Khương Thời Niệm, anh nhìn thấy sự xấu hổ và phẫn nộ của cô, giọng điệu dè dặt, không có chút đùa giỡn nào: "Niệm Niệm sẵn lòng hy sinh vì anh, chủ động tới hôn anh như vậy, anh rất cảm ơn."

Thật vô lý, đột nhiên cảm xúc không được tự nhiên của Khương Thời Niệm bị anh xoa dịu, dần dần tiêu tan.

Thẩm Yến Phi giống như lợi dụng góc nhìn hôn môi xong thì động tác hợp lý, dang rộng hai tay ôm lấy cô, xoa xoa đỉnh đầu cô an ủi: "Không cần sợ, không sao đâu."

Khương Thời Niệm dựa vào vai anh để bình tĩnh lại, đợi đến khi ổn định, cô mới kiễng chân liếc ra ngoài, đảm bảo bên ngoài sân đã không còn ai, cuối cùng cô mới được thả lỏng, đẩy nhẹ Thẩm Diên Phi, thoát khỏi vòng tay của anh.

Đúng lúc này, chiếc điện thoại cô mang theo bên người đột nhiên vang lên, Khương Thời Niên cầm lên xem, là một dãy số lạ từ nơi khác gọi đến, cô nhíu mày lại, quyết đoán cúp máy, vừa đúng lúc cô không biết nên nói gì với Thẩm Diên Phi, cô nhân cơ hội này xoay người đi vào phòng ngủ, thuận tay treo áo khoác của anh vào phòng thay đồ.

Thẩm Diên Phi đứng một mình trên sân thượng, chỉ còn lại cảm giác mát mẻ trống rỗng giữa cánh tay buông xuống của anh, ngón tay anh siết chặt rồi lại buông ra, cười nhạo lòng tham không đáy của mình.

Vốn tưởng rằng được cô ôm là có thể thỏa mãn, nhưng cho đến khi được cô hôn lên má anh mới ý thức được, từ trước đến nay không có cái gọi là đủ cả, nhiều hơn thỏa mãn lại nhiều, nhưng vẫn không thể kìm nén được sự tham lam trong lòng, muốn được nhiều hơn.

Nếu như vừa rồi cô không bối rối như vậy, ngay cả thở cũng không đều, thì anh có thể không kiềm chế được mà tiếp tục.

Anh nhắm mắt lại.

Không thể quá vội vàng.

Cô sẽ sợ anh.

Thẩm Diên Phi vừa cởi khuy áo sơ mi, vừa theo Khương Thời Niệm vào phòng, hai tay đóng lại sân thượng, kéo chặt rèm cửa, không gian rộng lớn cách biệt với thế giới bên ngoài, trong chớp mắt yên tĩnh lại, vất vả lắm cảm giác căng thẳng của Khương Thời Niệm giảm xuống, nhưng bây giờ lại bắt đầu tăng lên.

Nơi này và Vọng Nguyệt Loan không giống nhau, hoàn cảnh xa lạ, hơn nữa chủ yếu là...

Cô lặng lẽ quan sát giường một chút.

So với kích thước của cái ở Vọng Nguyệt Loan thì nhỏ hơn không chỉ một vòng.

Cô có thể tưởng tượng ra hình ảnh tiếp theo cùng giường cùng gối với nhau, vốn có thể kéo dài khoảng cách an toàn rộng hơn một mét với ông chủ Thẩm, nhưng ở đây lập tức phải thu nhỏ lại một nửa.

Hơn nữa sau khi hôn người ta, lại ngủ chung một chỗ, không khỏi quá thách thức đi.

Khương Thời Niệm cân nhắc hỏi: "Tối nay tôi có thể..."

Cô còn chưa nói xong, Thẩm Ngạn Phi đã trả lời: "Chỉ sợ là không thể, trong tòa nhà này chỉ có một gian phòng ngủ, một cái giường, hơn nữa lúc em đi vào hẳn là đã nhìn thấy bảo mẫu. Nếu em muốn ra ngoài ngủ một mình, cô ấy là người đầu tiên biết, vậy thì đó không phải là mà chuyện em chỉ cần hôn tôi môi cái là có thể giải quyết được."

Trong lòng Khương Thời Niệm lặng lẽ phát điên, anh lại nhắc đến chuyện cô hôn anh! Làm ơn mau quên đi có được không?

Cô chưa kịp nói gì, điện thoại di động lại vang lên một lần nữa, lần này vẫn là số lạ, nhưng lại khác với số trước, nơi thuộc về cũng không giống nhau. Trong mắt cô nhanh chóng thoáng qua một tia phiền chán, cô nhanh chóng ấn xuống, điều chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, im lặng không lên tiếng tắt điện thoại đi.

Thẩm Yến Phi khẽ liếc nhìn, sự lạnh lẽo đã âm thầm cô đọng lại từ cuộc điện thoại lúc trước giờ chồng chất càng sâu hơn. Anh ấy không thể hiện bất cứ điều gì, cong môi nói: "Nếu như em thật sự không muốn ở bên cạnh tôi, thì tôi sẽ ngủ sô pha, nhưng em không cần suy nghĩ ngược lại, tôi không thể để cho vợ mới cưới của mình phải chịu tội được."

Lời nói của Khương Thời Niệm mắc kẹt trong cổ họng đã bị anh ta chặn lại.

Chưa kể sô pha trong phòng chẳng qua chỉ là đồ trang trí, rất nhỏ, không thể nằm được, cho dù có thể, một khi cô gật đầu, đồng nghĩa với việc lòng dạ cô độc ác nhẫn tâm, muốn cho chồng mới cưới của mình, ở trong phòng ngủ của nhà mình, nhưng lại bị tra tấn không thể ngủ được.

Khương Thời Niệm bỏ cuộc, làm sao cô có thể nói được với ông chủ Thẩm đây. Cô lạc quan nghĩ rằng chỉ cần cô bám chắc vào đầu giường thì hẳn là cũng sẽ không ảnh hưởng đến anh. Dù sao chống đỡ qua một hai đêm, là có thể trở về.

Đang lúc cô đang tự an ủi bản thân thì ngoài cửa phòng ngủ đóng chặt đột nhiên truyền đến tiếng va chạm, sau đó tiếng bước chân có chút hoảng hốt vội vàng đi xa, cho dù đã cố ý đi nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn nghe được rất rõ ràng.

Khương Thời Niệm kinh ngạc quay đầu nhìn Thẩm Diên Phi, nhưng không hành động thiếu suy nghĩ.

Sắc mặt Thẩm Yến Phi khó phân biệt, vẫy tay với cô, cô suy nghĩ một chút, để tránh phát ra tiếng động, cô cẩn thận cởi giày cao gót ra, đi chân trần chạy tới bên cạnh anh, làn da dưới váy tái nhợt.

Anh kéo cô qua, trầm giọng nói: "Trở về phòng không có nghĩa là an toàn, còn cửa cuối cùng, bảo mẫu ở bên ngoài nghe lén, chúng ta vừa rồi im lặng nên bà ta mới trốn, sau đó bà ta còn có thể tới nữa."

Khương Thời Niệm buột miệng: "Dì ấy hy vọng nghe được điều gì—"

Nửa câu sau, cô lập tức hiểu ra, nhanh chóng nuốt xuống.

Trong mắt của Thẩm Yến Phi không có bất kỳ ý trêu chọc nào, chỉ là mất tự nhiên mà bình tĩnh bổ sung cho cô: "Nghe cuộc sống vợ chồng chúng ta."

Lúc nói chuyện, anh thuận tay ôm eo Khương Thời Niệm, nhấc bổng cô ngay tại chỗ, để chân trần của cô giẫm lên giày của anh, mới đúng lúc mở miệng giải thích: "Dì ấy là người được ông nội đặc biệt phái tới đây, tôi không phải không thể đuổi dì ấy đi, mà là một khi làm, sau này chỉ sợ sẽ càng thêm nhiều phiền toái, trước kia tôi có thể phớt lờ dì ấy, nhưng xem ra bây giờ em phải vất vả cùng tôi đối mặt rồi."

Nếu anh đã nói như vậy, Khương Thời Niệm làm sao còn có thể có ý kiến gì, chỉ cảm thấy rằng tình hình của Thẩm Diên Phi trong nhà họ Thẩm đúng là dầu sôi lửa bỏng, ngay cả thời gian buổi tối cũng không yên ổn, khắp nơi đều là nhằm vào anh.

Cô không khỏi có chút khó chịu, nhưng những vấn đề lớn hơn rõ ràng đang xuất hiện đến trước mắt.

"Nếu dì ấy đến góc tường để nghe..." Khương Thời Niệm vùng vẫy mấy lần, nhưng đều bị Thẩm Diên Phi giữ lại, cô không thể từ trên mặt giày của anh xuống. Cô hít sâu một hơi, chỉ có thể cẩn thận đứng thẳng, trước tiên cô nói ra điều cấp bách nhất: "Nếu như dì ấy không nghe thấy, có phải quan hệ của chúng ta lại bị nghi ngờ hay không, anh..."

Phần còn lại cô không nói nên lời, cô tin là Thẩm Diên Phi hiểu ý cô.

Cô cụp mắt cắn răng, suy đoán được quyết định của Thẩm Diên Phi, nếu như anh vẫn để cho cô tiếp tục diễn, hợp tác biểu diễn loại chuyện này, phát ra âm thanh mập mờ nào đó để lừa người ta, cô thật sự không chấp nhận được.

Cho dù yêu cầu như vậy, từ góc độ Thẩm Diên Phi mà nói thì không có gì đáng trách cả. Anh cưới cô về, vốn chính là có mục đích cụ thể, nhưng cô vẫn không làm được.

Lông mi Khương Thời Niệm ép xuống rất thấp, che khuất tầm mắt.

Thẩm Diên Phi nhìn cô chằm chằm hỏi: "Sợ tôi miễn cưỡng em sao?"

Cô im lặng, anh luồn ngón tay qua hàng mi đang căng thẳng của cô, chậm rãi nói: "Khương Thời Niệm, tôi không thích ép buộc người khác, tôi càng vui vẻ tiếp nhận người chủ động và tự nguyện hơn."

Anh cười nhạt, qua loa nói: "Cho nên em không cần phải căng thẳng với tôi như vậy, tôi không khi dễ cô gái nhỏ đâu."

Sau khi Thẩm Diên Phi nói xong, anh đặt Khương Thời Niệm xuống cuối giường để cô ngồi xuống, anh đến phòng thay đồ lấy đôi dép mới tinh, cúi xuống xỏ từng chiếc vào đôi chân trần của cô, ngón chân trắng nõn thanh tú của cô không nhịn được mà cuộn vào trong, anh như có như không chạm vào, cô chỉ cảm nhận được luồng không khí, làn da cũng đang căng lên.

Mang dép cho cô xong, Thẩm Diên Phi đặt điều khiển từ xa trên bàn đầu giường vào trong tay cô, nhấn nút nguồn, một màn hình mềm phía trước không biết lúc trước đã giấu ở đâu, từ từ hạ xuống, màn hình nhẹ nhàng sáng lên.

Khương Thời Niệm vui vẻ, có cái này sẽ thuận tiện hơn nhiều, tùy tiện tìm một bộ phim truyền hình hoặc là chương trình giải trí nào đó sau đó mở lên, nếu có âm thanh quấy nhiễu, người bên ngoài hiển nhiên sẽ không nghe nữa.

Nhưng mà sự yên tâm của cô còn chưa vượt qua ba giây, thì cô đã nhìn thấy ở chính giữa màn hình hiển thị tín hiệu internet đứt liên lạc, cô không thể đổi mới trang điện ảnh và truyền hình trực tuyến được.

Thẩm Diên Phi chỉ là đơn giản đi điều chỉnh thử nhưng cũng không khôi phục được, anh nhìn như bất đắc dĩ: "Đã lâu rồi không trở về, mạng của tòa nhà này xảy ra vấn đề cũng không có ai phát hiện."

Khương Thời Niệm sắp đau lòng thay anh rồi.

Trong mắt thế giới bên ngoài, gia chủ nhà họ Thẩm thật đáng quý, bao nhiêu người đều cẩn thận dè dặt ngưỡng, nhưng khi trở về nhà, TV trong phòng ngủ lại không thể kết nối Internet.

Bình thường thì không sao, nhưng hôm nay phải làm sao bây giờ, bên ngoài còn có người nghe lén.

Trong lòng của Khương Thời Niệm loạn lên, muốn thảo luận với anh, nếu không thì dùng điện thoại phát cái gì đó, tuy rằng hiệu quả nhất định không tốt lắm, nhưng ít ra...

"May mắn thay" Từ đầu đến cuối sắc mặt của Thẩm Diên Phi vẫn bình tĩnh, nhấn điều khiển từ xa chuyển đến một giao diện khác, trên màn hình nhảy ra vùng cơ sở dữ liệu và xuất hiện một số hàng danh sách phim: "Lúc trước khi tôi cài đặt nó, có vài bộ phim cũ dùng để điều chỉnh thử, tôi không xóa, vẫn còn giữ lại."

Anh nhẹ nhàng nói: "Em chọn một cái đi, anh đi tắm."

Chờ sau khi Thẩm Diên Phi vào phòng tắm, Khương Thời Niệm thay quần áo xong thì tập trung chọn một bộ phim, tốt nhất là đề tài nghiêm túc, hoặc là phim tình thân, tóm lại ngàn vạn lần không nên có hình ảnh người lớn thân mật gì.

Nhưng mà lướt qua lướt lại ba lần, Khương Thời Niệm cũng không thể tin được, toàn bộ kho ảnh có ba đến bốn mươi bộ phim, hai trang trên cùng là phim tình cảm kinh điển, khó tránh khỏi đều mang theo cảnh thân mật nhiệt tình, cô kéo xuống nữa, phía sau tất cả đều là phim kinh dị mà cô đã từng xem qua, cô sợ đến mức ngủ không được.

Khương Thời Niệm rơi vào lựa chọn sinh tử, cuối cùng khi cửa phòng tắm mở ra, cô chọn một bộ phim tình yêu chưa từng xem qua, kết quả cảnh mở đầu, nam nữ chính trên boong tàu đang thân mật ôm hôn.

Cô sợ tới mức nhanh chóng tắt đi, đúng lúc Thẩm Diên Phi đẩy cửa đi ra, cổ áo choàng tắm sẫm màu không được kéo quá chặt, dọc theo đường viền gọn gàng của chiếc áo choàng có một dòng nước chưa kịp khô, lướt qua xương quai xanh, im lặng ẩn nấp càng sâu.

"Em chọn xong rồi sao?"

Khương Thời Niệm đột nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt cô dán chặt vào màn hình, tuyệt không dời đi, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, phim kinh dị dù đáng sợ đến đâu cũng thoải mái hơn xem phim tình cảm gay cấn trước mặt ông chủ Thẩm.

Cô không chần chừ nữa, dứt khoát kéo xuống, mở ra một tấm poster phim ma nhìn qua có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt, sau đó túm lấy góc bị xốc lên, làm ổ ở bên giường, phòng ngừa chu đáo bao lấy mình.

Phim mở màn hai phút, trong tầng hầm tối đen đột nhiên xuất hiện khuôn mặt quỷ dữ tợn, Khương Thời Niệm lập tức lấy tay che trước mắt, cố gắng xem tiếp qua khe hở, làm bộ rất có hứng thú.

Nhưng tiếp theo một đường năng lượng, cảnh kinh dị không ngừng hiện lên, sức chịu đựng của Khương Thời Niệm đang bị mài mòn tiêu hao nhanh chóng, cô thực sự rất sợ ma, mới vài phút đã không nhịn được miệng khô lưỡi khô khốc muốn trốn vào chăn, trên lưng toát ra tầng mỏng mồ hôi lạnh.

Cô chui vào trong chăn, nhưng bóng tối ngược lại mang đến càng nhiều sợ hãi không thể tránh khỏi, tựa như trước đây, Diệp Uyển nói Khương Ngưng thật sự lá gan rất lớn, chưa bao giờ biết sợ là cái gì, cho nên cô nhát gan sợ quỷ, chính là không giống như nguyên tội của Khương Ngưng, phải sửa đi.

Khi mới học trung học cơ sở, cô bị nhốt trong phòng đèn hỏng, bên trong không ngừng chiếu các loại cảnh quay kinh dị, cô không có chỗ trốn nên đã khóc lóc đi đập cửa, nhưng cô chỉ nhận được sự bất mãn và tức giận lớn hơn của Diệp Uyển.

Khương Thời Niệm cho rằng cách nhiều năm như vậy, cô sớm đã không nhớ rõ bóng ma khi đó, nhưng cô không nghĩ tới khi nhìn thấy, sẽ phản ứng quá khích như vậy.

Cô không muốn biểu hiện ra ngoài, cô không phải Khương Ngưng, lại càng không phải là quỷ đáng thương trước kia chỉ biết nghe lời, cô nên chịu đứng, quên đi, chỉ cần bịt tai lại là được.

Tiếng gào thét của ác linh bên ngoài đột ngột dừng lại, cô còn chưa kịp giấu đi bản thân hoàn toàn thì cô đã bị một đôi tay giữ chặt lấy chăn.

Trong mắt Thẩm Nghiêm Phi không có chút ấm áp nào, vốn dĩ trên TV này chỉ có phim tình cảm, ấm áp hay kịch liệt đều có thể chọn, phim kinh dị chồng chất ở mấy trang sau chắc là trước khi anh mang Niệm Niệm về. Thẩm Tích hoặc Thẩm Chước tự tiện bỏ vào mà không báo trước với anh, muốn tự cho là thông minh giúp đỡ.

Thẩm Diên Phi kéo Khương Thời Niệm lên khỏi giường, thấp giọng gọi cô.

Thật lâu sau, cô mới lộ ra một đôi mắt, lông mi có một tầng sương mù không phân biệt được là mồ hôi hay là cái gì khác.

Khương Thời Niệm còn thở hổn hển, cố nén, nhướng mày với Thẩm Diên Phi, ra vẻ thoải mái nói: "Tôi không sao, sao anh lại tạm dừng, đừng để người bên ngoài biết rằng có điều gì đó không ổn."

Trái tim thắt chặt của Thẩm Diên Phi dễ chịu trở lại.

Anh nhìn cô hỏi: "Em sợ sao?"

Cô lắc đầu.

Anh không hề bị lay chuyển, tiếp tục hỏi lại.

Khi được hỏi đến lần thứ ba, Khương Thời Niệm theo thói quen đóng lại suy nghĩ chân thật của mình, nhưng anh buộc phải để ra một khe hở nhỏ không thể phát hiện.

Cô nở nụ cười, hốc mắt hơi đỏ lên, cố gắng kiềm chế, nhẹ giọng nói: "... Sợ"

Thẩm Diên Phi khom lưng, để đôi mắt ẩm ướt của cô nhìn anh, vén mái tóc rối bù ở thái dương của cô ra sau tai, an ủi như dỗ dành: "Niệm Niệm, đưa tay ra."

Khương Thời Niệm không hiểu mà phối hợp, chậm rãi kéo chăn xuống, hỏi: "Đưa tay để làm gì?"

Thẩm Diên Phi nhìn cô chăm chú, bình tĩnh nói: "Có tác dụng, em có thể tới ôm tôi."

Khương Thời Niệm ngẩn ngơ, luống cuống nhìn anh, tay không tự chủ được nắm chặt ga giường.

Lúc trước ở trong căn phòng đó, cô sợ hãi bất lực trốn ở dưới bàn, cô đã cố gắng vươn tới khoảng không tối tăm nhưng cô cái gì cũng không bắt được. Dường như chỉ còn lại một góc của thế giới mà không ai quan tâm, chỉ có cô một mình cô độc.

Cô lắc đầu cười: "Tôi làm sao có thể...ôm anh vì chuyện này, tôi...thân thiết với anh, là có lý do chính đáng..."

"Bây giờ cũng có."

Thẩm Diên Phi nắm cánh tay cô, vòng qua cổ anh, giữ chặt hai tay cô và đặt chúng sau cổ.

Trên tường, bóng dáng thon dài của anh cúi xuống, tự nguyện nằm trong lòng cô, thấp giọng nói, anh không cách nào từ chối cô.

"Vợ à, đây là quà đáp lễ của em vì đã hôn tôi."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-163)