Ch.002 → |
Điện thoại không ngừng vang lên, âm thanh dồn dập của tiếng chuông điện thoại và tiếng báo tin nhắn hòa vào nhau, giống như sóng biển lạnh lẽo ở bên tai Khương Thời Niệm, lặp đi lặp lại đập vào màng nhĩ của cô.
Ý thức của cô dần dần khôi phục do âm thanh ồn ào, cô cố gắng mở mắt ra, con người bị bao phủ bởi một tầng nước, ngơ ngác nhìn xung quanh, xác định mình đang ở phòng bệnh của bệnh viện Cộng Tế.
Đối diện với giường là cửa sổ, rèm cửa màu trắng không vén lên, bên ngoài bóng đêm âm u, tầng mây xanh đen chồng chất lên nhau dày đặc trên bầu trời, mơ hồ phản chiếu ánh đèn dày đặc của Bắc Thành về đêm.
Bên cạnh cửa sổ trên tường treo màn hình điện tử hiển thị thời gian là 8:30 tối.
Cách thời gian cô ngất đi ở bữa tiệc sinh nhật mình ít nhất hai tiếng.
Khương Thời Niệm theo bản năng giơ tay lên, cảm giác được đau đớn mới thấy kim truyền dịch cắm vào mu bàn tay, bình truyền dịch vẫn còn gần một nửa.
Sau một trận sốt cao, cả người cô đau nhức ê ẩm, cô chống người xuống giường chầm chậm ngồi dậy, tay kia cầm điện thoại di động, đúng lúc đó có một tin nhắn wechat mới gửi đến, màn hình vừa sáng lên lại tối đen đi.
..." Thời Niệm, lúc này em đừng có ngang ngược, giả vờ ngất cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu. Anh ở bên này ứng phó trước, em bình tĩnh lại thì lại thì mau qua đây, tài xế đang đợi dưới lầu. Đừng làm cha mẹ và em gái em khó xử nữa."
Người gửi là Thương Thụy.
Là vị hôn phu sẽ chính thức kết hôn với cô vào tháng sau.
Khương Thời Niệm nắm chặt điện thoại, hít một hơi thật sâu, tin nhắn tiếp theo của Thương Thụy lại hiện lên.
..." Tỉnh táo một chút, con gái ruột của nhà họ Khương đã trở về rồi, hiện tại em không thể tùy hứng như thế, giới thượng lưu Bắc Thành lớn như vậy, hôm nay có nhiều người ở đó như thế, hiện tại có lẽ tất cả mọi người đại khái đều biết em chỉ là con gái nuôi thay thế."
Vài dòng chữ trong phòng bệnh tối tăm không chút lưu tình đập vào mắt Khương Thời Niệm, dưới ánh đèn điện yếu ớt, khóe mắt đỏ ửng của cô càng rõ ràng.
Khương Thời Niệm vén chăn lên, vừa định rút kim ra khỏi giường thì cửa phòng bệnh vang lên một tiếng, y tá trẻ mở cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng vắng vẻ, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc..
Bệnh viện Cộng Tế thường xuyên khám bệnh cho nhà giàu quyền quý của Bắc Thành, cô ấy đã làm việc ở tầng VIP được hai năm, gặp Khương Thời Niệm không chỉ một lần, biết rằng cô là đại tiểu thư của nhà họ Khương được cưng chiều hết mực.
Trước đây, khi Khương Thời Niệm bị ốm phải nhập viện, người đến thăm không ngớt, giám đốc Thương với tư cách là vị hôn phu của cô lại càng ân cần, luôn luôn ở bên, rất ít khi thấy cô ở một mình.
Hôm nay thật bất thường, Khương Thời Niệm đã sốt cao đến mức bất tỉnh, ngoại trừ tài xế và bảo mẫu đưa người đến bệnh viện lại không có ai đến, ngay cả giám đốc Thương vẫn chưa xuất hiện.
Mà vừa nãy còn nghe mấy đồng nghiệp nhỏ giọng bàn tán, nói lúc đầu bảo mẫu chỉ chọn phòng thường ở chung cho Khương Thời Niệm, sau đó không biết ai ngăn cản, mới tạm thời đổi thành khu VIP trên tầng có điều kiện tốt và riêng tư hơn.
Ánh sáng trong phòng bệnh không tốt, y tá vì để nhìn rõ tình hình truyền dịch nên bật đèn trên cao, khi ánh mắt rơi vào trên người Khương Thời Niệm, cô ấy sững sờ vài giây.
Tiểu thư Khương xinh đẹp, chỉ là lúc trước luôn ăn mặc giản dị, thích mặc sườn xám dịu dàng, cũng không thích trang điểm trang sức, nên dù ngũ quan vô cùng xinh đẹp nhưng vẫn dịu dàng nhã nhặn.
Nhưng bộ dạng bây giờ khác hẳn với ngày thường, mặc váy lễ phục nhung đen ôm sát vào người, cực kỳ gợi cảm, cái gì nên lộ thì lộ mà nơi nào nên che thì che, da trắng môi đỏ, mắt đen long lanh, vẻ ngoài ốm yếu không làm cô nhợt nhạt mà ngược lại càng xinh đẹp.
Y tá nín thở nhớ lại những thông tin cơ bản lúc đăng ký nhập viện của cô, không hiểu sao một mỹ nhân như vậy lại bị lạnh nhạt vào ngày sinh nhật của mình.
Khương Thời Niệm chịu đựng cơn đau trong cổ họng, nhỏ giọng với y tá: "Đừng lo lắng, tôi có thể tự xử lý."
Y tá cũng không tiện can thiệp quá nhiều.
Theo như cô biết, tính cách Khương Thời Niệm dịu dàng hiền thục, sẽ không làm điều gì quá giới hạn, nên một mình truyền dịch cũng không có gì đáng ngại.
Y tá điều chỉnh tốc độ truyền dịch, cô ấy vừa mới rời đi, Khương Thời Niệm lập tức xé băng dính trên tay, dứt khoát rút kim ra.
Cổ tay cô run rẩy, dòng máu đỏ trào ra từ vết kim, nhìn đặc biệt chói mắt trên bàn tay trắng nõn của cô.
Điện thoại vẫn nối đuôi nhau đổ chuông, Khương Thời Niệm vừa chuyển sang chế độ im lặng thì bạn thân nhất của cô là Tần Chi đang ở nước Đức xa xôi gọi đến, ngón tay lạnh ngắt của cô dừng lại vài giây, nhưng vẫn bắt máy.
Trong điện thoại, Tần Chi thất thố lớn tiếng: "Niệm Niệm, chuyện gì vậy! Điện thoại và WeChat của tớ sắp nổ tung rồi, cậu không sao chứ?!"
Lông mi dài của Khương Thời Niệm che đi sự u ám trong mắt, cô không nói chuyện.
"... Vậy mọi chuyện là thật sao?!" Lúc đầu Tần Chi nhìn thấy tin tức trong các nhóm WeChat trong giới, sau đó càng ngày càng có nhiều người đến hỏi bạn thân này của cô, cô ấy thực sự lo lắng: "Cậu được nhận nuôi cũng chẳng sao cả..."
Cô ấy hít sâu một hơi, đột nhiên bộc phát ra: "Nhưng bây giờ nghe nói cậu chỉ là vật thế thân cho con gái nhà họ Khương, trong nhà đã thương lượng trước với cậu tiết lộ con gái ruột trong tiệc sinh nhật hôm nay, kết quả cậu vì muốn chiếm sự nổi bật mà cố ý ăn mặc nổi bật còn giả vờ ngất đi để tìm kiếm lòng thương xót?! Những cái loại tin đồn này làm sao lại không có ai đằng sau bày mưu tính kế chứ!"
Tần Chi lo lắng hỏi: "Thương Thụy có ở bên cạnh cậu không? Anh ta phản ứng thế nào! Có bảo vệ cậu không!"
Khương Thời Niệm nắm lấy mép giường, các khớp xương tinh tế căng đến tái nhợt.
Sự việc xảy ra không lâu thì cô bất tỉnh, cô cũng không biết dư luận bàn tán sau đó như thế nào, giờ nghe Tần Chi nói xong, cô mới biết mình có thể... bị nhà họ Khương mà cô hết lòng bảo vệ bày mưu tính kế.
Từ ngày vào nhà họ Khương năm sáu tuổi, cô đã biết vì mình có gương mặt giống Khương Ngưng đến mấy phần, là cô con gái thất lạc của nhà họ Khương nên bị coi là người thay thế an ủi người nhà.
Cô chưa từng vì điều này mà oán hận, được cha nuôi Khương Lâu Sơn đưa ra khỏi cô nhi viện, thoát khỏi nguy hiểm, có được một mái nhà giống như cho cô một cuộc sống mới.
Cô luôn biết ơn vì điều này, cũng sẽ không đòi hỏi những thứ xa vời không thuộc về mình, chẳng hạn như tình cảm và sự công nhận của gia đình.
Đối với việc nhận nuôi cô, thái độ mẹ nuôi Diệp Uyển từ đầu đến cuối vẫn luôn lạnh nhạt, lúc đầu để an ủi nỗi đau mất con gái của vợ mới đề xuất tìm một đứa trẻ tương tự, tình cờ lại nhìn thấy cô ở cô nhi viện.
Lúc đó do sai sót ngẫu nhiên, nhà họ Khương sau khi nhận nuôi cô mà không tiết lộ rằng cô là con gái nuôi, mà tuyên bố với bên ngoài rằng họ đã tìm thấy đứa con gái thất lạc của mình, mà để tránh điều không may đã đổi tên thành Khương Thời Niệm.
Hai đứa trẻ tuổi tác tương đương, dung mạo tương tự, khi đó thông tin Internet chưa phát triển, nhà họ Khương lại khiêm tốn nên không ai nghi ngờ, nhưng mẹ nuôi Diệp Uyển rất nhanh liền hối hận.
Diệp Uyển cảm thấy rằng sự tồn tại của cô đã vi phạm quyền lợi của con gái mình, là một vật thay thế thiếu tôn trọng, làm xáo trộn tình mẹ con thuần khiết.
Nhưng nhà họ Khương lại coi trọng thể diện nhất, lời đã nói ra, thủ tục nhận nuôi cũng xong rồi, muốn trả lại cũng không có cơ hội nữa.
Cô ngày hôm đó ôm bọc quần áo nhỏ của mình, rụt rè đứng trong căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, chợt nhận ra hơi ấm mà mình vừa chạm vào đột nhiên bị kéo đi, không còn liên quan gì đến cô nữa.
Bị ảnh hưởng bởi thái độ của Diệp Uyển, cả Khương Lâu Sơn và anh trai Khương Dương đều bắt đầu đối xử lạnh nhạt và hà khắc với cô, cô được hưởng những điều kiện mà nhà họ Khương đưa ra, nhưng lại phải hoàn toàn trưởng thành theo tưởng tượng của nhà họ Khương về cô con gái.
Cô biết ơn lòng tốt được nhận làm con nuôi, từ đầu đến cuối luôn thỏa mãn sự mong đợi và tưởng tượng của cha mẹ và anh trai, nhưng Diệp Uyển vẫn luôn không hài lòng với cô.
Cho dù cô ấy có làm tốt thế nào, Diệp Uyển vẫn cau mày nhìn cô, điều ghét nhất chính là ngoại hình của cô, trách cô quá xinh đẹp bắt mắt, không đàng hoàng, không giống với Khương Ngưng trong mong đợi của cả nhà.
Sau đó, nhà họ Khương muốn tiến xa hơn trong kinh doanh, cần một cuộc liên hôn giúp đỡ, cha mẹ nuôi vừa ý với đứa con duy nhất nhà họ Thương.
Thương Thụy và cô là bạn học cấp ba, đã kiên trì theo đuổi cô mấy năm nhưng cô chưa bao giờ đồng ý.
Nhưng nhà họ Khương càng ngày càng tạo áp lực, quả thực một số việc Thương Thụy làm khiến cô động lòng, cuối cùng cô gật đầu đồng ý, nghiêm túc muốn cùng Thương Thụy thử một lần, muốn có một cuộc hôn nhân ổn định và một gia đình.
Nhưng cô không bao giờ tưởng tượng rằng hôm nay sẽ xảy ra chuyện như này.
Tiệc sinh nhật mà nhà họ Khương tuyên bố tổ chức cho cô đã trở thành đài hành quyết của cô.
Nếu trong nhà nói trước với cô rằng con gái ruột được tìm thấy, bảo cô phối hợp trong bữa tiệc, làm phản diện để tôn lên đối phương, cho dù muốn cắt đứt quan hệ cô cũng đồng ý.
Nhưng làm sao có thể giấu diếm cô, lợi dụng cô, coi cô như một công cụ triệt để như vậy.
Ch. 002 → |