Vé Vào Cổng
← Ch.17 | Ch.19 → |
Ngay cả Tử Thiêm cũng không trả lời được câu hỏi ấy, anh dùng nước lạnh tạt liên tục vào mặt mình để tỉnh táo lại.
Bị một cô gái nhỏ hơn mình tận chín tuổi trêu ghẹo, nếu chuyện vừa rồi truyền ra ngoài thì mặt mũi đâu nữa mà nhìn đời đây?
Tử Thiêm khó khăn lấy lại bình tĩnh, mở cửa bước ra ngoài.
Anh được ba phê chuẩn cho nghỉ làm hai ngày để ở nhà cùng vợ mới cưới, nhưng cuộc sống hôn nhân của họ nên bắt đầu từ đâu? Tất nhiên là chuyển đồ đạc bên nhà vợ về nhà chồng rồi!
Cũng trong hai ngày này, bết được vợ mình đam mê việc vẽ tranh, Tử Thiêm gọi ra ngoài mua hàng loạt thứ lặt vặt lỉnh kỉnh chuyên dùng để vẽ như các loại cọ, bút, màu, giấy vẽ, giá vẽ đắt tiền, tất cả đều được đóng gói cẩn thận gửi đến Nam Cung gia.
Phòng của Tử Thiêm vốn rất rộng nhưng cũng khó để sắp xếp những thứ này, anh cho người dọn dẹp một phòng trống trong dinh thự để đặt chúng, sau đó đưa Bạch Nhiễm đến rồi nói:
"Từ nay về sau đây sẽ là phòng tranh riêng của em."
Bạch Nhiễm nhìn căn phòng rộng có cửa thủy tinh hướng ra ngoài vườn thì mắt sáng long lanh chạy đến xem thử, cảnh đẹp ý vui! Cô kiểm tra căn phòng đầy dụng cụ vẽ, kích động đến nỗi lao đến chỗ Tử Thiêm, dùng hai tay nắm trọn tay anh, nói:
"Cảm ơn anh! Thật sự rất cảm ơn anh!
Cô đột nhiên cảm thấy thật đáng tiếc, tại sao cô không gặp được Tử Thiêm sớm hơn một chút? Kiếp trước vì quá bận rộn mà cô phải bỏ dở đam mê giữa chừng, trong lòng cô vẫn luôn lấn cấn, hiện tại thì khác.
Tử Thiêm nhìn chằm chằm vào tay phải đang bị cô giữ chặt, hắng giọng rụt về, động tác trúc trắc đầy ngượng ngùng, vậy mà Bạch Nhiễm phát hiện ra còn cười gian xảo, ánh mắt cong lên.
Anh chịu không được khi bị nhìn như thế, đột nhiên chuyển chủ đề:
"Sắp tới tôi hơi bận nên không thể cùng em đi hưởng tuần trăng mật được, để khi khác đi bù được không?"
Bạch Nhiễm tỏ vẻ không sao cả:
"Anh không cần miễn cưỡng đâu."
"Ừ, vậy em xem sắp xếp lại những thứ này, tôi có việc."
Thấy Tử Thiêm bận, Bạch Nhiễm cũng không làm phiền mà vẫy tay chào tạm biệt:
"Anh đi thong thả."
...
Buổi tối, Tử Thiêm trở về nhà liền nhìn thấy Bạch Nhiễm nằm bò trên bàn làm việc, ôm laptop mà mặt đầy bực bội.
Anh tiến tới gần, nhìn màn hình máy tính rồi hỏi:
"Sao vậy?"
"Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn tham gia buổi triển lãm tranh của Đoàn tiên sinh, nhưng mà hết vé rồi."
Đoàn tiên sinh trong miệng Bạch Nhiễm là một vị họa sĩ nổi tiếng nhất nhì trong nước, tuy rằng số lượng tranh vẽ không nhiều nhưng lại gây được tiếng vang lớn nhờ vào phong cách độc đáo của bản thân.
Số lượng vé tham gia buổi triển lãm của ông ấy là có hạn, hơn nữa mở bán ngẫu nhiên, kiếp trước cô cũng không giành được vé.
Bạch Nhiễm thở dài một tiếng, không giấu được sự thất vọng.
Cô thật sự rất thích ông ấy, cũng hy vọng được đi xem trực tiếp một lần.
Gập máy tính lại rồi xoay người ra sau, ôc phát hiện lúc này Tử Thiêm đang cầm điện thoại chăm chú lướt xem gì đó.
Anh hỏi:
"Người em nói là Đoàn Nghị phải không?"
"Anh biết ông ấy sao?" Bạch Nhiễm tò mò nhìn anh.
"Có quen biết."
Anh nói xong đi sang bên cạnh, một tay nới lỏng cà vạt rồi áp điện thoại lên tai.
Anh vừa tắt điện thoại, Bạch Nhiễm liền xông đến chỗ anh mà hỏi:
"Là thật hả? Anh vừa gọi điện thoại cho Đoàn tiên sinh?"
"Ừm, không phải em muốn đi đến đó sao?"
"Muốn chứ!" Bạch Nhiễm siết chặt hai tay vào nhau, thầm thấy may mắn vì lúc trước đã đồng ý cưới Tử Thiêm.
Không phải đùa, chỉ riêng việc anh giúp cô lấy được một vé tiến vào trong buổi triển lãm tranh của Đoàn tiên sinh kia, cô có thể vì anh mà xông pha khói lửa.
Đoàn Nghị không chỉ là thần tượng của cô, mà còn là người truyền cảm hứng để cô theo đuổi đam mê.
Đối với Tử Thiêm thì vừa rồi chỉ là một cuộc gọi điện thoại đơn giản, đối với Bạch Nhiễm thì khác, cô còn nghĩ cả đời sẽ không được đặt chân vào đó! Cô cắn chặt môi, xông tới ôm chầm lấy anh, nói bao nhiêu câu cảm ơn cũng không đủ, cô sẽ ghi tạc chuyện này trong lòng.
Tử Thiêm cảm giác được một làn gió thơm mát, kế tiếp, Bạch Nhiễm đã nằm gọn trong vòng tay anh.
Anh đâu ngờ chuyện nhỏ vừa rồi sẽ khiến cô kích động đến mức này
← Ch. 17 | Ch. 19 → |